Không Gian
-
Chương 15: Con nít khó nuôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên bàn cơm, Israel trợn mắt há mồm nhìn đứa trẻ phấn nộn khả ái bên cạnh mình, chỉ thấy đứa trẻ ngoan ngoãn cầm thìa bạc đem thức ăn trong đĩa đưa vào miệng mình. Thức ăn nhét đầy quai hàm nó, cũng không thấy nó ăn như thế nào liền nuốt xuống rồi, tiếp theo lại là một thìa, rất là khả ái.
Nhưng vấn đề mấu chốt không phải chỗ đó, mà là đứa nhỏ này đã ăn chín bàn thức ăn, sữa cũng uống gần mười ly. Israel đau đầu, xem ra con nít không phải dễ nuôi, một con rồng con lại càng không dễ nuôi.
Lúc bày quản gia Burney biểu hiện ra tố chất tốt đẹp của một quản gia, trấn định phân phó mấy tôi tớ bưng thức ăn lên, bảo đảm tiểu thiếu gia của bọn họ đủ ăn.
‘Rắc –’ một tiếng vang lên, khóe miệng Israel co rút. Sau đó liền nghe thấy thanh âm bình tĩnh của quản gia Burney: “Jesse, đổi thìa cho tiểu thiếu gia.”
Israel ở trong lòng yên lặng rơi lệ, này đã là cái thìa thứ hai mươi bảy rồi đó.
Lúc Aylmer bẻ gãy cái thìa thứ nhất, tiểu gia hỏa cúi đầu xuống, hai bàn tay ngượng ngùng nắm lấy nhau. Ấp úng nói: “Ca ca, thực xin lỗi, ta không phải cố ý. Ta, ta chỉ là còn chưa nắm giữ tốt lực độ.”
Được rồi, đứa trẻ bưu hãn không chịu nổi tổn thương, đứa trẻ bưu hãn lại dễ bị tổn thương thì càng không chịu nổi tổn thương. Israel nói với mình, một cái thìa bạc mà thôi hắn mua lại được, vì thế lộ ra tươi cười ôn hòa:“ Không có việc gì, chờ ngươi quen là tốt thôi.”
Vì thế hắn ở trong từng tiếng rắc thảm thiết tổn thất mấy chục cái thìa bạc. Căn cứ theo tốc độ này, hắn cảm thấy trong thành rất nhanh sẽ không có đồ để ăn.
Đợi đến khi đứa trẻ tiêu diệt xong ba mươi lăm bàn thức ăn, mới buông thìa, ợ một cái, đầy mặt hạnh phúc vỗ vỗ cái bụng tròn vo.
“Ca ca, ta hơi no rồi. Khi nào chúng ta ăn cơm trưa?” Đứa trẻ lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, đầy mặt ngây thơ nhìn Israel, kỳ thật nó vẫn là muốn gọi ba ba.
“Aylmer, ngươi cần ăn nhiều như vậy sao?” Israel không xác định hỏi.
Không biết tiểu gia hỏa này đem nhiều thức ăn như vậy ăn tới chỗ nào nữa, như vậy mà mới chỉ là hơi no thôi. Israel cảm thấy đầu bếp nhà bọn họ có lẽ không đủ dùng, chắc hắn phải bồi dưỡng thêm một ít. Còn có tôi tớ cũng phải bảo quản gia Burney gia tăng một ít.
“Không có, chỉ là hiện tại thân thể ta đang lớn lên nên cần hấp thu rất nhiều năng lượng, chờ ta lớn lên một chút là tốt rồi.” Tiểu gia hỏa có chút ngượng ngùng nói, lỗ tai đều đỏ.
Israel không nhịn nổi, vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ xù lông của tiểu gia hỏa. “Không có việc gì, ngươi ăn bao nhiêu ca ca đều sẽ cho người chuẩn bị.”
Ừm, xúc cảm thật tốt, về sau có thể sờ sờ nhiều chút.
“Thật sao? Ca ca tốt nhất.” Tiểu hài tử cao hứng nhào vào lòng Israel, bởi vì động tác quá lớn, chỉ nghe ‘Roẹt –’ một tiếng, bộ quần áo không vừa người trên người đứa nhỏ nhất thời thành vải rách.
“Ca ca ~~” Tiểu hài tử lập tức ngượng ngùng lên tiếng.
“Khụ khụ ~~ không có việc gì, không có việc gì, ca ca cho người làm quần áo mới cho ngươi.” Israel bình tĩnh ôm bánh bao nhỏ mềm mềm nói, đương nhiên xem nhẹ khóe miệng cong cong của hắn, còn có lồng ngực hơi hơi phiếm đau kia.
Burney quản gia đầy mặt cảm động nhìn huynh đệ hai người, thiếu gia bọn họ trưởng thành rồi, cũng biết chiếu cố người khác. Có tiểu thiếu gia, thiếu gia nhà họ sẽ không còn cô đơn, thật tốt.
“Thiếu gia, đảo giữa hồ đã xây được một đoạn rồi, ngài có muốn đến xem không?” Đợi hai người nói chuyện xong, quản gia Burney tiến lên hỏi.
“Được, đợi lát nữa ta sẽ đi xem xem.” Israel gật gật đầu, hắn cũng đã lâu không đến xem.
“Ca ca, ca ca ta cũng muốn đi.” Aylmer nghe thấy hắn muốn đi ra ngoài, vội vàng năn nỉ nói.
“Aylmer, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ca ca một lát liền trở lại.” Israel nghĩ rằng chỗ đó là công trường, không thích hợp cho con nít đến.
“Ca ca, ngươi muốn bỏ ta lại sao?” Đứa nhỏ nghe thấy không mang theo nó, lập tức nước mắt ròng ròng nhìn Israel.
Israel nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của nó, lập tức mềm lòng, nghĩ mang theo chắc cũng không sao, vì thế gật gật đầu.
“Thật tốt quá, ca ca muốn mang ta ra ngoài.” Đứa trẻ cao hứng giơ tiểu móng vuốt lên hoan hô, nhưng mà vui quá hóa buồn. Thời điểm nó nâng tay lên đụng trúng bàn ăn, lực đạo không khống chế được, cái bàn đại tiệc vừa dài vừa rộng kia bay ra ngoài nện lên tường lập tức báo hỏng.
Israel chết lặng, hắn hẳn là may mắn chính mình còn sống chứ không bị vật nhỏ này ôm chết sao? Thì ra từ hôm qua hắn vẫn luôn sống dưới bóng ma tử vong.
“Ca ca, người ta thật sự không phải cố ý.” Đứa nhỏ ủy khuất nhìn Israel mặt không đổi sắc, nó thật sự đã rất cố gắng khống chế, vừa rồi quá cao hứng liền quên mất.
“Aylmer, về sau nếu ngươi không thể khống chế lực lượng của chính mình thì không cho phép đến gần ta.” Israel cảm thấy có phải hắn không nên không biết lượng sức đi nuôi một con rồng không.
“Oa — hu hu ~~ ba ba ngươi có phải không cần ta nữa không.” Đứa nhỏ thương tâm khóc lên, ngay cả chuyện xưng hô cũng quên mất.
“Khụ khụ ~~ thiếu gia, tiểu thiếu gia chỉ là hoạt bát chút, khí lực lớn chút, ách ~ sức ăn lớn chút mà thôi.” Quản gia Burney nhìn đứa trẻ khóc đến đáng thương, có chút hàm hàm hồ hồ khuyên nhủ. Có điều lời này ông càng nói càng xấu hổ.
“Ngoan, đừng khóc, ca ca chỉ là muốn ngươi học được cách khống chế lực lượng của chính mình, chứ không phải muốn vứt bỏ ngươi.” Israel đau đầu, thằng nhóc thối này sao chuyện gì cũng liên tưởng đến việc bị vứt bỏ vậy?
“Thật sự? Ngươi hứa đi.” Đứa nhỏ khóe mắt đeo nước, đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Ta hứa.” Israel có chút vô lực, thở dài một hơi, ôm lấy đứa trẻ lên lầu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Trong phòng ăn quản gia Burney đối mặt với cái bàn ăn đã báo hỏng lâm vào tự hỏi, hừm, xem ra sau này phải đổi một cái bàn rắn chắc hơn, đúng rồi còn phải làm một ít quần áo cho tiểu thiếu gia, còn phải làm rắn chắc một chút, còn có thức ăn phải làm nhiều một chút.
“Quản gia gia gia, trong thành của chúng ta từ khi nào có thêm một tiểu thiếu gia vậy?” Hôm nay Kevin tu luyện xong sớm, đi ăn bữa sáng, kết quả bị cho biết rằng thức ăn trong thành đều bị tiểu thiếu gia ăn sạch rồi.
Kevin buồn bực, cậu không phải chỉ ngủ một giấc sao? Như thế nào tỉnh lại thiếu gia liền có thêm một đệ đệ, hơn nữa ai cũng không biết đứa trẻ gọi là thân thích của thiếu gia đến đây từ lúc nào? Có điều bình thường quản gia Burney quản nghiêm, cũng không ai dám nói huyên thuyên hoặc là nghi ngờ chuyện của chủ nhân. Vì thế Kevin hiếu kỳ đến tìm quản gia Burney giải thích nghi hoặc, kết quả tìm được lão quản gia đang ngẩn người với cái bàn hỏng trong phòng ăn.
“Sáng hôm nay thiếu gia nhận về, Kevin ngươi tìm người đem cái bàn này đưa đến phòng bếp đi.” Thật bận rộn, hôm nay ông còn rất nhiều chuyện phải làm, hiện tại một ngày trôi qua thật sự là vô cùng phong phú a.
“À, có điều đưa cái này đến phòng bếp làm gì?” Kevin khó hiểu.
“Nhóm lửa.” Quản gia Burney nhẹ nhàng trả lời, sau đó biến mất phía sau cánh cửa.
Bởi vì không có quần áo con nít, Israel tìm quần áo trước đây, cắt bớt tay áo cùng ống quần quá dài cứ như vậy tạm thời ứng phó một chút. Đứa nhỏ hình như mặc không quen, quay quay bên này, giật giật bên kia.
‘Roẹt ~~’ Israel nói với mình phải bình tĩnh, thế nhưng nhìn tay áo vừa bị xé xuống trong tay thằng nhóc thối, hắn cảm thấy chính mình thực bất đắc dĩ, thằng nhóc thối này chính là đến khảo nghiệm sự nhẫn nại của hắn đi?
Vì thế hắn mặt không đổi sắc cởi quần áo trên người thằng nhóc thối ra, lại tìm một bộ quần áo rộng rãi mặc vào cho nó, sau đó lại dùng áo choàng đen bao nó lại. Tạm thời cứ như vậy đi, đợi hắn cho người làm quần áo mới rồi nói sau.
Đứa nhỏ biết chính mình lại làm sai, có chút không yên lòng, tùy ý Israel bài bố.
Thay quần áo xong Israel ôm thằng nhóc thối, ngồi xe ngựa tới trước thôn dưới chân núi, sau đó lên thuyền đến tiểu đảo trong hồ. Dọc theo đường đi đứa nhỏ đều ngoan ngoãn ghé vào lòng Israel, hoàn toàn là bộ dạng nhu thuận.
Kiến trúc trên đảo bề ngoài tuy là phong cách cổ, nhưng công trình phòng ốc bên trong thì lại là vận dụng kết hợp ma pháp bố trí thập phần thoải mái, hoàn toàn ấn theo nhu cầu của người hiện đại để an bài. Ví dụ như phòng ngủ của khách sạn cung cấp nước nóng trong mọi thời tiết, các thiết bị vệ sinh trong phòng hoàn toàn tự động, hoàn cảnh trong phòng càng là sạch sẽ thoải mái. Mà hai mươi gian phòng hắn cho người chuẩn bị so với phòng tổng thống của hiện đại còn hoa lệ hơn, chuẩn bị để sau này tiếp đãi khách quý.
Bởi vì không gian trên đảo có hạn, Israel chỉ chuẩn bị cho mình một căn tứ hợp viện nho nhỏ. Tiểu viện của hắn nằm ở một nơi tương đối bí ẩn bị cây xanh vòng quanh gần bên bờ hồ, nơi này hoàn cảnh yên tĩnh, cảnh sắc tuyệt đẹp, là nơi nghỉ ngơi rất tốt.
Nhìn cảnh sắc trên đảo, ngay cả Israel đều không nhịn được tán thưởng công tượng quản gia Burney tìm đến. Có thể đem suy nghĩ của mình thực hiện được, đây là việc trước đây hắn không dám nghĩ tới. Lúc mới bắt đầu hắn còn lo làm ra không đâu vào đâu. Thế nhưng hắn lại không muốn buông tay như vậy, cho dù giữa chừng nhiều lần thay đổi thậm chí xây lại nhưng cuối cùng hắn vẫn là chiếm được thứ mình muốn. Cứ như vậy cho dù tiêu phí một lượng tiền tài rất lớn của hắn, hắn cũng thấy đáng giá.
Trên bàn cơm, Israel trợn mắt há mồm nhìn đứa trẻ phấn nộn khả ái bên cạnh mình, chỉ thấy đứa trẻ ngoan ngoãn cầm thìa bạc đem thức ăn trong đĩa đưa vào miệng mình. Thức ăn nhét đầy quai hàm nó, cũng không thấy nó ăn như thế nào liền nuốt xuống rồi, tiếp theo lại là một thìa, rất là khả ái.
Nhưng vấn đề mấu chốt không phải chỗ đó, mà là đứa nhỏ này đã ăn chín bàn thức ăn, sữa cũng uống gần mười ly. Israel đau đầu, xem ra con nít không phải dễ nuôi, một con rồng con lại càng không dễ nuôi.
Lúc bày quản gia Burney biểu hiện ra tố chất tốt đẹp của một quản gia, trấn định phân phó mấy tôi tớ bưng thức ăn lên, bảo đảm tiểu thiếu gia của bọn họ đủ ăn.
‘Rắc –’ một tiếng vang lên, khóe miệng Israel co rút. Sau đó liền nghe thấy thanh âm bình tĩnh của quản gia Burney: “Jesse, đổi thìa cho tiểu thiếu gia.”
Israel ở trong lòng yên lặng rơi lệ, này đã là cái thìa thứ hai mươi bảy rồi đó.
Lúc Aylmer bẻ gãy cái thìa thứ nhất, tiểu gia hỏa cúi đầu xuống, hai bàn tay ngượng ngùng nắm lấy nhau. Ấp úng nói: “Ca ca, thực xin lỗi, ta không phải cố ý. Ta, ta chỉ là còn chưa nắm giữ tốt lực độ.”
Được rồi, đứa trẻ bưu hãn không chịu nổi tổn thương, đứa trẻ bưu hãn lại dễ bị tổn thương thì càng không chịu nổi tổn thương. Israel nói với mình, một cái thìa bạc mà thôi hắn mua lại được, vì thế lộ ra tươi cười ôn hòa:“ Không có việc gì, chờ ngươi quen là tốt thôi.”
Vì thế hắn ở trong từng tiếng rắc thảm thiết tổn thất mấy chục cái thìa bạc. Căn cứ theo tốc độ này, hắn cảm thấy trong thành rất nhanh sẽ không có đồ để ăn.
Đợi đến khi đứa trẻ tiêu diệt xong ba mươi lăm bàn thức ăn, mới buông thìa, ợ một cái, đầy mặt hạnh phúc vỗ vỗ cái bụng tròn vo.
“Ca ca, ta hơi no rồi. Khi nào chúng ta ăn cơm trưa?” Đứa trẻ lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, đầy mặt ngây thơ nhìn Israel, kỳ thật nó vẫn là muốn gọi ba ba.
“Aylmer, ngươi cần ăn nhiều như vậy sao?” Israel không xác định hỏi.
Không biết tiểu gia hỏa này đem nhiều thức ăn như vậy ăn tới chỗ nào nữa, như vậy mà mới chỉ là hơi no thôi. Israel cảm thấy đầu bếp nhà bọn họ có lẽ không đủ dùng, chắc hắn phải bồi dưỡng thêm một ít. Còn có tôi tớ cũng phải bảo quản gia Burney gia tăng một ít.
“Không có, chỉ là hiện tại thân thể ta đang lớn lên nên cần hấp thu rất nhiều năng lượng, chờ ta lớn lên một chút là tốt rồi.” Tiểu gia hỏa có chút ngượng ngùng nói, lỗ tai đều đỏ.
Israel không nhịn nổi, vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ xù lông của tiểu gia hỏa. “Không có việc gì, ngươi ăn bao nhiêu ca ca đều sẽ cho người chuẩn bị.”
Ừm, xúc cảm thật tốt, về sau có thể sờ sờ nhiều chút.
“Thật sao? Ca ca tốt nhất.” Tiểu hài tử cao hứng nhào vào lòng Israel, bởi vì động tác quá lớn, chỉ nghe ‘Roẹt –’ một tiếng, bộ quần áo không vừa người trên người đứa nhỏ nhất thời thành vải rách.
“Ca ca ~~” Tiểu hài tử lập tức ngượng ngùng lên tiếng.
“Khụ khụ ~~ không có việc gì, không có việc gì, ca ca cho người làm quần áo mới cho ngươi.” Israel bình tĩnh ôm bánh bao nhỏ mềm mềm nói, đương nhiên xem nhẹ khóe miệng cong cong của hắn, còn có lồng ngực hơi hơi phiếm đau kia.
Burney quản gia đầy mặt cảm động nhìn huynh đệ hai người, thiếu gia bọn họ trưởng thành rồi, cũng biết chiếu cố người khác. Có tiểu thiếu gia, thiếu gia nhà họ sẽ không còn cô đơn, thật tốt.
“Thiếu gia, đảo giữa hồ đã xây được một đoạn rồi, ngài có muốn đến xem không?” Đợi hai người nói chuyện xong, quản gia Burney tiến lên hỏi.
“Được, đợi lát nữa ta sẽ đi xem xem.” Israel gật gật đầu, hắn cũng đã lâu không đến xem.
“Ca ca, ca ca ta cũng muốn đi.” Aylmer nghe thấy hắn muốn đi ra ngoài, vội vàng năn nỉ nói.
“Aylmer, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ca ca một lát liền trở lại.” Israel nghĩ rằng chỗ đó là công trường, không thích hợp cho con nít đến.
“Ca ca, ngươi muốn bỏ ta lại sao?” Đứa nhỏ nghe thấy không mang theo nó, lập tức nước mắt ròng ròng nhìn Israel.
Israel nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của nó, lập tức mềm lòng, nghĩ mang theo chắc cũng không sao, vì thế gật gật đầu.
“Thật tốt quá, ca ca muốn mang ta ra ngoài.” Đứa trẻ cao hứng giơ tiểu móng vuốt lên hoan hô, nhưng mà vui quá hóa buồn. Thời điểm nó nâng tay lên đụng trúng bàn ăn, lực đạo không khống chế được, cái bàn đại tiệc vừa dài vừa rộng kia bay ra ngoài nện lên tường lập tức báo hỏng.
Israel chết lặng, hắn hẳn là may mắn chính mình còn sống chứ không bị vật nhỏ này ôm chết sao? Thì ra từ hôm qua hắn vẫn luôn sống dưới bóng ma tử vong.
“Ca ca, người ta thật sự không phải cố ý.” Đứa nhỏ ủy khuất nhìn Israel mặt không đổi sắc, nó thật sự đã rất cố gắng khống chế, vừa rồi quá cao hứng liền quên mất.
“Aylmer, về sau nếu ngươi không thể khống chế lực lượng của chính mình thì không cho phép đến gần ta.” Israel cảm thấy có phải hắn không nên không biết lượng sức đi nuôi một con rồng không.
“Oa — hu hu ~~ ba ba ngươi có phải không cần ta nữa không.” Đứa nhỏ thương tâm khóc lên, ngay cả chuyện xưng hô cũng quên mất.
“Khụ khụ ~~ thiếu gia, tiểu thiếu gia chỉ là hoạt bát chút, khí lực lớn chút, ách ~ sức ăn lớn chút mà thôi.” Quản gia Burney nhìn đứa trẻ khóc đến đáng thương, có chút hàm hàm hồ hồ khuyên nhủ. Có điều lời này ông càng nói càng xấu hổ.
“Ngoan, đừng khóc, ca ca chỉ là muốn ngươi học được cách khống chế lực lượng của chính mình, chứ không phải muốn vứt bỏ ngươi.” Israel đau đầu, thằng nhóc thối này sao chuyện gì cũng liên tưởng đến việc bị vứt bỏ vậy?
“Thật sự? Ngươi hứa đi.” Đứa nhỏ khóe mắt đeo nước, đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Ta hứa.” Israel có chút vô lực, thở dài một hơi, ôm lấy đứa trẻ lên lầu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Trong phòng ăn quản gia Burney đối mặt với cái bàn ăn đã báo hỏng lâm vào tự hỏi, hừm, xem ra sau này phải đổi một cái bàn rắn chắc hơn, đúng rồi còn phải làm một ít quần áo cho tiểu thiếu gia, còn phải làm rắn chắc một chút, còn có thức ăn phải làm nhiều một chút.
“Quản gia gia gia, trong thành của chúng ta từ khi nào có thêm một tiểu thiếu gia vậy?” Hôm nay Kevin tu luyện xong sớm, đi ăn bữa sáng, kết quả bị cho biết rằng thức ăn trong thành đều bị tiểu thiếu gia ăn sạch rồi.
Kevin buồn bực, cậu không phải chỉ ngủ một giấc sao? Như thế nào tỉnh lại thiếu gia liền có thêm một đệ đệ, hơn nữa ai cũng không biết đứa trẻ gọi là thân thích của thiếu gia đến đây từ lúc nào? Có điều bình thường quản gia Burney quản nghiêm, cũng không ai dám nói huyên thuyên hoặc là nghi ngờ chuyện của chủ nhân. Vì thế Kevin hiếu kỳ đến tìm quản gia Burney giải thích nghi hoặc, kết quả tìm được lão quản gia đang ngẩn người với cái bàn hỏng trong phòng ăn.
“Sáng hôm nay thiếu gia nhận về, Kevin ngươi tìm người đem cái bàn này đưa đến phòng bếp đi.” Thật bận rộn, hôm nay ông còn rất nhiều chuyện phải làm, hiện tại một ngày trôi qua thật sự là vô cùng phong phú a.
“À, có điều đưa cái này đến phòng bếp làm gì?” Kevin khó hiểu.
“Nhóm lửa.” Quản gia Burney nhẹ nhàng trả lời, sau đó biến mất phía sau cánh cửa.
Bởi vì không có quần áo con nít, Israel tìm quần áo trước đây, cắt bớt tay áo cùng ống quần quá dài cứ như vậy tạm thời ứng phó một chút. Đứa nhỏ hình như mặc không quen, quay quay bên này, giật giật bên kia.
‘Roẹt ~~’ Israel nói với mình phải bình tĩnh, thế nhưng nhìn tay áo vừa bị xé xuống trong tay thằng nhóc thối, hắn cảm thấy chính mình thực bất đắc dĩ, thằng nhóc thối này chính là đến khảo nghiệm sự nhẫn nại của hắn đi?
Vì thế hắn mặt không đổi sắc cởi quần áo trên người thằng nhóc thối ra, lại tìm một bộ quần áo rộng rãi mặc vào cho nó, sau đó lại dùng áo choàng đen bao nó lại. Tạm thời cứ như vậy đi, đợi hắn cho người làm quần áo mới rồi nói sau.
Đứa nhỏ biết chính mình lại làm sai, có chút không yên lòng, tùy ý Israel bài bố.
Thay quần áo xong Israel ôm thằng nhóc thối, ngồi xe ngựa tới trước thôn dưới chân núi, sau đó lên thuyền đến tiểu đảo trong hồ. Dọc theo đường đi đứa nhỏ đều ngoan ngoãn ghé vào lòng Israel, hoàn toàn là bộ dạng nhu thuận.
Kiến trúc trên đảo bề ngoài tuy là phong cách cổ, nhưng công trình phòng ốc bên trong thì lại là vận dụng kết hợp ma pháp bố trí thập phần thoải mái, hoàn toàn ấn theo nhu cầu của người hiện đại để an bài. Ví dụ như phòng ngủ của khách sạn cung cấp nước nóng trong mọi thời tiết, các thiết bị vệ sinh trong phòng hoàn toàn tự động, hoàn cảnh trong phòng càng là sạch sẽ thoải mái. Mà hai mươi gian phòng hắn cho người chuẩn bị so với phòng tổng thống của hiện đại còn hoa lệ hơn, chuẩn bị để sau này tiếp đãi khách quý.
Bởi vì không gian trên đảo có hạn, Israel chỉ chuẩn bị cho mình một căn tứ hợp viện nho nhỏ. Tiểu viện của hắn nằm ở một nơi tương đối bí ẩn bị cây xanh vòng quanh gần bên bờ hồ, nơi này hoàn cảnh yên tĩnh, cảnh sắc tuyệt đẹp, là nơi nghỉ ngơi rất tốt.
Nhìn cảnh sắc trên đảo, ngay cả Israel đều không nhịn được tán thưởng công tượng quản gia Burney tìm đến. Có thể đem suy nghĩ của mình thực hiện được, đây là việc trước đây hắn không dám nghĩ tới. Lúc mới bắt đầu hắn còn lo làm ra không đâu vào đâu. Thế nhưng hắn lại không muốn buông tay như vậy, cho dù giữa chừng nhiều lần thay đổi thậm chí xây lại nhưng cuối cùng hắn vẫn là chiếm được thứ mình muốn. Cứ như vậy cho dù tiêu phí một lượng tiền tài rất lớn của hắn, hắn cũng thấy đáng giá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook