Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
Chương 27: Cá Nướng

Tô Ngôn nhìn Tô Ngữ đứng ở trong suối, lo lắng không biết nên nói cái gì. “Chị, chị, chị lên đây đi.”

Trời bây giờ vẫn còn mùa xuân, trong suối rất lạnh, nếu chị đứng ở chỗ này chắc chắn sẽ chết cóng, Tô Ngôn nghĩ như vậy, lại muốn hét lên.

Tô Ngữ ngẩng đầu mang theo ý cười, nói với Tô Ngôn: “Đừng nói nữa, em dọa cá chạy đi hết rồi này”

Tô Ngôn đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn Tô Ngữ chằm chằm.

Khương Kỳ không nói gì, đứng ở trên bờ nhìn Tô Ngữ, nhìn nụ cười trên mặt của cô, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên.

Tô Ngữ nắm lấy thanh gỗ bằng cả hai tay, sau đó cúi đầu nhìn xuống nước, cuối cùng, cô nhìn thấy một con cá đang bơi trước mặt mình, cô nín thở, đâm nhanh thanh gỗ trên tay xuống nước.

Tô Ngôn và Khương Kỳ cũng vội nhìn xuống nước, chỉ thấy Tô Ngữ nhanh chóng giơ gậy lên.

Đầu que chọc thủng bụng một con cá chép, đuôi vẫn còn đang vung vẩy.

“Bắt được rồi, bắt được rồi, chị em giỏi quá.” Tô Ngôn nhìn con cá, vui vẻ mà khoa tay múa chân.

Tô Ngữ đắc ý nói với Tô Ngôn: “Đây vẫn chưa là gì cả, đợi một lát, chị lại bắt cho em.”

Nói xong, Tô Ngữ lấy con cá ra ném vào chân Tô Ngôn, lại hai tay cầm lấy cây gậy, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Tô Ngôn cúi người, dùng hai tay nắm lấy con cá, sau đó đi thẳng tới chỗ Khương Kỳ, nói với Khương Kỳ: “Anh rể, nhìn này, có phải là chị gái em giỏi lắm đúng không?”

Khương Kỳ gật đầu, quả nhiên là rất giỏi, rất lợi hại.

Tô Ngữ liên tiếp đâm được năm con cá, mới đi lên bờ.

Cô không mang giày, đi thẳng đến một phiến đá ngồi xuống, nói với Tô Ngôn và Khương Kỳ: “Buổi trưa ăn cá nướng đi. Các người, ai đi kiếm củi?”

Tô Ngôn vừa định nói muốn đi, Khương Kỳ đã quay người bước ra khỏi thung lũng.

Tô Ngữ nhìn lên bầu trời để ước lượng thời gian, bây giờ hình như sắp mười giờ rồi.

“Tiểu Ngôn, đợi một chút, chị sẽ nướng cá cho em ăn, được không?” Tô Ngữ cong hai mắt lên, nhìn Tô Ngôn rồi nói.

“Vâng” Tô Ngôn vội vàng gật đầu.



Một lúc sau, Khương Kỳ quay lại với một bó củi khô, Tô Ngữ cũng đã đi giày và tất vào rồi, giờ đang dùng dao ngắn mổ cá bên suối, thấy Khương Kỳ quay lại liền nói với Khương Kỳ: “Từ từ hẵng nhóm lửa, giờ còn sớm, đợi tôi muối cá với gia vị đã”

Khương Kỳ nghe xong, đặt củi khô xuống đất, đi đến bên cạnh Tô Ngữ, giúp Tô Ngữ thu dọn.

Tô Ngôn ngồi xổm sang một bên, nhìn hai người cùng nhau làm việc, hai mắt sáng ngời, Tô Ngữ vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt của Tô Ngôn, “Em nhìn gì vậy?”

Tô Ngôn lập tức nói: “ không có gì. ”

Nhìn thấy Tô Ngôn như vậy, Tô Ngữ chỉ cảm thấy rất buồn cười, sau đó thì cúi đầu tiếp tục làm sạch cá chép trong tay.

Hai người làm rất nhanh, một lúc sau đã làm xong năm con cá, Tô Ngữ rửa sạch cá, cẩn thận dùng dao cắt vài đường ở hai bên bụng cá.

Lấy giấy bạc bọc muối ra bôi lên mình cá rồi cho cá lên một chiếc lá to đã rửa sạch.

Phì Phì và tiểu Bạch lúc này không biết từ đâu chạy tới, tiểu Bạch ngửi thấy mùi tanh, nhăn mũi rồi đi chậm về phía trước.

Tô Ngôn bước tới ôm tiểu Bạch vào lòng, đưa tay sờ lên đầu nó nói: “Con mèo nhỏ tham ăn này.”

Tiểu Bạch không biết có nghe hiểu hay không, yếu ớt gọi Tô Ngôn một tiếng.

Phì Phì nhìn tiểu Bạch, vừa làm lũng dễ thương, đảo mắt khinh thường, đúng là một con mèo ngu ngốc mà.

Tô Ngữ ước chừng thời gian, sau khoảng một phần tư giờ, cô mới cùng Khương Kỳ nhóm lửa, dùng cành nhọn xiên vào con cá, hơ lên lửa để xoay từ từ.

Cá rất dễ nấu, không mất nhiều thời gian, mùi thơm của cá đã bay lên.

Nhìn da con cá chép đang dần chuyển sang màu nâu trong tay, Tô Ngữ chỉ cảm thấy bụng kêu gào không ngừng.

Lại nhìn Tô Ngôn như sắp chảy nước miếng tới nơi, Tô Ngữ không nhịn được cười một tiếng, rồi lại nhìn Khương Kỳ.

Chỉ là mong muốn được xem trò cười của Khương Kỳ, đã không thành hiện thực, cô nhìn thấy Khương Kỳ mặt không cảm xúc ngồi đó, nhìn anh, không biết anh đang nhìn cái gì.

Tô Ngữ nhíu mày, tiếp tục lật cá nướng trên tay.

Không thể nấu năm con cá cùng một lúc, Tô Ngữ chỉ có thể nấu hai con cùng một lúc.

Đưa hai con đã nướng xong cho Khương Kỳ và Tô Ngôn, sau đó lại cầm cá lên và tiếp tục nướng.

Tô Ngôn và Khương Kỳ cũng không khách sáo gì với Tô Ngữ cả, vì vậy hai người bọn họ bắt đầu ăn cá.



Chắc bởi vì cá quá thơm, đã khơi dậy lòng tham ăn của bọn họ, đừng nhìn Khương Kỳ vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng kỳ thực anh đã cảm thấy, kỹ thuật nướng cá của Tô Ngữ rất đỉnh.

Sau khi nướng hai con cá còn lại, Tô Ngữ xiên những chiếc bánh rán hành, sau đó nướng chúng trên lửa.

Ba người ăn uống no nê, đều ngồi tại chỗ không muốn nhúc nhích.

Một lúc sau, Khương Kỳ nói. “Chúng ta từ từ về đi, nói không chừng còn có thể bắt được một ít gà rừng và thỏ.”

Sau khi nghe được lời này, Tô Ngữ gật đầu, cô vẫn còn nhớ tới cây chanh dây của mình kìa, đang muốn nhanh về nhà một chút để trồng nó đây.

Khương Kỳ đứng dậy trước, vác cái sọt có cây chanh dây, rồi đi ra ngoài.

Dù biết Tô Ngữ có sức lực lớn, đối với cô mà nói, sức nặng này chẳng tính là gì, nhưng anh không muốn cô vất vả.

Tô Ngữ nhìn bóng lưng của Khương Kỳ, trong mắt hiện lên ý cười, Tô Ngôn mang trên lưng hai cái sọt, rồi cũng đuổi theo.

Phì Phì và tiểu Bạch đã bỏ chạy lúc bọn họ đang ăn rồi, cũng không biết tại sao luôn, nhưng Tô Ngữ cũng không hề lo lắng, với khả năng của Phì Phì, e rằng chẳng có gì có thể làm tổn thương nó được.

Trên đường trở về, Tô Ngữ đã tìm được rất nhiều nấm ở trên núi. Điều này khiến Tô Ngữ vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ lại thì, sau khi trời mưa vài ngày, là thời điểm nấm rơm mọc, ngoài ra, trong núi này lại không có người đến, nấm có thể mọc ở khắp nơi.

Tô Ngữ nói cho Tô Ngôn biết nấm nào có thể ăn được, hai chị em cùng nhau đi hái, còn chưa ra khỏi núi, thì sọt đã đầy rồi.

Nhìn hai sọt đầy nấm, Tô Ngữ cười không ngậm được miệng.

Nấm không chỉ ngon mà còn có thể bán được tiền.

Hôm nay không thể lại lên núi nữa, ngày mai nhất định phải đến hái hết số nấm này mới được, sau khi phơi khô rồi, mới có thể mang lên trấn bán được.

Nghĩ như vậy, thấm thoát đã về tới nhà.

Tô Ngữ sau khi thức tỉnh dị năng, tố chất thân thể cũng được cải thiện tốt không thể tốt hơn, mặc dù đi bộ gần một ngày nhưng cô không hề cảm thấy mệt mỏi gì cả.

Nhưng Tô Ngôn thì khác, em ấy vốn là một đứa trẻ, hôm nay lại phải làm nhiều, giờ mặt đỏ bừng, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.

Tô Ngữ lấy chiếc sọt mà Tô Ngôn đang mang trên lưng xuống, bảo em ấy ngồi trong nhà nghỉ ngơi một chút, còn cô cầm lấy chanh dây, đi ra khoảng đất trống còn lại trong sân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương