Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
-
Chương 25: Làm Nông
Đương nhiên cũng không hoàn toàn là lúa mì, còn có một số loại ngũ cốc khác như ngô, đậu nành v.v...
Chỉ là sản lượng những thứ này không cao, nếu Tô Ngữ muốn kiếm tiền, nhất định không thể trồng những thứ này.
“Nếu không thì, một lát nữa chúng ta lại đi lên thị trấn xem một chút, nhìn xem có hạt giống hiếm nào không?” Khương Kỳ hỏi ý kiến của Tô Ngữ.
Tô Ngữ suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu, chỉ có ba người bọn họ, Tô Ngôn còn nhỏ không làm được nhiều việc, trồng hoa quả gì, thì cũng cần phải quan tâm nhiều thứ.
Hiện tại có dưa hấu và dâu tây là đủ rồi, sau này kiếm được tiền rồi, cô có thể trồng bất cứ thứ gì mình muốn sau cũng được.
Hầu hết các trận mưa xuân đều không lớn, thời gian không quá dài, đến sáng thứ 3 thì mưa tạnh hẳn.
Tô Ngữ đã ngâm tất cả các hạt với nước ấm trước đó để giúp hạt nảy mầm.
Trước tiên phải xén một dãnh đất nhỏ rồi rắc hạt dưa hấu và dâu tây vào.
Tô Ngữ và Khương Kỳ bắt đầu cày đất, phải mất hai ngày để xới đất, loại bỏ sỏi và rễ cỏ dại từ bên trong ra.
Sau khi bàn bạc với Khương Kỳ xong, Tô Ngữ và Khương Kỳ chia sân thành hai phần, mảnh đất phía đông được cắt thành những luống, dùng để trồng rau.
Ở phía tây đào một con mương cách nhau một đoạn ngắn, phần đất còn lại giữa hai con mương sẽ nhô lên khỏi mặt đất.
Sau khi cây non dưa hấu và dâu tây đã lớn, chúng sẽ được trồng trên những rãnh nhô này.
Hàng rào ở sân Tô Ngữ vẫn chưa phá bỏ, cô vẫn nghĩ nếu như có cơ hội, cô sẽ vào trong núi, bí mật lấy những bông hoa trong không gian ra, trồng chúng ở mép hàng rào, như vậy nhìn khẳng định sẽ rất đẹp.
Hầu hết các loại cây trồng như rau đều không cần cây giống, sau khi sửa đất xong, Tô Ngữ trồng các loại rau tương tự xuống.
Khi đang rắc hạt rau, Tô Ngữ đã lén chú ý đến động tác của Khương Kỳ, bởi vì cô phát hiện Khương Kỳ đã lén theo dõi cô, hay nói cách khác là theo dõi động tác của cô.
Thì ra, Khương Kỳ cũng không biết trồng trọt.
Tô Ngữ cười khẩy trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
Vốn tưởng rằng cô đã che giấu rất kỹ rồi, nhưng cô không biết Khương Kỳ đã nhìn thấy vẻ mặt nhếch mép của cô rồi, nhưng Khương Kỳ mặt giỏi nhất là mặt không cảm xúc, không để Tô Ngữ phát hiện ra thôi.
Dù có rất nhiều loại rau nhưng Tô Ngữ chỉ trồng một luống rau, nhiều hơn nữa, ba người bọn họ cũng ăn không hết.
Sau hai ngày trồng tất cả các loại rau, cây dâu tây và cây dưa hấu cũng đã mọc lên.
Mỗi cây con có hai chiếc lá nhỏ trông rất đáng yêu.
Tô Ngữ cẩn thận đào cây con, sau đó dặn dò Khương Kỳ và Tô Ngôn phải cẩn thận khi trồng, chú ý giữ khoảng cách.
Đặc biệt là dưa hấu, nếu trồng quá gần nhau sẽ ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng của dưa hấu.
Sau một ngày bận rộn, cả ba người chỉ trồng được một nửa số cây giống.
Tô Ngữ lấy ra mấy chiếc xô gỗ mà Khương Kỳ mua để tưới rau, đổ nước vào mỗi xô, khoảng tầm một nửa, trong khi Khương Kỳ và Tô Ngôn đi vắng, cô lại thêm vào mỗi xô, vài giọt linh tuyền.
Tác dụng của linh tuyền hiệu quả rất thần kỳ, Tô Ngữ chỉ dám nhỏ vài giọt vào mỗi xô, điều này cũng để những cây con này có thể sống tốt hơn.
Vì vậy ba người bận rộn thêm một ngày, mới có thể đem mấy cây con trồng hết.
Hạt giống cũng đã dùng hết, mà còn chưa trồng hết đất, nhìn thấy còn trống hơn phân nửa, Tô Ngữ cảm thấy có chút xót xa, quả thật là lãng phí mà.
Nhìn chằm chằm vào bãi đất trống, ánh mắt Tô Ngữ bỗng chốc sáng lên.
Nếu nói quả có chu kỳ sinh trưởng ngắn thì chanh dây là lựa chọn không tồi, bây giờ mà trồng ngay, cây ra hoa vào tháng 7, có thể hái lần đầu vào tháng 9. Năm thứ 2 sẽ ra hoa vào tháng 4. Và có thể thu hoạch trong một năm, năm sáu lần liền, điều quan trọng nhất là, dây leo của chanh dây sống lâu năm giống như nho vậy, năm sau chỉ cần tỉa một chút trước mùa xuân, rất thuận lợi, cũng không phức tạp lắm.
Nhưng mà, cô phải làm sao để lấy hạt chanh dây ra đây?
Suy nghĩ mất nửa ngày, Tô Ngữ cũng không nghĩ ra được cách tốt nào, đành phải tạm thời gác lại ý tưởng này sang một bên.
Lúc này là buổi trưa, ánh nắng ấm áp của mùa xuân chiếu lên người, Tô Ngữ chỉ cảm thấy cả người lười biếng, có chút buồn ngủ.
Khương Kỳ lại không chịu ngồi yên, hôm nay lại vào trong núi, nhưng trước khi đi, hắn cũng đảm bảo với Tô Ngữ rằng mình nhất định sẽ an toàn.
Tô Ngữ giờ quá lười, cũng chẳng muốn ngăn anh lại để làm gì, chủ yếu là cô biết mình không thể ngăn anh lại, nên cứ để anh đi thôi.
Sau khi ăn xong, Tô Ngôn trở về phòng ngủ một giấc, trong khoảng thời gian này Tô Ngôn ăn ngon uống ngon, nghỉ ngơi lại đầy đủ, cũng không bị đánh đập hay la mắng, làm việc cũng ít hơn trước rất nhiều, cả người đều khỏe mạnh hơn hẳn, điều đó khiến Tô Ngữ vui vẻ hơn rất nhiều.
Tô Ngữ nhìn quanh sân, nhưng không thấy Phì Phì đâu, cũng không biết lại dẫn Tiểu Bạch lượn đi đâu mất rồi.
Từ khi Phì Phì ra khỏi không gian, Tô Ngữ chưa từng thấy nó quay lại không gian lần nào, bọn họ ăn cái gì thì Phì Phì cũng ăn cái đó, cũng không hề kén ăn chút nào.
Niềm vui lớn nhất, là mỗi ngày đều mang tiểu Bạch đi chơi.
Tô Ngôn đã rất tức giận, vì tiểu Bạch yêu quý của mình, đã thành món đồ chơi của Phì Phì.
Tuy nhiên, thấy tiểu Bạch luôn chơi với Phì Phì, Tô Ngôn cũng chỉ có thể đứng nhìn.
“Meo meo ~ Có nhớ bổn miêu không?”
Tô Ngữ vừa mới nghĩ đến Phì Phì, thì trong đầu liền nghe thấy tiếng Phì Phì vang lên, Tô Ngữ đầu tiên là giật mình, sau đó mới nói: “em lại đi chơi ở đâu vậy?
“Bổn miêu đang giúp chị một việc đó” Phì Phì đắc ý nói.
“ Em giúp chị cái gì?” Tô Ngữ nhàn nhạt đáp, cô không nghĩ cái con mèo kiêu ngạo này, suốt ngày chỉ biết kêu meo meo, thì có thể giúp được cô cái quần què gì.
“ Chị không phải muốn trồng chanh dây à? Bổn miêu lấy cây từ trong không gian ra và trồng nó ở núi Vân Vụ, chị tìm cơ hội để Khương Kỳ đưa vào núi, sau đó mang chanh leo về là được đúng không?”
Tô Ngữ nghe xong, vui mừng đến vỗ tay.
Đúng ha, phương pháp đơn giản vậy mà cô lại không nghĩ ra.
Quả nhiên là, người trong nhà không hiểu, thì người bên ngoài đã hiểu rồi, đúng là người trong cuộc thì đang u mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt mà.
Thấy trời vẫn còn sớm, lúc này Tô Ngữ rất muốn vào trong núi để tìm Khương Kỳ, nhưng không được, cô không biết đường, nếu không tìm được Khương Kỳ, mà chính mình lại bị lạc thì toi, đúng là không ổn.
Trong lòng thì hưng phấn, nhưng Tô Ngữ lại đau khổ chờ cho đến khi Khương Kỳ quay về, nhìn gà rừng và thỏ treo trên người Khương Kỳ, Tô Ngữ mỉm cười bước tới.
“Hôm nay thu hoạch không tồi mà .”
Khương Kỳ gật đầu, “Ừm.”
“ Vậy ngày mai anh còn lên núi không?” Tô Ngữ nói xong, đầy mong chờ mà nhìn Khương Kỳ.
Khương Kỳ không hiểu ý của Tô Ngữ nhưng vẫn gật đầu “Đi”.
“ Vậy đưa tôi đi cùng được không?” Tô Ngữ lật tức nói.
“Em cũng muốn đi.” Tô Ngôn cũng không chịu thua kém.
Hắn bị nghẹn cũng đã hơn 10 ngày rồi, rất muốn ra ngoài đi dạo.
Khương Kỳ nghi ngờ nhìn hai chị em nhà này, sao bọn họ đều muốn lên núi hết vậy
Chỉ là sản lượng những thứ này không cao, nếu Tô Ngữ muốn kiếm tiền, nhất định không thể trồng những thứ này.
“Nếu không thì, một lát nữa chúng ta lại đi lên thị trấn xem một chút, nhìn xem có hạt giống hiếm nào không?” Khương Kỳ hỏi ý kiến của Tô Ngữ.
Tô Ngữ suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu, chỉ có ba người bọn họ, Tô Ngôn còn nhỏ không làm được nhiều việc, trồng hoa quả gì, thì cũng cần phải quan tâm nhiều thứ.
Hiện tại có dưa hấu và dâu tây là đủ rồi, sau này kiếm được tiền rồi, cô có thể trồng bất cứ thứ gì mình muốn sau cũng được.
Hầu hết các trận mưa xuân đều không lớn, thời gian không quá dài, đến sáng thứ 3 thì mưa tạnh hẳn.
Tô Ngữ đã ngâm tất cả các hạt với nước ấm trước đó để giúp hạt nảy mầm.
Trước tiên phải xén một dãnh đất nhỏ rồi rắc hạt dưa hấu và dâu tây vào.
Tô Ngữ và Khương Kỳ bắt đầu cày đất, phải mất hai ngày để xới đất, loại bỏ sỏi và rễ cỏ dại từ bên trong ra.
Sau khi bàn bạc với Khương Kỳ xong, Tô Ngữ và Khương Kỳ chia sân thành hai phần, mảnh đất phía đông được cắt thành những luống, dùng để trồng rau.
Ở phía tây đào một con mương cách nhau một đoạn ngắn, phần đất còn lại giữa hai con mương sẽ nhô lên khỏi mặt đất.
Sau khi cây non dưa hấu và dâu tây đã lớn, chúng sẽ được trồng trên những rãnh nhô này.
Hàng rào ở sân Tô Ngữ vẫn chưa phá bỏ, cô vẫn nghĩ nếu như có cơ hội, cô sẽ vào trong núi, bí mật lấy những bông hoa trong không gian ra, trồng chúng ở mép hàng rào, như vậy nhìn khẳng định sẽ rất đẹp.
Hầu hết các loại cây trồng như rau đều không cần cây giống, sau khi sửa đất xong, Tô Ngữ trồng các loại rau tương tự xuống.
Khi đang rắc hạt rau, Tô Ngữ đã lén chú ý đến động tác của Khương Kỳ, bởi vì cô phát hiện Khương Kỳ đã lén theo dõi cô, hay nói cách khác là theo dõi động tác của cô.
Thì ra, Khương Kỳ cũng không biết trồng trọt.
Tô Ngữ cười khẩy trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
Vốn tưởng rằng cô đã che giấu rất kỹ rồi, nhưng cô không biết Khương Kỳ đã nhìn thấy vẻ mặt nhếch mép của cô rồi, nhưng Khương Kỳ mặt giỏi nhất là mặt không cảm xúc, không để Tô Ngữ phát hiện ra thôi.
Dù có rất nhiều loại rau nhưng Tô Ngữ chỉ trồng một luống rau, nhiều hơn nữa, ba người bọn họ cũng ăn không hết.
Sau hai ngày trồng tất cả các loại rau, cây dâu tây và cây dưa hấu cũng đã mọc lên.
Mỗi cây con có hai chiếc lá nhỏ trông rất đáng yêu.
Tô Ngữ cẩn thận đào cây con, sau đó dặn dò Khương Kỳ và Tô Ngôn phải cẩn thận khi trồng, chú ý giữ khoảng cách.
Đặc biệt là dưa hấu, nếu trồng quá gần nhau sẽ ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng của dưa hấu.
Sau một ngày bận rộn, cả ba người chỉ trồng được một nửa số cây giống.
Tô Ngữ lấy ra mấy chiếc xô gỗ mà Khương Kỳ mua để tưới rau, đổ nước vào mỗi xô, khoảng tầm một nửa, trong khi Khương Kỳ và Tô Ngôn đi vắng, cô lại thêm vào mỗi xô, vài giọt linh tuyền.
Tác dụng của linh tuyền hiệu quả rất thần kỳ, Tô Ngữ chỉ dám nhỏ vài giọt vào mỗi xô, điều này cũng để những cây con này có thể sống tốt hơn.
Vì vậy ba người bận rộn thêm một ngày, mới có thể đem mấy cây con trồng hết.
Hạt giống cũng đã dùng hết, mà còn chưa trồng hết đất, nhìn thấy còn trống hơn phân nửa, Tô Ngữ cảm thấy có chút xót xa, quả thật là lãng phí mà.
Nhìn chằm chằm vào bãi đất trống, ánh mắt Tô Ngữ bỗng chốc sáng lên.
Nếu nói quả có chu kỳ sinh trưởng ngắn thì chanh dây là lựa chọn không tồi, bây giờ mà trồng ngay, cây ra hoa vào tháng 7, có thể hái lần đầu vào tháng 9. Năm thứ 2 sẽ ra hoa vào tháng 4. Và có thể thu hoạch trong một năm, năm sáu lần liền, điều quan trọng nhất là, dây leo của chanh dây sống lâu năm giống như nho vậy, năm sau chỉ cần tỉa một chút trước mùa xuân, rất thuận lợi, cũng không phức tạp lắm.
Nhưng mà, cô phải làm sao để lấy hạt chanh dây ra đây?
Suy nghĩ mất nửa ngày, Tô Ngữ cũng không nghĩ ra được cách tốt nào, đành phải tạm thời gác lại ý tưởng này sang một bên.
Lúc này là buổi trưa, ánh nắng ấm áp của mùa xuân chiếu lên người, Tô Ngữ chỉ cảm thấy cả người lười biếng, có chút buồn ngủ.
Khương Kỳ lại không chịu ngồi yên, hôm nay lại vào trong núi, nhưng trước khi đi, hắn cũng đảm bảo với Tô Ngữ rằng mình nhất định sẽ an toàn.
Tô Ngữ giờ quá lười, cũng chẳng muốn ngăn anh lại để làm gì, chủ yếu là cô biết mình không thể ngăn anh lại, nên cứ để anh đi thôi.
Sau khi ăn xong, Tô Ngôn trở về phòng ngủ một giấc, trong khoảng thời gian này Tô Ngôn ăn ngon uống ngon, nghỉ ngơi lại đầy đủ, cũng không bị đánh đập hay la mắng, làm việc cũng ít hơn trước rất nhiều, cả người đều khỏe mạnh hơn hẳn, điều đó khiến Tô Ngữ vui vẻ hơn rất nhiều.
Tô Ngữ nhìn quanh sân, nhưng không thấy Phì Phì đâu, cũng không biết lại dẫn Tiểu Bạch lượn đi đâu mất rồi.
Từ khi Phì Phì ra khỏi không gian, Tô Ngữ chưa từng thấy nó quay lại không gian lần nào, bọn họ ăn cái gì thì Phì Phì cũng ăn cái đó, cũng không hề kén ăn chút nào.
Niềm vui lớn nhất, là mỗi ngày đều mang tiểu Bạch đi chơi.
Tô Ngôn đã rất tức giận, vì tiểu Bạch yêu quý của mình, đã thành món đồ chơi của Phì Phì.
Tuy nhiên, thấy tiểu Bạch luôn chơi với Phì Phì, Tô Ngôn cũng chỉ có thể đứng nhìn.
“Meo meo ~ Có nhớ bổn miêu không?”
Tô Ngữ vừa mới nghĩ đến Phì Phì, thì trong đầu liền nghe thấy tiếng Phì Phì vang lên, Tô Ngữ đầu tiên là giật mình, sau đó mới nói: “em lại đi chơi ở đâu vậy?
“Bổn miêu đang giúp chị một việc đó” Phì Phì đắc ý nói.
“ Em giúp chị cái gì?” Tô Ngữ nhàn nhạt đáp, cô không nghĩ cái con mèo kiêu ngạo này, suốt ngày chỉ biết kêu meo meo, thì có thể giúp được cô cái quần què gì.
“ Chị không phải muốn trồng chanh dây à? Bổn miêu lấy cây từ trong không gian ra và trồng nó ở núi Vân Vụ, chị tìm cơ hội để Khương Kỳ đưa vào núi, sau đó mang chanh leo về là được đúng không?”
Tô Ngữ nghe xong, vui mừng đến vỗ tay.
Đúng ha, phương pháp đơn giản vậy mà cô lại không nghĩ ra.
Quả nhiên là, người trong nhà không hiểu, thì người bên ngoài đã hiểu rồi, đúng là người trong cuộc thì đang u mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt mà.
Thấy trời vẫn còn sớm, lúc này Tô Ngữ rất muốn vào trong núi để tìm Khương Kỳ, nhưng không được, cô không biết đường, nếu không tìm được Khương Kỳ, mà chính mình lại bị lạc thì toi, đúng là không ổn.
Trong lòng thì hưng phấn, nhưng Tô Ngữ lại đau khổ chờ cho đến khi Khương Kỳ quay về, nhìn gà rừng và thỏ treo trên người Khương Kỳ, Tô Ngữ mỉm cười bước tới.
“Hôm nay thu hoạch không tồi mà .”
Khương Kỳ gật đầu, “Ừm.”
“ Vậy ngày mai anh còn lên núi không?” Tô Ngữ nói xong, đầy mong chờ mà nhìn Khương Kỳ.
Khương Kỳ không hiểu ý của Tô Ngữ nhưng vẫn gật đầu “Đi”.
“ Vậy đưa tôi đi cùng được không?” Tô Ngữ lật tức nói.
“Em cũng muốn đi.” Tô Ngôn cũng không chịu thua kém.
Hắn bị nghẹn cũng đã hơn 10 ngày rồi, rất muốn ra ngoài đi dạo.
Khương Kỳ nghi ngờ nhìn hai chị em nhà này, sao bọn họ đều muốn lên núi hết vậy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook