Quả nhiên là Tiểu Bạch ngốc kia.

Em trai Nghê Xuân Yến , là người ở trong giấc mơ của hắn động một chút liền khóc, âm thanh vang vọng, còn mắng hắn là người xấu.

Mục Dục Vũ im lặng đánh giá nó, phát hiện Tiểu Bạch ngốc này có chỉ số thông minh còn không đến mức thấp bất trị, thoạt nhìn có thể thấy nó có thể gánh vác cuộc sống của bản thân, cách đối nhân xử thế cũng theo quy tắc chuẩn mực, ví như nhận được này nọ nhất định phải nói cám ơn, ví như rõ ràng sợ hãi nhưng nhất định sẽ ngốc nghếch cười hề hề.

Người dạy dỗ nó tất nhiên biết nó là một cậu bé có ưu thế về gương mặt, gương mặt xinh xắn đáng yêu như vậy, hệt như đứa trẻ luôn tươi cười, quả thật khiến người ta nhìn mà lòng mềm nhũn, không nỡ cùng nó so đo cái gì.

Nhưng những người này hiển nhiên không bao gồm Mục Dục Vũ hắn.

Tính tình kỳ lạ phức tạp của Mục Dục Vũ không hiểu tại sao lại như thế , vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm thằng nhóc.

Hắn phát hiện khuôn mặt thằng nhóc đó và cùng Nghê Xuân Yến cực giống, đường nét gương mặt tinh xảo, chẳng qua cằm thằng nhóc này không giống như chị nó thon nhỏ vậy, nhưng ánh mắt thì giống hệt nhau, nếu Nghê Xuân Yến là mạnh mẽ sinh động, còn gương mặt nó, lại đơn thuần vô tội.

Ánh mắt của hắn lực uy hiếp quá mạnh mẽ, Tiểu Bạch ngốc ngay từ đầu còn mờ mịt không thấy, vui vui vẻ vẻ cắn quả táo lớn Mục Giác đưa cho nó, nhưng ăn không đến mấy miếng nó bắt đầu sợ hãi , rụt rè trộm liếc mắt nhìn Mục Dục Vũ một cái, lập tức rũ mắt xuống, nghiêng người đi không dám tiếp xúc với tầm mắt Mục Dục Vũ, thậm chí ngay cả âm thanh cắn quả táo cũng không dám phát ra.

“Ai, Tiểu Vũ, con làm sao vậy, con như vậy thì đứa nhỏ này làm sao dám ăn ngon miệng chứ.” Mục Giác trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nhìn Tiểu Bạch ngốc vẻ mặt dịu dàng nói, “Tiểu Siêu ngoan nha, chúng ta không sợ hắn, anh trai lớn là người tốt, con xem, anh còn nhìn con cười kìa, không sợ nha, Tiểu Vũ, cười một cái, con mau cười một cái, nhanh.”

Mục Dục Vũ bất mãn nhíu mày, giả vờ mắt điếc tai ngơ với mẹ nuôi.

Nhưng lúc này thằng nhóc bán tín bán nghi vụng trộm nhìn qua, Mục Dục Vũ hướng nó cười lạnh lùng , thằng nhóc sợ tới mức “A” một tiếng, quả táo trong tay thiếu chút nữa bắt không được lăn lóc trên mặt đất.

Điều đó cũng đúng thôi, nếu ngay cả một thằng nhóc trí tuệ kém mà còn biết sợ hãi mình, thì những người trưởng thành quản lý có chỉ số thông minh lanh lẹ như vậy sao dám không sợ chứ? Mục Dục Vũ vừa lòng mỉm cười, đứng lên chỉnh chỉnh Tây phục, nói với mẹ nuôi: “Bằng không con đi về trước , công ty còn có việc.”

“Đi nhanh đi đi nhanh đi, ” Mục Giác oán trách nói, “Con ở đây bày ra điệu bộ như vậy khiến thằng nhóc bị dọa sợ nha, thật sự là, Tiểu Siêu, chúng ta không sợ nha, dì còn có thật nhiều ăn ngon này , đợi tí nữa đều cho con hết.”

“Có, có thạch hoa quả chua ngọt không ?”

“À ” Mục Giác khó xử nói, “Hình như không có. Làm sao bây giờ , không có thạch hoa quả Tiểu Siêu liền không thích dì nữa sao?”

“Không có ” Tiểu Bạch ngốc dùng sức lắc đầu, ” Chị con sẽ mua cho con, nếu không, nếu không lần sau đến con mang đến cho dì phần của con.”

“Tốt, ngoan lắm.” Mục Giác nở nụ cười yêu thương, quay đầu gọi lại Mục Dục Vũ nói: “Con đợi chút, con đi ra ngoài mua thạch hoa quả lại đây, Tiểu Siêu thích ăn lại gì ?”

“A? Có Hỉ Chi Lang sao?” Thàng nhóc tò mò hỏi

“Có, vậy mua Hỉ Chi Lang mà Tiểu Siêu muốn.” Mục Giác mỉm cười gật đầu.

Tiểu Bạch đơn giản chỉ vỗ tay phát ra tiếng hoan hô, làm Mục Dục Vũ cảm thấy rất ồn ào, nhưng hắn sẽ không vì việc nhỏ này mà nghịch ý mẹ nuôi, thật sự lấy ra điện thoại phân phó trợ lý chờ dưới lầu mua cân thạch hoa quả đi lên. Khi hắn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mục Giác ngồi ở trên giường bệnh mỉm cười lấy ra khăn tay ẩm ướt cho Tiểu Bạch ngốc lau tay, này vẻ mặt chiều chuộng vô hạn này tựa như nhặt được một vật nuôi yêu thương bị mất.Thằng nhóc tiếp tục trưng ra gương mặt ngây thơ tươi cười, ngoan ngoãn vươn tay cho người tat hay hắn lau, nhìn cũng có chỗ vài phần đáng yêu .

Mục Dục Vũ bỗng nhiên liền hiểu được , mẹ nuôi là cô đơn.

Người phụ nữ này cả đời không kết hôn, tuy rằng đã nuôi dưỡng qua một đứa trẻ, nhưng lấy tính cách của hắn, chỉ sợ từ trước đến nay chẳng từng làm nũng dính lấy bà, bản thân tự lập, khiến bà cũng không có bao nhiêu cơ hội phát huy tình thương của mẹ.

Hiện tại mới khó khăn có Tiểu Bạch ngốc bộ dạng đáng yêu nghe lời hấp dẫn chú ý của bà, theo góc độ nào đó mà nới, coi như mẹ nuôi một thú vui tiêu khiển.

Vậy cứ mặc kệ bọn họ đi thôi, Mục Dục Vũ nghĩ, bản thân mình cảm thấy không sao, thì cũng không xảy ra chuyện gì.

Trợ lý Lâm làm việc rất có hiệu suất, chưa đầy 5 phút, liền mang theo một cái túi nilon mang nhãn hiệu siêu thị đứng trong phòng bệnh đưa cho Mục Dục Vũ, Mục Dục Vũ cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp đưa tới trước mặt Tiểu Bạch ngốc.

Nào biết nói cả nửa ngày thàng nhóc này cũng không chịu cầm lấy, Mục Dục Vũ có chút không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Không phải thích sao? Cầm đi.”

“Thực, thật sự là cho em?” Thằng nhóc ngạc nhiên nhìn chằm chằm bên trong túi plastic thạch hoa quả đủ mọi màu sắc, ngẩn người nói, “Thật nhiều, chị con tới bây giờ chưa mua cho Tiểu Siêu quá nhiều như vậy, woah, màu sắc thật đẹp.”

“Là đưa cho con. Lấy đi.” Mục Giác cười nhắc nhở nó, ” Chẳng qua trước khi lấy cần phải nói với anh cái gì?”

“A, cám ơn anh.” Thằng nhóc vui vẻ híp mắt, tiếp nhận đến mở ra đưa mũi ngửi rồi hít vào một hơi, ngẩng đầu lớn tiếng tuyên bố của phát hiện của nó, “Là ngọt !”

“Chẳng lẽ còn là chua?” Mục Dục Vũ lạnh lùng tiếp lời.

“Có chua cũng có ngọt!” Thằng nhóc cười toe toét sửa đúng lời hắn “Là chua ngọt !”

Mục Dục Vũ nháy mắt có ý nghĩ trong đầu là đem cái bao to này nhét vào miệng nó để nó im miệng lại, hắn tạm dừng ba giây mới lạnh nhạt nói: “Mẹ, con phải đi rồi, ngày mai lại đến thăm mẹ.”

“Ừ, đi đi, bản thân phải ăn uống cho tốt.” Tâm tư Mục Giác bị Tiểu Bạch ngốc hấp dẫn , “Tiểu Siêu, cho dì nhìn xem thạch hoa quả của con, ai u tiểu quỷ keo kiệt, còn không cho ta xem ư, vừa rồi ai đã nói mua cho con? Đã quên sao?”

Một già một trẻ đùa giỡn với nhau cười đùa vui vẻ, Mục Dục Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, bước ra khỏi phòng bệnh, lúc này truyền đến giọng nói rõ nét của thằng nhóc đó: “Anh trai báo chí thạch hoa quả, tạm biệt.”

Đây là xưng hô quái quỷ gì? Mục Dục Vũ lười không thêm để ý tới, hắn sải bước ra khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa cùng trợ lý Lâm thảo luận bàn bạc sắp xếp công việc kế tiếp. Có một vị quan chức và một khách hàng lớn muốn đích thân gặp mặt, có một công ty con hôm nay khai trương, hắn phải đi qua cắt băng khánh thành và phát biểu. Hắn vừa đi vừa nhìn trợ lý Lâm đưa qua những điểm chính, cùng hắn thảo luận sửa chữa yếu điểm, khi bọn họ đi đến đại sảnh bệnh viện, hai giám đốc điều hành công ty đã đứng đó chờ hắn, người đi đến chào hắn tương ứng là người thuộc bộ phận quản lý quan hệ công chúng.

Cả đoàn người này đang bước ra đường lớn, đột nhiên trong lúc đó, Mục Dục Vũ cảm giác có người đang nhìn hắn, hắn theo tầm mắt nhìn qua, lập tức thấy Nghê Xuân Yến.

Người phụ nữ đó đứng ở cách đó không xa, mặc áo sơmi vải thô giá rẻ và quần bò làm việc, hai tay áo phía trên còn có miếng vải bông , mái tóc dài thẳng cột phía sau đầu, trên đầu bao khăn trùm đầu, trên cổ lộ cả khẩu trang. Cô dường như vừa mới từ nhỏ quán kia chạy tới, sắc mặt ửng đỏ, nhưng khi nhìn thấy hắn sắc mặt như gặp quỷ liền trắng bệch, sau đó ánh mắt cô trợn tròn , lúc đầu là khó có thể tin, theo sau, biểu tình của cô ngày càng khó hiểu, ngay khi Mục Dục Vũ cảm thấy nên giả vờ không quen biết cô, miễn đến việc phiền phức bản thân, thì người phụ nữ đó bỗng nhiên tiến về trước một bước, vội vội vàng vàng nhắm chặt mắt, sau đó nhanh chóng xoay người đi giống như chạy nạn.

Cô tuyệt đối là chạy trối chết.

Cô rõ ràng nhận ra hắn, giống như hắn chưa bao giờ thật sự quên người phụ nữ này , Mục Dục Vũ có thể khẳng định, cô nhất định cũng không thể nào quên được những tháng năm thanh xuân tươi trẻ kia.

Bọn họ lấy một loại phương thức đặc biệt để bảo tồn những ký ức đó, đó là điểm chung duy nhất của bọn họ, cũng không dễ dàng quên được.

Nhưng chuyện này làm sao lại thế? Mục Dục Vũ nghĩ , trong mối quan hệ của hắn với người phụ nữ này, không phải người nhắm mắt luôn luôn theo đuôi hắn không phải là cô ta sao, cho dù chia xa đã nhiều năm, cho dù cô đã thay đổi trưởng thành, nhưng cô gái tươi cười cái thời xa xưa đó , bây giờ nhìn thấy hắn lại cảm thấy đáng sợ sao? Tại sao vừa gặp lại chạy trối chết?

Cho dù tất yếu không giống những người quen cũ khác gặp lại thì gật đầu hàn huyên, cũng không đến mức như gặp quỷ né tránh không kịp chứ?

Mục Dục Vũ mày không tự giác nhăn lại, hắn có chút bất mãn, nhưng loại cảm xúc bất mãn này rất nhanh đã được xem nhẹ đi. Gương mặt hắn không chút thay đổi dẫn đầu một đoàn người đi ngang qua đại sảnh bệnh viện, ra cửa, lái xe đã sẵn sang ngừng lại bậc thang kia, trợ lý Lâm bước nhanh đi qua giúp hắn mở cửa xe, Mục Dục Vũ đang muốn cúi đầu ngồi vào, nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ, quay đầu liếc mắt một cái nhìn về phía sau.

Cách đại sảnh phòng khám bệnh người người rộn ràng ấm cúng, cách cả bầu không khí khẩn trương bất an chỉ có ở bệnh viện, có lẽ còn cả một khoảng cách nhìn không thấy , những năm tháng cuộc sống khúc chiết và đau khổ, Mục Dục Vũ lại một lần nữa thấy Nghê Xuân Yến. Rõ ràng cách xa như vậy, mà ngay tại giây phút ngừng lại này, hắn lại xác định mình và người phụ nữ kia đang bốn mắt nhìn nhau, hắn thậm chí có thể xác định trong ánh mắt của cô có cái gì đó lặng lẽ nhấp nháy. Mục Dục Vũ cổ họng khô khốc, hắn hơi hơi há mồm, dường như chuẩn bị bật thốt ra, hoặc giả như chẳng có gì để nói, chỉ là phút giây này hắn đột nhiên nảy sinh ra mong muốn được nói chuyện cùng cô

Nhưng nói cái gì đây? Chẳng lẽ ân cần thăm hỏi cô ta sống được không? Cô ta sống như thế nào? Cô ta còn nhớ rõ hắn không?Tất cả vẫn tốt chứ? Người nhà có khỏe mạnh không?

Mục Dục Vũ hít sâu một hơi, đem môi mân thành thẳng tắp, đột ngột nuốt xuống ham muốn bất thình lình này, mặt không chút thay đổi quay sang, dứt khoát tiến vào bên trong xe.

Sau đó hắn nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình như vọng về từ quá khứ: “Lái xe, rời đi.”

Rời đi nơi này.

Xe khởi động, càng lúc càng xa, Mục Dục Vũ tay cầm tài liệu trợ lý Lâm đưa qua , nhưng một chữ cũng không đi vào đầu.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến tình hình năm đó một lần cuối cùng nhục nhã Nghê Xuân Yến: lúc ấy hắn không biết mình xuất phát từ mục đích gì, tự nhiên lại đồng ý cùng cô đi vũ hội, địa điểm là sân thể dục bên cạnh trường học của hắn. Hắn biết cô gái đó có quần áo hay không, cũng biết cô sẽ không nghĩ đến, cho nên hắn cố ý cô ấy đến lúc đó phải ăn mặc thật xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm để giữ mặt mũi cho hắn. Sau đó, đến ngày hẹn hôm đó, hắn lê bước trở về từ lớp học ban đêm, lại nán một hồi lâu, mới chậm rãi mang theo một đám học sinh ưu tú của trường trung học đến xem cô ngốc bên trường nghề xấu mặt đến thế nào. Trời tốt, hôm đó đột nhiên liền thời tiết thay đổi, gió rất lớn, khi bọn họ đón gió đến sân thể dục đều cảm thấy Nghê Xuân Yến khẳng định sẽ không chờ ở kia , không có người người nào ngốc nghếch đến vậy chờ trong gió hai ba giờ liền. Có một chàng trai thậm chí giễu cợt Mục Dục Vũ, nói hắn thậm chí nghĩ bản thân mình là siêu sao đẹp trai hay sao? Hiện tại có cô gái lại khó tìm vậy, lại thích hắn, cũng không có mắt nhìn để đến đây làm trò đùa cho hắn.

Nhưng bọn họ đều sai lầm rồi, cho đến lúc đó, Nghê Xuân Yến còn chờ ở kia. Ở trong cơn gió mùa thu se sắt, cô gái áo không tay và váy ngắn, ôm cánh tay run rẩy, Mục Dục Vũ đến nay nhớ rõ cô có nhiêu xấu, đúng vậy, trên mặt cô son liền như hai khối mỡ heo khiến người ta choáng váng nhìn không ra, đôi môi đỏ mọng và đường kẻ mắt tạo thành hiệu ứng hài kịch thật sự hiệu quả—— giống hệt như suy đoán của hắn vậy, vụng về cho rằng mình có thể bắt chướt người ta trang điểm, Nghê Xuân Yến ngay giây phút đó giống hệt như trong phim Châu Tinh Trì vậy.

\Bạn bè của hắn lập tức cười vang, vừa cười vừa huýt sáo ồn ào, nhóm người tự phụ thông minh này từ trước đến giờ chưa nhìn thấy cô gái nào ngu xuẩn như vậy, những cô gái vây quanh họ nếu không nhỏ nhắn thì cũng yêu kiều xinh xắn trẻ trung, nhóm chàng trai này chưa từng nghĩ tới sẽ có cô gái dễ dàng như vậy mắc mưu bị lừa như vậy, cô ta còn không biết xấu hổ, ăn mặc giống gái mại dâm đang đứng chờ làm việc, cô ta xứng đáng bị đùa giỡn.

Sự tình sau như thế nào Mục Dục Vũ đã không còn nhớ được. Điều duy nhất nhớ rõ là, Nghê Xuân Yến môi run run môi theo chân bọn họ cười lên, cô cười đến rất khó nhìn, há miệng, rõ ràng giống khóc, nhưng vọng lại cũng chỉ là tiếng cười.

Tiếng cười của cô rất vang, đại khái vì vậy, nhóm người này đùa không nổi nữa, vì thế đều tự tan.

Nhưng từ ngày đó về sau, Mục Dục Vũ không còn gặp lại cô nữa, Nghê Xuân Yến, cô gái mang váy tung bay đuổi theo sau bước chân hắn, tiếng bước chân lạch bạch, không bao giờ đột nhiên vọt tới trước mặt hắn, dùng theo chiêu thức trong phim thần tượng, đưa tay cao cao cầm một cái gì đó, có lẽ là hộp cơm, có lẽ là lễ vật vô dụng, dâng đến trước mặt hắn, lớn tiếng nói: Mục Dục Vũ, em thích anh.

Hắn chung quy cũng thành công thoát khỏi cô gái đáng ghét này, nhưng vì sao nhiều năm đã trôi qua như vậy, hắn cũng không có cách nào có cảm giác thỏa mãn?

“Ngài Mục tiên sinh, ngài Mục ?”

Mục Dục Vũ phục hồi tinh thần lại, hắn quay đầu nhìn về phía trợ lý Lâm, thản nhiên hỏi: “Sao?”

“Tôi chỉ là nhắc nhở ngài, tài liệu kia có lẽ cần phải xem trước, ” trợ lý Lâm mỉm cười nói, “Đợi đến tĩ nữa ngài tiếp khách sẽ cần đến thông tin trong đó.”

Mục Dục Vũ gật gật đầu, đem tinh thần tập trung ở tài liệu trong tay, nhanh chóng xem xong, vạch vài cái ý kiến, sau đó đem tài liệu khép lại, trả lại cho trợ lý Lâm.

“Thưa ngài, từ đây đến đó còn một ít thời gian, ngài muốn trước hết nghe nhạc không?”

“Không, ” Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ nói, “Anh, thay tôi làm một chuyện.”

“Vâng?”

“Kiểm tra xem Tiểu Bạch ngốc hôm nay đùa ở trong phòng phu nhân” Mục Dục Vũ trầm giọng nói, “Quan trọng là gia đình nó làm gì ở đâu, tôi không thích những chuyện quá trùng hợp.”

“Tôi hiểu rồi”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương