Không Đường Thối Lui
Quyển 2 - Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Dư cảm thấy bản thân vô cùng phiền lòng từ sau khi gặp phải Diệp Hải Luân thay phiên với Tào An Kỳ, người trước chạm vào lòng thương cảm của cậu, còn người sau lại thường xuyên làm cho cậu nổi giận đùng đùng, thế nhưng hiện tại lại cảm thấy hai vị thực ra cũng không tệ lắm.

Bởi vì nhờ phúc của Diệp Hải Luân và Tào An Kỳ,  trong mắt Tiêu Trạch cậu gần được mười phân vẹn mười rồi.

Tiêu Trạch hoàn toàn không biết câu trêu chọc kia đã làm Lâm Dư lâng lâng mây trời, chỉ thấy nhóc này nhếch miệng lếch ra giữa nhà ngêu ngao hát, hơn nữa không cần đốc thúc vẫn chủ động làm việc.

“Anh ơi,  buổi trưa anh muốn ăn cái gì? Em mời.”

Thích tới mức muốn móc tiền túi ra luôn.

Tiêu Trạch nghĩ thầm đã bày sạp không đều, ba ngày đánh cá hết hai ngày phơi lưới, coi chừng sớm nghèo rớt mùng tôi, nhưng mà cũng không thích làm mất mặt mũi Lâm Dư, vì vậy trả lời: “Mỳ dai lạnh Thiểm Tây.”

Lâm Dư biết được Tiêu Trạch đang giúp mình tiết kiệm tiền, trong lòng càng thêm sung sớm: “Chỉ ăn mỳ dai lạnh thôi hả? Thêm món khác đi, chân gà nướng sao anh? Cổ vịt? Hay anh tự nghĩ đi!”

Tiêu Trạch liền nói: “Vậy lấy thêm chai bia.”

“Được!” Lâm Dư liên tục đồng ý, “Em mua ướp lạnh cho anh!”

Tiêu Trạch giúp khách tìm sách, liếc nhìn qua mấy tên trên kệ, sau đó rút cuốn sách từ tầng cao ra, lúc đưa cho khách lưu loát nói:”Ngại quá, đứa nhóc nhà có hơi ồn ào.”

Lúc nói vẻ mặt rất cao ngạo, không biết xin lỗi hay đang khoe khoang.

Quả thật Lâm Dư không lừa bịp người, đến buổi chưa liền cầm một đống tiền lẻ đi mua cơm. Gần đây có một gia đình người Thiểm Tây mở quán cơm, cậu chạy tới mua hai phần mị dai lạnh và hai chai bia.

Sợ Tiêu Trạch ăn không đủ no, cậu còn mua thêm hai cái bánh bao nhân thịt.

Lúc trở lại tiệm sách Mắt Mèo, cậu như thường lệ mà treo lên biển nghỉ ngơi, sau đó hai người bọn họ lên lầu hai chuẩn bị ăn cơm trưa. Tiêu Trạch ngồi trên ghế salong trước tiên uống nửa chai bia, sau đó mới bắt đầu ăn bánh bao nhân thịt trước.

Lâm Dư ngồi trộn mì dai lạnh, trộn xong liền định mò chai bia còn lại thì bất ngờ bị đánh vào mu bàn tay, cậu khoanh tay nhìn lên:”Em đã làm gì sao?”

Tiêu Trạch nói: “Không cho cậu uống.”

Lâm Dư mới đi mua đồ về nên cảm thấy rất nóng, muốn uống gì đó lạnh lạnh. Cậu dùng tay cướp lại, liền bị đánh thêm cái nữa:”Em mua mà, em được uống.” Cậu ngồi dưới thảm, nghiêng người như muốn nằm nhoài trên đùi anh,”Anh, anh định uống hết hai chai luôn hả? Anh không thể ích kỷ như  vậy được.”

Tiêu Trạch đẩy cậu ra: “Mới tí tuổi uống bia cái gì, trong tủ lạnh có coca đó.”

Rõ ràng lần trước đi bar “Xinh Đẹp” uống nhiều ly như vậy rồi, đâu đến mức cấm cản như vậy chứ. Lâm Lư bất đắc dĩ đi lấy chai coca, lúc sau còn thừa dịp lúc Tiêu Trạch liếc nhìn qua ti vi mà liếc thêm mấy lần cho bỏ ghét.

Gì mà nhỏ tuổi, bây giờ học sinh cấp hai đã rượu chè kia kìa, cậu mười bảy rồi, dựa vào cái gì mà cấm đoán chứ.

Trong ti vi đang phát tin tức buổi trưa, Tiêu Trạch bỗng nhiên nói: “Khách của cậu kìa.”

Cuối cùng Lâm Dư cũng dời sự chú ý qua màn hình, thấy MC  đang đưa tin về chuyện nhà ăn trường trung học thực nghiệm phát nổ, mà quan trọng không phải chi tiết câu chuyện mà là người học sinh đã anh dũng cứu người.

“Diệp Hải Luân…” Lâm Dư nhìn xuống gạch men liền nhớ tới mặt của Diệp Hải Luân, “Cậu ta lên ti vi nhiều ghê, còn được lên báo nữa.”

Tiêu Trạch đã ăn xong bánh bao nhân thịt, lau miệng rồi nói: “Trường học này vốn có vấn đề về an toàn, hiện tại thảo luận chuyện xung quanh cậu ta, vừa có thể nhân cơ hội đó mà tuyên truyền, vừa có thể nhận được sự can thiệp của bộ giáo dục.”

Lâm Dư không nghĩ nhiều như thế, vui vẻ nói: “Lúc trước cậu ta cũng không dám đến trường, bây giờ đã quay chương trình, nhận trả lời phỏng vấn, thông qua những chuyện này chắc chắn sẽ có nhiều người cổ vũ động viên, đối xử tốt với cậu ta.”

Nói xong thì lòng thương cảm cũng từ đâu tràn về:”Hy vọng cậu ấy có thể đứng dậy, không cần quá nhiều sự tự tin, giống như trước là được rồi.”

Đúng là vừa nhắc liền xuất hiện, cả hai mới vừa trò chuyện hai ba câu thì Diệp Hải Luân cũng gửi tin nhắn tới. Bởi vì gần đây Diệp Hải Luân quay chương trình cho nên hơi mệt, cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa cậu ta đã bỏ lỡ rất nhiều kiến thức trong chương trình học, bắt buộc phải học thêm, cho nên chỉ có thể bỏ lỡ cái hẹn ngày mai.

Tiêu Trạch cố ý nói: “Mất đi một khách hàng rồi.”

Lâm Dư biết đối phương lại ghẹo mình, giả bộ hùa theo:”Diệp Hải Luân không đến chứng tỏ cậu ấy muốn ra khỏi hố đen mù mịt kia rồi. Với lại an ủi người mệt lắm chứ đùa, mỗi lần gặp cậu ta xong em liền gầy đi tới hai cân.”

Nói xong cũng tắt điện thoại di động đi, sau đó liền vui vẻ nhảy nhót: “Vậy ngày mai em có thể trải qua thế giới hai người với anh rồi.”

Nhịp ăn mì dai lạnh của Tiêu Trạch trong chớp mắt loạn lên một cái, anh không hiểu Lâm Dư là đơn thuần thật không biết nói chuyện, hay là lanh lợi cố ý chuyển câu sang hướng mờ ám. Anh liếc nhìn cậu một cái rồi hỏi: “Cậu muốn trải qua như thế nào?”

“Em…” Lâm Dư hơi chần chờ, căn bản ý chính của cậu là như thường cùng trông cửa tiệm, nhưng mà đâu nghĩ Tiêu Trạch sẽ hỏi thẳng thừng cụ thể như vậy chứ. Nếu đã hỏi, có phải là cậu nên yêu cầu cái gì khác khác hay không? Thế nhưng cậu cũng không có dám nói.

Nhịn một lúc lâu, cậu ỉu xìu trả lời: “Em muốn đi xem phim cùng anh.”

Thật ra cậu lớn đến từng tuổi này, thế nhưng xưa nay chưa từng đi tới rạp chiếu phim xem phim bao giờ cả. Có một lần tình cờ đi ngang qua rạp, nhìn thấy đám người ra ra vào vào, trên tay cầm theo đồ uống cùng bắp rang bơ thảo luận nội dung và diễn viên, cậu chỉ biết nhút nhát mà thèm muốn.

Nếu Tiêu Trạch có thể dẫn cậu đi xem một lần thì tốt rồi, dù là xem cái gì cậu cũng chịu.

Lâm Dư ngồi gạt mấy sợi mì dai lạnh, thấp thỏm chờ đợi đáp án của Tiêu Trạch. Trên thực tế, trong lòng cậu không chắc lắm, bởi vì cậu đối với những thứ bản thân yêu cầu với Tiêu Trạch đều có cảm giác như vậy.

Như cái vụ chìa khóa nhà kia, đã lâu như thế mà cậu cũng không dám mở miệng ra hỏi.

Sợi Tiêu Trạch cảm thấy bản thân cậu không biết mình vốn dĩ chỉ là người ngoài.

Mì dai lạnh bị đũa xiên qua xéo lại đến nát, ngọn lừa trong lòng Lâm Dư dần ảm đạm đi, có vẻ như sắp bị tắt luôn rồi. Lúc này Tiêu Trạch mới ho nhẹ một tiếng, cậu nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên, ngọn lửa kia “Bùm” một cái vụt sáng rực rỡ.

Tiêu Trạch nói: “Không phải cậu đã từng xem qua phim điện ảnh rồi sao.”

Lòng Lâm Dư  như lửa đốt, cậu xem lúc nào? Sao cậu lại không nhớ ra được vậy chứ?

Ý cười trong mắt Tiêu trạch hết sức không được trong sáng, còn hệt như kiểu nói đùa bậy bạ, anh càng thiếu đạo đức mà vạch ra khuyết điểm của người ta:”Lần đó  không phải xem xong cứng luôn sao?”

Hai mắt Lâm Dư liền trợn lên, từ một ngọn lửa nhỏ ào ào thành ngọn lửa lớn cháy phừng phực, sau đó cậu ngồi yên trong đống lửa đó mà nhớ lại mớ chuyện cũ. Lúc đó cậu vẫn đang đóng giả người mù, ôm cánh tay Tiêu Trạch, cảm xúc mãnh liệt nhìn hai người đàn ông cao to kia cắm tới cắm lui vẫn xoay quanh trong đầu không chịu biến đi.

Tiêu Trạch cầm chai bia đi xuống lầu, tâm trạng vui đến mức huýt cả sáo.

Lâm Dư đỏ ửng hai bên má chỉ biết cúi đầu ăn hết mì dai lạnh, tiếp theo rót một ly coca, hy vọng đồ uống có ga có thể ập tắt đi đống lửa xấu xa đang cháy kia. Cậu hiểu Tiêu Trạch nói thế chính là có ý muốn từ chối mình.

Nhưng mà từ chối sao không chịu nói thẳng: “Không đi! Cậu biến nhanh!” ra luôn đi.

Cậu buồn bực vỗ bàn một cái, biết vậy sau này ứ thèm mời nữa, lãng phí tình cảm quá trời.

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Hải Luân và Tào An Kỳ không ai tới, Lâm Dư cũng không có chuyện gì phải sầu phải lo. Ngẫm đi nghĩ lại, khi nhà ăn trường học bị nổ tung, Diệp Hải Luân vì cứu người mà hủy dung, còn Tào An Kỳ được cứu lại vong ân phụ nghĩa, sau đó hai người bắt đầu dây dưa không rõ.

Cơ mà cả đống chuyện to nhỏ kia cũng không có quan hệ gì với cậu cả.

Lâm Dư bày sạp ở bên ngoài công viên, sẵn tiện suy nghĩ về sự thay đổi gần đây của chính mình. Cậu dần có trách nhiệm hơn, sống yên ổn một lòng đoán mệnh, cần gì phải dính đến yêu hận tình thù gì của người ta chứ.

Trên đời này có ai mà không phiền lòng gì đâu, quan tâm một người Diệp Hải Luân, cậu so ra cậu và người kia ai thảm hại hơn đây?

Lâm Dư đọc thầm điều lệ nghề nghiệp của bản thân lại lần nữa: chỉ thông báo vận trình mệnh thế, không bố thí lòng thương cảm. Đọc xong mới thấy bản thân ngầu như Tiêu Trạch vậy đó.

Không chỉ ngầu thôi đâu, hiệu suất công việc còn tăng cao, thường ngày mà gặp chuyện vui  cứ phải chêm vào vài câu chúc mừng, gặp phải chuyện lo lắng thì mở lòng an ủi người ta vài câu cho yên lòng. Bây giờ tốt rồi, xem xong thu tiền, dọn dẹp xong chờ người kế tiếp.

Nếu vui thì về nhà vui mừng, còn buồn thì về nhà mà khóc, đừng cằn nhằn với người đoán mệnh như cậu.

Có điều thầy Lâm bỗng nhiên trở nên công tư phân minh(*) như vậy, làm các cụ ông cụ bà chưa kịp quen.(*)

(*) Nguyên văn: 铁面无情 Thiết Diện vô tình: công chính nghiêm minh, không sợ quyền thế.

“Thím Hồ à, hai bên gò má của thím hơi đen, nhân trung và hai bên Tiên Khố đều chảy mồ hôi, tình huống này vô cùng nghiêm trong đó.” Lâm Dư đưa khăn giấy “Hơn nữa nhìn vào mức độ, chuyện đó đã xong xuôi rồi sao?”

(*) Tiên Khố: vùng màu vàng | Nhân trung: vùng màu hồng

25 tien kho nhan trungjpg

Thím Hồ gật đầu như muốn khóc:”Tôi bị rụng tóc, rụng cả một đống lớn luôn! Sắp sầu đến chết rồi!”

Lâm Dư ngồi ngay ngắn trên ghế xếp: “Nếu chuyện đã xảy ra, vậy thím còn tới tìm tôi coi chi nữa? Việc bây giờ là nhanh chóng đi giải quyết. Được rồi, mười lăm đồng, vị kế tiếp.”

“Ấy! Thầy Lâm đợi đã!” Thím Hồ cuống lên,”Bà con hàng xóm xin giúp tôi xem xem, chuyện là con trai và con dâu tôi ly hôn ba năm trước, lúc trước con dâu đòi quyền nuôi nấng con, con trai của tôi đều cấp tiền nuôi dưỡng hàng tháng. Cuối năm nay con trai tôi kết hôn, kết quả con dâu liền trả con lại rồi bảo không nuôi nữa.”

Bác Trương đại gia nói: “Vậy thì bà với con bà nuôi đi, dù gì cũng là cháu trai ruột mà.”

Thím hồ gấp đến mức vỗ cái oạch lên đùi: “Tất nhiên là vậy rồi! Cô ta đưa con tới hai mẹ con tôi vui mừng còn không kịp, tuy là con dâu hai có chút ý kiến, nhưng mà may là đã thương lượng xong. Điều quan trọng ở đây là đứa cháu nhà tôi nó quen hơi mẹ ruột rồi, ngày nào cũng khóc, mới có tuần lễ đầu đã sốt nhẹ, hệt như không quen chỗ này, làm chúng tôi cũng đau lòng quá trời.”

Thím Hồ kể sát liền để sát vào nói: “Thầy Lâm, thầy thử xem xem chúng tôi nên làm cái gì bây giờ? Nếu đứa cháu tôi không thích, tôi liền trả nó về cho mẹ, tất cả đều dựa vào mong muốn của nó cả.”

Lâm Dư tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Thím Hồ, tuy tôi cũng là cao tăng đắc đạo, thế nhưng không thể thông qua bà nội có thể đoán mệnh cho đứa nhỏ. Hay là ngày khác dẫn con trai hay con dân thím lại đây, trước tiên thím đừng có gấp gáp đến nóng giận.”

Nói xong liền thêm một câu: “Vị kế tiếp.”

Lâm Dư lạnh lùng như vậy bắt đầu làm việc, lúc trước xem cho một vị mất mười phút, bây giờ chừng bảy phút là xong, lúc dọn sạp còn ngồi tính toán một chút, kết quả thu lời hơn ba trăm đồng.

Cậu muốn khao bản thân một bữa, cho nên trên đường về mua ngay một cây kẹo hồ lô. Lúc đến trước tiệm sách Mắt Mèo, cậu nhìn thấy một người nam sinh ngồi xổm trước cửa cho Tiểu Hắc ăn, liền cho là những người bình thường đi ngang cho chút đồ chơi với mèo, nên không để ý đến lắm.

Lâm Dư đi thẳng vào trong, lúc đi ngang qua đối phương liền bị vỗ bắp chân một phát, làm cậu cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc nói: “Diệp Hải Luân!”

Diệp Hải Luân ngửa đầu nhìn cậu cười: “Là tôi nè, cậu không nhận ra sao?”

Lâm Dư bị làm cho giật mình, thật sự không phải vì mắt cậu không tốt, mà mấu chốt ở đây chín là lúc trước Diệp Hải Luân che chắn kỹ càng, lúc này chỉ mang khẩu trang, kính râm cũng bị đổi thành kính cận thông thường.

Cả huyết thái dương trên trán rõ ràng, mi mắt ẩn sau cái kính, còn lộ ra một vùng cổ, còn không mang găng tay. Diệp Hải Luân đã quang minh chính đại mà lộ ra những vết thương trên người, lúc cậu ta ngồi cho mèo ăn, bộ dáng nhìn qua vô cùng tự tại thong dong, không hề có chút bất an lo sợ như trước.

Lâm Dư lạnh lùng cả một buổi sáng, giờ nhìn thấy cảnh này mũi cũng chua xót, sức lực cun ngầu hoàn toàn sập đổ. Cậu tiến lên mở rộng vòng tay,muốn tặng Diệp Hải Luân một cái ôm ấm áp, giọng nhũn ra như cháo: “Cậu giỏi quá đi.”

Diệp Hải Luân ô lấy cậu: “Phải cảm ơn cậu đó.”

Mới có mấy ngày không gặp, giờ gặp nhau lại có thay đổi lớn như vậy, Lâm Dư sướng muốn phát điên, thẳng thắng dẫn Diệp Hải Luân lên tầng gác nhỏ. Tuy là cậu ghét bỏ cái chỗ nhỏ xíu này, thế nhưng cậu cũng không thể xa nó, bây giờ nó chả khác gì là nhà của cậu.

Diệp Hải Luân chính là người bạn đầu tiên cậu mang về nhà.

Đóng cửa lại, lầu gác trở nên có hơi oi bức, Diệp Hải Luân quan sát một vòng rồi có chút chần chờ mà hỏi: “Cậu ở chỗ này hả?”

“Ừm, nhìn nhỏ vậy thôi chứ cũng không tệ lắm.” Lâm Dư đẩy cửa sổ nghiêng ra, gió lạnh mùa thu cũng tràn vào, “Hết nóng chưa? Chỗ này có thể nhìn ra xa, buổi tối còn có thể ngắm sao nữa.”

Diệp Hải Luân tò mò, lại hỏi: “Anh cậu sao không cho cậu một cái phòng đàng hoàng để ở vậy?”

Lâm Dư chỉ đành gãi đầu: “Cái này có chút phức tạp. Thật ra chúng tôi không phải anh em ruột thịt họ hàng gì, anh ấy chịu thu nhận tôi đã tốt lắm rồi. tôi vốn không có chỗ ở, xem bốn biển là nhà, cậu nói xem có ngầu không?”

“Ngầu.” Diệp Hải Luân cười, thật ra cậu ta nhìn ra được Lâm Dư đang lúng túng, liền ra vẻ quan tâm “Hoàn cảnh nhà tôi cũng hệt cậu, phòng tôi cũng không lớn hơn phòng cậu bao nhiêu đâu.”

Cậu ta đi đến gần chỗ cửa sổ ngồi xuống, vì gió thổi vào thoải mái nên tháo xuống khẩu trang, lộ ra hết cả gương mặt. Lâm Dư nhìn thấy gương mặt kia vẫn có chút không vui, đoán chừng chắc là phản xạ thông thường, dù sao bộ dạng này cũng quá mức méo mó mà.

“Đúng rồi, để tôi đi lấy kem cho cậu!”

Lần đầu tiên đãi khách nên Lâm Dư vẫn chưa có kinh nghiệm, cứ vậy mà để người ta ngồi không. cậu chạy như bay xuống lầu múc hai ly kem, xoay người đụng phải Tiêu Trạch bưng trà, chủ động khái báo:”Anh ơi, Diệp Hải Luân đến nên em mời cậu ta ăn kem.”

Tiêu Trạch hỏi: “Còn dẫn người ta lên lầu?”

“Ừm… Không được sao?”Vừa nãy Lâm Dư không nghĩ nhiều như thế, hiện tại không rõ Tiêu Trạch có đồng ý hay không, “Em dẫn cậu ta lên tầng gác, ngồi xíu liền đi à.”

Tiêu Trạch liếc nhìn đồng hồ: “Một chút thôi đó.”

Lâm Dư bưng kem phóng lên lầu, sau đó đóng cửa ngồi hóng gió cùng ăn kem với Diệp Hải Luân, vô cùng dễ chịu. Ly kem của cậu hơi ít, ăn mấy muỗn đã hết, cho nên lúc ăn xong ngậm muỗng nhấp nháp chút vị.

Diệp Hải Luân đưa ly của mình cho cậu: “Nhiều như vậy tôi ăn không hết.”

Lâm Dư biết cậu ta chừa chút mặt mũi cho mình nên đào một miếng, rồi nhoẻn miệng cười trông rất ngốc: “Mấy ngày trước tôi thấy cậu trên báo, cũng chính là ngày cậu đi quay chương trình đó.”

Diệp Hải Luân nhớ lại, sau đó trong ánh mắt có chút mất mát: “Là cái ngày An Kỳ chạy trốn ra đài truyền hình phải không?”

Lâm Dư gật đầu: “Mẹ cậu ấy còn tìm tới đây, noi tổ tiết mục sẽ quay sau, cậu ta đi quay bù chưa?”

Diệp Hải Luân nghe xong lắc đầu: “Mấy ngày nay xin nghỉ bệnh không đến trường.”

Thật là cứng đầu, đúng là chịu chết chứ không chịu khuất phục mà. Lâm dư cũng đến phục Tào An kỳ, cậu không muốn nhắc lại để tránh cho Diệp Hải Luân thấy đau lòng.

“Đúng rồi, tôi hỏi anh của tôi rất nhiều vấn đề chỉnh hình sau khi bỏng, tuy rằng không thể khôi phục như lúc ban đầu, thế nhưng cũng chữa được rất nhiều.” Trong mắt Lâm Dư lấp lánh đầy hy vọng “Có thể phải tiến hành phẫu thuật rất nhiều lần, thế nhưng cậu dũng cảm như vậy cho nên tôi chắc chắn cậu sẽ chịu được.”

Diệp Hải Luân cảm động nhìn cậu: “Thật ra hôm nay đến là muốn nói hết chuyện này cho cậu nghe”

Lâm Dư vui mừng hỏi: “Đã có quyết định rồi sao?!”

Diệp Hải Luân cười rồi thở dài, do cơ thịt có vấn đề, đôi mắt không thể mở hết kia hiện lên một sự bất đắc dĩ, cậu ta kể:”Cậu nói không sai, lúc tìm bác sĩ cố vấn và đánh giá qua, thì phẫu thuật chỉnh hình phải trải qua rất nhiều đợt, mỗi đợt đều cần một khoản chi phí đắt đỏ.”

Lâm Dư không nghĩ chuyện sẽ có khó khăn đến chi phí, nói: “Nhà ăn trường học phát nổ, cậu chạy vào cứu người thành ra như vậy, trường học cũng phải gánh trách nhiệm cung cấp phí điều trị phải không?”

Cậu nói xong cứ sợ mình nói sai, liền đứng dậy muốn đi xuống lầu tìm Tiêu Trạch để hỏi một chút. Diệp Hải Luân lại  nói: “Đúng là nhà ăn trường học phát nổ, sau đó trường học cố lánh nặng tìm nhẹ, bắt tôi phỏng vấn tuyên truyền nhằm dời sự chú ý cũng như áp lực từ đại chúng. Vì lẽ đó, trường đã  lén lút thỏa luận với tôi rằng họ sẽ gánh chịu toàn bộ tiền giải phẫu.”

Lâm Dư vừa nghe liền cười rộ lên: “Làm tôi sợ muốn chết, vừa nãy còn tưởng trường học trốn tránh trách nhiệm chứ. Vậy thì tốt rồi, nếu trường học chịu chi vậy cậu chỉ cần chuẩn bị tinh thần kỹ càng, nếu không thể khôi phục như xưa thì bảy, tám phần cũng được rội.”

Sự khó xử trong mắt Diệp Hải Luân vẫn chưa lui khỏi, cậu ta chỉ cười rồi lắc đầu một cái, sau đó bộc lộ sự kiên quyết mà nói: “Tôi từ chối rồi.”

“Cái gì? Từ chối?!” Lâm Dư cứ tưởng bản thân nghe nhầm, giơ tay muốn sờ xem trán Diệp Hải Luân có phát sốt hay không, nhưng lại không dám chạm vào mảnh da dẻ cháy hỏng kia, “Sao lại từ chối, cậu không muốn làm giải phẫu sao?”

Diệp Hải Luân nhẹ nhàng phát ra thanh âm như có công hiệu giúp tĩnh tâm, trả lời: “Muốn chứ, lúc nào cũng muốn cả.”

“Vậy tại sao…”

“Bởi vì tôi muốn đổi yêu cầu khác, cố gắng quyết tâm học hành để được đề cử đi học đại học(*), dù như thế nào, bọn họ cũng phải đảm bảo rằng tôi có thể đi vào ngôi trường một cách thuận lợi.”

(*) không cần thi đại học được nhà trường đề cửa vào thẳng.

Hằng năm ở trung học thực nghiệm đều có vài suất đề cử học sinh đến những đại học danh tiếng toàn quốc, nhưng mà số lượng vô cùng có hạn. Vì Diệp Hải Luân muốn được một suất trong đó, mà cậu lại chấp nhận bỏ qua khoản tiền kếch xù dùng để phẩu thuật.

Lâm Dư không có cách thông suốt hết được, vội vàng khuyên nhủ: “Nhưng mà lấy tiền làm giải phẫu vẫn hơn chứ! Lỡ như bản thân cậu có thể tự thi đậu thì sao? Trường đại học tốt trên toàn quốc nhiều như vậy, coi như không thể thi đậu mấy trường trâu bò đó, thì thi trường khác cũng được mà!”

Diệp Hải Luân hẩy hẩy cái mũi: “Tôi chỉ muốn học trường đó thôi, nhất định phải vào được.”

“…”

Trong lúc nhất thời Lâm Dư không biết nên phản ứng sao cho phải, hay là do bản thân mình không thích học tập? Hay là mình không có hiểu tầm quan trọng của đại học danh tiếng sao ta? Cậu đần ra nhìn chằm chằm Diệp Hải Luân, vừa thấy sốt ruột lại bắt đầu suy đoán lung ta lung tung.

Diệp Hải Luân bị vẻ mặt của cậu chọc cho cười: “Bởi vì An Kỳ đã từng tuyên thệ trong bài phát biểu tại hội nghị, nói rằng cô ấy nhất định thi đậu trường đại học này”

Xét đến thành tích của Diệp Hải Luân, e là không thể thi đậu trường đại học kia, bởi vậy việc cử đi học là vô cùng quan trọng, thế thì cậu ta có thể học chung một trường với Tào An Kỳ rồi. Bởi lẽ đó cho nên cậu ta không chút do dự nào, liền đưa ra cái hiệp nghị này với nhà trường.

Lâm Dư còn thấy kinh sợ hơn ban nãy: “Con mẹ nó cuối cùng cậu thích cậu ta là vì cái gì thế?!”

Diệp Hải Luân cười một cách miễn cưỡng:”Chỉ đơn giản là thích thôi… Thầy tôi bảo học sinh cấp ba yêu đương gì đó đều là do thời kỳ trưởng thành rắc rối mà ra, nhưng tôi lại không hiểu mấy thứ này. Tôi chỉ hiểu trái tim của mình, nó thật sự rất thích cô ấy.”

Lâm Dư sắp điên luôn rồi, bây giờ cậu liền chắc chắn Diệp Hải Luân đã uống bùa mê gì rồi nên mới đổ Tào An Kỳ đến như vậy. Cậu cố lay vai Diệp Hải Luân, quát: “Nhưng mà cậu ta rất ghét cậu! Cứ coi như cậu đã cứu cậu ta, thế nhưng người ta lại hận sao không để cậu chết trong đám lửa luôn kìa!”

Diệp Hải Luân rũ mắt xuống: “Cô ấy chỉ là cần chút thời gian thôi.”

“Đệt… Chắc tôi mượn cây gậy bóng chày gõ cho cậu tỉnh ra quá.” Lâm Dư nắm chặt vai Diệp Hải Luân, “Từ từ từng thứ một nha, trước tiên cậu cứ mặc kệ chuyện người ta cần chút thời gian hay không đi, giờ cậu phải nghĩ bản thân cần bao nhiêu tiền cho các cuộc phẫu thuật, có được hay không?”

Diệp Hải Luân nhìn lên, tiếp sau cười trả lời: “Tôi biết làm công kiếm tiền, để dành từ từ, chờ khi để đủ liền tiến hành phẫu thuật.”

Lâm Dư cạn kiệt sức lực buông tay ra: “Sao cậu lại cứng đầu như vậy chứ.”

“Không phải là tôi cứng đầu, do cậu không hiểu được cảm giác thích một người là như thế nào thôi.” Tuy rằng gương mặt của Diệp Hải Luân dữ tợn, thế nhưng giọng nói lại chua chát hệt như một thanh niên ngầm nghiễn văn chương, “Lâm Dư, chờ đến khi cậu có người trong lòng sẽ hiểu cảm giác bây giờ của tôi.”

Trong phút chốc,  tất cả lời muốn khuyên đều kẹt ngay khóe miệng, sau đó hồn tự dưng bay lên trời.

Nếu như bây giờ trước mặt cậu có hai thứ phải lựa chọn một trong hai, một là văn phòng đoán mệnh trong tòa nhà sang trọng, hai là ở cùng Tiêu Trạch trong ngôi nhà này mãi mãi.

Đương nhiên là cậu chọn văn phòng đoán mệnh trong tòa nhà sang trọng rồi!

Hồn Lâm Dư bay về, cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi. Vì sao cậu nghĩ đến Tiêu Trạch chứ, hông lẽ cậu thích anh rồi sao? Nhưng mà cậu cũng chọn vế thứ nhất rồi, vậy là chứng minh cậu không có thích Tiêu Trạch nhỉ?

Cuối cùng là cái quần gì?

“Không muốn không muốn đâu.” Lâm Dư vò đầu mình như cái ổ gà. Lúc này cậu ngồi ở mép giường phân chia Sở Hán rõ ràng(*) với Diệp Hải Luân, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Coi như cậu học chung đại học với Tào An Kỳ thì sao chứ? Cậu ta mãi mãi cũng không chấp nhận cậu đâu.”

(*)Sông nước Sở, biên giới nước Hán: Trên bàn cờ tướng Trung Quốc có một dải trống, dùng làm ranh giới giữa hai bên đỏ và đen, trên dải này có ghi “Sở hà, Hán giới”. Theo truyền thuyết, sở dĩ bàn cờ có vùng trống này là vì cờ tướng bắt nguồn từ cuộc chiến tranh giữa nước Sở và nước Hán, đã từng diễn ra trong lịch sử Trung Quốc. Năm 206 trước Công nguyên, sau khi nước Tần bị diệt vong, Hạng Vũ tự lập làm Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương. Đến năm 203, Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông. Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ. Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án “trung phần thiên hạ” tức là đem đất nước chia làm hai. Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói “Sở hà, Hán giới” – xem thêm tại http://kilopad.com/Tieu-thuyet-c42/doc-sach-truc-tuyen-biet-tat-tat-chuyen-trong-thien-ha-b3639/chuong-343-tai-sao-tren-ban-co-tuong-trung-quoc-co-so-ha-han-gioi-ti343/ (Nguồn: Rùa)

Diệp Hải Luân đón lấy những tia nắng: “Có thể nhìn cô ấy từ phía xa cũng thỏa mãn rội.”

Cậu ta nói xong liền nhìn những vết tích trên mu bàn tay, sau đó thấp giọng nói: “Huống hồ gì lúc đó cô ấy cũng chấp nhận tôi rồi, bây giờ chỉ là bỗng nhiên đổi ý mà thôi, tôi sẽ chờ cô ấy hồi tâm chuyển ý.”

Thanh âm Diệp Hải Luân không lớn mấy, chỉ đủ để Lâm Dư nghe được, cậu thuận miệng hỏi: “Chấp nhận cậu làm cái gì?”

“Lúc trước định nói nhưng tâm trạng quá kích động, nói không nổi sau đó cũng quên mất.” Diệp Hải Luân mím môi, trong mắt vừa tỏ ra vui mừng, lại có chút bi thương,:”Thật ra lúc tôi chạy vào cứu An Kỳ, cô ấy đã chấp nhận ở bên cạnh tôi rồi.”

Tim Lâm Dư như co quắp lại một cái, nếu không phải có cánh tay chống vào giường chắc cậu lăn đùng ra giường rồi. Cậu nhếch miệng cảm thấy khó tin, bởi vì những lời Diệp Hải Luân nói y hệt như giấc mơ mấy hôm trước của cẫu.

Những thứ cậu mơ thấy lại là chuyện xảy ra trong đời thật.

Nói cách khác, vì lúc đó tình huống nguy hiểm, vì thế Tào An Kỳ đồng ý ở cạnh Diệp Luân có thể chỉ là vì cảm động hoặc tự cứu mình. Sau đó Diệp Hải Luân bị bỏng hủy dung, Tào An Kỳ không những đổi ý, còn chán ghét đối phương hơn.

Thật tàn nhẫn mà.

Bất tri bất giác đã đến trưa, khách hàng trong tiệm lục tục về nhà ăn cơm, Diệp Hải Luân cũng xuống tầng gác chuẩn bị ra về. Cậu ta đeo khẩu trang lên, lúc đi qua cửa không nhịn được mà ngồi chơi với mèo thêm một lúc.

Không phải là Tiểu Hắc, mà là Mạnh Tiểu Tuệ dựa ở cửa.

Tiêu Trạch ngồi trong góc dọn dẹp bày trí lại mớ sách từ mới tới cũ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “meo” liền nhanh chóng đứng dậy. Bình thường mấy cô cậu có kêu khàn tiếng anh cũng không thèm để ý, thế nhưng trong số đó chỉ có Mạnh Tiểu Tuệ là nhát gan trốn người. Vì anh biết được chuyện đó cho nên lúc nghe thấy liền đi thẳng ra cửa xem sao.

Diệp Hải Luân nắm cổ tay, ngại ngùng nói: “Tôi muốn ôm nó thì bị nó cào một cái.”

“Nó nhát gan, nên không cho ai ôm cả.” Tiêu Trạch nhìn vết sẹo trên tay Diệp Hải Luân, “Bị cào sao? Tôi đi lấy thuốc cho cậu bôi.”

Diệp Hải Luân trả lời: “Không sao, tôi phải đi rồi. Lâm Dư đanh ở trên lầu, hai người mau đi ăn cơm trưa đi.”

Tiễn Diệp Hải Luân đi khỏi, Tiêu Trạch liền ôm Mạnh Tiểu Tuệ vào trong lòng động viên an ủi, sau đó cùng nhau đi lên tầng gác. Lúc đẩy cửa ra thì thấy Lâm Dư cúi đầu ngồi ở bên giường, cái đức hạnh kia hệt như lúc trước đau lòng cho Lập Xuân vậy.

Tiêu Trạch có chút buồn bực, người trong cuộc cũng ra khỏi đám mây đen rồi, cái tên nhóc này còn khổ sở cái gì chứ.

Lâm Dư ngẩng đầu: “Anh còn nhớ giấc mơ đêm kia của em không? Thì ra lúc đó Tào An Kỳ quả thật đồng ý ở bên cạnh Diệp Hải Luân.”

Tiêu Trạch đi tới trước mặt cậu thì đứng lại: “Cho nên cậu đau lòng cho Diệp Hải Luân sao? Người ta ra sao thì kệ người ta, cậu đừng có cảm động lây được không?”

Lâm Dư suy nghĩ một chút: “Dựa vào… Cũng đúng.”

Cậu nghe lời anh, nhưng tâm trạng không thể tốt lên ngay được. Tiêu Trạch nghiêng người quay túi quần về phía cậu, nói:”Trong túi có chút đồ, lấy ra gíup tôi đi.”

Lâm Dư móc ra hai tấm phiếu kịch nói.

Tiêu Trạch cất gịong hững hờ vang trên đỉnh đầu cậu: “Gần đây không có phim nào hay, nghe nói kịch này không tệ mới mua hai vé. Muốn thì xem, không muốn thì chiều tự ở nhà trông tiệm.”

Lâm Dư cầm lấy, cậu cứ tưởng ngày đó Tiêu Trạch từ chối mình rồi chứ. Nhớ lại ban nãy lúc cậu đi múc kem Tiêu Trạch có vẻ không thích, thì ra là anh sợ lỡ mất phần mở màn sao?

Cái này có được gọi là bất ngờ lớn không ta?

Được… Chắc chắn là thế luôn!

“Anh! Em muốn đi!” Lâm Dư ngẩng đầu lên, cười như cảnh “xuân” sáng lạn, “Văn phòng đoán mệnh trong tòa nhà sang trọng là cái thá gì!”

Cậu thầm suy nghĩ trong lòng sau đó lớn tiếng mà nói: em quyết định chọn anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương