“Ba, con cũng vì muốn tốt cho mẹ, nếu ba không tin phương thuốc của con, có thể cầm đi để bác sĩ xem qua, nếu bọn họ nói không được, ba nói như vậy cũng không muộn……” Cảnh Vân Chiêu nói.

Cô cứu Diệp Cầm là để báo đáp công ơn dưỡng dục cô, nếu đem người cứu sống, về sau nếu Diệp Cầm vẫn giống như trước kia, vậy cô cũng sẽ không cố kỵ cái gọi là công ơn dưỡng dục.

Kiều Úy Dân nghe xong liền khịt mũi coi thường, đừng nói phương thuốc của nha đầu thúi này không đáng tin, nếu thật sự có thể cứu người, hắn cũng không có khả năng đồng ý!Bệnh này của Diệp Cầm không phải kéo dài một hai ngày, trước sau đã tiêu hết hơn hai mươi vạn, nếu là trị đến nửa chết nửa sống, về sau ai sẽ bỏ tiền ra chữa trị?Hắn cưới vợ về là để làm ấm giường sinh con cho hắn, không phải cưới con ma bệnh về để bị liên lụy!“Được rồi! Nha đầu này càng ngày càng nhảm nhí! Cút ra ngoài cho ta!” Kiều Úy Dân lúc này cũng không nể mặt cô Kim nữa, trực tiếp hét lớn.

Vốn trong phòng bệnh đang an tĩnh, tiếng hét như vậy làm người bên cạnh liên tục lắc đầu.

Cảnh Vân Chiêu hít sâu một hơi, biết rõ ở lại chỗ này cũng vô nghĩa, dứt khoát ra khỏi phòng bệnh.


“Cảnh Vân Chiêu, em còn nhỏ như vậy thì có được phương thuốc gì, vừa rồi em đang nói dối đúng không?” Cô Kim có chút không vui hỏi.

“Như vậy đi cô Kim, em với cô đi tìm bác sĩ, em có phải nói dối hay không đến lúc đó bác sĩ sẽ đưa ra kết luận.

” Cảnh Vân Chiêu nói xong, cũng không đợi cô Kim đáp lại, trực tiếp kéo cô đến chỗ bác sĩ.

Bác sĩ điều trị của Diệp Cầm là một bác sĩ Tây y, phương thuốc này ông chưa chắc có thể xem hiểu, cho nên Cảnh Vân Chiêu đi đến phòng khám Trung y nổi tiếng nhất của bệnh viện này.

Vị bác sĩ này khoảng sáu bảy mươi tuổi, có danh tiếng rất tốt, lúc trước Cảnh Vân Chiêu và Diệp Cầm cùng nhau tới bệnh viện có nhìn thấy qua.

Hơn nữa trước kia lúc Diệp Cầm lo lắng cũng tới nơi này xem qua, lão trung y cũng kê một ít đơn thuốc, nhưng đồng thời nói cho cô rằng bệnh này cần phải điều trị ba phần bồi bổ bảy phần, không thể nóng vội, nhưng Diệp Cầm lại sợ bản thân sẽ chết sớm, sau khi kiên trì vài ngày rồi không tin nữa, quay đầu tìm Tây y.

Chờ đến sau khi cô biết Tây y cũng không cứu được mình cũng có quay lại, chỉ là khi đó đã bỏ qua cơ hội trị liệu tốt, lão trung y có lòng cũng không giúp được gì.

Editor: Hoa Hoa Hạ“Cô gái nhỏ, khuôn mặt của cháu rất quen thuộc……” Lão trung y nhìn cô một cái rồi hỏi.

“Bác sĩ Cam, cháu là Cảnh Vân Chiêu,mẹ là Diệp Cầm, lúc trước có tới nơi này của ngài xem bệnh qua……” Cảnh Vân Chiêu nói xong, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, giải thích nói: “Là thế này, hiện tại bệnh tình của mẹ cháu đang nguy kịch, cháu có tìm thấy một phương thuốc, muốn cho ngài xem có thể làm bệnh của mẹ cháu có chút khởi sắc hay không……”Bác sĩ Cam tò mò nhìn cô một cái, việc lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.


Ngày thường có nhiều người đến tìm ông khám bệnh, nhưng tìm ông để xem phương thuốc, đây vẫn là người đầu tiên.

Bất quá cô gái này ông cũng nhớ ra, là một đứa con rất hiếu thảo, lúc mẹ cô nằm viện luôn bận trước bận sau hầu hạ, để lại ấn tượng sâu sắc cho các bác sĩ trong bệnh viện.

.

Bàn tay già nua tiếp nhận phương thuốc, mở ra nhìn qua.

Chỉ là cái nhìn này, sắc mặt liền ngây ngẩn, “Cô gái nhỏ! Phương thuốc này của cháu làm sao mà có được?”“Là thầy của cháy dạy cho, chẳng qua thầy đã đi ngao du tứ hải, cháu biết không nhiều lắm, chỉ có thể trì hoãn bệnh một thời gian, không có biện pháp trị tận gốc.

” Cảnh Vân Chiêu viện cớ, cũng có chút khẩn trương nói.


Đây vẫn là lần đầu tiên cô dùng phương thuốc của lão tổ tông giáo, cũng không biết tìm đúng hay sai.

“Cháu không thể trị nhưng ta có thể a! Chỉ cần dựa theo phương thuốc này uống liên tục trong bảy ngày, bệnh tình khẳng định sẽ có chuyển biến tốt đẹp, lại dùng thuốc của ta……”Ánh mắt của Bác sĩ Cam mang theo nồng đậm kích động.

Ông thật sự hồ đồ, tại sao lại không nghĩ ra nên dùng loại thuốc này!Bác sĩ Cam vừa nói xong,cô Kim ở phía sau hoàn toàn chấn kinh, lúc này cũng nói không nên lời.

“Đi, đi xem mẹ của cháu……” Lão y sư vội vàng nói.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương