Không Gian Truyền Thừa
-
Chương 7: Bắt đầu hành trình
Một đêm đầy hỗn loạn, sáng sớm hôm sau Uyển Lâm, Hoài Nam và Như Ý liền xuất phát. Tối qua cả 3 quan sát tình cảnh trên đường, Zombies thời kỳ đầu rất chậm chạp, nhưng sức lực lại khá lớn, tuy vậy, một người khỏe mạnh bình thường vẫn có khả năng giết Zombie. Tối qua dị năng của họ cũng bộc phát, Uyển Lâm là dị năng hệ hỏa biến dị, anh trai cô là hệ băng biến dị, còn Như Ý vẫn là dị năng không gian, Uyển Lâm cũng mang một ít thứ cần thiết để Như Ý bỏ vào không gian.
Hỏa dị năng của Uyển Lâm không phải màu đỏ mà là màu xanh lá, nóng hơn lửa bình thường và có tính ăn mòn, còn hệ băng của Hoài Nam thì lạnh hơn, cứng hơn băng bình thường, có thể trực tiếp đóng băng đầu Zombie. 2 anh em thử dùng dị năng trên người bọn Zombies để phát tiết cảm xúc, kết quả phát hiện dị năng của họ đều là biến dị, dị năng giả đã không nhiều, dị năng biến dị càng cực kỳ hiếm gặp. Dị năng không gian của Như Ý cũng được đem ra thảo luận, vì dị năng mạnh hay yếu tùy thuộc vào biện pháp sử dụng mà từng người nghĩ ra, nên 2 anh em đã gợi ý thử dùng dị năng này để bóp méo không gian, nhốt Zombie vào đó, Như Ý ôm hy vọng, quyết định thử tập luyện theo phương pháp này.
Con người bây giờ vẫn còn đang trong nỗi sợ hãi, hoảng loạn vì những gì xảy ra, mọi người đa phần đều tìm nơi ẩn nấp, không dám ra ngoài mà không biết rằng 3 ngày đầu mạt thế chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất, vì Zombies lúc này rất sợ ánh sáng Mặt Trời.
Nơi đầu tiên họ đến chính là nhà họ Ngô, trên đường đi họ chủ yếu giết Zombies bằng vũ khí, thỉnh thoảng dùng một ít dị năng, Hoài Nam dùng đao, thanh đao này là do ba anh để lại, cực kỳ sắc bén, Uyển Lâm và Như Ý đều dùng kiếm, nhưng kiếm của Uyển Lâm là do tổ tiên để lại, chém đầu Zombies mà không tốn quá nhiều sức lực, ngược lại Như Ý khá chật vật khi đối phó Zombies. Uyển Lâm đã nói với cô, sống trong thời mạt thế chỉ có thể tự bảo vệ mình, dù dị năng không gian của cô có hữu dụng hơn nữa thì khi đối mặt với nguy hiểm cũng chỉ được xem như bao đựng thức ăn rồi vứt bỏ. Vậy nên cô hết sức cố gắng, tuy không bằng 2 anh em tập võ từ nhỏ đến lớn kia nhưng so với người bình thường đã xem như lợi hại rồi.
Dọc đường đi họ gặp vài nhóm người, chủ yếu là quay về tìm người thân, trên đường nếu có cửa hàng nào mở cửa, nhóm Uyển Lâm sẽ vào xem xét tình hình, có thể thu được bao nhiêu thì thu, dĩ nhiên họ cũng không dám vào sâu trong những cửa hàng đó, càng không dám chọn những cửa hàng quá lớn, thường ngày có nhiều người lui tới. Một đoạn hành trình ngày chỉ mất 1 tiếng, giờ phải mất những 6 tiếng đồng hồ, khi đến Ngô gia đã là đầu giờ chiều, rất may là người trong nhà vẫn còn ở đây, họ nhận ra anh em nhà họ Phạm, tuy có chút chần chừ nhưng cuối cùng vẫn để họ đi vào, Uyển Lâm chỉ đích danh Ngô Thiên Kỳ, muốn gặp anh nói vài lời.
Ngô Thiên Kỳ nhìn cô gái trước mắt có chút buồn cười, một cô gái nhỏ như vậy, chỉ tầm khoảng 20 tuổi, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, long lanh, dáng người chỉ tầm 1m60, buộc tóc cao, mặc bộ quần áo màu đen gọn nhẹ, nhìn thế nào cũng thấy giống búp bê sứ, nếu như bỏ qua đôi mắt lạnh lùng và thanh kiếm cô nàng đang cầm trên tay.
Đồng dạng, Uyển Lâm cũng đang đánh giá Ngô Thiên Kỳ, người cao 1m80, ngũ quan không chê vào đâu được, mắt phượng hẹp, dài, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn bề ngoài như thiên tiên hạ phàm, khiến người nhìn không dám chớp mắt, chỉ sợ chớp mắt một cái người này sẽ bay về trời.
Ngô Thiên Kỳ giả vờ ho nhẹ kéo suy nghĩ của cô gái nào đó trở về. Nhìn dáng vẻ mở to mắt nhất có thể, lại còn nhìn trân trân không chớp mắt của cô khiến Ngô Thiên Kỳ không biết mở lời thế nào. Nếu mà biết suy nghĩ thực sự của Uyển Lâm, sợ chớp mắt thì hắn sẽ bay đi mất thì Ngô Thiên Kỳ chắc sẽ không thể tiếp tục giữ khuôn mặt lạnh lùng không biến sắc được nữa.
“Gia tộc anh có phải có một miếng ngọc gia truyền không? Anh đừng hiểu lầm, bởi vì gia tộc tôi cũng có một miếng ngọc gần giống như thế, trong lúc vô tình tôi phát hiện ra bí mật của nó, ngoài tôi và anh còn có 3 gia tộc giống như thế, anh xem...” vừa nói Uyển Lâm vừa đưa lòng bàn tay cho anh xem, trên đó có một chấm đỏ nhỏ xíu. Thiên Kỳ cầm tay cô lên, chăm chú nhìn, lại nhéo nhéo thêm vài cái, sau đó mới buông ra.
“Anh thấy thế nào?” Uyển Lâm chờ anh trả lời, thực sự ánh mắt của anh hơi đáng sợ, giống như nhìn thấu mọi việc, làm cô có chút hoang mang mới nói ra nhiều như vậy. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy tin tưởng, tin tưởng anh là người tốt, ừ, chắc vì Như Ý nói kiếp trước anh là đồng đội của cô thôi.
“Quá nhỏ” Thiên Kỳ trả lời ngắn gọn.
“Nhỏ??? Cái gì nhỏ cơ?”
Thiên Kỳ đáp lại cô bằng một nụ cười mờ ám, sau đó chìa tay mình ra, trong lòng bàn tay cũng có một chấm đỏ giống hệt cô.
“Tôi cũng chỉ vừa phát hiện vào đêm qua, tôi tin cô cũng như tôi, nhận được lời nhắn của tổ tiên để lại. Vậy tiếp theo cô dự định thế nào?”
“Tôi sẽ làm theo lời tổ tiên để lại, cố gắng tập hợp đủ 5 gia tộc, về phần còn lại thì phải xem tiếp mà làm thôi, dù sao với thực lực bây giờ của tôi, nói cái gì mà dẫn dắt nhân loại vượt qua mạt thế thực sự là quá xa vời.”
Thiên Kỳ gật gù đồng ý với ý kiến của cô. Anh bảo cô đi nghỉ ngơi, anh cần thương lượng một chút với người nhà, rồi sẽ trả lời cô sau.
Anh kể lại đầu đuôi câu chuyện với cha mẹ, cha anh cười nói: “Thật ra mỗi đời gia chủ đều biết về sự quan trọng của miếng ngọc này, chỉ là không ai biết cụ thể đó là gì, cũng chưa có ai được nó thừa nhận, mở ra không gian trong đó. Chúng ta già rồi, giờ là thời đại của lớp trẻ các con, các con nên kiên trì với mục tiêu của bản thân, đừng phụ lòng tổ tiên đã gửi gắm kỳ vọng vào con.”
Bây giờ nhóm người Uyển Lâm mới biết được sự bất tiện của dị năng biến dị. Thử nói xem, hiện giờ không có điện, nước, anh trai cô là hệ băng, vốn dị có thể tạo ra băng, đợi tan đi thì cũng xem như có nước, nhưng đằng này băng quá lạnh, lại quá cứng, đợi nó tan phải mất thời gian gấp đôi băng bình thường, càng không nói tới ý định đập nhỏ để nó nhanh tan. Dùng lửa của cô thì băng biến mất không còn sót lại giọt nước, mà dù thành nước thì họ cũng không thể dùng vì nó có tính ăn mòn. Như Ý và Hoài Nam nhìn thấy sự buồn bực của Uyển Lâm khi nói đến vấn đề này thì có chút dở khóc dở cười, mọi chuyện đều có hai mặt song song, cả lợi và hại, làm sao trách dị năng biến dị được.
Xế chiều, Thiên Kỳ mời mọi người xuống dùng cơm. Hiện giờ nhà anh chỉ còn ba người, ba, mẹ và anh, còn gia tộc họ thì phân tán khắp nơi, miếng ngọc của anh nhận chủ khi mạt thế đã bắt đầu, lúc đó anh bị thương nhẹ, vô tình chạm vào miếng ngọc, cho nên không kịp cảnh báo mọi người trong gia tộc. Nhưng gia tộc anh xưa nay rất đoàn kết, nếu có việc xảy ra mọi người nhất định sẽ tập hợp tại nhà anh, giờ có lẽ chưa hết hoảng sợ nên mọi người chưa di chuyển, nhưng anh tin rất nhanh thôi họ sẽ đến.
Sau khi dùng cơm, tất cả mọi người cùng ngồi trò chuyện. Như Ý một lần nữa kể về cuộc sống trước khi trùng sinh của mình, gia đình nhà họ Ngô tuy sửng sốt nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, Ngô lão gia còn trịnh trọng nhắc nhở Như Ý, nhất định phải thay đổi, như vậy cuộc sống kiếp trước sẽ không thể nào tái diễn nữa. Mọi người cũng đặt rất nhiều câu hỏi về mạt thế, gặp được một người trùng sinh, biết trước một số việc, đây là lợi thế cực kỳ lớn đối với họ.
Theo lời Như Ý, căn cứ thành phố Z mà cô biết chỉ có Bạch Khởi là người đứng đầu, hầu như độc chiếm toàn bộ căn cứ. Trong khi Ngô gia cũng là một gia tộc lớn, vậy thì tại sao lại không có tiếng tăm gì? Thiên Kỳ quay qua nhìn ba mẹ mình với sắc mặt nặng nề, ba anh cũng đáp lại bằng một ánh mắt trấn định, ý bảo anh hãy yên tâm. Theo suy đoán của Thiên Kỳ, anh không thể nào bỏ lại ba mẹ mà đi cùng những người khác, vậy thì chỉ có thể...
Đến khi Ngô lão gia hỏi về tình hình Phạm gia bên kia, 2 anh em Uyển Lâm trầm mặt một chút, Như Ý nhớ đến tình cảnh giết Zombies điên cuồng của 2 anh em họ mà sợ hãi. Trước khi đi khỏi nhà, họ đã đắp tạm 2 ngôi mộ cho ba mẹ và thêm một ngôi mộ bên cạnh cho lão quản gia.
Hoài Nam quay sang trấn an em gái rồi mới nói với nhà họ Ngô rằng ba mẹ anh và rất nhiều người trong gia tộc đã gặp hỏa hoạn ở nhà tổ, không ai chạy thoát. Đây là điều mà 2 anh em thống nhất với nhau, không thể để ba mẹ mang tiếng xấu, càng không thể để người khác biết được sự thật.
Ngô lão gia sao lại không biết trong này có ẩn tình. Gia tộc họ Phạm mấy năm nay luôn ồn ào đòi chia tài sản, rất nhiều người trong tộc yêu cầu sống độc lập, không cần cái gì mà gia tộc hay không gia tộc nữa, họ cảm thấy sống trong gia tộc như vậy là một gánh nặng, trong khi theo ông được biết, ngoại trừ người đứng đầu là cha của anh em Uyển Lâm ra thì không có bất kỳ người nào có cống hiến cho gia tộc, thậm chí khi cần nhờ vả thì sẽ quay về tìm kiếm sự giúp đỡ ngay lập tức, sản nghiệp gia tộc thì tham ô, đục khoét.
Nếu ông đoán không lầm, vụ hỏa hoạn đó là do vợ chồng Phạm Vĩnh Cơ gây ra, nếu không, giờ phút này việc đầu tiên 2 anh em Uyển Lâm làm đó là điều tra nguyên nhân, tìm người báo thù chứ không phải là xuất hiện ở đây.
Thân là gia chủ Ngô gia, ông hiểu rất rõ trách nhiệm của người đứng đầu một gia tộc, đó là đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, làm cho gia tộc càng ngày càng đi lên. Việc làm của vợ chồng Phạm Vĩnh Cơ, đối với người khác mà nói là hành động ác độc, giết chết nhiều tộc nhân của mình như vậy, gần như đã hủy diệt toàn bộ gia tộc. Nhưng đối với riêng ông mà nói, một gia tộc đã đi đến tình trạng không đoàn kết, mọi người đều nhìn chằm chằm vào tài sản của gia tộc thì sớm muộn cũng sẽ kết thúc. Hơn nữa những kẻ chỉ biết chiếm lợi, ích kỷ như thế, trước kia còn không thể thay đổi được thì đến mạt thế tính cách đó sẽ càng bộc lộ rõ, gây hại cho những người xung quanh. Còn có những lời tổ tiên ông để lại, mục đích ban đầu của họ là để lại con cháu đời sau, khi nào mạt thế đến sẽ để những hậu bối đó dẫn dắt nhân loại vượt qua, chứ không phải là dẫn dắt gia tộc vượt qua, nếu ông đứng ở vị trí gia chủ Phạm gia, ông cũng sẽ lựa chọn như vợ chồng Phạm Vĩnh Cơ.
Suy đoán của Ngô lão gia gần như trùng khớp với suy nghĩ của Phạm Vĩnh Cơ. Những người ông sát hại đều là những người đã từng tham ô tài sản trong gia tộc, hoặc là những người mượn thế gia tộc ức hiếp người khác, những kẻ la hét đòi chia tài sản. Còn lại những ai đã tự xem mình như người không liên quan, cũng không chiếm chút tiện nghi nào thì ông không hẹn đến, mà những người như thế chỉ có một số cực kỳ ít so với toàn gia tộc. Cho nên nói, đến thời của Phạm Vĩnh Cơ chỉ còn một mình ông chống đỡ gia tộc, nếu mạt thế không đến thì 2 đứa con của ông sẽ phải thay ông chống chọi. Mạt thế chính là thời cơ tốt nhất để ông giải quyết tất cả, không thể để tổ tiên khổ công sắp xếp, lại để người trong gia tộc gây họa khắp nơi, thậm chí có thể ảnh hưởng đến việc dẫn dắt mọi người vượt qua mạt thế của 5 đại gia tộc được.
Hành động của một người là đúng hay sai, phụ thuộc vào góc độ của người nhìn, không có sự việc nào luôn luôn đúng, đồng nghĩa cũng không có sự việc nào luôn luôn sai, tất cả chỉ khác nhau trong một ý niệm của người nhìn mà thôi.
Hỏa dị năng của Uyển Lâm không phải màu đỏ mà là màu xanh lá, nóng hơn lửa bình thường và có tính ăn mòn, còn hệ băng của Hoài Nam thì lạnh hơn, cứng hơn băng bình thường, có thể trực tiếp đóng băng đầu Zombie. 2 anh em thử dùng dị năng trên người bọn Zombies để phát tiết cảm xúc, kết quả phát hiện dị năng của họ đều là biến dị, dị năng giả đã không nhiều, dị năng biến dị càng cực kỳ hiếm gặp. Dị năng không gian của Như Ý cũng được đem ra thảo luận, vì dị năng mạnh hay yếu tùy thuộc vào biện pháp sử dụng mà từng người nghĩ ra, nên 2 anh em đã gợi ý thử dùng dị năng này để bóp méo không gian, nhốt Zombie vào đó, Như Ý ôm hy vọng, quyết định thử tập luyện theo phương pháp này.
Con người bây giờ vẫn còn đang trong nỗi sợ hãi, hoảng loạn vì những gì xảy ra, mọi người đa phần đều tìm nơi ẩn nấp, không dám ra ngoài mà không biết rằng 3 ngày đầu mạt thế chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất, vì Zombies lúc này rất sợ ánh sáng Mặt Trời.
Nơi đầu tiên họ đến chính là nhà họ Ngô, trên đường đi họ chủ yếu giết Zombies bằng vũ khí, thỉnh thoảng dùng một ít dị năng, Hoài Nam dùng đao, thanh đao này là do ba anh để lại, cực kỳ sắc bén, Uyển Lâm và Như Ý đều dùng kiếm, nhưng kiếm của Uyển Lâm là do tổ tiên để lại, chém đầu Zombies mà không tốn quá nhiều sức lực, ngược lại Như Ý khá chật vật khi đối phó Zombies. Uyển Lâm đã nói với cô, sống trong thời mạt thế chỉ có thể tự bảo vệ mình, dù dị năng không gian của cô có hữu dụng hơn nữa thì khi đối mặt với nguy hiểm cũng chỉ được xem như bao đựng thức ăn rồi vứt bỏ. Vậy nên cô hết sức cố gắng, tuy không bằng 2 anh em tập võ từ nhỏ đến lớn kia nhưng so với người bình thường đã xem như lợi hại rồi.
Dọc đường đi họ gặp vài nhóm người, chủ yếu là quay về tìm người thân, trên đường nếu có cửa hàng nào mở cửa, nhóm Uyển Lâm sẽ vào xem xét tình hình, có thể thu được bao nhiêu thì thu, dĩ nhiên họ cũng không dám vào sâu trong những cửa hàng đó, càng không dám chọn những cửa hàng quá lớn, thường ngày có nhiều người lui tới. Một đoạn hành trình ngày chỉ mất 1 tiếng, giờ phải mất những 6 tiếng đồng hồ, khi đến Ngô gia đã là đầu giờ chiều, rất may là người trong nhà vẫn còn ở đây, họ nhận ra anh em nhà họ Phạm, tuy có chút chần chừ nhưng cuối cùng vẫn để họ đi vào, Uyển Lâm chỉ đích danh Ngô Thiên Kỳ, muốn gặp anh nói vài lời.
Ngô Thiên Kỳ nhìn cô gái trước mắt có chút buồn cười, một cô gái nhỏ như vậy, chỉ tầm khoảng 20 tuổi, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, long lanh, dáng người chỉ tầm 1m60, buộc tóc cao, mặc bộ quần áo màu đen gọn nhẹ, nhìn thế nào cũng thấy giống búp bê sứ, nếu như bỏ qua đôi mắt lạnh lùng và thanh kiếm cô nàng đang cầm trên tay.
Đồng dạng, Uyển Lâm cũng đang đánh giá Ngô Thiên Kỳ, người cao 1m80, ngũ quan không chê vào đâu được, mắt phượng hẹp, dài, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn bề ngoài như thiên tiên hạ phàm, khiến người nhìn không dám chớp mắt, chỉ sợ chớp mắt một cái người này sẽ bay về trời.
Ngô Thiên Kỳ giả vờ ho nhẹ kéo suy nghĩ của cô gái nào đó trở về. Nhìn dáng vẻ mở to mắt nhất có thể, lại còn nhìn trân trân không chớp mắt của cô khiến Ngô Thiên Kỳ không biết mở lời thế nào. Nếu mà biết suy nghĩ thực sự của Uyển Lâm, sợ chớp mắt thì hắn sẽ bay đi mất thì Ngô Thiên Kỳ chắc sẽ không thể tiếp tục giữ khuôn mặt lạnh lùng không biến sắc được nữa.
“Gia tộc anh có phải có một miếng ngọc gia truyền không? Anh đừng hiểu lầm, bởi vì gia tộc tôi cũng có một miếng ngọc gần giống như thế, trong lúc vô tình tôi phát hiện ra bí mật của nó, ngoài tôi và anh còn có 3 gia tộc giống như thế, anh xem...” vừa nói Uyển Lâm vừa đưa lòng bàn tay cho anh xem, trên đó có một chấm đỏ nhỏ xíu. Thiên Kỳ cầm tay cô lên, chăm chú nhìn, lại nhéo nhéo thêm vài cái, sau đó mới buông ra.
“Anh thấy thế nào?” Uyển Lâm chờ anh trả lời, thực sự ánh mắt của anh hơi đáng sợ, giống như nhìn thấu mọi việc, làm cô có chút hoang mang mới nói ra nhiều như vậy. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy tin tưởng, tin tưởng anh là người tốt, ừ, chắc vì Như Ý nói kiếp trước anh là đồng đội của cô thôi.
“Quá nhỏ” Thiên Kỳ trả lời ngắn gọn.
“Nhỏ??? Cái gì nhỏ cơ?”
Thiên Kỳ đáp lại cô bằng một nụ cười mờ ám, sau đó chìa tay mình ra, trong lòng bàn tay cũng có một chấm đỏ giống hệt cô.
“Tôi cũng chỉ vừa phát hiện vào đêm qua, tôi tin cô cũng như tôi, nhận được lời nhắn của tổ tiên để lại. Vậy tiếp theo cô dự định thế nào?”
“Tôi sẽ làm theo lời tổ tiên để lại, cố gắng tập hợp đủ 5 gia tộc, về phần còn lại thì phải xem tiếp mà làm thôi, dù sao với thực lực bây giờ của tôi, nói cái gì mà dẫn dắt nhân loại vượt qua mạt thế thực sự là quá xa vời.”
Thiên Kỳ gật gù đồng ý với ý kiến của cô. Anh bảo cô đi nghỉ ngơi, anh cần thương lượng một chút với người nhà, rồi sẽ trả lời cô sau.
Anh kể lại đầu đuôi câu chuyện với cha mẹ, cha anh cười nói: “Thật ra mỗi đời gia chủ đều biết về sự quan trọng của miếng ngọc này, chỉ là không ai biết cụ thể đó là gì, cũng chưa có ai được nó thừa nhận, mở ra không gian trong đó. Chúng ta già rồi, giờ là thời đại của lớp trẻ các con, các con nên kiên trì với mục tiêu của bản thân, đừng phụ lòng tổ tiên đã gửi gắm kỳ vọng vào con.”
Bây giờ nhóm người Uyển Lâm mới biết được sự bất tiện của dị năng biến dị. Thử nói xem, hiện giờ không có điện, nước, anh trai cô là hệ băng, vốn dị có thể tạo ra băng, đợi tan đi thì cũng xem như có nước, nhưng đằng này băng quá lạnh, lại quá cứng, đợi nó tan phải mất thời gian gấp đôi băng bình thường, càng không nói tới ý định đập nhỏ để nó nhanh tan. Dùng lửa của cô thì băng biến mất không còn sót lại giọt nước, mà dù thành nước thì họ cũng không thể dùng vì nó có tính ăn mòn. Như Ý và Hoài Nam nhìn thấy sự buồn bực của Uyển Lâm khi nói đến vấn đề này thì có chút dở khóc dở cười, mọi chuyện đều có hai mặt song song, cả lợi và hại, làm sao trách dị năng biến dị được.
Xế chiều, Thiên Kỳ mời mọi người xuống dùng cơm. Hiện giờ nhà anh chỉ còn ba người, ba, mẹ và anh, còn gia tộc họ thì phân tán khắp nơi, miếng ngọc của anh nhận chủ khi mạt thế đã bắt đầu, lúc đó anh bị thương nhẹ, vô tình chạm vào miếng ngọc, cho nên không kịp cảnh báo mọi người trong gia tộc. Nhưng gia tộc anh xưa nay rất đoàn kết, nếu có việc xảy ra mọi người nhất định sẽ tập hợp tại nhà anh, giờ có lẽ chưa hết hoảng sợ nên mọi người chưa di chuyển, nhưng anh tin rất nhanh thôi họ sẽ đến.
Sau khi dùng cơm, tất cả mọi người cùng ngồi trò chuyện. Như Ý một lần nữa kể về cuộc sống trước khi trùng sinh của mình, gia đình nhà họ Ngô tuy sửng sốt nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, Ngô lão gia còn trịnh trọng nhắc nhở Như Ý, nhất định phải thay đổi, như vậy cuộc sống kiếp trước sẽ không thể nào tái diễn nữa. Mọi người cũng đặt rất nhiều câu hỏi về mạt thế, gặp được một người trùng sinh, biết trước một số việc, đây là lợi thế cực kỳ lớn đối với họ.
Theo lời Như Ý, căn cứ thành phố Z mà cô biết chỉ có Bạch Khởi là người đứng đầu, hầu như độc chiếm toàn bộ căn cứ. Trong khi Ngô gia cũng là một gia tộc lớn, vậy thì tại sao lại không có tiếng tăm gì? Thiên Kỳ quay qua nhìn ba mẹ mình với sắc mặt nặng nề, ba anh cũng đáp lại bằng một ánh mắt trấn định, ý bảo anh hãy yên tâm. Theo suy đoán của Thiên Kỳ, anh không thể nào bỏ lại ba mẹ mà đi cùng những người khác, vậy thì chỉ có thể...
Đến khi Ngô lão gia hỏi về tình hình Phạm gia bên kia, 2 anh em Uyển Lâm trầm mặt một chút, Như Ý nhớ đến tình cảnh giết Zombies điên cuồng của 2 anh em họ mà sợ hãi. Trước khi đi khỏi nhà, họ đã đắp tạm 2 ngôi mộ cho ba mẹ và thêm một ngôi mộ bên cạnh cho lão quản gia.
Hoài Nam quay sang trấn an em gái rồi mới nói với nhà họ Ngô rằng ba mẹ anh và rất nhiều người trong gia tộc đã gặp hỏa hoạn ở nhà tổ, không ai chạy thoát. Đây là điều mà 2 anh em thống nhất với nhau, không thể để ba mẹ mang tiếng xấu, càng không thể để người khác biết được sự thật.
Ngô lão gia sao lại không biết trong này có ẩn tình. Gia tộc họ Phạm mấy năm nay luôn ồn ào đòi chia tài sản, rất nhiều người trong tộc yêu cầu sống độc lập, không cần cái gì mà gia tộc hay không gia tộc nữa, họ cảm thấy sống trong gia tộc như vậy là một gánh nặng, trong khi theo ông được biết, ngoại trừ người đứng đầu là cha của anh em Uyển Lâm ra thì không có bất kỳ người nào có cống hiến cho gia tộc, thậm chí khi cần nhờ vả thì sẽ quay về tìm kiếm sự giúp đỡ ngay lập tức, sản nghiệp gia tộc thì tham ô, đục khoét.
Nếu ông đoán không lầm, vụ hỏa hoạn đó là do vợ chồng Phạm Vĩnh Cơ gây ra, nếu không, giờ phút này việc đầu tiên 2 anh em Uyển Lâm làm đó là điều tra nguyên nhân, tìm người báo thù chứ không phải là xuất hiện ở đây.
Thân là gia chủ Ngô gia, ông hiểu rất rõ trách nhiệm của người đứng đầu một gia tộc, đó là đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, làm cho gia tộc càng ngày càng đi lên. Việc làm của vợ chồng Phạm Vĩnh Cơ, đối với người khác mà nói là hành động ác độc, giết chết nhiều tộc nhân của mình như vậy, gần như đã hủy diệt toàn bộ gia tộc. Nhưng đối với riêng ông mà nói, một gia tộc đã đi đến tình trạng không đoàn kết, mọi người đều nhìn chằm chằm vào tài sản của gia tộc thì sớm muộn cũng sẽ kết thúc. Hơn nữa những kẻ chỉ biết chiếm lợi, ích kỷ như thế, trước kia còn không thể thay đổi được thì đến mạt thế tính cách đó sẽ càng bộc lộ rõ, gây hại cho những người xung quanh. Còn có những lời tổ tiên ông để lại, mục đích ban đầu của họ là để lại con cháu đời sau, khi nào mạt thế đến sẽ để những hậu bối đó dẫn dắt nhân loại vượt qua, chứ không phải là dẫn dắt gia tộc vượt qua, nếu ông đứng ở vị trí gia chủ Phạm gia, ông cũng sẽ lựa chọn như vợ chồng Phạm Vĩnh Cơ.
Suy đoán của Ngô lão gia gần như trùng khớp với suy nghĩ của Phạm Vĩnh Cơ. Những người ông sát hại đều là những người đã từng tham ô tài sản trong gia tộc, hoặc là những người mượn thế gia tộc ức hiếp người khác, những kẻ la hét đòi chia tài sản. Còn lại những ai đã tự xem mình như người không liên quan, cũng không chiếm chút tiện nghi nào thì ông không hẹn đến, mà những người như thế chỉ có một số cực kỳ ít so với toàn gia tộc. Cho nên nói, đến thời của Phạm Vĩnh Cơ chỉ còn một mình ông chống đỡ gia tộc, nếu mạt thế không đến thì 2 đứa con của ông sẽ phải thay ông chống chọi. Mạt thế chính là thời cơ tốt nhất để ông giải quyết tất cả, không thể để tổ tiên khổ công sắp xếp, lại để người trong gia tộc gây họa khắp nơi, thậm chí có thể ảnh hưởng đến việc dẫn dắt mọi người vượt qua mạt thế của 5 đại gia tộc được.
Hành động của một người là đúng hay sai, phụ thuộc vào góc độ của người nhìn, không có sự việc nào luôn luôn đúng, đồng nghĩa cũng không có sự việc nào luôn luôn sai, tất cả chỉ khác nhau trong một ý niệm của người nhìn mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook