Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
-
Chương 44: Trời Nóng
44: trời nóng
Vì nhà ở đây không phải nhà cao tầng nên khi đặt móng cũng không cần đào sâu lắm.
Hình dáng của ngôi nhà trước tiên được vẽ trên mặt bằng, sau đó mới đào móng theo các đường đã vẽ.
Đợt này có khá đông người lên tới hơn 30 người, đều là những người quanh năm làm nhà, ai cũng phân công lao động rõ ràng, làm việc gì cũng có nề nếp, có chất lượng, tốc độ cũng nhanh.
Tuy nhiên, diện tích căn nhà còn khá rộng, cho nên khi đến trưa, cũng không nhìn ra được thành quả gì.
Gần trưa, bà Dương, bà Ngô và một số người khác cũng đã đến đây. Nhìn thấy nhiều người làm việc như vậy, vài người cũng giật mình.
Bà Ngô kéo Tô Ngữ hỏi: “Tiểu Ngữ, tại sao lại có nhiều người làm việc như vậy?”
“Đúng rồi, Tiểu Ngữ, cháu muốn xây nhà kiểu gì? Nhiều người như vậy, công trình này cũng không nhỏ đi, các cháu chỉ có ba người ở, liệu ở hết không? ” bà Dương vẻ mặt bát quái hỏi.
Tô Ngữ không muốn nói thêm về chuyện này, nên cười nói: “ Mấy bác, mấy thím, các người cũng nhìn thấy rồi đó, có hơn 30 miệng ăn, chúng ta mau bắt đầu thôi.”
Mấy người nhìn Tô Ngữ không muốn nói nhiều, thì cũng không hỏi nữa, cùng Tô Ngữ đi tới túp lều ở dưới bờ sông, rồi lại một trận cảm thán.
Tuy chỉ là một túp lều cỏ đơn sơ nhưng bên dưới có tám cái bếp lớn dùng để có thể nấu cơm nhanh nhất có thể.
“Chu choa, cái này làm cũng quá nhiều bếp rồi.” Bà Dương khi nhìn vào bếp nói.
Tô Ngữ cười ha ha một tiếng, “Đây không phải là tiết kiệm thời gian cho các bác, các thím à? Làm xong sớm, thì có thể về nghỉ ngơi sớm rồi.”
Mấy người nghe cô nói xong lời này, trong lòng đều cảm thấy rất vui, tuy tới giúp làm công, nhưng mỗi ngày đều có 10 văn tiền, tuy chỉ làm một bữa cơm trưa, nhưng trong nhà cũng có rất nhiều việc, có thể làm xong sớm để về sớm, bọn họ cầu còn không được kìa.
Ngoài tám cái bếp lớn, còn có hai hàng thớt, bốn giá đỡ đặt cạnh nhau.
Bên cạnh cái thớt, còn có một cái tủ nhiều lớp, đựng bát lớn, chậu lớn, chậu nhỏ, cũng như đũa tre.
Rau củ quả, gạo, mì, thịt những thứ cần dùng đều đã được chuẩn bị xong, đều được xếp vào một cái nồi lớn trên mặt đất.
Mặc dù túp lều được xây dựng bên sông, nhưng thực ra cách sông hơn mười mét, Tô Ngữ kêu người đào một cái hố nhỏ không xa phía sau túp lều, toàn bộ nước thải và rác thải đều được đổ vào đó.
Dù sông là nước sinh hoạt nhưng không thể bị ô nhiễm.
Thấy mọi thứ đã được chuẩn bị xong, bà Ngô và mọi người bắt tay ngay vào làm việc, bọn họ đều là những người làm nội trợ ở trong nhà, làm cũng rất lưu loát, chưa đầy một lúc bọn họ đều đã đem rau nhặt xong xuôi, rửa sạch sẽ.
Thịt ba chỉ mua về nhiều mỡ, ít thịt, nhưng người dân nơi đây rất thích ăn loại thịt này.
Bà Ngô cắt thịt thành từng miếng, ninh một nồi đầy đậu và cà tím, ngay khi có khói trên mép nồi, mùi thơm của thịt đã bay vào mũi những người làm việc ở đó.
Ngửi thấy mùi thịt, ai ai cũng làm chăm chỉ hơn, ông chủ cho nhiều tiền công, đồ ăn lại ngon, tất nhiên là bọn họ sẵn sàng làm việc chăm chỉ hơn rồi.
8 cái bếp lớn cùng nhau đốt lên, 4 rau, 1 canh, 1 nồi màn thầu, 2 nồi cơm, sau nửa tiếng đồng hồ, tất cả cơm, các thứ đều đã sẵn sàng.
Tô Ngữ cũng đi theo một bên hỗ trợ, mặc dù cô biết nấu ăn, nhưng cô không giỏi lắm khi nấu nhiều cơm như vậy, cô chẳng qua chỉ giúp nhào bột mì, rồi hấp bánh.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Ngữ đến công trường, gọi mọi người đi ăn cơm.
Sau khi mọi người rửa tay sạch sẽ, bọn họ cùng nhau đến lán ngồi xuống, nhìn trên bàn có bốn nồi rau, một nồi canh, một nồi cơm và một nồi mì trộn và bánh hấp, tất cả đều nuốt nước bọt, bữa ăn này, thực không tồi mà.
Tiếp theo, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng ăn ngấu nghiến của mình, mọi người hoàn toàn không nói chuyện với nhau, cho đến khi bọn họ ăn hết thức ăn trên bàn, mới vuốt vuốt cái bụng no căng cười vui vẻ.
Lúc những người này đang ăn cơm, Tô Ngữ cũng để cho bà Ngô và mấy người cùng nhau ăn cơm, cô mang một ít đồ ăn trở lại sân ở đằng kia, Tô Ngôn vẫn ở nhà một mình, về phần Khương Kỳ thì anh cũng đã cùng mọi người ngồi xuống ăn xong rồi.
Tô Ngôn vốn dĩ nói muốn giúp, nhưng là đứa nhỏ, nhìn không nổi xách không được, đương nhiên Tô Ngữ sẽ không cho thằng bé tới, chỉ để thằng bé giúp hái rau vào buổi sáng, sau đó nói với thằng bé việc tưới rau mỗi ngày đều giao cho nó.
Đương nhiên, nước là do Tô Ngữ hoặc Khương Kỳ mang về, đổ vào thùng lớn trong sân, để tiện tưới nước cho những loại rau và dưa hấu này, bọn họ mua một ít thùng lớn, đổ đầy nước vào mỗi thùng.
Khi Tô Ngữ bưng bát đĩa về, bà Ngô đang dọn bát đĩa.
Tô Ngữ nhìn qua thớt thì thấy một vài cái bát được đặt ở đó, mỗi cái bát là nửa bát rau với thịt ba chỉ ở bên trong.
Suy nghĩ một chút, Tô Ngữ mới hiểu được, đây là món ăn được phân cho bọn họ, bọn họ đều giữ món ăn có thịt, nghĩ muốn mang về đưa cho người nhà.
Sau khi nhóm của bà Ngô rửa sạch toàn bộ đồ ăn và bát đũa, thu dọn bếp nấu xong, Tô Ngữ bỏ chiếc ví treo trên người, thứ cô vừa mang từ nhà ra, trong đó có đựng những đồng tiền đồng, đó là tiền công của bà Ngô và đám người ngày hôm nay.
Sau khi đưa tiền cho mọi người, Tô Ngữ thấy bọn họ cười càng vui vẻ hơn.
Việc này cũng đã thỏa thuận từ trước, tiền công được đưa hàng ngày, có thể coi như làm yên lòng bọn họ.
Bà Ngô và những người khác nhận tiền xong, thì bưng bát rau rời đi, hứa ngày mai lúc tới sẽ mang bát trở lại.
Sau khi tiễn vài người đi, Tô Ngữ nhìn đám người đang náo nhiệt ở đằng kia, lại đốt lửa trong bếp.
Nồi vừa được rửa sạch, cô đun một ít nước sôi rồi để đó, người nào khát thì uống.
Quả nhiên, khi nồi nước cô đã đun nguội đi một nửa, thì Khương Kỳ bước tới.
“Đun chút nước đi, lát nữa sẽ khát đấy, hôm nay trời rất nóng như vậy.” Trước khi Khương Kỳ bước vào lều, giọng nói đã truyền tới.
Tô Ngữ nói: “Không cần anh sắp xếp đâu, đều nấu xong để nguội rồi này.”
Lúc này Khương Kỳ cũng đã tới gần, nhìn thấy trong nồi có một ít nước, cũng mỉm cười nhìn Tô Ngữ.
Sau khi đổ đầy hai nồi nước, đặt bát vào sọt tre, cả hai đi về phía công trường.
Vị trí ngôi nhà được chọn lần này rất cao ráo, cổng ngôi nhà mới nằm đối diện với cổng của sân ban đầu.
Tô Ngữ đặt cái sọt xuống đất, rót một cái bát cho mọi người đến uống nước, hai cái ấm đều đã cạn sạch.
Tô Ngữ quay lại với ấm nước đã cạn, chuẩn bị rót thêm hai bình, được cái là Khương Kỳ cũng đã quay lại giúp đỡ một chút.
Có thể thấy Khương Kỳ rất chăm chú vào việc xây dựng ngôi nhà mới, anh tham gia vào từng chi tiết, từng công trình, một mình làm hết mọi việc, buổi tối không về sân nhỏ, mà ngủ ở túp lều phía dưới.
Nửa tháng sau, mô hình ngôi nhà mới được thành hình, tốc độ này quả thực cũng không chậm.
Khi nền móng chuẩn bị được đặt, Lục Du Kỳ cũng đã đem đường ống nước tới.
Tô Ngữ cẩn thận xem xét các ống nước, những ống nước này được làm bằng đồng, có loại dày và mỏng, loại dày có đường kính khoảng một thước, loại mỏng thì dày bằng cổ tay của Tô Ngữ.
Vì nhà ở đây không phải nhà cao tầng nên khi đặt móng cũng không cần đào sâu lắm.
Hình dáng của ngôi nhà trước tiên được vẽ trên mặt bằng, sau đó mới đào móng theo các đường đã vẽ.
Đợt này có khá đông người lên tới hơn 30 người, đều là những người quanh năm làm nhà, ai cũng phân công lao động rõ ràng, làm việc gì cũng có nề nếp, có chất lượng, tốc độ cũng nhanh.
Tuy nhiên, diện tích căn nhà còn khá rộng, cho nên khi đến trưa, cũng không nhìn ra được thành quả gì.
Gần trưa, bà Dương, bà Ngô và một số người khác cũng đã đến đây. Nhìn thấy nhiều người làm việc như vậy, vài người cũng giật mình.
Bà Ngô kéo Tô Ngữ hỏi: “Tiểu Ngữ, tại sao lại có nhiều người làm việc như vậy?”
“Đúng rồi, Tiểu Ngữ, cháu muốn xây nhà kiểu gì? Nhiều người như vậy, công trình này cũng không nhỏ đi, các cháu chỉ có ba người ở, liệu ở hết không? ” bà Dương vẻ mặt bát quái hỏi.
Tô Ngữ không muốn nói thêm về chuyện này, nên cười nói: “ Mấy bác, mấy thím, các người cũng nhìn thấy rồi đó, có hơn 30 miệng ăn, chúng ta mau bắt đầu thôi.”
Mấy người nhìn Tô Ngữ không muốn nói nhiều, thì cũng không hỏi nữa, cùng Tô Ngữ đi tới túp lều ở dưới bờ sông, rồi lại một trận cảm thán.
Tuy chỉ là một túp lều cỏ đơn sơ nhưng bên dưới có tám cái bếp lớn dùng để có thể nấu cơm nhanh nhất có thể.
“Chu choa, cái này làm cũng quá nhiều bếp rồi.” Bà Dương khi nhìn vào bếp nói.
Tô Ngữ cười ha ha một tiếng, “Đây không phải là tiết kiệm thời gian cho các bác, các thím à? Làm xong sớm, thì có thể về nghỉ ngơi sớm rồi.”
Mấy người nghe cô nói xong lời này, trong lòng đều cảm thấy rất vui, tuy tới giúp làm công, nhưng mỗi ngày đều có 10 văn tiền, tuy chỉ làm một bữa cơm trưa, nhưng trong nhà cũng có rất nhiều việc, có thể làm xong sớm để về sớm, bọn họ cầu còn không được kìa.
Ngoài tám cái bếp lớn, còn có hai hàng thớt, bốn giá đỡ đặt cạnh nhau.
Bên cạnh cái thớt, còn có một cái tủ nhiều lớp, đựng bát lớn, chậu lớn, chậu nhỏ, cũng như đũa tre.
Rau củ quả, gạo, mì, thịt những thứ cần dùng đều đã được chuẩn bị xong, đều được xếp vào một cái nồi lớn trên mặt đất.
Mặc dù túp lều được xây dựng bên sông, nhưng thực ra cách sông hơn mười mét, Tô Ngữ kêu người đào một cái hố nhỏ không xa phía sau túp lều, toàn bộ nước thải và rác thải đều được đổ vào đó.
Dù sông là nước sinh hoạt nhưng không thể bị ô nhiễm.
Thấy mọi thứ đã được chuẩn bị xong, bà Ngô và mọi người bắt tay ngay vào làm việc, bọn họ đều là những người làm nội trợ ở trong nhà, làm cũng rất lưu loát, chưa đầy một lúc bọn họ đều đã đem rau nhặt xong xuôi, rửa sạch sẽ.
Thịt ba chỉ mua về nhiều mỡ, ít thịt, nhưng người dân nơi đây rất thích ăn loại thịt này.
Bà Ngô cắt thịt thành từng miếng, ninh một nồi đầy đậu và cà tím, ngay khi có khói trên mép nồi, mùi thơm của thịt đã bay vào mũi những người làm việc ở đó.
Ngửi thấy mùi thịt, ai ai cũng làm chăm chỉ hơn, ông chủ cho nhiều tiền công, đồ ăn lại ngon, tất nhiên là bọn họ sẵn sàng làm việc chăm chỉ hơn rồi.
8 cái bếp lớn cùng nhau đốt lên, 4 rau, 1 canh, 1 nồi màn thầu, 2 nồi cơm, sau nửa tiếng đồng hồ, tất cả cơm, các thứ đều đã sẵn sàng.
Tô Ngữ cũng đi theo một bên hỗ trợ, mặc dù cô biết nấu ăn, nhưng cô không giỏi lắm khi nấu nhiều cơm như vậy, cô chẳng qua chỉ giúp nhào bột mì, rồi hấp bánh.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Ngữ đến công trường, gọi mọi người đi ăn cơm.
Sau khi mọi người rửa tay sạch sẽ, bọn họ cùng nhau đến lán ngồi xuống, nhìn trên bàn có bốn nồi rau, một nồi canh, một nồi cơm và một nồi mì trộn và bánh hấp, tất cả đều nuốt nước bọt, bữa ăn này, thực không tồi mà.
Tiếp theo, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng ăn ngấu nghiến của mình, mọi người hoàn toàn không nói chuyện với nhau, cho đến khi bọn họ ăn hết thức ăn trên bàn, mới vuốt vuốt cái bụng no căng cười vui vẻ.
Lúc những người này đang ăn cơm, Tô Ngữ cũng để cho bà Ngô và mấy người cùng nhau ăn cơm, cô mang một ít đồ ăn trở lại sân ở đằng kia, Tô Ngôn vẫn ở nhà một mình, về phần Khương Kỳ thì anh cũng đã cùng mọi người ngồi xuống ăn xong rồi.
Tô Ngôn vốn dĩ nói muốn giúp, nhưng là đứa nhỏ, nhìn không nổi xách không được, đương nhiên Tô Ngữ sẽ không cho thằng bé tới, chỉ để thằng bé giúp hái rau vào buổi sáng, sau đó nói với thằng bé việc tưới rau mỗi ngày đều giao cho nó.
Đương nhiên, nước là do Tô Ngữ hoặc Khương Kỳ mang về, đổ vào thùng lớn trong sân, để tiện tưới nước cho những loại rau và dưa hấu này, bọn họ mua một ít thùng lớn, đổ đầy nước vào mỗi thùng.
Khi Tô Ngữ bưng bát đĩa về, bà Ngô đang dọn bát đĩa.
Tô Ngữ nhìn qua thớt thì thấy một vài cái bát được đặt ở đó, mỗi cái bát là nửa bát rau với thịt ba chỉ ở bên trong.
Suy nghĩ một chút, Tô Ngữ mới hiểu được, đây là món ăn được phân cho bọn họ, bọn họ đều giữ món ăn có thịt, nghĩ muốn mang về đưa cho người nhà.
Sau khi nhóm của bà Ngô rửa sạch toàn bộ đồ ăn và bát đũa, thu dọn bếp nấu xong, Tô Ngữ bỏ chiếc ví treo trên người, thứ cô vừa mang từ nhà ra, trong đó có đựng những đồng tiền đồng, đó là tiền công của bà Ngô và đám người ngày hôm nay.
Sau khi đưa tiền cho mọi người, Tô Ngữ thấy bọn họ cười càng vui vẻ hơn.
Việc này cũng đã thỏa thuận từ trước, tiền công được đưa hàng ngày, có thể coi như làm yên lòng bọn họ.
Bà Ngô và những người khác nhận tiền xong, thì bưng bát rau rời đi, hứa ngày mai lúc tới sẽ mang bát trở lại.
Sau khi tiễn vài người đi, Tô Ngữ nhìn đám người đang náo nhiệt ở đằng kia, lại đốt lửa trong bếp.
Nồi vừa được rửa sạch, cô đun một ít nước sôi rồi để đó, người nào khát thì uống.
Quả nhiên, khi nồi nước cô đã đun nguội đi một nửa, thì Khương Kỳ bước tới.
“Đun chút nước đi, lát nữa sẽ khát đấy, hôm nay trời rất nóng như vậy.” Trước khi Khương Kỳ bước vào lều, giọng nói đã truyền tới.
Tô Ngữ nói: “Không cần anh sắp xếp đâu, đều nấu xong để nguội rồi này.”
Lúc này Khương Kỳ cũng đã tới gần, nhìn thấy trong nồi có một ít nước, cũng mỉm cười nhìn Tô Ngữ.
Sau khi đổ đầy hai nồi nước, đặt bát vào sọt tre, cả hai đi về phía công trường.
Vị trí ngôi nhà được chọn lần này rất cao ráo, cổng ngôi nhà mới nằm đối diện với cổng của sân ban đầu.
Tô Ngữ đặt cái sọt xuống đất, rót một cái bát cho mọi người đến uống nước, hai cái ấm đều đã cạn sạch.
Tô Ngữ quay lại với ấm nước đã cạn, chuẩn bị rót thêm hai bình, được cái là Khương Kỳ cũng đã quay lại giúp đỡ một chút.
Có thể thấy Khương Kỳ rất chăm chú vào việc xây dựng ngôi nhà mới, anh tham gia vào từng chi tiết, từng công trình, một mình làm hết mọi việc, buổi tối không về sân nhỏ, mà ngủ ở túp lều phía dưới.
Nửa tháng sau, mô hình ngôi nhà mới được thành hình, tốc độ này quả thực cũng không chậm.
Khi nền móng chuẩn bị được đặt, Lục Du Kỳ cũng đã đem đường ống nước tới.
Tô Ngữ cẩn thận xem xét các ống nước, những ống nước này được làm bằng đồng, có loại dày và mỏng, loại dày có đường kính khoảng một thước, loại mỏng thì dày bằng cổ tay của Tô Ngữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook