Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
Chương 40: Thảo Luận Về Việc Xây Nhà

Sau khi Tô An và những người khác rời đi, Tô Ngữ và Tô Ngôn cùng nhau cảm ơn Vân Sơn và những người khác.

Tô Ngữ cũng đã xác nhận với trưởng thôn và những người khác rằng sang năm sẽ đưa người dân trong thôn đi trồng dưa hấu, cuối cùng Tô Ngữ đi hái một ít dưa hấu từ ruộng dưa, đưa cho mỗi người một quả, rồi mới tiễn mọi người ra về.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Ngữ với Tô Ngôn và Khương Kỳ cùng nhau ngồi ở cái bàn tre, Tô Ngữ lấy chứng từ ra, đọc kỹ rồi mới cẩn thận cất đi.

“Tiểu Ngôn, hiện tại chúng ta đã hoàn toàn ra khỏi căn nhà đó, về sau, bọn họ sẽ không quản chuyện của chúng ta nữa.” Tô Ngữ cười nói với Tô Ngôn.

Tô Ngôn cũng rất vui vẻ, tuy còn nhỏ nhưng cậu hiểu chuyện vừa rồi, cậu biết mình sẽ không phải lo lắng nữa, cậu cũng nở một nụ cười hạnh phúc.

Sau khi nhìn Tô Ngôn trở về phòng đọc sách, Tô Ngữ mới chú ý tới Khương Kỳ vẫn chưa nói chuyện.

Nghi hoặc nhìn Khương Kỳ, Tô Ngữ nói: “Sao hôm nay im lặng vậy?”

“Tôi không nói chuyện, cô cũng có thể đem chuyện xử lý xong rồi mà?” Khương Kỳ nhíu mày, còn có chỗ cho hắn à?

Sau khi nghe được lời này, Tô Ngữ lúng túng cười, đúng là không có chỗ để nói mà.

“Chuyện đó…”

“Không cần biết cô muốn làm gì, tôi vẫn sẽ luôn ở phía sau cô, cho nên cô cứ tự tin mà làm, mọi chuyện đều có tôi ở đây.”

Tô Ngữ còn chưa kịp nói xong đã bị lời nói của Khương Kỳ làm cho sững sờ tại chỗ.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc còn có đôi mắt hơi cưng chiều của Khương Kỳ, Tô Ngữ chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt nóng bừng.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Tô Ngữ mới nói ra một chữ, “Được.”

“Vậy mới ngoan.” Khương Kỳ lấy bàn tay to xoa nhẹ đầu Tô Ngữ, giọng điệu nhẹ nhàng như gió xuân lướt qua bên tai của Tô Ngữ.

Tô Ngữ hoảng sợ đứng lên, kinh ngạc đối mặt với Khương Kỳ, “Anh không sao đó chứ?”

Khương Kỳ sững sờ, sao vậy? “Tôi không sao.”

Khương Kỳ nói xong, cũng đứng dậy đưa tay ra, như muốn xoa đầu Tô Ngữ một lần nữa.



Tô Ngữ vội vàng lui về phía sau hai bước, nói: “Tôi đi xem Tiểu Ngôn, anh, anh ...”

Nói tới câu cuối, Tô Ngữ trực tiếp co giò bỏ chạy, chạy thẳng vào trong phòng, để lại một mình Khương Kỳ vẫn còn đang đứng ở đó, hai tay còn giơ giữa không trung.

“Xem ra bộ dạng này không ổn....”

Khương Kỳ thì thào, có vẻ thở dài, nhưng cũng có vẻ buồn cười.

Nói đến Tô Ngữ, cô vội vàng chạy vào phòng chính, Tô Ngôn đang nghiêm túc luyện thư pháp, nhìn thấy cô chạy vào, Tô Ngôn nghi ngờ hỏi: “Chị ơi, chị có chuyện gì vậy?”

“A, không có gì, tới nhìn em một chút ” Tô Ngữ xua tay.

“Ò, thế sao mặt chị lại đỏ vậy?” Ngay khi Tô Ngữ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng của cô vừa vặn lọt vào mắt Tô Ngôn.

Nghe vậy, Tô Ngữ lấy tay chạm vào hai má của mình, cảm giác được trên tay nóng rực, nói: “Thật nóng, thật nóng.”

Tô Ngôn nhìn ra bên ngoài, rồi nói: “Nhưng hôm nay không nóng mà ...…”

Âm thanh của Tô Ngôn không lớn, trong phòng lại yên tĩnh cũng chỉ có hai người bọn họ, cho nên Tô Ngữ đương nhiên nghe rõ lời nói của Tô Ngôn.

Nhướng mắt trừng Tô Ngôn, Tô Ngữ nói: “Luyện thư pháp cho tốt đi.”

Tô Ngôn thấy thế cũng không sợ hãi, còn nghịch ngợm lè lưỡi, rồi bắt đầu nghiêm túc luyện thư pháp.

Tô Ngữ đứng sang một bên quan sát một lúc, biết Tô Ngôn vẫn luôn nghiêm túc đọc sách và luyện thư pháp, cho nên một lúc sau mới bước chân về phòng.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Ngữ từ ngoài cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Khương Kỳ ở trong sân, đang ngồi trên một chiếc ghế tre, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nghĩ đến biểu hiện không bình thường của Khương Kỳ vừa rồi, Tô Ngữ càng cảm thấy buồn bực, có phải Khương Kỳ đã uống lộn thuốc rồi không?

“Chị đang nghĩ gì vậy?” Phì Phì không biết từ đâu chạy về, chạy đến u ở cửa sổ.

Giọng nói đột ngột của Phì Phì khiến Tô Ngữ giật mình, nhìn Tiểu Bạch đang đi theo Phì Phì, Tô Ngữ khẽ cười một tiếng, “Em bây giờ thật rảnh rỗi, chạy cả ngày mất hút không thấy đâu, lại dẫn Tiểu Bạch đi đâu vậy?”

Không thể trách Tô Ngữ nói như vậy, đúng là gần đây Phì Phì sống rất tiêu sái, thường xuyên đưa Tiểu Bạch đi chơi, có lúc bảy tám ngày không thấy quay về.



Tô Ngôn bây giờ chuyên tâm đọc sách, cũng không có thời gian để ý tới hai con mèo, bằng không, nhìn thấy hai con mèo này cả ngày không ở nhà, phỏng chừng sẽ buồn bực không thôi.

Phì Phì từ cửa sổ nhảy vào phòng, uyển chuyển đi tới chỗ Tô Ngữ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên giường, Tiểu Bạch cũng đi theo phía sau.

Lúc vừa mới nhặt được Tiểu Bạch, nó không lớn bằng lòng bàn tay của Khương Kỳ, nhưng hai tháng sau, nó đã lớn hơn rất nhiều, giờ đã có kích thước bằng một nửa Phì Phì.

Phì Phì tìm một vị trí thoải mái nằm xuống giường, sau đó nói với Tô Ngữ: “Chị còn chưa nói kìa, vừa rồi đang nghĩ gì vậy? Sao mặt chị lại đỏ thế?”

Tô Ngữ không muốn cùng Phì Phì trao đổi vấn đề này, liền nói sang chuyện khác: “Tuy nói bán dưa hấu lãi lắm, nhưng cũng chỉ được một mùa thôi, năm sau mọi người trong thôn sẽ trồng dưa, giá sẽ giảm đi không ít, ài~ ”

Tuy rằng đã đổi chủ đề, nhưng những lời này của Tô Ngữ cũng là thật.

Nhưng nếu trồng cây ăn quả thì đó là chuyện lâu dài, dù sao cây ăn quả nào cũng không thể thu hoạch trong một hai năm, ngoài ra việc chăm sóc cũng khá rắc rối.

Phì Phì liếm bàn chân của mình, “Vậy thì chị muốn trồng cây gì?” Tô Ngữ chống cằm nói: “Chị cũng không biết nữa.”

Tất cả đều là chuyện cần phải giải quyết.

“Vậy thì từ từ nghĩ đi, dù sao bây giờ cũng có đồ ăn thức uống, chỉ là sinh hoạt vẫn kém một chút.” Phì Phì ghét bỏ nhìn bốn phía, cũng quá đơn sơ rồi.

Tô Ngữ cũng đồng ý với những gì Phì Phì nói. Hai lần bán dưa hấu, tổng cộng thu được 300 lượng bạc. Ngoài ra, bọn họ cũng thu được 70 đến 80 lượng bạc khi bán dâu tây. Bọn họ cũng không có bất kỳ khoản chi tiêu lớn nào. Cho nên số bạc này đều được tiết kiệm lại, nghĩ đến điều này, Tô Ngữ cũng đã quyết định xây nhà càng sớm càng tốt.

Vừa lúc đó, Khương Kỳ bước vào, nhìn thấy Tô Ngữ đang ngồi đó vẻ mặt trầm tư, không khỏi lấy làm lạ hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Không có chuyện gì, chỉ là đang nghĩ tới việc xây nhà.” Tô Ngữ nghe thấy có người hỏi, vô thức trả lời lại.

Lời vừa nói ra, nhận ra là Khương Kỳ đang nói chuyện, không khỏi có chút ngượng ngùng.

“Tôi cũng đã nghĩ đến việc xây một ngôi nhà. Cô muốn xây khi nào? sẽ xây kiểu nhà gì?”, Khương Kỳ vừa nói vừa bước tới chỗ Tô Ngữ, sau đó thì ngồi xuống.

Khi Phì Phì nhìn thấy Khương Kỳ bước vào, em ấy đã đưa tiểu Bạch chạy ra ngoài rồi.

“Tôi ngược lại cũng muốn xây sớm, nhưng vấn đề là, chúng ta đã trồng một đống thứ trong sân, cũng không biết...”

“mua thêm vài mẫu đất không phải là được rồi à, Dù sao thì xung quanh là đất hoang. Cũng không đắt. Chúng ta mua nó. Xây nhà là vừa, chỉ cần cô nghĩ xem mình muốn xây kiểu nhà gì, còn những vấn đề khác thì không phải lo lắng đâu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương