Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí
-
Chương 149: Đồng Nhân Đường
Sau khi huynh đệ Đoàn Nguyên Tây đi rồi, Bạch Lê Hoa cũng không có thời gian nghĩ xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Chỉ là trực giác cho rằng không đáp ứng thì tốt hơn.
Đầu tiên, tuy quần áo hai người này không tệ nhưng cũng chỉ là không có miếng vá, vậy mà một số tiền không nhỏ như một lượng bạc, ban đầu thì keo kiệt bủn xỉn, nhưng sau đó lại đồng ý bỏ ra để mua giỏ. Hơn nữa vẻ mặt hắn lại khôn khéo tính toán, thật quá kỳ lạ.
Đang nghĩ ngợi thì đại nương bên cạnh đã nói với ánh mắt hâm mộ, “Muội tử, ngươi thật dẻo miệng nha.”
Bạch Lê Hoa chỉ cười.
Rồi hắn rao hàng với khách nhân trên đường, “Đến xem đến xem, tay nghề bện giỏ lão luyện, túi lưới, cái ky, kỹ thuật tốt, có tiền là bán, chỉ có mười mấy văn mua rất đáng tiền, không nên bỏ qua!”
Người mập thì giọng thật hay không hề sai.
Bạch Lê Hoa tuy béo nhưng giọng nói hay số một.
Giọng trong trẻo sáng sủa, lời hét chào hàng rất thuận miệng, nghe như hát vậy.
MIệng nàng vô cùng ngọt, lại dẻo miệng, loại khách nào cũng có thể ứng phó, nên lo nói chuyện với bọn họ và lấy tiền.
Tiết Thải phụ trách gói đồ vật cho khách, thuận tiện nhìn chằm chằm những người muốn tiện tay trộm đồ, không lâu sau thì một đống đồ vật trước mặt đều bán được bảy tám phần.
Chưa đến giữa trưa đã bán hết.
Tâm tình của Bạch Lê Hoa rất tốt, thấy người bán hồ lô đường thì bỏ hai văn tiền mua hai xâu.
Bởi vì nhiều cá nên bây giờ Lương Đại Lang vẫn chưa bán xong.
Hơn nữa lúc này đang rất đông, bởi vì cá nhà người lúc này đều đã sắp chết, còn cá trong chậu nhà bọn họ thì còn bơi khỏe mạnh trong nước, không biết nguyên nhân có phải là do nước trong không gian hay không.
Bạch Lê Hoa vốn dĩ muốn hỗ trợ, nhưng Lương Đại Lang không cho.
Bởi vì cá rất tanh.
Trên mặt đất một mảnh ô uế, hắn sợ trên người nàng cũng dính mùi tanh này thì sẽ chịu không nổi.
Lương Đại Lang biết Bạch Lê Hoa là người ưa sạch sẽ, từ khi đầu nàng khỏe lại thì mỗi ngày tóc đều buộc thật chỉnh tề, quần áo sạch sẽ, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải tắm rửa, nếu một thân đầy mùi tanh chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Bạch Lê Hoa nghĩ một chút rồi đáp ứng, đúng thật là nàng không thích mùi cá tanh, đúng lúc đem dược liệu đi bán cho tiệm dược.
Trước đây nàng có tìm hiểu, trong thị trấn này thì có hai tiệm dược lớn.
Thứ nhất là Đồng Nhân Đường của Lâm gia, thứ hai là Diệu Thủ Quán của Chu gia.
Bạch Lê Hoa trước đi xem giá ở Đồng Nhân Đường, vừa vào cửa thì thấy hai người mua giỏ một lượng bạc ở trong, trông không có vẻ gì đến xem bệnh mà lại giống như chủ quản, nàng dừng chân xoay người muốn chạy.
Nhưng Đoàn Nguyên Đông đã thấy nàng, liền lôi kéo tay áo Đoàn Nguyên Tây kêu ầm ĩ, “Đệ đệ, đệ đệ, nữ nhân kia tới!”
Đoàn Nguyên Tây quay đầu lại cười với Bạch Lê Hoa, chắp tay nói: “Bạch cô nương?”
Bây giờ muốn chạy cũng không có cách.
Bạch Lê Hoa dừng chân lại, mặt gượng cười, “Thì ra là Đoàn đại ca, sao các huynh lại ở đây?”
Đoàn Nguyên Đông giành trước nói: “Gian của hàng này là do ta và đệ đệ trông!”
Quả nhiên là vậy.
Bạch Lê Hoa gật đầu, nhìn chung quanh tiệm thấy giống như Diệu Thủ Quán, Đồng Nhân Đường cũng không chỉ là tiệm thuốc mà còn có đại phu ngồi bên trong xem bệnh, bây giờ thấy người xem bệnh đã đứng xếp hàng đến ngoài cửa.
Nàng nói: “Đã sớm nghe nói Đồng Nhân Đường là y quán lớn nhất trong thị trấn, hôm nay đã thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Đoàn Nguyên Tây cười, xem như tiếp nhận lời nịnh hót của nàng.
Rồi sau đó lại hỏi, “Cô nương là đến xem bệnh hay là bán dược?”
Chỉ là trực giác cho rằng không đáp ứng thì tốt hơn.
Đầu tiên, tuy quần áo hai người này không tệ nhưng cũng chỉ là không có miếng vá, vậy mà một số tiền không nhỏ như một lượng bạc, ban đầu thì keo kiệt bủn xỉn, nhưng sau đó lại đồng ý bỏ ra để mua giỏ. Hơn nữa vẻ mặt hắn lại khôn khéo tính toán, thật quá kỳ lạ.
Đang nghĩ ngợi thì đại nương bên cạnh đã nói với ánh mắt hâm mộ, “Muội tử, ngươi thật dẻo miệng nha.”
Bạch Lê Hoa chỉ cười.
Rồi hắn rao hàng với khách nhân trên đường, “Đến xem đến xem, tay nghề bện giỏ lão luyện, túi lưới, cái ky, kỹ thuật tốt, có tiền là bán, chỉ có mười mấy văn mua rất đáng tiền, không nên bỏ qua!”
Người mập thì giọng thật hay không hề sai.
Bạch Lê Hoa tuy béo nhưng giọng nói hay số một.
Giọng trong trẻo sáng sủa, lời hét chào hàng rất thuận miệng, nghe như hát vậy.
MIệng nàng vô cùng ngọt, lại dẻo miệng, loại khách nào cũng có thể ứng phó, nên lo nói chuyện với bọn họ và lấy tiền.
Tiết Thải phụ trách gói đồ vật cho khách, thuận tiện nhìn chằm chằm những người muốn tiện tay trộm đồ, không lâu sau thì một đống đồ vật trước mặt đều bán được bảy tám phần.
Chưa đến giữa trưa đã bán hết.
Tâm tình của Bạch Lê Hoa rất tốt, thấy người bán hồ lô đường thì bỏ hai văn tiền mua hai xâu.
Bởi vì nhiều cá nên bây giờ Lương Đại Lang vẫn chưa bán xong.
Hơn nữa lúc này đang rất đông, bởi vì cá nhà người lúc này đều đã sắp chết, còn cá trong chậu nhà bọn họ thì còn bơi khỏe mạnh trong nước, không biết nguyên nhân có phải là do nước trong không gian hay không.
Bạch Lê Hoa vốn dĩ muốn hỗ trợ, nhưng Lương Đại Lang không cho.
Bởi vì cá rất tanh.
Trên mặt đất một mảnh ô uế, hắn sợ trên người nàng cũng dính mùi tanh này thì sẽ chịu không nổi.
Lương Đại Lang biết Bạch Lê Hoa là người ưa sạch sẽ, từ khi đầu nàng khỏe lại thì mỗi ngày tóc đều buộc thật chỉnh tề, quần áo sạch sẽ, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải tắm rửa, nếu một thân đầy mùi tanh chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Bạch Lê Hoa nghĩ một chút rồi đáp ứng, đúng thật là nàng không thích mùi cá tanh, đúng lúc đem dược liệu đi bán cho tiệm dược.
Trước đây nàng có tìm hiểu, trong thị trấn này thì có hai tiệm dược lớn.
Thứ nhất là Đồng Nhân Đường của Lâm gia, thứ hai là Diệu Thủ Quán của Chu gia.
Bạch Lê Hoa trước đi xem giá ở Đồng Nhân Đường, vừa vào cửa thì thấy hai người mua giỏ một lượng bạc ở trong, trông không có vẻ gì đến xem bệnh mà lại giống như chủ quản, nàng dừng chân xoay người muốn chạy.
Nhưng Đoàn Nguyên Đông đã thấy nàng, liền lôi kéo tay áo Đoàn Nguyên Tây kêu ầm ĩ, “Đệ đệ, đệ đệ, nữ nhân kia tới!”
Đoàn Nguyên Tây quay đầu lại cười với Bạch Lê Hoa, chắp tay nói: “Bạch cô nương?”
Bây giờ muốn chạy cũng không có cách.
Bạch Lê Hoa dừng chân lại, mặt gượng cười, “Thì ra là Đoàn đại ca, sao các huynh lại ở đây?”
Đoàn Nguyên Đông giành trước nói: “Gian của hàng này là do ta và đệ đệ trông!”
Quả nhiên là vậy.
Bạch Lê Hoa gật đầu, nhìn chung quanh tiệm thấy giống như Diệu Thủ Quán, Đồng Nhân Đường cũng không chỉ là tiệm thuốc mà còn có đại phu ngồi bên trong xem bệnh, bây giờ thấy người xem bệnh đã đứng xếp hàng đến ngoài cửa.
Nàng nói: “Đã sớm nghe nói Đồng Nhân Đường là y quán lớn nhất trong thị trấn, hôm nay đã thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Đoàn Nguyên Tây cười, xem như tiếp nhận lời nịnh hót của nàng.
Rồi sau đó lại hỏi, “Cô nương là đến xem bệnh hay là bán dược?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook