Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
-
Chương 50: Cửa Sổ
50: Cửa sổ
Ghế bành vài cái, mấy cái nhỏ hơn, hai giá sách, hai bàn học, một bàn dùng để ăn cơm, một bộ ghế 8 cái.
Ngoài ra, còn có thùng gỗ lớn để tắm, chậu gỗ dùng để rửa mặt, rửa chân, cũng như tủ bát để trong bếp, và một số thứ nhỏ khác, cũng không tiện giải thích ở đây.
Sau khi Tô Ngữ đem tất cả đồ đạc trong nhà cùng Vương thợ mộc nói rõ xong, để Vương thợ mộc tính xem hết bao nhiêu tiền.
Vương thợ mộc gảy gảy bàn tính một hồi, rồi mới nói với Tô Ngữ: “Tám mươi tám lượng bạc.”
Tô Ngữ sửng sốt, “Bao nhiêu?”
Vương thợ mộc nhìn vẻ mặt không tin được của Tô Ngữ, nên lặp lại một lần nữa, “Theo yêu cầu của cô, gỗ phải có chất lượng tốt, cộng thêm tiền công cũng không quá đắt.”
Nghe Vương thợ mộc giải thích xong, Tô Ngữ mới thở phào nhẹ nhõm, giá tiền này, so với tưởng tượng của cô ít hơn nhiều.
Tô Ngữ ngay lật tức đưa Vương thợ mộc đi quanh ngôi nhà đang xây dựng để xác định kích thước chính xác.
Mặc dù ngôi nhà vẫn còn đang xây dựng, nhưng phác thảo tổng thể đã được vẽ, kích thước của căn phòng cũng đã được xác định, vì vậy kích thước của đồ đạc cũng có thể được xác định.
Tô Ngữ đưa cho Vương thợ mộc năm mươi lượng bạc làm tiền đặt cọc, khi nào Vương thợ mộc làm xong những thứ này, và đưa tới đây, Tô Ngữ mới đưa cho ông ta toàn bộ số tiền còn lại.
Sau khi tiễn Vương thợ mộc rời đi, Tô Ngữ mới xem như buông bỏ được một chuyện, tâm trạng tốt lên không ít.
Tiếp theo là vấn đề của cửa sổ, cửa sổ là cửa gỗ tự nhiên được chạm khắc.
Nhưng đối với cửa sổ, Tô Ngữ muốn sử dụng ngọc lưu ly, thứ mà kiếp trước gọi là thủy tinh.
Tô Ngữ vẫn chưa hiểu được nước Đại Tần này, không chỉ có tất cả các loại thực phẩm và rau củ của kiếp trước, mà còn có cả ống nước, men màu được vận chuyển từ nước ngoài về.
Theo như Lục Du Kỳ nói, hiện tại nước Đại Tần đã nắm giữ được phương pháp làm ngọc lưu ly, chỉ có điều phương pháp chưa được sản xuất hàng loạt, giá cũng tương đối cao.
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tô Ngữ vẫn quyết định dùng cửa sổ thủy tinh, bởi vì như vậy tiện lợi hơn rất nhiều, nếu là cửa sổ sau khi đóng lại, mà không nhìn được ra bên ngoài, thì so với bức tường có gì khác nhau đâu.
Nửa tháng sau, khi Lục Du Kỳ dẫn người đến kéo mẻ dưa hấu cuối cùng, Tô Ngữ nói với anh ta về việc dùng cửa sổ thủy tinh.
Lô dưa hấu cuối cùng là 13.000 cân, cũng chính là 195 lượng bạc.
Khi Lục Du Kỳ đưa bạc cho Tô Ngữ, Tô Ngữ không nhận mà nói, “Tôi đã bàn bạc với đại ca cậu, chúng tôi muốn sử dụng cửa sổ bằng ngọc lưu ly, muốn để cậu giúp chúng tôi đặt mua một chút.”
Lục Du Kỳ cười nói: “Vậy được, em cũng định nói với chị dâu và đại ca rồi, cửa sổ bằng lưu ly không chỉ đẹp mà còn rất ấm.”
Tô Ngữ nói, “Nếu đã như vậy, thì số tiền này cậu cầm lấy đi, đem chuyện này làm cho xong. “
Lục Du Kỳ cân nhắc một hồi, sau đó hỏi:” Không biết chị dâu muốn bao nhiêu? “
Tô Ngữ và Khương Kỳ đã bàn xong chuyện này rồi, vì vậy cô lập tức nói:” Nhà chúng tôi có tổng cộng là ba mươi hai cái cửa sổ, mỗi cửa sổ dùng bốn miếng kính lưu ly, mỗi miếng kính lưu ly là 2 lượng bạc, tổng cộng là 256 lượng, vừa rồi dưa hấu giá 195 lượng bạc, chị cần đưa em 100 lượng nữa, bao gồm tiền công và tiền đặt cửa sổ. “
Nghe thấy lời Tô Ngữ nói rõ ràng như vậy, Lục Du Kỳ không khỏi cười khổ,” Chị dâu, sao có thể nói rõ ràng với em như vậy chứ, em sẽ cầm hết tiền dưa hấu, nhưng còn 100 lượng này thì không cần. ”
Nói xong, Lục Du Kỳ trả lại chiếc túi mà Tô Ngữ đã đưa.
Tô Ngữ lập tức ngẩng mặt lên, “Cái này em không đúng rồi, chúng ta là người quen, nếu em còn như vậy, nói không chừng về sau có việc gì đại ca em cũng sẽ không tìm em nữa đâu.”
Thấy Tô Ngữ giận thật, Lục Du Kỳ cũng không còn cách nào khác, đành phải thu lại chiếc túi, trong lòng âm thầm nói, nhất định phải đem chuyện này làm cho tốt.
Sau khi chuyện cửa sổ đã được giải quyết, Tô Ngữ thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bây giờ cô đang ở trong trạng thái vô cùng tốt.
Nhưng niềm vui chỉ đến trong nhất thời mà thôi, khi Tô Ngữ nhìn thùng tiền hoàn toàn trống rỗng, lông mày cô lại nhíu chặt.
Lúc trước còn 250 lượng, làm đồ đạc trong nhà hết 88 lượng, vừa mới đưa cho Lục Du Kỳ thêm 100 lượng nữa, cộng thêm tiền mua gạo, mì và rau củ của nửa tháng trước, cộng thêm tiền công của mấy người bà Ngô, còn có mấy chục lượng linh tinh, nên bây giờ chỉ còn lại không đến một trăm lượng bạc.
Nghe nói một trăm lượng đã là nhiều, nông dân không cần làm chuyện lớn gì, chi phí sinh hoạt một năm cũng chỉ có hai ba lượng bạc mà thôi.
Nhưng chuyện này đối với ba người Tô Ngữ thì lại khác, bởi vì bọn họ còn chưa trả lương cho thợ thủ công, bọn họ còn có đủ thứ để mua, một trăm lượng bạc này thật sự là không đủ.
Nhưng may mắn thay, nhân sâm trồng trong không gian đang phát triển rất tốt, cộng với nước linh tuyền trong không gian, thỉnh thoảng còn được tưới một ít , chất lượng chắc chắn là rất tốt.
Nhìn ngôi nhà mới xây còn khoảng nửa tháng nữa mới hoàn thành, Tô Ngữ âm thầm đếm thời gian, qua nửa tháng nữa, trong không gian đã gần chín năm, khi trồng những cây sâm này cũng đã ba năm rồi, lại thêm 9 năm nữa, là hơn 10 năm.
Đến lúc đó, đào ra 2 cây đem đi bán, đoán trừng có thể bán được không ít tiền, cũng có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp này.
Phòng ở nằm ở giữa ba cái sân nhỏ, có một sân chéo hai bên trái phải mỗi lối vào, nhưng hiện tại là một bãi đất trống rộng lớn, ngoại trừ tường sân thì còn có cỏ dại trên mặt đất.
Có hai phòng trong sân bên phải của lối vào thứ hai, một là nhà bếp, một là phòng củi.
Ngay lối vào của hai phòng cũng có hàng hiên thông với hàng hiên phía trước phòng chính, như thế này khi dùng bữa không phải lo mưa, tuyết.
Vì có nhiều phòng nên về cơ bản phòng nào cũng có kháng để sưởi ấm vào mùa đông, nhưng cô không thể kết nối kháng với bếp để nấu ăn như người dân trong thôn.
Vì các gia đình đông người cũng sử dụng kháng nên miệng lò kháng của họ nói chung là ở bên ngoài phòng, vì 3 mặt của kháng quay mặt vào tường, nên chỉ cần chọn bức tường có nhiều củi hơn, chừa lỗ kê dưới tường, sau đó sửa lại một chút là được.
Sau mười ngày, ngôi nhà cuối cùng cũng đã được xây dựng xong, những người thợ thủ công đã trát các bức tường của ngôi nhà bằng tro trắng, công việc này mất hai ngày.
Lúc này, cửa sổ cũng đã được chuyển tới, Lục Du Kỳ đích thân mang chúng đến đây, có điều để cho Tô Ngữ bất đắc dĩ nhất chính là, Lục Du Kỳ đã chế tạo phần trên của mỗi cánh cửa tương tự như cửa sổ, có chạm khắc hoa văn rỗng ra ván gỗ, sau đó dát bằng tráng men.
Có rất nhiều cửa, mỗi cửa có hai miếng kính màu, tiêu mất không ít tiền.
Tô Ngữ biết hắn nhất định sẽ không muốn cho hắn tiền, cho nên không có trực tiếp nói thẳng, chỉ kéo hắn tới sân nhỏ, nói có chuyện muốn giúp đỡ.
Ghế bành vài cái, mấy cái nhỏ hơn, hai giá sách, hai bàn học, một bàn dùng để ăn cơm, một bộ ghế 8 cái.
Ngoài ra, còn có thùng gỗ lớn để tắm, chậu gỗ dùng để rửa mặt, rửa chân, cũng như tủ bát để trong bếp, và một số thứ nhỏ khác, cũng không tiện giải thích ở đây.
Sau khi Tô Ngữ đem tất cả đồ đạc trong nhà cùng Vương thợ mộc nói rõ xong, để Vương thợ mộc tính xem hết bao nhiêu tiền.
Vương thợ mộc gảy gảy bàn tính một hồi, rồi mới nói với Tô Ngữ: “Tám mươi tám lượng bạc.”
Tô Ngữ sửng sốt, “Bao nhiêu?”
Vương thợ mộc nhìn vẻ mặt không tin được của Tô Ngữ, nên lặp lại một lần nữa, “Theo yêu cầu của cô, gỗ phải có chất lượng tốt, cộng thêm tiền công cũng không quá đắt.”
Nghe Vương thợ mộc giải thích xong, Tô Ngữ mới thở phào nhẹ nhõm, giá tiền này, so với tưởng tượng của cô ít hơn nhiều.
Tô Ngữ ngay lật tức đưa Vương thợ mộc đi quanh ngôi nhà đang xây dựng để xác định kích thước chính xác.
Mặc dù ngôi nhà vẫn còn đang xây dựng, nhưng phác thảo tổng thể đã được vẽ, kích thước của căn phòng cũng đã được xác định, vì vậy kích thước của đồ đạc cũng có thể được xác định.
Tô Ngữ đưa cho Vương thợ mộc năm mươi lượng bạc làm tiền đặt cọc, khi nào Vương thợ mộc làm xong những thứ này, và đưa tới đây, Tô Ngữ mới đưa cho ông ta toàn bộ số tiền còn lại.
Sau khi tiễn Vương thợ mộc rời đi, Tô Ngữ mới xem như buông bỏ được một chuyện, tâm trạng tốt lên không ít.
Tiếp theo là vấn đề của cửa sổ, cửa sổ là cửa gỗ tự nhiên được chạm khắc.
Nhưng đối với cửa sổ, Tô Ngữ muốn sử dụng ngọc lưu ly, thứ mà kiếp trước gọi là thủy tinh.
Tô Ngữ vẫn chưa hiểu được nước Đại Tần này, không chỉ có tất cả các loại thực phẩm và rau củ của kiếp trước, mà còn có cả ống nước, men màu được vận chuyển từ nước ngoài về.
Theo như Lục Du Kỳ nói, hiện tại nước Đại Tần đã nắm giữ được phương pháp làm ngọc lưu ly, chỉ có điều phương pháp chưa được sản xuất hàng loạt, giá cũng tương đối cao.
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tô Ngữ vẫn quyết định dùng cửa sổ thủy tinh, bởi vì như vậy tiện lợi hơn rất nhiều, nếu là cửa sổ sau khi đóng lại, mà không nhìn được ra bên ngoài, thì so với bức tường có gì khác nhau đâu.
Nửa tháng sau, khi Lục Du Kỳ dẫn người đến kéo mẻ dưa hấu cuối cùng, Tô Ngữ nói với anh ta về việc dùng cửa sổ thủy tinh.
Lô dưa hấu cuối cùng là 13.000 cân, cũng chính là 195 lượng bạc.
Khi Lục Du Kỳ đưa bạc cho Tô Ngữ, Tô Ngữ không nhận mà nói, “Tôi đã bàn bạc với đại ca cậu, chúng tôi muốn sử dụng cửa sổ bằng ngọc lưu ly, muốn để cậu giúp chúng tôi đặt mua một chút.”
Lục Du Kỳ cười nói: “Vậy được, em cũng định nói với chị dâu và đại ca rồi, cửa sổ bằng lưu ly không chỉ đẹp mà còn rất ấm.”
Tô Ngữ nói, “Nếu đã như vậy, thì số tiền này cậu cầm lấy đi, đem chuyện này làm cho xong. “
Lục Du Kỳ cân nhắc một hồi, sau đó hỏi:” Không biết chị dâu muốn bao nhiêu? “
Tô Ngữ và Khương Kỳ đã bàn xong chuyện này rồi, vì vậy cô lập tức nói:” Nhà chúng tôi có tổng cộng là ba mươi hai cái cửa sổ, mỗi cửa sổ dùng bốn miếng kính lưu ly, mỗi miếng kính lưu ly là 2 lượng bạc, tổng cộng là 256 lượng, vừa rồi dưa hấu giá 195 lượng bạc, chị cần đưa em 100 lượng nữa, bao gồm tiền công và tiền đặt cửa sổ. “
Nghe thấy lời Tô Ngữ nói rõ ràng như vậy, Lục Du Kỳ không khỏi cười khổ,” Chị dâu, sao có thể nói rõ ràng với em như vậy chứ, em sẽ cầm hết tiền dưa hấu, nhưng còn 100 lượng này thì không cần. ”
Nói xong, Lục Du Kỳ trả lại chiếc túi mà Tô Ngữ đã đưa.
Tô Ngữ lập tức ngẩng mặt lên, “Cái này em không đúng rồi, chúng ta là người quen, nếu em còn như vậy, nói không chừng về sau có việc gì đại ca em cũng sẽ không tìm em nữa đâu.”
Thấy Tô Ngữ giận thật, Lục Du Kỳ cũng không còn cách nào khác, đành phải thu lại chiếc túi, trong lòng âm thầm nói, nhất định phải đem chuyện này làm cho tốt.
Sau khi chuyện cửa sổ đã được giải quyết, Tô Ngữ thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bây giờ cô đang ở trong trạng thái vô cùng tốt.
Nhưng niềm vui chỉ đến trong nhất thời mà thôi, khi Tô Ngữ nhìn thùng tiền hoàn toàn trống rỗng, lông mày cô lại nhíu chặt.
Lúc trước còn 250 lượng, làm đồ đạc trong nhà hết 88 lượng, vừa mới đưa cho Lục Du Kỳ thêm 100 lượng nữa, cộng thêm tiền mua gạo, mì và rau củ của nửa tháng trước, cộng thêm tiền công của mấy người bà Ngô, còn có mấy chục lượng linh tinh, nên bây giờ chỉ còn lại không đến một trăm lượng bạc.
Nghe nói một trăm lượng đã là nhiều, nông dân không cần làm chuyện lớn gì, chi phí sinh hoạt một năm cũng chỉ có hai ba lượng bạc mà thôi.
Nhưng chuyện này đối với ba người Tô Ngữ thì lại khác, bởi vì bọn họ còn chưa trả lương cho thợ thủ công, bọn họ còn có đủ thứ để mua, một trăm lượng bạc này thật sự là không đủ.
Nhưng may mắn thay, nhân sâm trồng trong không gian đang phát triển rất tốt, cộng với nước linh tuyền trong không gian, thỉnh thoảng còn được tưới một ít , chất lượng chắc chắn là rất tốt.
Nhìn ngôi nhà mới xây còn khoảng nửa tháng nữa mới hoàn thành, Tô Ngữ âm thầm đếm thời gian, qua nửa tháng nữa, trong không gian đã gần chín năm, khi trồng những cây sâm này cũng đã ba năm rồi, lại thêm 9 năm nữa, là hơn 10 năm.
Đến lúc đó, đào ra 2 cây đem đi bán, đoán trừng có thể bán được không ít tiền, cũng có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp này.
Phòng ở nằm ở giữa ba cái sân nhỏ, có một sân chéo hai bên trái phải mỗi lối vào, nhưng hiện tại là một bãi đất trống rộng lớn, ngoại trừ tường sân thì còn có cỏ dại trên mặt đất.
Có hai phòng trong sân bên phải của lối vào thứ hai, một là nhà bếp, một là phòng củi.
Ngay lối vào của hai phòng cũng có hàng hiên thông với hàng hiên phía trước phòng chính, như thế này khi dùng bữa không phải lo mưa, tuyết.
Vì có nhiều phòng nên về cơ bản phòng nào cũng có kháng để sưởi ấm vào mùa đông, nhưng cô không thể kết nối kháng với bếp để nấu ăn như người dân trong thôn.
Vì các gia đình đông người cũng sử dụng kháng nên miệng lò kháng của họ nói chung là ở bên ngoài phòng, vì 3 mặt của kháng quay mặt vào tường, nên chỉ cần chọn bức tường có nhiều củi hơn, chừa lỗ kê dưới tường, sau đó sửa lại một chút là được.
Sau mười ngày, ngôi nhà cuối cùng cũng đã được xây dựng xong, những người thợ thủ công đã trát các bức tường của ngôi nhà bằng tro trắng, công việc này mất hai ngày.
Lúc này, cửa sổ cũng đã được chuyển tới, Lục Du Kỳ đích thân mang chúng đến đây, có điều để cho Tô Ngữ bất đắc dĩ nhất chính là, Lục Du Kỳ đã chế tạo phần trên của mỗi cánh cửa tương tự như cửa sổ, có chạm khắc hoa văn rỗng ra ván gỗ, sau đó dát bằng tráng men.
Có rất nhiều cửa, mỗi cửa có hai miếng kính màu, tiêu mất không ít tiền.
Tô Ngữ biết hắn nhất định sẽ không muốn cho hắn tiền, cho nên không có trực tiếp nói thẳng, chỉ kéo hắn tới sân nhỏ, nói có chuyện muốn giúp đỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook