Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
-
Chương 42: Công Tác Chuẩn Bị
Chỉ thấy cách bài trí của ngôi nhà được vẽ bằng bút lông trên giấy, nó không quá lớn, cũng không quá phức tạp, chỉ có một sân hai lối vào rất đơn giản.
Sân này được xây theo kiểu tứ hợp viện, vì thời xưa chưa có giới hạn về cấp bậc thân phận, chưa có quy định người có thân phận như nào mới được xây nhà như này.
Sân trong còn được, nhưng có yêu cầu về cổng, cho nên Tô Ngữ không vẽ ba cổng như hình vẽ ban đầu, cổng đầu tiên là một cổng đơn giản.
Cạnh cổng có hai phòng, còn có một phòng trống, tổng cộng có bốn phòng.
Sân đầu tiên quay về hướng Nam, có 5 phòng phía trước, có hàng hiên nhỏ ở bên trái và bên phải của phòng phía trước, sân thứ hai có thể đi vào từ cửa bên phải. Trong sân cũng có ba gian phòng, cũng có hành lang để tay.
Bước vào lối đi sân thứ hai, cách bài trí tương tự như lối vào thứ nhất, vẫn có năm gian phòng phía trước, bên trái có một căn áp mái, một hiên ở bên phải và một cửa ở bên phải, vì vậy có thể trực tiếp vào khu vực sân thứ ba. Trong sân cũng có ba gian phòng, ở mỗi bên của sân, hai sân được kết nối ở phía đông và phía tây.
Lối vào thứ ba là một dãy phòng phía sau, các phòng không lớn lắm nhưng có rất nhiều, có tám phòng và thêm một phòng tắm.
Mặc dù bài trí theo kiểu tứ hợp viện không có gì kỳ lạ, nhưng kích thước của ngôi nhà và sân được Tô Ngữ đánh dấu bên cạnh khiến không ít người kinh ngạc.
Không có lý do gì khác, chẳng những sân rộng phi thường, mà khi nhìn kỹ thiết kế của từng ngôi nhà, trên mặt vài người cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lục Du Kỳ là người đầu tiên không kìm được, lớn tiếng hỏi: “Chị dâu, tại sao căn nhà này lại lớn tới như vậy?”
“Bởi vì trong nhà có mấy phòng nhỏ.” Tô Ngữ dí dỏm nháy mắt mấy cái, sau đó giải thích với mấy người “ Mấy cái phòng này, tôi không nói, chắc mấy người cũng biết, chủ yếu là mấy phòng người ở, mỗi một gian bên trong tôi đều vẽ một phòng nhỏ, phòng này dùng để giặt giũ.”
“ Giặt giũ?, phòng nhỏ? Sao lại khác với nhà của em vậy?” Lục Du Kỳ càng nghe càng kinh ngạc.
Mặc dù Tô Ngữ không biết rõ về Đại Tần, nhưng cô cũng biết về thời cổ đại trước đó.
Thời xưa, dân nghèo không có phòng nhỏ, muốn rửa mặt rửa tay thì dùng chậu để ngoài sân, tắm thì dùng thùng gỗ để trong phòng.
Nhà giàu mới có một phòng nhỏ, xây dựng khá lộng lẫy, trong đó sẽ có một cái giường, càng thể hiện mức độ xa hoa.
Nhưng dù xa hoa đến đâu, bọn họ cũng dùng xô, phải xách nước qua lại để tắm.
Khi mang vào, có thể nói là sau khi giặt xong, cần phải đổ vào một cái xô nhỏ và đổ ra ngoài, điều này khá rắc rối.
Tô Ngữ chuẩn bị dùng ống thoát nước, còn có bồn cầu, vì vậy phải đảm bảo có một phòng tương tự như nhà tắm ở trong nhà.
Sau khi Tô Ngữ giải thích xong, một số người đã sững sờ ngay tại chỗ, phương pháp này chưa từng nghe thấy bao giờ.
Lục Du Kỳ cảm thấy mới lạ, Khương Kỳ thì cảm thấy rất ngạc nhiên, còn đối với hai vị sư phụ sau khi cân nhắc, cũng không khỏi liên tục tán thưởng.
Nếu được như vậy thì sẽ tiện hơn rất nhiều, ít nhất cũng không cần phải cọ xô, nước thải có thể đổ ngay trong nhà, khá là tiện.
Nhưng những điều này nói thì dễ, làm thì khó.
Vấn đề đầu tiên là chất liệu của cống, nơi này không có ống dẫn nước nào hết, cô nên dùng cái gì mới được đây?
Có điều là, đã có người sớm giải quyết vấn đề này cho cô rồi, Lục Du Kỳ nói gia đình anh ấy có một đội tàu đi biển, mới trở về gần đây còn mang về một số thứ mới lạ, hắn nghe nói là ống đồng gì đó, ừm, theo người nước ngoài nói là ống dùng để làm ống nước.
“Lúc đầu nghe không hiểu lắm, hôm nay nghe chị dâu nhắc tới, em mới nhớ lại, nhưng mà chị dâu này, chị làm sao nghĩ tới vậy? Vậy mà cùng mấy người kia nghĩ giống nhau.”Lục Du Kỳ nói ra câu cuối, kỳ quái nhìn Tô Ngữ.
Tô Ngữ ở trong lòng vừa mừng vừa rối, mừng vì đã tìm được ống nước, nhưng lại vướng víu không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào.
Cũng may không đợi cô nghĩ cách chém gió, Khương Kỳ đã dẫn đầu nói: “Là anh nghe nói, rồi trở về nói với chị dâu của em, không nghĩ tới cô ấy lại có hứng thú với nó.”
Sau khi Lục Du Kỳ nghe xong lời này, cũng không còn nghĩ nhiều nữa, Tô Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn về phía Khương Kỳ cũng chứa đựng một chút chột dạ.
Mấy người thương lượng một lúc, Lục Du Kỳ cùng hai vị sư phụ rời đi, trước khi rời đi, hai vị sư phụ còn nói nên mang bản vẽ về, thảo luận với thuộc hạ một chút, sau đó nói những thứ cần dùng cho bọn họ biết, để bọn họ có thể bắt đầu công việc.
Sau khi tiễn ba người đi rồi, Tô Ngữ nhìn thấy Khương Kỳ càng thêm chột dạ, nhưng Khương Kỳ lại không hỏi gì.
Thấy anh không hỏi gì, Tô Ngữ cũng giả ngu luôn, lúc này cô cũng không nghĩ ra nên nói cái gì, cho nên mới không nói ra.
Lại thêm bốn năm ngày, hai vị sư phụ tới, lần này cũng không có đi cùng Lục Du Kỳ, mà là một người lái xe ngựa đưa hai người bọn bọn họ tới.
Hai người cùng Tô Ngữ và Khương Kỳ nói về lô gạch và gỗ đầu tiên, bọn họ đồng ý mang vật liệu, cùng người đến vào ngày hôm sau, sau đó rời đi với số tiền mà Khương Kỳ đưa.
Tô Ngữ nhìn tiền trong cái hộp tre đã vơi đi một nửa, chỉ có thể thở dài, tiền không thể không tiêu, nhưng bọn họ bây giờ thực sự quá nghèo.
300 lượng bạc chắc không đủ xây sân, mới mua đợt vật liệu đầu tiên đã lấy đi 100 lượng rồi.
May mà mới bán được dưa hấu hai lần, thì chanh dây chín. Đáng tiếc giờ hết mùa dâu tây rồi, không trồng được nữa.
Lần này, bọn họ cần lo cơm nước buổi trưa, bởi vì những công nhân này đều là người trong thị trấn hoặc từ các thôn khác đến, nếu mặc kệ cơm, để bọn hắn chạy tới chạy lui, vậy thì một ngày cũng trả làm nên được cái gì.
Nhưng một mình Tô Ngữ cũng không thể nấu bữa ăn cho nhiều người như vậy, vì vậy Tô Ngữ muốn tìm một số cô, thím có tài nấu ăn ngon trong thôn.
“Tìm mấy người trong thôn nấu cơm đi?” Tô Ngữ đề nghị với Khương Kỳ ở bên cạnh.
Khương Kỳ cũng đồng ý ngay lập tức, Tô Ngữ tự mình đi vào thôn, bởi vì tìm phụ nữ nấu cơm, chuyện này lại không thể để Khương Kỳ đi làm được.
Kể từ khi đưa Tô Ngôn rời khỏi nhà họ Tô, Tô Ngữ cũng chưa đến thôn Vân Vụ nữa.
Khi Tô Ngữ đi vào trong thôn, bởi vì mới qua giữa trưa không bao lâu, thời tiết nắng nóng, trong thôn không có mấy người đi lại.
Thấy Tô Ngữ một mình đi tới, cũng có người chào hỏi.
Mấy ngày trước, việc Tô Ngữ yêu cầu Tô Ngôn rời khỏi nhà họ Tô đã lan tràn khắp thôn, nhìn thấy người trong cuộc xuất hiện, cũng có mấy người tới hỏi thăm.
“Tô Ngữ, đúng là đã lâu rồi không thấy cháu vào thôn, cháu đây là về nhà mẹ đẻ à?”
Tô Ngữ tìm kiếm hướng của giọng nói, phát hiện người vừa nói là một người cô quen biết, hoặc là nói đã từng gặp qua, người kia là con dâu hàng xóm cạnh nhà họ Tô, bà Dương.
“Thím Dương, hiện tại vừa vặn gặp được thím, cháu không cần đi vào nữa” Tô Ngữ dừng lại, cười nói với bà Dương.
Bà Dương kỳ lạ nói: “Cháu tìm thím à?”
“Cũng không thể nói là tìm thím, cháu muốn xây nhà, trưa cần lo cơm nước, cháu lại không làm được, cháu muốn tìm một vài người có tay nghề giỏi trong thôn đến giúp đỡ, tất nhiên, không phải làm không công ” Tô Ngữ cười giải thích.
Sân này được xây theo kiểu tứ hợp viện, vì thời xưa chưa có giới hạn về cấp bậc thân phận, chưa có quy định người có thân phận như nào mới được xây nhà như này.
Sân trong còn được, nhưng có yêu cầu về cổng, cho nên Tô Ngữ không vẽ ba cổng như hình vẽ ban đầu, cổng đầu tiên là một cổng đơn giản.
Cạnh cổng có hai phòng, còn có một phòng trống, tổng cộng có bốn phòng.
Sân đầu tiên quay về hướng Nam, có 5 phòng phía trước, có hàng hiên nhỏ ở bên trái và bên phải của phòng phía trước, sân thứ hai có thể đi vào từ cửa bên phải. Trong sân cũng có ba gian phòng, cũng có hành lang để tay.
Bước vào lối đi sân thứ hai, cách bài trí tương tự như lối vào thứ nhất, vẫn có năm gian phòng phía trước, bên trái có một căn áp mái, một hiên ở bên phải và một cửa ở bên phải, vì vậy có thể trực tiếp vào khu vực sân thứ ba. Trong sân cũng có ba gian phòng, ở mỗi bên của sân, hai sân được kết nối ở phía đông và phía tây.
Lối vào thứ ba là một dãy phòng phía sau, các phòng không lớn lắm nhưng có rất nhiều, có tám phòng và thêm một phòng tắm.
Mặc dù bài trí theo kiểu tứ hợp viện không có gì kỳ lạ, nhưng kích thước của ngôi nhà và sân được Tô Ngữ đánh dấu bên cạnh khiến không ít người kinh ngạc.
Không có lý do gì khác, chẳng những sân rộng phi thường, mà khi nhìn kỹ thiết kế của từng ngôi nhà, trên mặt vài người cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lục Du Kỳ là người đầu tiên không kìm được, lớn tiếng hỏi: “Chị dâu, tại sao căn nhà này lại lớn tới như vậy?”
“Bởi vì trong nhà có mấy phòng nhỏ.” Tô Ngữ dí dỏm nháy mắt mấy cái, sau đó giải thích với mấy người “ Mấy cái phòng này, tôi không nói, chắc mấy người cũng biết, chủ yếu là mấy phòng người ở, mỗi một gian bên trong tôi đều vẽ một phòng nhỏ, phòng này dùng để giặt giũ.”
“ Giặt giũ?, phòng nhỏ? Sao lại khác với nhà của em vậy?” Lục Du Kỳ càng nghe càng kinh ngạc.
Mặc dù Tô Ngữ không biết rõ về Đại Tần, nhưng cô cũng biết về thời cổ đại trước đó.
Thời xưa, dân nghèo không có phòng nhỏ, muốn rửa mặt rửa tay thì dùng chậu để ngoài sân, tắm thì dùng thùng gỗ để trong phòng.
Nhà giàu mới có một phòng nhỏ, xây dựng khá lộng lẫy, trong đó sẽ có một cái giường, càng thể hiện mức độ xa hoa.
Nhưng dù xa hoa đến đâu, bọn họ cũng dùng xô, phải xách nước qua lại để tắm.
Khi mang vào, có thể nói là sau khi giặt xong, cần phải đổ vào một cái xô nhỏ và đổ ra ngoài, điều này khá rắc rối.
Tô Ngữ chuẩn bị dùng ống thoát nước, còn có bồn cầu, vì vậy phải đảm bảo có một phòng tương tự như nhà tắm ở trong nhà.
Sau khi Tô Ngữ giải thích xong, một số người đã sững sờ ngay tại chỗ, phương pháp này chưa từng nghe thấy bao giờ.
Lục Du Kỳ cảm thấy mới lạ, Khương Kỳ thì cảm thấy rất ngạc nhiên, còn đối với hai vị sư phụ sau khi cân nhắc, cũng không khỏi liên tục tán thưởng.
Nếu được như vậy thì sẽ tiện hơn rất nhiều, ít nhất cũng không cần phải cọ xô, nước thải có thể đổ ngay trong nhà, khá là tiện.
Nhưng những điều này nói thì dễ, làm thì khó.
Vấn đề đầu tiên là chất liệu của cống, nơi này không có ống dẫn nước nào hết, cô nên dùng cái gì mới được đây?
Có điều là, đã có người sớm giải quyết vấn đề này cho cô rồi, Lục Du Kỳ nói gia đình anh ấy có một đội tàu đi biển, mới trở về gần đây còn mang về một số thứ mới lạ, hắn nghe nói là ống đồng gì đó, ừm, theo người nước ngoài nói là ống dùng để làm ống nước.
“Lúc đầu nghe không hiểu lắm, hôm nay nghe chị dâu nhắc tới, em mới nhớ lại, nhưng mà chị dâu này, chị làm sao nghĩ tới vậy? Vậy mà cùng mấy người kia nghĩ giống nhau.”Lục Du Kỳ nói ra câu cuối, kỳ quái nhìn Tô Ngữ.
Tô Ngữ ở trong lòng vừa mừng vừa rối, mừng vì đã tìm được ống nước, nhưng lại vướng víu không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào.
Cũng may không đợi cô nghĩ cách chém gió, Khương Kỳ đã dẫn đầu nói: “Là anh nghe nói, rồi trở về nói với chị dâu của em, không nghĩ tới cô ấy lại có hứng thú với nó.”
Sau khi Lục Du Kỳ nghe xong lời này, cũng không còn nghĩ nhiều nữa, Tô Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn về phía Khương Kỳ cũng chứa đựng một chút chột dạ.
Mấy người thương lượng một lúc, Lục Du Kỳ cùng hai vị sư phụ rời đi, trước khi rời đi, hai vị sư phụ còn nói nên mang bản vẽ về, thảo luận với thuộc hạ một chút, sau đó nói những thứ cần dùng cho bọn họ biết, để bọn họ có thể bắt đầu công việc.
Sau khi tiễn ba người đi rồi, Tô Ngữ nhìn thấy Khương Kỳ càng thêm chột dạ, nhưng Khương Kỳ lại không hỏi gì.
Thấy anh không hỏi gì, Tô Ngữ cũng giả ngu luôn, lúc này cô cũng không nghĩ ra nên nói cái gì, cho nên mới không nói ra.
Lại thêm bốn năm ngày, hai vị sư phụ tới, lần này cũng không có đi cùng Lục Du Kỳ, mà là một người lái xe ngựa đưa hai người bọn bọn họ tới.
Hai người cùng Tô Ngữ và Khương Kỳ nói về lô gạch và gỗ đầu tiên, bọn họ đồng ý mang vật liệu, cùng người đến vào ngày hôm sau, sau đó rời đi với số tiền mà Khương Kỳ đưa.
Tô Ngữ nhìn tiền trong cái hộp tre đã vơi đi một nửa, chỉ có thể thở dài, tiền không thể không tiêu, nhưng bọn họ bây giờ thực sự quá nghèo.
300 lượng bạc chắc không đủ xây sân, mới mua đợt vật liệu đầu tiên đã lấy đi 100 lượng rồi.
May mà mới bán được dưa hấu hai lần, thì chanh dây chín. Đáng tiếc giờ hết mùa dâu tây rồi, không trồng được nữa.
Lần này, bọn họ cần lo cơm nước buổi trưa, bởi vì những công nhân này đều là người trong thị trấn hoặc từ các thôn khác đến, nếu mặc kệ cơm, để bọn hắn chạy tới chạy lui, vậy thì một ngày cũng trả làm nên được cái gì.
Nhưng một mình Tô Ngữ cũng không thể nấu bữa ăn cho nhiều người như vậy, vì vậy Tô Ngữ muốn tìm một số cô, thím có tài nấu ăn ngon trong thôn.
“Tìm mấy người trong thôn nấu cơm đi?” Tô Ngữ đề nghị với Khương Kỳ ở bên cạnh.
Khương Kỳ cũng đồng ý ngay lập tức, Tô Ngữ tự mình đi vào thôn, bởi vì tìm phụ nữ nấu cơm, chuyện này lại không thể để Khương Kỳ đi làm được.
Kể từ khi đưa Tô Ngôn rời khỏi nhà họ Tô, Tô Ngữ cũng chưa đến thôn Vân Vụ nữa.
Khi Tô Ngữ đi vào trong thôn, bởi vì mới qua giữa trưa không bao lâu, thời tiết nắng nóng, trong thôn không có mấy người đi lại.
Thấy Tô Ngữ một mình đi tới, cũng có người chào hỏi.
Mấy ngày trước, việc Tô Ngữ yêu cầu Tô Ngôn rời khỏi nhà họ Tô đã lan tràn khắp thôn, nhìn thấy người trong cuộc xuất hiện, cũng có mấy người tới hỏi thăm.
“Tô Ngữ, đúng là đã lâu rồi không thấy cháu vào thôn, cháu đây là về nhà mẹ đẻ à?”
Tô Ngữ tìm kiếm hướng của giọng nói, phát hiện người vừa nói là một người cô quen biết, hoặc là nói đã từng gặp qua, người kia là con dâu hàng xóm cạnh nhà họ Tô, bà Dương.
“Thím Dương, hiện tại vừa vặn gặp được thím, cháu không cần đi vào nữa” Tô Ngữ dừng lại, cười nói với bà Dương.
Bà Dương kỳ lạ nói: “Cháu tìm thím à?”
“Cũng không thể nói là tìm thím, cháu muốn xây nhà, trưa cần lo cơm nước, cháu lại không làm được, cháu muốn tìm một vài người có tay nghề giỏi trong thôn đến giúp đỡ, tất nhiên, không phải làm không công ” Tô Ngữ cười giải thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook