Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
-
Chương 17: Tiến Vào Không Gian
chương 17: tiến vào không gian
Người phụ nữ thở dài thương cảm nói: “Đúng vậy, hai đứa trẻ này thật đáng thương, mẹ mất sớm, cha còn…”
Nói đến đây, người phụ nữ lại thở dài, không nói nữa.
bà Mã cười khẩy, “Chị dâu, chúng ta về thôi”
Mặc dù đối tốt với chị em Tô Ngữ, nhưng bà không thể quản được chuyện của nhà họ Tô, muốn quản cũng không quản được.
Hai người nói đến việc khác rồi cùng nhau đi về phía thôn.
Tô Ngữ ôm con mèo con trên tay đi về sân, vừa đi vào giữa sân, cô đã thấy Tô Ngôn đang lo lắng nhìn mình.
“Chị, chị làm gì vậy?” Tô Ngôn sốt sắng hỏi.
Trong nháy mắt không còn thấy Tô Ngữ nữa, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.
“Nhìn xem, đây là gì.” Tô Ngữ không trả lời câu hỏi của Tô Ngôn, mà ôm mèo con đến trước mặt Tô Ngôn.
“Mèo con?” Tô Ngôn ngạc nhiên nói: “Chị ơi, chị lấy nó ở đâu ra vậy?”
Cũng giống như Tô Ngữ, Tô Ngôn rất thích mèo. Lúc nhỏ hắn cũng muốn có một con, nhưng bà Lý lại không thích, cuối cùng không nuôi được.
"Chị vừa tìm thấy nó ở ngoài sân, không biết nó ở đâu ra. Em chơi với nó đi, chị đi lấy đồ ăn cho nó." Tô Ngữ nói xong đứng dậy đi tới phòng bếp.
tìm kiếm trong bếp một lúc, nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì cho mèo con ăn.
Nhìn sắc trời bên ngoài, hẳn là mới được một nửa buổi sáng, nấu cháo cho bữa trưa thì vẫn còn hơi sớm. Nhưng cũng không phải không được.
Tô Ngữ nghĩ vậy liền bắt tay vào nấu cháo.
Nấu cháo xong, cô vội vã ra sân, bới mấy cọng rau dại rồi đem về nhà bếp.
Sau nửa tiếng, mùi thơm của cháo tỏa ra trong bếp, Tô Ngữ đứng ở cửa bếp gọi Tô Ngôn, kêu em ấy mang mèo con vào nhà.
Tô Ngữ bưng hai bát cháo đi vào đại sảnh, đặt lên bàn, bước nhanh trở lại phòng bếp, lại lấy một cái đĩa nhỏ.
Đổ một ít cháo ra đĩa nhỏ rồi để nguội, Tô Ngữ đặt đĩa xuống đất cho mèo con ăn.
“Tiểu Ngôn, em không muốn ăn à?”
Tô Ngôn đang ngồi xổm dưới đất nhìn mèo con ăn cháo, nghe thấy Tô Ngữ gọi mình, ừ một tiếng, sau đó mới miễn cưỡng đứng dậy ngồi vào bàn.
Nhìn thấy Tô Ngôn đang ăn cháo, mà còn lén lút nhìn mèo con, khóe mắt Tô Ngữ lộ ra nụ cười sủng nịnh, lúc này Tô Ngôn nhìn thật giống như một đứa trẻ vậy.
Lúc hai người đang ăn cháo, mặt trời bên ngoài đã lên quá đỉnh đầu, chắc là giữa trưa rồi.
Lần đầu tiên Tô Ngữ cảm thấy trên đời này cũng có cái không tốt.
Không biết nhìn trời để tính thời gian, là một chỗ bất tiện nhất.
Mặc dù cô có trí nhớ về nguyên thân, nhưng cô vẫn không biết cách nhìn.
Mặc dù có một chiếc đồng hồ ở trong không gian, nhưng không có thời gian tham chiếu, để cô có thể điều chỉnh đồng hồ.
Quan trọng hơn, cô không có cách nào giải thích sự xuất hiện của chiếc đồng hồ đó cả.
Thở dài một hơi, Tô Ngữ quay đầu nhìn Tô Ngôn, đang cao hứng chơi đùa với con mèo ở trong sân, cho dù uống thuốc xong sẽ có chút buồn ngủ, nhưng em ấy không muốn ngủ tiếp.
“Tiểu Ngôn, em ở nhà trông nhà, chị ra ngoài đi dạo một chút, được không?” Tô Ngữ hỏi ý kiến của Tô Ngôn.
Tô Ngôn gật đầu, “Vậy thì em sẽ đưa tiểu Bạch lên giường chơi, nếu em buồn ngủ thì em sẽ ngủ với em ấy.”
Tiểu Bạch?
Tô Ngữ sửng sốt một chút, sau đó lập tức có phản ứng, Tô Ngôn đang nói đến con mèo sữa nhỏ này à, tên cũng khá thích hợp đó chứ.
“Vậy thì các em ngoan ngoãn ở trong phòng đừng ra ngoài biết chưa.” Tô Ngữ lại dặn dò, rồi bước ra sân với chiếc sọt tre ở trên lưng.
Hướng cô đang đi là núi Vân Vụ, nhưng cô sẽ không đi lên núi, cô vẫn còn sợ về ba con hổ mà cô gặp lần trước.
Đi được nửa tiếng, Tô Ngữ lại đến khu rừng dưới chân núi Vân Vụ.
Lá trên cây còn chưa mọc hết, từ khe hở có ánh sáng mặt trời chiếu vào người Tô Ngữ, Tô Ngữ nhắm mắt lại hưởng thụ một chút.
Đột nhiên, Tô Ngữ nghe thấy tiếng cành cây bị giẫm nát, mở mắt ra, Tô Ngữ liền nhìn thấy một con hổ nhỏ đứng ở trước mặt cô cách đó không xa.
Lúc này trong đầu Tô Ngữ chỉ có một câu: Nếu không làm thì sẽ không chết.
Cảnh giác nhìn xung quanh không có bóng dáng của hai con hổ lớn, Tô Ngữ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, nói không chừng một lúc nữa con hổ lớn sẽ đến đây, vậy nên cô nên về nhà thôi.
“Ngao ô.” Tiểu hổ nhìn thấy Tô Ngữ xoay người rời đi, thì bối rối nghiêng đầu.
Đừng nhìn con hổ còn nhỏ, nhưng tốc độ chạy không chậm chút nào, nó chạy tới trước mặt Tô Ngữ chỉ trong vòng mấy bước chân, chặn đường Tô Ngữ lại.
“Mày muốn gì đây?” Tô Ngữ nâng trán, cô thật sự rơi đến mức đường này luôn rồi? Ngay cả một con hổ nhỏ mà cũng không thể chạy thoát.
Tiểu hổ híp mắt chờ mong nhìn Tô Ngữ, nó còn nhớ rất rõ, lần trước sinh vật này cho nó uống đồ ngon.
ò, đúng rồi, mẹ nói, nó là con người.
“ngao u.” Con hổ nhỏ lại nhỏ giọng gọi một tiếng.
Tô Ngữ khó hiểu nhìn nó, không biết nó lại muốn cái gì.
“Đồ ngốc, nó đang xin sữa của chị đấy.” Phì Phì không che giấu sự khinh thường của mình.
Tuy nhiên, Tô Ngữ đã quen với việc này, cô chỉ ngạc nhiên khi thấy Phì Phì xuất hiện trước mặt mình mà thôi.
“Phì Phì, em có thể đi ra ngoài được rồi à?” Tô Ngữ ngạc nhiên nói, điều này cũng có nghĩa là cô có thể vào không gian rồi đúng không?
“Hừ hừ.” Phì Phì ngẩng đầu kiêu ngạo, không trả lời câu hỏi của Tô Ngữ.
Chỉ thấy bàn chân của Phì Phì hơi cử động, một bát sữa xuất hiện trước mặt con hổ nhỏ.
Con hổ nhỏ liền vùi mặt vào bát, vui vẻ uống sữa.
“Còn không nhanh chạy đi, đợi bố mẹ nó tới à?” Giọng Phì Phì lại vang lên trong đầu Tô Ngữ.
Khi Tô Ngữ nhìn thấy Phì Phì, thì thấy nó đang co giò chạy ra khỏi khu rừng.
Cô và Phì Phì lần lượt về tới nhà, Tô Ngữ nhìn vào phòng của Tô Ngôn, thấy em ấy đã ngủ rồi, nên quay về phòng của Khương Kỳ, đóng cửa lại.
Phì Phì nhẹ nhàng nhảy lên trên giường, chỉ thấy nó liếm liếm hai bàn chân của mình, nói với Tô Ngữ: “Chị thật đúng là xui xẻo.”
Tô Ngữ xấu hổ nói “Biết rồi mà, không cần em phải nói toẹt ra vậy đâu”
Phì Phì nhìn về phía căn phòng nói: "Không chỉ xui xẻo mà còn thật đáng thương, ngủm tận hai lần, giờ không còn zombie nữa, thì chị lại nghèo như tới mức như vậy. Chậc chậc, sao bổn miêu lại có một chủ nhân như chị vậy cơ chứ, thật là .....”
Nhìn thấy khuôn mặt dần đen xì lại của Tô Ngữ, Phì Phì thức thời mà ngậm miệng lại " Có muốn vào không gian xem một chút không? "
Lúc này Tô Ngữ mới nhớ tới, trong lòng khẽ động, người liền biến mất trong phòng.
Khi Tô Ngữ lại xuất hiện, thì đã ở một nơi khác rồi.
Ở đây có một ngọn núi không cao lắm, có một dòng suối trong vắt chảy xuống núi, dòng suối bao lấy chính giữa không gian, vừa vặn là một vòng tròn.
Nơi có con suối nhỏ bao quanh, trừ bỏ ngọn núi nhỏ kia thì có khoảng hai mẫu đất, có ba gian nhà tranh, trước nhà có đủ loại hoa, lúc này hoa nở trông rất đẹp.
Có một cái hồ nhỏ sau rặng tre, nói là một cái hồ nhỏ, nhưng nói đúng hơn là một dòng suối.
Mắt suối không ngừng hướng lên trên, nước suối toát ra hương vị sảng khoái, nhấp một ngụm nhỏ thôi cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy, hết mệt mỏi trong người.
Người phụ nữ thở dài thương cảm nói: “Đúng vậy, hai đứa trẻ này thật đáng thương, mẹ mất sớm, cha còn…”
Nói đến đây, người phụ nữ lại thở dài, không nói nữa.
bà Mã cười khẩy, “Chị dâu, chúng ta về thôi”
Mặc dù đối tốt với chị em Tô Ngữ, nhưng bà không thể quản được chuyện của nhà họ Tô, muốn quản cũng không quản được.
Hai người nói đến việc khác rồi cùng nhau đi về phía thôn.
Tô Ngữ ôm con mèo con trên tay đi về sân, vừa đi vào giữa sân, cô đã thấy Tô Ngôn đang lo lắng nhìn mình.
“Chị, chị làm gì vậy?” Tô Ngôn sốt sắng hỏi.
Trong nháy mắt không còn thấy Tô Ngữ nữa, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.
“Nhìn xem, đây là gì.” Tô Ngữ không trả lời câu hỏi của Tô Ngôn, mà ôm mèo con đến trước mặt Tô Ngôn.
“Mèo con?” Tô Ngôn ngạc nhiên nói: “Chị ơi, chị lấy nó ở đâu ra vậy?”
Cũng giống như Tô Ngữ, Tô Ngôn rất thích mèo. Lúc nhỏ hắn cũng muốn có một con, nhưng bà Lý lại không thích, cuối cùng không nuôi được.
"Chị vừa tìm thấy nó ở ngoài sân, không biết nó ở đâu ra. Em chơi với nó đi, chị đi lấy đồ ăn cho nó." Tô Ngữ nói xong đứng dậy đi tới phòng bếp.
tìm kiếm trong bếp một lúc, nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì cho mèo con ăn.
Nhìn sắc trời bên ngoài, hẳn là mới được một nửa buổi sáng, nấu cháo cho bữa trưa thì vẫn còn hơi sớm. Nhưng cũng không phải không được.
Tô Ngữ nghĩ vậy liền bắt tay vào nấu cháo.
Nấu cháo xong, cô vội vã ra sân, bới mấy cọng rau dại rồi đem về nhà bếp.
Sau nửa tiếng, mùi thơm của cháo tỏa ra trong bếp, Tô Ngữ đứng ở cửa bếp gọi Tô Ngôn, kêu em ấy mang mèo con vào nhà.
Tô Ngữ bưng hai bát cháo đi vào đại sảnh, đặt lên bàn, bước nhanh trở lại phòng bếp, lại lấy một cái đĩa nhỏ.
Đổ một ít cháo ra đĩa nhỏ rồi để nguội, Tô Ngữ đặt đĩa xuống đất cho mèo con ăn.
“Tiểu Ngôn, em không muốn ăn à?”
Tô Ngôn đang ngồi xổm dưới đất nhìn mèo con ăn cháo, nghe thấy Tô Ngữ gọi mình, ừ một tiếng, sau đó mới miễn cưỡng đứng dậy ngồi vào bàn.
Nhìn thấy Tô Ngôn đang ăn cháo, mà còn lén lút nhìn mèo con, khóe mắt Tô Ngữ lộ ra nụ cười sủng nịnh, lúc này Tô Ngôn nhìn thật giống như một đứa trẻ vậy.
Lúc hai người đang ăn cháo, mặt trời bên ngoài đã lên quá đỉnh đầu, chắc là giữa trưa rồi.
Lần đầu tiên Tô Ngữ cảm thấy trên đời này cũng có cái không tốt.
Không biết nhìn trời để tính thời gian, là một chỗ bất tiện nhất.
Mặc dù cô có trí nhớ về nguyên thân, nhưng cô vẫn không biết cách nhìn.
Mặc dù có một chiếc đồng hồ ở trong không gian, nhưng không có thời gian tham chiếu, để cô có thể điều chỉnh đồng hồ.
Quan trọng hơn, cô không có cách nào giải thích sự xuất hiện của chiếc đồng hồ đó cả.
Thở dài một hơi, Tô Ngữ quay đầu nhìn Tô Ngôn, đang cao hứng chơi đùa với con mèo ở trong sân, cho dù uống thuốc xong sẽ có chút buồn ngủ, nhưng em ấy không muốn ngủ tiếp.
“Tiểu Ngôn, em ở nhà trông nhà, chị ra ngoài đi dạo một chút, được không?” Tô Ngữ hỏi ý kiến của Tô Ngôn.
Tô Ngôn gật đầu, “Vậy thì em sẽ đưa tiểu Bạch lên giường chơi, nếu em buồn ngủ thì em sẽ ngủ với em ấy.”
Tiểu Bạch?
Tô Ngữ sửng sốt một chút, sau đó lập tức có phản ứng, Tô Ngôn đang nói đến con mèo sữa nhỏ này à, tên cũng khá thích hợp đó chứ.
“Vậy thì các em ngoan ngoãn ở trong phòng đừng ra ngoài biết chưa.” Tô Ngữ lại dặn dò, rồi bước ra sân với chiếc sọt tre ở trên lưng.
Hướng cô đang đi là núi Vân Vụ, nhưng cô sẽ không đi lên núi, cô vẫn còn sợ về ba con hổ mà cô gặp lần trước.
Đi được nửa tiếng, Tô Ngữ lại đến khu rừng dưới chân núi Vân Vụ.
Lá trên cây còn chưa mọc hết, từ khe hở có ánh sáng mặt trời chiếu vào người Tô Ngữ, Tô Ngữ nhắm mắt lại hưởng thụ một chút.
Đột nhiên, Tô Ngữ nghe thấy tiếng cành cây bị giẫm nát, mở mắt ra, Tô Ngữ liền nhìn thấy một con hổ nhỏ đứng ở trước mặt cô cách đó không xa.
Lúc này trong đầu Tô Ngữ chỉ có một câu: Nếu không làm thì sẽ không chết.
Cảnh giác nhìn xung quanh không có bóng dáng của hai con hổ lớn, Tô Ngữ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, nói không chừng một lúc nữa con hổ lớn sẽ đến đây, vậy nên cô nên về nhà thôi.
“Ngao ô.” Tiểu hổ nhìn thấy Tô Ngữ xoay người rời đi, thì bối rối nghiêng đầu.
Đừng nhìn con hổ còn nhỏ, nhưng tốc độ chạy không chậm chút nào, nó chạy tới trước mặt Tô Ngữ chỉ trong vòng mấy bước chân, chặn đường Tô Ngữ lại.
“Mày muốn gì đây?” Tô Ngữ nâng trán, cô thật sự rơi đến mức đường này luôn rồi? Ngay cả một con hổ nhỏ mà cũng không thể chạy thoát.
Tiểu hổ híp mắt chờ mong nhìn Tô Ngữ, nó còn nhớ rất rõ, lần trước sinh vật này cho nó uống đồ ngon.
ò, đúng rồi, mẹ nói, nó là con người.
“ngao u.” Con hổ nhỏ lại nhỏ giọng gọi một tiếng.
Tô Ngữ khó hiểu nhìn nó, không biết nó lại muốn cái gì.
“Đồ ngốc, nó đang xin sữa của chị đấy.” Phì Phì không che giấu sự khinh thường của mình.
Tuy nhiên, Tô Ngữ đã quen với việc này, cô chỉ ngạc nhiên khi thấy Phì Phì xuất hiện trước mặt mình mà thôi.
“Phì Phì, em có thể đi ra ngoài được rồi à?” Tô Ngữ ngạc nhiên nói, điều này cũng có nghĩa là cô có thể vào không gian rồi đúng không?
“Hừ hừ.” Phì Phì ngẩng đầu kiêu ngạo, không trả lời câu hỏi của Tô Ngữ.
Chỉ thấy bàn chân của Phì Phì hơi cử động, một bát sữa xuất hiện trước mặt con hổ nhỏ.
Con hổ nhỏ liền vùi mặt vào bát, vui vẻ uống sữa.
“Còn không nhanh chạy đi, đợi bố mẹ nó tới à?” Giọng Phì Phì lại vang lên trong đầu Tô Ngữ.
Khi Tô Ngữ nhìn thấy Phì Phì, thì thấy nó đang co giò chạy ra khỏi khu rừng.
Cô và Phì Phì lần lượt về tới nhà, Tô Ngữ nhìn vào phòng của Tô Ngôn, thấy em ấy đã ngủ rồi, nên quay về phòng của Khương Kỳ, đóng cửa lại.
Phì Phì nhẹ nhàng nhảy lên trên giường, chỉ thấy nó liếm liếm hai bàn chân của mình, nói với Tô Ngữ: “Chị thật đúng là xui xẻo.”
Tô Ngữ xấu hổ nói “Biết rồi mà, không cần em phải nói toẹt ra vậy đâu”
Phì Phì nhìn về phía căn phòng nói: "Không chỉ xui xẻo mà còn thật đáng thương, ngủm tận hai lần, giờ không còn zombie nữa, thì chị lại nghèo như tới mức như vậy. Chậc chậc, sao bổn miêu lại có một chủ nhân như chị vậy cơ chứ, thật là .....”
Nhìn thấy khuôn mặt dần đen xì lại của Tô Ngữ, Phì Phì thức thời mà ngậm miệng lại " Có muốn vào không gian xem một chút không? "
Lúc này Tô Ngữ mới nhớ tới, trong lòng khẽ động, người liền biến mất trong phòng.
Khi Tô Ngữ lại xuất hiện, thì đã ở một nơi khác rồi.
Ở đây có một ngọn núi không cao lắm, có một dòng suối trong vắt chảy xuống núi, dòng suối bao lấy chính giữa không gian, vừa vặn là một vòng tròn.
Nơi có con suối nhỏ bao quanh, trừ bỏ ngọn núi nhỏ kia thì có khoảng hai mẫu đất, có ba gian nhà tranh, trước nhà có đủ loại hoa, lúc này hoa nở trông rất đẹp.
Có một cái hồ nhỏ sau rặng tre, nói là một cái hồ nhỏ, nhưng nói đúng hơn là một dòng suối.
Mắt suối không ngừng hướng lên trên, nước suối toát ra hương vị sảng khoái, nhấp một ngụm nhỏ thôi cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy, hết mệt mỏi trong người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook