Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
-
Chương 32: Lục Du Kỳ
Người bán hàng nghe xong đã để Tô Ngữ chọn màu vải. Và để người thợ may trong tiệm đo kích thước của ba người họ.
Sau một hồi lựa chọn, Tô Ngữ chọn một bộ xanh lá mạ và một bộ hồng nhạt cho mình. Tô Ngôn chọn màu xanh lam và xanh lục, Khương Kỳ chọn màu đen và xám.
Ba người chọn chất liệu cotton mùa hè, có độ thoáng khí tốt, mặc vào rất thoải mái mà không làm trễ nải công việc.
Người bán hàng cầm bàn tính, tính toán một hồi, cười với Tô Ngữ rồi nói: “Tổng cộng là 2 lượng. Cô gái có thể trả trước một nửa số tiền đặt cọc, phần còn lại, 2 ngày sau tới lấy quần áo thì trả nốt. ”
Tô Ngữ trong lòng tính toán, vải vóc cộng với tiền công, tổng cộng là 2 lượng bạc, cũng không quá đắt.
Tô Ngữ lật tức vui vẻ đưa một lượng bạc, hẹn vào lúc này hai ngày nữa sẽ đến lấy đồ.
Ba người ra khỏi cửa hàng quần áo, chưa đi được mấy bước liền nghe thấy phía sau có người gọi tên Khương Kỳ.
“Khương Kỳ, Anh Khương.” Giọng nói từ xa truyền đến gần, dần dần truyền đến phía trước, Tô Ngữ vừa nhìn liền thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thì kinh ngạc nhìn Khương Kỳ.
“Anh Khương, đã lâu không gặp. Nếu anh đã lên trấn, vậy sao anh không đến tìm em?” Giọng điệu của thiếu niên có chút trách cứ.
“Không có thời gian.” Khương Kỳ thản nhiên nói.
“Sao lại không có thời gian? Bây giờ không phải anh không có chuyện gì hay sao?” Thiếu niên bất mãn nói.
“Ừ.”
“Ừ? Anh ừ cái gì?” Thiếu niên có chút tức giận, cẩn thận đánh giá Khương Kỳ, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi vào người Tô Ngữ.
Nhìn Tô Ngữ từ trên xuống dưới, thiếu niên cười vài tiếng, “Đây là chị dâu đúng không? Xin chào chị dâu, em là Lục Du Kỳ. Em là ... “
Thiếu niên chưa kịp nói xong, Tô Ngữ đã phá lên cười, lúc đầu là tiếng cười im lặng, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, cô vừa cười vừa lấy tay che bụng, đứng cũng không vững.
Người đi đường ai nấy đều đổ dồn ánh mắt, tự hỏi không biết lý do gì mà lại khiến một cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười như thế này ở trên phố.
“Chà, chị dâu cười cái gì vậy?” Lục Du Kỳ không còn cách nào khác hỏi Khương Kỳ bên cạnh.
Khương Kỳ cũng khó hiểu, cô ấy cười cái gì vậy?
Tô Ngữ cười chảy cả nước mắt, đúng là trên đời này sẽ không có ai hiểu được cô đang cười cái gì, trong mắt những người này, cái tên này quả thực không buồn cười chút nào.
Kìm nén nỗi buồn cười trong lòng, Tô Ngữ dần dần không cười nữa, nhìn ba người xung quanh đang nghiêm túc lạnh lùng nhìn cô, vội vàng vẫy tay, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì “
“ Chị dâu, chị thật không sao đó chứ? ”Lục Du Kỳ vẫn có chút lo lắng.
Tô Ngữ nhìn Lục Du Kỳ, lại nghĩ đến tên của anh ta, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Nhưng lần này, cô kiềm chế bản thân, Tô Ngữ hắng giọng nói: “Không sao, chị vừa mới nhớ ra một câu chuyện cười.”
“Chuyện gì vậy chị, chị có thể nói cho em biết được không?” Tô nguồn rất tò mò, chuyện cười gì? Mà có thể khiến chị cười như vậy. Tô Ngữ xấu hổ, vẫn muốn nói tới cùng, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đầu óc quay cuồng, có rất nhiều chuyện cười, nhưng để 3 người trước mặt này hiểu, vậy thì không dễ dàng gì rồi.
Có rồi, Tô Ngữ hai mắt sáng lên, mở miệng nói: “Có một quả chuối đi trên đường, đi tới đi lui đi tới nóng luôn, vì vậy mới cởi quần áo, kết quả thì bị ngã xuống.”
...
Khương Kỳ, Tô Ngôn, Lục Du Kỳ ba người họ ngơ ngác nhìn Tô Ngữ, nửa ngày cũng không hiểu, câu này thì có gì đáng cười.
Vẫn là Tô Ngôn nói: “Chị ơi, chuối là quả gì?”
Tô Ngữ:…...
Chẳng lẽ ở đây không có chuối à?
“Chuối là một loại trái cây, em trai.” Lục Du Kỳ cười nói. “Có điều, chuối không đi được......”
Nghe được lời nói của Lục Du Kỳ, Tô Ngữ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Được rồi, chuối có đi được không cũng không sao. Anh Khương, nếu mọi người đã ở trên trấn rồi, vậy thì em đưa mọi người đi dạo nhé?” Lục Du Kỳ nhìn ra Tô Ngữ xấu hổ, liền nhanh chóng đổi chủ đề.
“Cái này, không cần đâu?” Tô Ngữ trần trừ một chút, nhìn Khương Kỳ nói.
Khương Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói với Tô Ngữ: “Đây là Lục Du Kỳ, lúc tôi đi săn trên núi có giúp hắn một lần. ”
Tô Ngữ gật đầu, đây là đang giải thích cho cô à? Không biết vì sao, nhưng đáy lòng có một chút ngọt ngào.
“Chị dâu, lời này của đại ca quá khiêm tốn rồi, nếu không có đại ca, cái mạng nhỏ của em đã không còn rồi, anh Khương là cha mẹ tái sinh của em, em......” Lục Du Kỳ nghe được lời của Khương Kỳ, lật tức lớn tiếng giải thích.
Nhưng Khương Kỳ rõ ràng không thích nghe anh ta lải nhải như thế này, thấy anh ta nói không ngừng, liền kéo Tô Ngữ và Tô Ngôn đi về phía trước.
Lục Du Kỳ ngừng nói, đuổi kịp ba người bọn họ, vừa đi vừa nói: “Đại ca, chị dâu, mọi người muốn đi dạo ở đâu? Hay muốn mua gì không? Ở Cổ Thủy trấn này, không có chỗ nào là em không biết cả.”
Nói tới đây, Lục Du Kỳ vỗ ngực bang bang, nhìn 3 người bảo đảm nói.
Tô Ngữ cũng không có chỗ nào muốn đi, không phải là không muốn đi, mà là không có tiền hazzz.
Đối với phụ nữ, mua sắm luôn là một cám dỗ chết người.
Nhưng đành chịu, Tô Ngữ bây giờ là một người nghèo, cô chỉ có thể tự an ủi mình ở trong lòng, không phải là không đi mua sắm, mà là đợi đến khi có tiền rồi mới đi mua sắm.
Bốn người họ đi hết một đoạn đường, Lục Du Kỳ phụ trách giới thiệu các cửa hàng ở hai bên đường cho ba người họ.
Khi Lục Du Kỳ chỉ vào một hiệu sách, hai mắt Tô Ngữ sáng lên, hiệu sách, mặc dù họ có kế hoạch đưa Tô Ngôn đến trường vào mùa xuân năm sau, nhưng bọn họ có nên mua một ít sách về nhà trước không nhỉ?
“Anh biết chữ không?” Tô Ngữ quay đầu nhìn Khương Kỳ, nghiêm túc hỏi.
Khương Kỳ có lẽ đã đoán được kế hoạch của Tô Ngữ, nên chỉ gật đầu.
Tô Ngữ lập tức kéo Tô Ngôn vào hiệu sách, phía sau có Khương Kỳ và Lục Du Kỳ đi theo.
Bước vào cửa hàng sách mới thấy cửa hàng không nhỏ, thoạt nhìn có chừng năm gian phòng, ngoại trừ một quầy ở cửa ra vào, còn lại đều là một dãy giá sách.
Có bút, mực, giấy, đá mực, và nhiều sách khác nhau trên giá.
Nhìn thấy bốn người bước vào, anh chàng bán hàng vội vàng tươi cười chào hỏi: “Mấy vị muốn mua gì?”
“Sách dạy chữ là gì?” Tô Ngữ quay lại hỏi Khương Kỳ.
“Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Ngàn Tự Văn.” Khương Kỳ trả lời.
“Vậy thì lấy ba cái này đi.” Tô Ngữ nói với anh chàng bán hàng.
Người thanh niên đồng ý, đi đến một cái kệ cách đó không xa, lấy xuống ba cuốn sách, đưa cho Tô Ngữ.
Cầm quyển sách trong tay, Tô Ngữ chẳng mở ra xem, trực tiếp đưa cho Khương Kỳ, mặc dù kiếp trước cô biết về ba quyển sách này, cũng có thể ghi nhớ một chút.
Nhưng chỉ một chút thôi, cô phát hiện mình không biết một chữ.
Sau một hồi lựa chọn, Tô Ngữ chọn một bộ xanh lá mạ và một bộ hồng nhạt cho mình. Tô Ngôn chọn màu xanh lam và xanh lục, Khương Kỳ chọn màu đen và xám.
Ba người chọn chất liệu cotton mùa hè, có độ thoáng khí tốt, mặc vào rất thoải mái mà không làm trễ nải công việc.
Người bán hàng cầm bàn tính, tính toán một hồi, cười với Tô Ngữ rồi nói: “Tổng cộng là 2 lượng. Cô gái có thể trả trước một nửa số tiền đặt cọc, phần còn lại, 2 ngày sau tới lấy quần áo thì trả nốt. ”
Tô Ngữ trong lòng tính toán, vải vóc cộng với tiền công, tổng cộng là 2 lượng bạc, cũng không quá đắt.
Tô Ngữ lật tức vui vẻ đưa một lượng bạc, hẹn vào lúc này hai ngày nữa sẽ đến lấy đồ.
Ba người ra khỏi cửa hàng quần áo, chưa đi được mấy bước liền nghe thấy phía sau có người gọi tên Khương Kỳ.
“Khương Kỳ, Anh Khương.” Giọng nói từ xa truyền đến gần, dần dần truyền đến phía trước, Tô Ngữ vừa nhìn liền thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thì kinh ngạc nhìn Khương Kỳ.
“Anh Khương, đã lâu không gặp. Nếu anh đã lên trấn, vậy sao anh không đến tìm em?” Giọng điệu của thiếu niên có chút trách cứ.
“Không có thời gian.” Khương Kỳ thản nhiên nói.
“Sao lại không có thời gian? Bây giờ không phải anh không có chuyện gì hay sao?” Thiếu niên bất mãn nói.
“Ừ.”
“Ừ? Anh ừ cái gì?” Thiếu niên có chút tức giận, cẩn thận đánh giá Khương Kỳ, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi vào người Tô Ngữ.
Nhìn Tô Ngữ từ trên xuống dưới, thiếu niên cười vài tiếng, “Đây là chị dâu đúng không? Xin chào chị dâu, em là Lục Du Kỳ. Em là ... “
Thiếu niên chưa kịp nói xong, Tô Ngữ đã phá lên cười, lúc đầu là tiếng cười im lặng, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, cô vừa cười vừa lấy tay che bụng, đứng cũng không vững.
Người đi đường ai nấy đều đổ dồn ánh mắt, tự hỏi không biết lý do gì mà lại khiến một cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười như thế này ở trên phố.
“Chà, chị dâu cười cái gì vậy?” Lục Du Kỳ không còn cách nào khác hỏi Khương Kỳ bên cạnh.
Khương Kỳ cũng khó hiểu, cô ấy cười cái gì vậy?
Tô Ngữ cười chảy cả nước mắt, đúng là trên đời này sẽ không có ai hiểu được cô đang cười cái gì, trong mắt những người này, cái tên này quả thực không buồn cười chút nào.
Kìm nén nỗi buồn cười trong lòng, Tô Ngữ dần dần không cười nữa, nhìn ba người xung quanh đang nghiêm túc lạnh lùng nhìn cô, vội vàng vẫy tay, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì “
“ Chị dâu, chị thật không sao đó chứ? ”Lục Du Kỳ vẫn có chút lo lắng.
Tô Ngữ nhìn Lục Du Kỳ, lại nghĩ đến tên của anh ta, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Nhưng lần này, cô kiềm chế bản thân, Tô Ngữ hắng giọng nói: “Không sao, chị vừa mới nhớ ra một câu chuyện cười.”
“Chuyện gì vậy chị, chị có thể nói cho em biết được không?” Tô nguồn rất tò mò, chuyện cười gì? Mà có thể khiến chị cười như vậy. Tô Ngữ xấu hổ, vẫn muốn nói tới cùng, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đầu óc quay cuồng, có rất nhiều chuyện cười, nhưng để 3 người trước mặt này hiểu, vậy thì không dễ dàng gì rồi.
Có rồi, Tô Ngữ hai mắt sáng lên, mở miệng nói: “Có một quả chuối đi trên đường, đi tới đi lui đi tới nóng luôn, vì vậy mới cởi quần áo, kết quả thì bị ngã xuống.”
...
Khương Kỳ, Tô Ngôn, Lục Du Kỳ ba người họ ngơ ngác nhìn Tô Ngữ, nửa ngày cũng không hiểu, câu này thì có gì đáng cười.
Vẫn là Tô Ngôn nói: “Chị ơi, chuối là quả gì?”
Tô Ngữ:…...
Chẳng lẽ ở đây không có chuối à?
“Chuối là một loại trái cây, em trai.” Lục Du Kỳ cười nói. “Có điều, chuối không đi được......”
Nghe được lời nói của Lục Du Kỳ, Tô Ngữ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Được rồi, chuối có đi được không cũng không sao. Anh Khương, nếu mọi người đã ở trên trấn rồi, vậy thì em đưa mọi người đi dạo nhé?” Lục Du Kỳ nhìn ra Tô Ngữ xấu hổ, liền nhanh chóng đổi chủ đề.
“Cái này, không cần đâu?” Tô Ngữ trần trừ một chút, nhìn Khương Kỳ nói.
Khương Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói với Tô Ngữ: “Đây là Lục Du Kỳ, lúc tôi đi săn trên núi có giúp hắn một lần. ”
Tô Ngữ gật đầu, đây là đang giải thích cho cô à? Không biết vì sao, nhưng đáy lòng có một chút ngọt ngào.
“Chị dâu, lời này của đại ca quá khiêm tốn rồi, nếu không có đại ca, cái mạng nhỏ của em đã không còn rồi, anh Khương là cha mẹ tái sinh của em, em......” Lục Du Kỳ nghe được lời của Khương Kỳ, lật tức lớn tiếng giải thích.
Nhưng Khương Kỳ rõ ràng không thích nghe anh ta lải nhải như thế này, thấy anh ta nói không ngừng, liền kéo Tô Ngữ và Tô Ngôn đi về phía trước.
Lục Du Kỳ ngừng nói, đuổi kịp ba người bọn họ, vừa đi vừa nói: “Đại ca, chị dâu, mọi người muốn đi dạo ở đâu? Hay muốn mua gì không? Ở Cổ Thủy trấn này, không có chỗ nào là em không biết cả.”
Nói tới đây, Lục Du Kỳ vỗ ngực bang bang, nhìn 3 người bảo đảm nói.
Tô Ngữ cũng không có chỗ nào muốn đi, không phải là không muốn đi, mà là không có tiền hazzz.
Đối với phụ nữ, mua sắm luôn là một cám dỗ chết người.
Nhưng đành chịu, Tô Ngữ bây giờ là một người nghèo, cô chỉ có thể tự an ủi mình ở trong lòng, không phải là không đi mua sắm, mà là đợi đến khi có tiền rồi mới đi mua sắm.
Bốn người họ đi hết một đoạn đường, Lục Du Kỳ phụ trách giới thiệu các cửa hàng ở hai bên đường cho ba người họ.
Khi Lục Du Kỳ chỉ vào một hiệu sách, hai mắt Tô Ngữ sáng lên, hiệu sách, mặc dù họ có kế hoạch đưa Tô Ngôn đến trường vào mùa xuân năm sau, nhưng bọn họ có nên mua một ít sách về nhà trước không nhỉ?
“Anh biết chữ không?” Tô Ngữ quay đầu nhìn Khương Kỳ, nghiêm túc hỏi.
Khương Kỳ có lẽ đã đoán được kế hoạch của Tô Ngữ, nên chỉ gật đầu.
Tô Ngữ lập tức kéo Tô Ngôn vào hiệu sách, phía sau có Khương Kỳ và Lục Du Kỳ đi theo.
Bước vào cửa hàng sách mới thấy cửa hàng không nhỏ, thoạt nhìn có chừng năm gian phòng, ngoại trừ một quầy ở cửa ra vào, còn lại đều là một dãy giá sách.
Có bút, mực, giấy, đá mực, và nhiều sách khác nhau trên giá.
Nhìn thấy bốn người bước vào, anh chàng bán hàng vội vàng tươi cười chào hỏi: “Mấy vị muốn mua gì?”
“Sách dạy chữ là gì?” Tô Ngữ quay lại hỏi Khương Kỳ.
“Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Ngàn Tự Văn.” Khương Kỳ trả lời.
“Vậy thì lấy ba cái này đi.” Tô Ngữ nói với anh chàng bán hàng.
Người thanh niên đồng ý, đi đến một cái kệ cách đó không xa, lấy xuống ba cuốn sách, đưa cho Tô Ngữ.
Cầm quyển sách trong tay, Tô Ngữ chẳng mở ra xem, trực tiếp đưa cho Khương Kỳ, mặc dù kiếp trước cô biết về ba quyển sách này, cũng có thể ghi nhớ một chút.
Nhưng chỉ một chút thôi, cô phát hiện mình không biết một chữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook