Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng
Chương 10: Tô Ngôn Bị Bệnh

Tô Ngữ nhìn bà Lý chạy tới, có chút kỳ quái, mới có một ngày không thấy, bà Lý sao có vẻ chông khác thường vậy nhỉ.

Hôm qua bà Lý không tinh tế như vậy, nhìn bước chân hôm nay ba bước chia hai, ai không biết, còn tưởng rằng cô là con gái nhà ai ấy.

"Sao đến rồi còn không vào, còn đưa đủ ba ngày đâu, sao con đã về rồi? Quả nhiên là không có mẹ, đến cái này cũng không biết" bà Lý không đi đâu xa, ngồi ở ghế dài giữa sân.

"Tiểu Ngôn đâu?" Tô Ngữ hỏi đơn giản, không thèm để ý đến sự mỉa mai của bà Lý.

"Vẫn còn nằm trong phòng" Lý Thị bĩu môi "thật sự là trẻ con, đến giờ này rồi còn không chịu dậy, còn phải để một trưởng bối như tao làm bữa sáng, hừ, để xem, nó còn mặt mũi mà ăn cơm không"

Nghe xong lời này, sắc mặt Tô Ngữ trầm xuống, nhấc chân đi về phía phòng Tô Ngôn.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong chỉ có một chiếc giường, Tô Ngôn nằm trên giường, với một chiếc chăn mỏng che ngang eo.

Tô Ngữ bước nhanh về phía trước, chỉ thấy sắc mặt Tô Ngôn đỏ bừng, thở hổn hển.

“Tiểu Ngôn, dậy đi Tiểu Ngôn, chị là chị gái của em đây.”Tô Ngữ đẩy đẩy Tô Ngôn, vội vàng nói.

Tuy nhiên, Tô Ngôn đáp không, chắc chắn là hôn mê.

Tô Ngữ lúc này chỉ cảm thấy lại đau lòng cùng tức giận.

Trong nhà nếu không có ai thì không tính, nhưng bà Lý thì đang ở ngoài sân, những người khác chắc cũng ở trong phòng.

Tô Ngôn không ra khỏi phòng, cũng không có ai đến xem xét.

Người khác không trông cậy được thì không nói, vậy còn Tô An kia đâu? Ông ta là cha của Tiểu Ngôn kia mà!

Khương Kỳ đi theo Tô Ngữ vào phòng, nhìn thấy Tô Ngôn mặt đỏ bừng, liền biết nhất định là phát sốt, đối với Tô Ngữ nói“mau đi gọi lang trung đi.”

Tô Ngữ nghe vậy lại sửng sốt, cô tuy rằng có ký ức của nguyên thân, chỉ là mình chưa đi qua đó bao giờ, bây giờ bảo cô đi kêu lang trung, nhất định là phải mất một chút thời gian mới có thể gọi được lang trung.

Trong lúc Tô Ngữ do dự, trong sân vang lên âm thanh của Vương Trụ Tử,“chị Tô Ngữ, em đi gọi Lý lang trung tới rồi.”

Nghe được câu này, Tô Ngữ trên mặt liền vui vẻ, thật đúng là đang buồn ngủ thì được đưa tới gối đầu, Vương Trụ Tử này thật ra cũng rất thuận mắt.

Tô Ngữ còn chưa đi tới cửa phòng, thì nghe thấy âm thanh của bà Lý ở bên ngoài “Trụ Tử, là ai kêu con đi gọi lang trung? Gia đình thím không có ai cần gọi lang trung cả.”



“ cô à, tối qua con nhìn thấy tiểu Ngôn sắc mặt không đúng lắm, sáng nay ra ngoài cắt cỏ thì không thấy đâu, con lo lắng cậu ấy bị ốm nên mới mời lang trung đến.”Vương Trụ Tử hắc hắc cười nói, một chút cũng không bởi vì thái độ Lý thị không tốt mà cảm thấy tức giận.

Lý thị nhìn Vương Trụ Tử một lúc rồi mới nói“Tô Ngữ cũng là con gọi tới?”

Giọng điệu nghe có vẻ như đang hỏi, nhưng cũng là khẳng định luôn rồi.

Bà nó, bảo sao mới kết hôn một ngày mà nó đã quay về rồi.

“Lý lang trung, thật phiền ông đi một chuyến, nhà tôi không ai cần khám bệnh cả, ông vẫn nên về đi.”

Sắc mặt Lý lang trung lập tức trở nên khó coi, bọn họ đang chơi ông à?

Lúc này Tô Ngữ vội vàng nói“Lý lang trung, mời ông vào xem cho em trai tôi đi.”

Vương Trụ Tử cũng vội vàng bước tới, nắm lấy cánh tay Lý lang trung, đi đến phòng Tô Ngôn, trong miệng còn nói “Lý lang trung, ông đừng để ý, thím ấy đang nói đùa đấy.”

Lý thị nghe xong liền nhăn mũi lại, bà đùa khi nào?

Hừ thật mạnh một tiếng, Lý thị đứng dậy đi về phòng chính, để xem, dù như nào bà cũng không đưa tiền đâu.

Lý thị vừa mới đi vào nhà chính, một cậu bé bảy tám tuổi chạy ra, giọng bà Lý từ trong phòng vang lên“Tiểu Võ, chạy từ từ thôi, kẻo ngã bây giờ.”

Bên cạnh đó, sau khi Lý lang trung đi vào phòng, ông trực tiếp đi tới trước giường Tô Ngôn, ngồi ở trên giường bắt mạch cho Tô Ngôn.

Tô Ngữ đứng sang một bên nhìn, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô chỉ mới đi có một ngày, Tô Ngôn liền bệnh thành ra như vậy, cô biết rõ khi cô đi rồi, bà Lý khẳng định sẽ đem tất cả công việc cho Tô Ngôn làm, cô không đem Tô Ngôn đi, là lỗi của cô.

Khương Kỳ nhìn hai tay đang nắm chặt của Tô Ngữ, mím môi, thấp giọng nói “Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”

Phải một lúc sau,Lý lang trung mới thu tay lại, vẫy vẫy tay với Tô Ngữ, hai người cùng nhau bước ra cửa.

“Việc này, tình trạng của người bệnh là sốt, sốt cao quá lâu dẫn đến viêm phổi, trước tiên tôi kê một chút thuốc, để thằng bé uống cho hạ sốt đã, còn vấn đề viên phổi, thì vẫn cần phải được chăm sóc cẩn thận mới được.”

Lý lang trung nói xong, thì chờ câu trả lời của Tô Ngữ, bởi vì tình trạng này nhiều người sẽ không nhất định là bỏ tiền ra để chữa trị.



Nhưng Tô Ngữ nói luôn "ông mau đi kê đơn thuốc đi"

Miễn là chữa khỏi, cô không quan tâm đó là loại thuốc nào.

Lý lang trung gật đầu, do dự một lúc mới nói "chuyện là, tôi còn chuyện muốn nói, thân thể người bệnh rất yếu, suy dinh dưỡng nặng, nếu cứ như vậy, cho dù lần này có được cứu sống, thì cũng...."

Lý lang trung còn chưa nói hết, thì đã mang hộp thuốc đi ra sân, Vương Trụ Tử vội vàng đi theo, lấy đơn thuốc.

Tô Ngữ sững sờ một lúc, cô biết Tô Ngôn bị suy dinh dưỡng, bởi vì nhìn thân thể của mình với em ấy giống nhau.

Nhưng điều cô không nghĩ tới là nó sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Một loạt tiếng bước chân kéo suy nghĩ của cô quay lại, ngẩng đầu lên, Tô Ngữ nhìn thấy một đứa bé trai chạy vào phòng.

Cậu bé này chính là một đứa trong cặp sinh đôi do bà Lý sinh ra, Tô Võ.

Nhìn bóng dáng Tô Võ biến mất, Tô Ngữ cười lạnh một tiếng, lại bước vào trong phòng.

Khương Kỳ vẫn luôn chăm sóc bên Tô Ngôn, thấy Tô Ngữ quay lại, thấp giọng nói

“Tôi đi lấy thuốc, một mình cô làm được không?”

Tô Ngữ gật đầu, không nói việc cô không yên tâm bỏ đi, mà chỉ so với tốc độ mà nói, cô cũng kém xa Khương Kỳ.

Khương Kỳ ra ngoài, Lý lang trung đã viết xong hai phương thuốc, Khương Kỳ cầm lấy, rồi đi ra ngoài.

Lý lang trung nói, thuốc chỗ ông không đủ, tạm thời chỉ có thể hạ sốt, tý nữa sẽ nhờ Vương Trụ Tử đi cùng ông lấy thuốc, còn Khương Kỳ đi lên trấn mua thuốc.

Quả nhiên không lâu sau, Vương Trụ Tử liền thở hổn hển chạy về, trong tay còn cầm một gói thuốc.“Chị Tô Ngữ, đây là thuốc.”

Tô Ngữ cầm lấy thuốc, đối với Vương Trụ Tử nói “Trụ Tử, hôm nay thật là cảm ơn em, phiền em giúp chị chăm sóc Tiểu Ngôn một chốc, chị đi nấu thuốc, có được không?”

Vương Trụ Tử ngượng ngùng cười "Dạ, em ở chỗ này chông cho, chị cứ đi đi.”

Tô Ngữ cầm đống thuốc trên tay, bước vào phòng bếp nhà họ Tô, trong trí nhớ, cô biết phòng bếp có ấm thuốc.

Dựa theo trí nhớ, cô tìm được ấm thuốc, dùng nước rửa sạch, sau đó Tô Ngữ cho thuốc vào đun.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương