Cách làm của Kiều Úy Dân đã chọc giận vị bác sĩ Cam Tùng Bách này, đồng thời cũng chọc giận cô Kim.

Cô Kim tuổi còn trẻ nên vốn có lòng đồng cảm sâu sắc, lúc này đối với Cảnh Vân Chiêu đồng tình vạn phần, thậm chí càng thêm lo lắng cho tương lai sau này của nó.

“Mẹ ruột” vừa qua đời, nó làm sao có thể sống trong căn nhà như sói như hổ này? Mặc dù còn có hai đứa em, nhưng lúc nãy Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, dường như cùng Cảnh Vân Chiêu không thân thiết chút nào!Cô Kim nhìn ở trong mắt, nhưng lúc này cũng không có cách nào, an ủi Cảnh Vân Chiêu một phen, lúc này mới trở về trường học.

Diệp Cầm cũng chỉ còn lại một hơi thở , buổi tối tất nhiên phải ở trong bệnh viện, Kiều Úy Dân này là một tên gia trưởng, trước giờ không thích chiếu cố người khác, nhưng hắn ta lại lo lắng Cảnh Vân Chiêu sẽ thừa dịp không có người khác trộm dùng phương thuốc kia, cho nên phá lệ ở lại bệnh viện.

Kiều Hồng Diệp chú trọng thanh danh, tất nhiên cũng ở lại, nhưng Kiều Tử Châu được nuông chiều từ bé, mới đến 11 giờ đêm đã chịu không nổi,cũng mặc kệ cái nhìn của người khác, trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.


Buổi chiều ngày hôm sau, phòng bệnh truyền đến một trận tử khí.

Bên dưới tấm vải trắng là khuôn mặt tĩnh lặng của Diệp Cầm.

Cảnh Vân Chiêu thở dài một tiếng, muốn trách cũng chỉ có thể trách Diệp Cầm tìm một người chồng không đáng tin như vậy.

Tang lễ của Diệp Cầm được tổ chức rất đơn giản, bạn bè thân thích đến phúng viếng một phen, người một nhà tiếp đãi khách khứa, ầm ĩ vài ngày, tất cả mọi người ai nấy đều mệt mỏi.

Sau khi tang lễ kết thúc, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ở nhà, Kiều Úy Dân rốt cuộc không cần làm ra bộ mặt bi thương, vẻ mặt nhẹ nhàng uống chút rượu, trên bàn cơm Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu tuy rằng có chút khổ sở, nhưng trải qua lăn lộn lâu như vậy, ít nhiều cũng có chút ăn không tiêu, nên cũng nhẹ nhõm hơn.

“Ba, ngày mai con cùng Tử Châu đi học có được hay không? Chương trình học đã bị bỏ lỡ nhiều như vậy, đi học trễ chỉ sợ sẽ không theo kịp.

” Kiều Hồng Diệp nịnh nọt.

Mặt Kiều Úy Dân đỏ lên vì cồn, choáng váng gật đầu nói: “Đi đi, ba người các con cùng đi đi.


”“Ba…… Về sau không có mẹ ở nhà, việc nhà chúng ta ai sẽ lo liệu đây, hơn nữa trong khoảng thời gian này mẹ bị bệnh tốn không ít tiền, hiện tại phải nuôi ba người chúng con ăn học nhất định rất vất vả…… Đều do con tuổi còn quá nhỏ, không thể thế chia sẻ cùng ba.

” Kiều Hồng Diệp vẻ mặt xin lỗi nói.

Cảnh Vân Chiêu nhướng mày cười lạnh, nếu cô nhớ không lầm, Kiều Hồng Diệp chỉ nhỏ hơn cô một tuổi mà thôi.

Hơn nữa, cô ta nói lời này có ý tứ gì cô còn không rõ sao? Còn không phải là muốn cho cô ở tuổi này phải thôi học ở nhà hầu hạ một nhà già trẻ này hay sao?Khi Diệp Cầm còn sống, cũng từng có ý nghĩ muốn cô thôi học, sở dĩ đã từ bỏ ý định, một mặt là bởi vì cô đi học cũng không tốn tiền,mặt khác là bởi vì lo lắng người khác sẽ nghị luận.

Thành tích Cảnh Vân Chiêu tốt mọi người đều biết, dưới tình huống này mà thôi học, tất nhiên sẽ có người nói bà đối xử bất công, miệng người đáng sợ, Diệp Cầm đương nhiên không muốn bị người khác chỉ trỏ.

“Con gái ngoan,con là một đứa hiếu thuận……” Chỉ tiếc Kiều Úy Dân lúc này say khướt, căn bản nghe không hiểu Kiều Hồng Diệp đang nói gì.


Vốn Kiều Hồng Diệp còn muốn nói rõ hơn, nhưng thấy bộ dạng ba cô ta như vậy, lại sợ ngày mai ông lại quên mất chuyện này, nên dứt khoát nhịn xuống.

Sáng sớm hôm sau, cũng chỉ có thể nhìn Cảnh Vân Chiêu ra cửa trước, sau lưng giậm chân tức giận.

Nghĩ nghĩ, Kiều Hồng Diệp trực tiếp vọt vào trong phòng Kiều Úy Dân, một phòng mùi rượu xông lên làm cô nhịn không được nhíu mày.

Chỉ thấy Kiều Úy Dân mặc mỗi cái quần lót nằm trên giường, cửa sổ đóng chặt, căn phòng bừa bộn, Kiều Hồng Diệp đặc biệt thích sạch sẽ, thấy một màn như vậy trong lòng đều có chút ghê tởm.

Bất quá dù sao cũng là ba của mình, Kiều Hồng Diệp hít sâu một hơi, bước lên phía trước lớn tiếng nói: “Ba! Ba mau dậy đi……”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương