Không Đường Thối Lui
-
Quyển 1 - Chương 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy bà Mạnh tay phải xách túi nhỏ đang đứng ở trước gian của Lâm Dư. Bộ váy trên người bà phẳn phiu không có lấy một nếp gấp, tóc tai mới được hấp dầu, vòng nhẫn trên tay không thiếu thứ gì, tay trái còn đang cầm một ly Cà phê kem Mỹ.
(*) Iced Caffè Americano
“Sao bà lại tới đây.” Tiêu Trạch cảm thấy gì đó không ổn.
“Bà ơi! Con nhớ bà muốn chết!” Lâm Dư nhìn bà như nhìn thấy tia hi vọng chói lọi.
Bà Mạnh nói: “Rạp hát lớn quốc gia mới chiếu vở kịch, bà hẹn bạn đến xem. Vừa nãy đi qua thì nhìn thấy hai đứa, liền tới xem một chút, hai đứa cũng thật là.”
“Hơn một tháng hai đứa chẳng thèm đoái hoài, cũng không liên lạc gì với bà già này, dạo này sao rồi?” Bà Mạnh ngoắc ngoắc tay, ra hiệu Tiêu Trạch và Lâm Dư từ vườn hoa bên đi lại sau đó quan tâm nói, “Tiểu Dư, anh có bắt nạt con không?”
Lâm Dư vừa nhìn thấy tia hy vọng kia lập tức cảm thấy áy náy không ngóc đầu lên nổi. Cậu không chỉ lừa Tiêu Trạch thôi đâu, mà còn lừa cả bà Mạnh nữa, dù sao bà Mạnh cũng đối xử với cậu tốt quá chừng.
Lâm Dư áy náy mà nói: “Bà ơi, thực ra con…”
Hiện tại Lâm Dư chẳng còn tí dũng khí nào, nhưng trước mắt cậu chỉ có hai con đường, chủ động thừa nhận hoặc bị Tiêu Trạch vạch trần, thôi thì cứ chọn cách thừa nhận cho rồi.
Lâm Dư nghĩ xong xuôi, nếu cậu lỡ làm bà Mạnh giận thì cậu sẽ nằm úp xuống mặc cho bà đánh đòn hay mắng chửi. Đợi đến khi bà Mạnh hết giận, cậu lại quay ngược trở về lúc đầu nói câu tạm biệt với hai ngươi.
Cậu khẽ cắn răng nói: “Bà ơi, thật ra con gạt bà đó.”
Bà Mạnh cảm thấy đứa nhỏ này hôm nay có chút kỳ lạ, ánh mắt lúc nhìn mình không có trống rỗng nữa bèn hỏi: “Con gạt bà gì vậy?”
Lam sao Lâm Dư đủ dũng khí mà nhìn đối phương cho được, chỉ biết cụp mắt nhìn chằm chằm xuống đất: “Con không có bị mù, thật ra con nhìn thấy, anh họ biết rồi, con cũng đã thẳng thắn với bà con hàng xóm.”
Bà Mạnh sửng sốt chấn động: “Không có bị mù? Vậy là con nhìn thấy sao?!”
“Dạ, là con gạt mọi người.” Bạn nhỏ Lâm Dư sốt sắng gãi gãi lỗ tai, cảm giác không còn chỗ để cậu nương thân, “Bà, anh ơi, khoảng thời gian này cảm ơn hai người đã thu nhận con, sau này con hứa sẽ không giả mù lừa gạt ai nữa.”
Sau khi nói xong cậu liền lùi về sau một bước, khom lưng chuẩn bị cúi đầu một cái để xin lỗi bà Mạnh. Lúc cúi xuống cũng thấy bản thân nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ có điều vừa cúi người xuống góc bốn mươi lăm độ thì bà Mạnh lại đến đỡ vai cậu lại.
Lâm Dư ngẩng đầu lên, cảm thấy bất an mà nói câu xin lỗi với bà. Bà Mạnhchỉ trợn mắt to, đôi môi khẽ nhếch, hình như vẫn đang còn bị tình cảnh này làm cho khiếp sợ.
Tiêu Trạch thấy thế sợ tâm tình của bà lên xuống thất thường vội khuyên nhủ: “Bà ngọai, cho cậu ta đi là được, bà đừng quá kích đồng.”
Bà vẫn yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu, tới lúc mà cả hai cho rằng bà sẽ tức giận, thì đột nhiên bà Mạnh lại nhắm hai mắt lại. Khoảnh khắc mở ra, trong mắt rưng rưng nước, chóp mũi đỏ lên, thậm chí bà còn che miệng lại. Bà mẹ nó tâm lý của Tiêu Trạch lúc này lại trở nên phiền muộn, còn tưởng bà ngoại nhà mình sẽ dạy dỗ ai kia một trận, ai mà biết đoán được chớp mắt xoay người đã khóc rồi.
Lâm Dư thấy thế cũng bắt đầu khóc theo, anh tự hỏi một già một trẻ này tại sao có thể diễn sâu đến(*) như vậy.
(*)Câu gốc của người xưa hay nói “Nghệ đa bất áp thân”: thành thạo một nghề, năng lực sống sót trong xã hội mạnh
Từ đó suy ra戏多不压身 “Hí đa bất áp thân”: chỉ ra người này diễn xuất vô cùng xuất thần, thành thạo.
“Bà ơi, con xin lỗi, con xin lỗi.” Lâm Dư giơ tay lau nước mắt cho bà Mạnh, sẵn tiện để bản thân giải thích đôi ba làm tim bà Mạnh cũng bị nghiền nát theo.
Bà Mạnh ôm lấy cậu, kích động khóc lóc: “Áy náy cái gì chứ thằng nhỏ ngốc, thực ra bà đã nghĩ tới trăm lần, còn mong con chỉ là bị mù giả mà thôi. Số bà chị Tiểu Nguyệt đã khổ, nếu mà cháu ngoại của chỉ không nhìn thấy, bà cũng khó chịu muốn chết…”
Tiêu Trạch không biết mình nên biểu cảm gì cho phải, cảm thấy có chút khó tin mà hỏi: “Bà ngoại, bà vẫn còn thấy vui được hả?”
Bà Mạnh vẫn chưa trả lời, thấy như thế Lâm Dư liền lấy hi vọng hồ đồ mà thăm dò từ bên trong: “Bà ơi, ảnh giận con lắm đó. Con biết con sai rồi, sau này sẽ không lừa bà nừa.”
Tinh cảm của Mạnh lão thái đến nhanh, đi cũng nhanh, lập tức xoay mặt nhìn Tiêu Trạch: “Tiểu Trạch, không phải bà muốn nói đâu, nhưng con đang nghĩ cái gì vậy? Trọng điểm của chuyện này là Tiểu Dư lừa người sao?”
Đệt, chẳng lẽ không đúng sao?
“Tiểu Trạch, trọng điểm ở đây chính là Tiểu Dư không phải bị mù, chính là nó nhìn thấy được. Hơn nữa, năm đó bà tham gia đội sản xuất ở nông thôn, bởi vì có chị Tiểu Nguyệt chăm sóc nên sống tốt ăn no, Tiểu Nguyệt chính là chị gái của bà.”
“Cho nên nếu cháu ngoại của người chị thân thiết đó không bị mù thật, chuyện này không phải đáng mừng sao? Ôi bà vui quá, mau đặt quán ăn, buổi trưa hôm nay chúng ta mở tiệc chúc mừng, bà mời!”
“…” Tiêu Trạch kém điểm bị nhiễu vựng, “Bà này, con không quan tâm cậu ta có nhìn thấy hay không, nhưng cậu ấy gạt con, phải dọn đi.”
“Con bớt đi! Lúc đó bà lừa chị Tiểu Nguyệt ăn thêm một cái bánh, chị ấy đối đãi bà tốt ra sao? Bây giờ con đối xử như thế với cháu ngoại người ta như vậy, sau này bà chết sao dám gặp mặt chị Tiểu Nguyệt đây hả?” Bà Mạnh còn bĩu môi, “Con đừng chọc cho bà khóc, tổ tiên của bà là Mạnh Khương nữ(*), bà mà khóc là ngập đường luôn đó.”
(*)Mạnh Khương Nữ là một câu truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành dưới lệnh Tần Thủy Hoàng, đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Sau khi bà Mạnh quấy cho một trận, hai anh em nửa đường bị lôi kéo đi. Buổi trưa ba người ra phòng trà(1) gần đó gọi đồ ăn, gọi sáu món hết bốn món cay, bà Mạnh còn đặt một cái tên đẹp cho là “Hồng hồng hỏa hỏa”(2).
(1) Ở đây là Minh Nguyệt Lâu, bên trung hay dùng cụm này để chỉ thanh lâu, còn có nghĩa là quán, tiệm nhưng mà chỗ trong truyện vừa ăn vừa có thể xem kịch nên mình gọi là phòng trà, ai có từ khác hợp thì cứ thoải mái bình luận phía dưới nha.
(2)chỉ kinh tế dồi dào, sinh hoạt sung túc, hạnh phúc.
Lúc trên đài diễn nhạc kịch hoa cổ(*), Lâm Dư hết sức ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Tiêu Trạch, cũng không dám với xa tới dĩa rau. Vì tương lai ôm đồ về tiệm sách Mắt Mèo, cậu phải biểu hiện tốt chút mới được.
(*)một loại kịch địa phương lưu hành ở Hà Bắc, Hồ Nam, An Huy… Trung Quốc phát triển từ điệu múa Hoa Cổ mà thành.
Đô ăn gì mà cay quá chừng, cậu ăn một miếng mà ngồi thở nửa ngày trời, còn phải cân nhắc cẩn thận gắp miếng cá cho Tiêu Trạch, kết quả Tiêu Trạch lại gắp lại cho cậu một miếng ớt cự gà(*).
(*) Ớt cự gà, hay còn gọi là ớt hiểm, loại này khá cay.
Kịch hoa cổ đã hát xong, bên trong phòng lại chìm vào sự yên lặng. Rốt cuộc lúc này bà Mạnh cũng lên tiếng: “Tiểu Dư, nghe bà cơm nước xong thì đi về với anh.”
Tiêu Trạch bỏ xuống đũa: “Bà ơi, tên nhóc này đã dám giả mù, thì cái danh cháu ngoại Đổng Tiểu Nguyệt chắc gì là thật.”
Thứ mà bạn nhỏ Lâm Dư sợ nhất chính là cái này đó, cậu dùng hết dũng khí đón lấy ánh mắt của bà Mạnh, hai tay dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm, chuẩn bị xong tư thế để giải thích. Cậu vừa định há mồm lên tiếng thì bị bà Mạnh ngắt lời mà nói rằng: “Nếu không phải cháu ngoại của chị Tiểu Nguyệt thì làm sao biết chuyện kia, không lẽ là thầy bói thật sao? Nếu như vậy càng không thể đi, mau triệu một vận đào hoa tới cho anh, sau đó là triệu thần tài về với bà, để bà đánh bài lúc nào cũng được nhất sắc(*).”
(*) là một nước thắng trong mạt chượt.
Tiêu Trạch biết lão nhân gia nhà mình khó đối phó, cho nên cũng không trả lời. Lâm Dư ngậm miệng không nói cúi đầu ăn cơm,, bị miếng ớt kia làm sặc đỏ cả mặt, đỏ hệt như tối hôm qua được Tiêu Trạch ấn vào ngực xoa xoa. Cậu nghĩ đến liền bị sặc, nước mắt nước mũi tuôn trào, không thể làm gì khác cho nên đứng dậy đi rửa tay.
Trên bàn chỉ còn lại hai bà cháu, bà Mạnh gắp miếng thịt bò cho Tiêu Trạch: “Được rồi, đừng có suốt ngày trưng cái bản mặt này. Ngay cả đồ cài ngực bà tặng cho chị Tiểu Nguyệt thằng bé cũng miêu tả được, nó còn biết chuyện chị Tiểu Nguyệt tỷ thích ăn táo giòn, tính toán như thần cũng không tỉ mỉ tinh tế như thế.”
“Còn dám lên tiếng, nếu không muốn cho Tiểu Dư ở lại thì cứ đợi đến khi bà già này chết đi, lúc đó con muốn làm gì thì làm.”
Tiêu Trạch vẫn cố kiên cường: “Con thu nhận tên lừa gạt làm gi?”
Bà Mạnh bưng tách trà lạnh giải nhiệt: “Chớ có ngang như vậy, đời này có ai chưa từng lừa ai bao giờ đâu chứ. Con không phải cũng thường hay gạt viện trưởng của con hay sao? Hơn một tháng nay, nó có lừa tiền con không? Hay lấy trộm gì à?”
Tiêu Trạch không lên tiếng, giương mắt nhìn Lâm Dư đi ra từ phòng rửa tay, trên mặt đối phương toàn là nước, cũng không biết lau cho khô. Tính tiền xong thì cả ba người rời đi, bà Mạnh vốn muốn đến tiệm sách ngồi chơi một chút, thế nhưng buổi diễn sắp bắt đầu, cho nên vội vàng đón xe rời đi.
Lại chỉ còn hai anh em, Lâm Dư ôm hai túi đồ, có chút không tự nhiên đi vài bước cùng Tiêu Trạch, sau đó chạy nhanh đến để thu hẹp khoảng cách, đuổi kịp liền chậm rãi dịch xuống lại.
“Câu có thể đi đứng đàng hoàng hay không?” Cuối cùng Tiêu Trạch cũng không nhịn được nữa.
“Xin lỗi…” Lâm Dư lập tức tiến lên, mặt căng thẳng ôm lấy bàn ghế nhỏ,mặt căng thẳng như một nhóc học sinh trung học bị du côn trên đường bắt nạt, “Anh ơi, em có thể quay về với anh sao?”
Tiêu Trạch liền ói ra hai chữ: “Tùy cậu.”
Lâm Dư như được đại xá: “Vậy em về với anh!”
Rõ ràng mới rời đi lúc sáng thôi, vậy mà đến giữa trưa trở về tiệm sách Mắt Mèo cứ như xa cách tận mười tám năm. Lâm Dư quăng ba lô đi, giang hai cánh tay chạy như bay về chỗ sáu con mèo rồi lần lượt ôm từng đứa, còn bị chúng nó cào ra máu.
Cuối cùng cậu ôm lấy Đào Uyên Minh ngồi ở trên ghế salong tắm nắng, cậu lại bắt đầu cằn nhằn nói nhảm: “Tiểu Minh, ai mà nghĩ tới tao và mày có thể gặp lại nhau sớm như vậy, chắc là do số mệnh an bài ha.”
Tiêu Trạch ôm cánh tay dựa vào khuông cửa, tòan bộ ánh mắt tập trung vào người đang ngồi trên ghế salong rồi đột nhiên hỏi: “Cậu còn muốn tìm Lập Xuân không?”
Lâm Dư nghe vậy liền đứng lên: “Còn chứ! Nhưng em vẫn chưa hỏi được quê của cụ bà Tiểu Hoa.”
Tiêu Trạch dừng lại chốc lát: “Hình như tôi biết đấy.”
Trong nháy mắt, Lâm Dư cảm thấy Tiêu Trạch quả thật không phải là người.
Cậu tốn nhiều thời gian đến vậy cũng chả thể tính chút tí tẹo gì của đối phương, sớm mơ hồ hoài nghi người anh em này không phải người bình thường rồi, bây giờ còn có thể biết được cái mình không xem được, cảm thấy Tiêu Trạch hình như có bí mật gì đó rất là thần bí.
Lâm Dư lấy lại tinh thần, nhảy một cái đến trước mặt Tiêu Trạch, sau đó vây quanh Tiêu Trạch dịch đi hai bước: “Thật ra em đã sớm nhận ra anh hổng giống người bình thường rồi. Em đoán chừng linh hồn của anh đã từng được mở ra, tim chui qua mắt, thân thể còn có Kim Chung Tráo (*). Nếu anh có thể bói ra quê cụ bà Tiểu Hoa, hông lẽ… Chúng mình là đồng đạo(**)?”
(*)Kim chung tráo (chuông vàng úp): dùng vài thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng. Đứng thứ ba trong Thiếu Lâm tứ đại thần công, được Đạt Ma sáng tạo sau Đồng Tử Công. Bao gồm 12 quan, luyện đến đệ thập nhị quan thì đao thương bất nhập, thủy hỏa bất cụ, trở thành thân kim cang bất hoại trong truyền thuyết. Do Kim Chung Trạo thâm sâu khó luyện nên Đạt Ma sáng tạ thêm Dịch Cân Kinh thất cấp phù đồ để đệ tử đời sau dễ tu tập.
(**) người chung nghề, chung tín ngưỡng.
Bạn thầy bói mất ngọt chết ruồi lảm nhảm đến thần kỳ, Tiêu Trạch đang ngắm nghía bật lửa, trả lời một cách hời hợt: “Là như thế này nè thầy Lâm. Tiếng phổ thông của cụ bà không chuẩn, có chút khẩu âm của người huyện Hiếu Thủy(*), cho nên quê của bà chắc hẳn là ở đó.”
(*)Huyện Hiếu Thủy: huyện nhỏ nằm ở thành phố Tây An, Trung Quốc
Thầy Lâm ngạc nhiên: “… Anh chỉ thông qua khẩu âm mà đoán ra được sao?”
“Nếu không phải, ngài nghĩ chỉ có thể thông qua tướng mạo mới phán đoán ra được?” Tiêu Trạch không thèm để ý, trên thế giới này không có gì mê người bằng thế giới khoa học phong phú kia, lui mười ngàn bước còn có cái để mà “Thường thức”, còn mấy thứ như phong kiến mê tín nên đem bỏ đi.
Lâm Dư biết mình lại bị giễu cợt, chỉ hẩy hẩy cái mũi không thèm phản bác, sau đó lại bắt đầu diễn trò biệt ly: “Anh ơi, nếu không còn gì nữa thì em đi đây.”
Tiêu Trạch thấy có gì đó cấn cấn: “Cậu đi đâu?”
“Em muốn đến huyện Hiếu Thủy mà anh nói ấy.” Lâm Dư nói xong lại có điểm kinh sợ, “Chỗ kia có xa lắm không anh? Chắc vé xe lửa sẽ không đắt tới bốn trăm bốn mươi ba đồng đâu ha?”
Tiêu Trạch cũng hiểu, thì ra cái tên này là quyết tâm muốn đi tìm người ta.
Anh đi tới ghế mây ngồi xuống, Lâm Dư thấy thế cũng mau lẹ ngồi xuống ghế nhỏ trông coi ở cạnh bên, hệt như tư thế chuẩn bị nghe kể chuyện xưa. Anh rút ra một tấm bản đồ trong cuốn sách trên kệ ra, sau khi mở ra thì nhanh chóng chỉ tay đến vị trí huyện mà nói: “Thị trấn này không lớn, có không ít các thôn, Lập Xuân có khả năng cao đang làm việc ở trên quốc thổ, cho nên muốn tìm cũng không khó.”
Lâm Dư nghi hoặc mà hỏi: “Sao anh biết người đó làm việc ở đâu?”
“Túi mà cụ bà xách là của viện thăm dò quy hoạch phát hành, trước đây có từng thấy qua.”
“Trước đây anh từng qua huyện Hiếu Thủy hả?”
Tiêu Trạch rũ mắt nhớ lại: “Năm ngoái khảo sát có từng đi qua, nhưng mà thời gian cấp bách, chỉ có thể cùng viện nghiên cứu địa phương và kỹ thuật viên khoa đảm bảo canh tác ăn qua một bữa cơm. Không xa lắm, lái xe đi đường cao tốc gần nhất cũng chỉ tốn ba bốn tiếng.”
Lâm Dư lấy ra tấm thẻ ngân hàng để ở cái ví nhỏ đặt trong ba lô ra: “Ra cửa phải lấy chút tiền mặt mới được. Anh cho em số thẻ đi, sẵn tiệ em gửi tiền thuê nhà cho anh luôn.”
Tiêu Trạch không thiếu chút tiền đó: “Vậy tôi cũng phải trả lương cho việc cậu trông cửa hàng rồi?”
“Anh khỏi cần trả, em cũng rảnh rang không có gì làm mà.” Lâm Dư không rõ ý tứ của Tiêu Trạch, chỉ mở to hai viên mắt nhìn đối phương, người nghiêng qua bấu chặt tay vịn có vẻ không giống lấy lòng, mà là đang tìm việc.
Tiêu Trạch nói: “Tầng gác cũng trống không có ai.”
Lâm Dư hiểu được anh đã đáp lại ước mong của mình, sẵn tiện được voi đòi tiên: “Anh này, đợt trước anh tới huyện Hiếu Thủy vội vàng quá, chắc là chưa có kịp đi dạo đâu ha, hay là lần này đi một chuyến đi?”
Thấy Tiêu Trạch không phản ứng gì, cậu liền bổ sung: “Em chỉ là nghĩ muốn anh đi cùng, hiện tại mấy tên lừa gạt siêu nhiều, lỡ em gặp chuyện gì không hay phải làm sao đây.”
Tiêu Trạch tiếp tục không nói chẳng rằng, cậu cũng chả thèm bày trò mời gọi nữa : “Anh không đi thiệt hả, vậy em tùy cơ ứng vậy, lúc về sẽ tặng anh bó hoa dại ven đường nha.”
Lâm Dư tự mình phiền mình là được rồi, cậu cầm ba lô đi lên lầu lấy hành lý, mới vừa đi tới cửa tầng gác thì Tiêu Trạch ở phía sau truyền lên: “Ngày mai năm giờ, chậm thì tự mình lăn đi.”
Ngày hôm sau quả thật xuất phát vào lúc năm giờ rưỡi, lúc này trên đường cao tốc không nhiều xe cộ lưu thông, cho nên đoán chừng tám giờ rưỡi là có thể đến huyện Hiếu Thủy. Lâm Dư thắt dây an toàn ngồi ghế cạnh tài xế, cầm cuốn truyện tranh moi từ cửa tiệm ra đọc.
Một đường không ai mở miệng, lúc đi vào huyện Hiếu Thủy dừng ở ven đường ăn sáng, giá trong thị trận rẻ vô cùng, một ly sửa đậu nành nhiều như vậy chỉ tốn có một đồng năm. (~5000 VNĐ). Ăn xong liền nhìn theo hướng dẫn, cả hai đều dự định tiến thẳng vào đất liền.
Đây là một địa phương còn nghèo nàn, cho nên các đơn vị của cơ quan phốc gia nhìn qua khá phô trương, tòa cao ốc mới vừa được tu sửa vô cùng có phong thái, bồn hoa phía ngoài được bảo dưỡng nhìn đẹp ơi là đẹp. Tiêu Trạch dừng ở trước đường cái tắt máy sau đó hỏi: “Vậy cậu tự đi hay để tôi theo?”
Lâm Dư cởi dây an toàn ra: “Anh đi cùng em đi, anh hung tàn như vậy, bọn họ sẽ cho bọn mình là lãnh đạo tới kiểm tra, nhất định được coi trọng hơn.”
Tiêu Trạch rút chìa khóa xe: “Có lãnh đạo nào mà dẫn theo mấy nhóc công nhân nhỏ đi theo chứ.”
Cả hai xuống xe băng qua đường, Lâm Dư nghiên người qua anh càn rở đến vui vẻ, nhỏ giọng đùa giỡn: “Anh có thể gọi em là honey của anh mà.”
Hai người đi đến giữa vạch trắng con đường, trước sau đều là xe cộ bay như tên bắn, giờ đây Tiêu Trạch không còn tỏ vẻ nghiêm túc như ngày thường, trên mặt còn có chút ý cười. Anh giơ tay bóp bóp sau gáy Lâm Dư, trả lời: “Coi như tôi thích đàn ông, cũng nhìn không lọt mấy loại gà giò(*) như cậu.”
(*) Còn có tên khác là gà tơ, ý chỉ người đó vẫn chỉ là một đứa con nít.
Lâm Dư cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng ghê gớm: “Em là người đẹp nhất trong chỗ xem bói đó, sao anh có thể bới móc em như vậy chứ.”
Cả hai cứ thầm thì như thế mà đi qua đường cái, sau đó nhìn thấy phòng gác cửa có một người bảo vệ còn trẻ tuổi đang chơi điện thoại di động, cả hai liền đi đến hỏi thăm có ai tên là “Lập Xuân” hay không thì đối phương nói mình vừa tới, cho nên không quen biết ai ca.
Nếu đã nói vậy, chỉ còn cách đi bộ tới các phòng mà tìm, Tiêu Trạch quen thuộc với đơn vị này, tư thái nhìn qua giống như tới thị sát, còn Lâm Dư thì ngược lại, cậu hành nghề tự do cho nên chưa từng vào đi vào các đơn vị cơ quan, cảm giác lúc này có đôi chút sợ hãi.
Thế nhưng chỗ nào cũng hệt nhau, hỏi thăm đã mệt, hành động còn vất vả hơn. Những người trong ngành không nhất thiết phải quen biết nhau, cả hai thăm dò từ khu quy hoạch, quặng mỏ, phá dỡ nhà ở hỏi qua một lượt, đều không có ai biết người nào tên là Lập Xuân.
Lâm Dư có chút dao động: “Anh ơi, có thể anh ta không có làm việc ở đây thì sao?”
“Đại đội giám sát với trung tâm chấn chỉnh đất đai chưa có tìm qua, thử tìm chỗ đó xem.” Tiêu Trạch bị hỏi đến phiền, đi ra tòa cao ốc để hút điếu thuốc. Anh mới vừa nhả ra một miệng khói sương mù, đột nhiên nhìn thấy một người quen mắt bước xuống xe.
Đối phương cũng nhìn thấy anh, vội bước nhanh lên bậc thang, lúc tới liền đưa tay phải ra: “Đội trưởng Tiêu? Tôi còn tưởng mình nhìn lầm chứ, sao tới đây cũng không nói trước một tiếng, đã có công việc mới chưa?”
Tiêu Trạch bắt tay với đối phương: “Tới đây tham quan chút thôi.” Anh vừa nhìn chiếc xe kia,cấp bậc đã lên thì chiếc xe cũng được đổi mới, “Phải gọi anh là chủ nhiệm Lưu mới đúng, xin chúc mừng.”
“Cũng do gặp may thôi, hồi trước có một công trình xảy ra chút vấn đề, chủ nhiệm Trương lui vào, không còn cách nào khác cho nên tôi mới đứng ra thay.” Người được gọi là chủ nhiệm Lưu bỗng hạ thấp âm lượng, nói xong liền cười rộ lên, “Chưa có việc nên chắc có nhiều thời gian, lần trước vội vàng quá chưa ăn được, tối hôm nay chúng ta ngồi với nhau một chút.”
Hàn huyên với nhau vài câu, Tiêu Trạch vẫn chưa quên đi mục đích đến đây: “Đúng rồi, anh có biết ai tên là Lập Xuân hay không?”
Lâm Dư vẫn luôn đứng phía sau anh, nghe thấy anh hỏi liền nhích lại gần một tí, thậm chí hơi thở còn phất nhẹ qua vai anh, ấm vô cùng. Chủ nhiệm Lưu nghe xong đứng hình hai ba giây rồi hỏi ngược lại: “Sao anh biết anh ta, anh ta từ trạm kỹ thuật điều đến trung tâm chấn chỉnh rồi, đã sớm không còn làm việc ở đây nữa.”
Tiêu Trạch không trả lời vấn đề của đối phương: “Bây giờ vẫn đang làm việc trung tâm chấn chỉnh sao? Được rồi, cảm ơn anh, buổi tối gặp lại, anh cứ làm việc của mình đi.”
Ý tứ của anh vô cùng rõ ràng, nói xong cũng chuẩn bị đi, Lâm Dư vừa đi xuống bậc thang cùng anh bỗng nhiên lại bị chủ nhiệm Lưu gọi lại. Tiêu Trạch dừng lại quay đầu, thấy đối phương ấp úng mới hỏi: “Có phải là có chuyện gì khổng?”
Chủ nhiệm Lưu do dự mất nửa ngày: “Mùa đông năm ngoái Lập Xuân đã không còn nữa rồi.”
Sau đó liền bổ sung một câu: “Chính là từ tầng lầu nơi này nhảy xuống.”
Hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy bà Mạnh tay phải xách túi nhỏ đang đứng ở trước gian của Lâm Dư. Bộ váy trên người bà phẳn phiu không có lấy một nếp gấp, tóc tai mới được hấp dầu, vòng nhẫn trên tay không thiếu thứ gì, tay trái còn đang cầm một ly Cà phê kem Mỹ.
(*) Iced Caffè Americano
“Sao bà lại tới đây.” Tiêu Trạch cảm thấy gì đó không ổn.
“Bà ơi! Con nhớ bà muốn chết!” Lâm Dư nhìn bà như nhìn thấy tia hi vọng chói lọi.
Bà Mạnh nói: “Rạp hát lớn quốc gia mới chiếu vở kịch, bà hẹn bạn đến xem. Vừa nãy đi qua thì nhìn thấy hai đứa, liền tới xem một chút, hai đứa cũng thật là.”
“Hơn một tháng hai đứa chẳng thèm đoái hoài, cũng không liên lạc gì với bà già này, dạo này sao rồi?” Bà Mạnh ngoắc ngoắc tay, ra hiệu Tiêu Trạch và Lâm Dư từ vườn hoa bên đi lại sau đó quan tâm nói, “Tiểu Dư, anh có bắt nạt con không?”
Lâm Dư vừa nhìn thấy tia hy vọng kia lập tức cảm thấy áy náy không ngóc đầu lên nổi. Cậu không chỉ lừa Tiêu Trạch thôi đâu, mà còn lừa cả bà Mạnh nữa, dù sao bà Mạnh cũng đối xử với cậu tốt quá chừng.
Lâm Dư áy náy mà nói: “Bà ơi, thực ra con…”
Hiện tại Lâm Dư chẳng còn tí dũng khí nào, nhưng trước mắt cậu chỉ có hai con đường, chủ động thừa nhận hoặc bị Tiêu Trạch vạch trần, thôi thì cứ chọn cách thừa nhận cho rồi.
Lâm Dư nghĩ xong xuôi, nếu cậu lỡ làm bà Mạnh giận thì cậu sẽ nằm úp xuống mặc cho bà đánh đòn hay mắng chửi. Đợi đến khi bà Mạnh hết giận, cậu lại quay ngược trở về lúc đầu nói câu tạm biệt với hai ngươi.
Cậu khẽ cắn răng nói: “Bà ơi, thật ra con gạt bà đó.”
Bà Mạnh cảm thấy đứa nhỏ này hôm nay có chút kỳ lạ, ánh mắt lúc nhìn mình không có trống rỗng nữa bèn hỏi: “Con gạt bà gì vậy?”
Lam sao Lâm Dư đủ dũng khí mà nhìn đối phương cho được, chỉ biết cụp mắt nhìn chằm chằm xuống đất: “Con không có bị mù, thật ra con nhìn thấy, anh họ biết rồi, con cũng đã thẳng thắn với bà con hàng xóm.”
Bà Mạnh sửng sốt chấn động: “Không có bị mù? Vậy là con nhìn thấy sao?!”
“Dạ, là con gạt mọi người.” Bạn nhỏ Lâm Dư sốt sắng gãi gãi lỗ tai, cảm giác không còn chỗ để cậu nương thân, “Bà, anh ơi, khoảng thời gian này cảm ơn hai người đã thu nhận con, sau này con hứa sẽ không giả mù lừa gạt ai nữa.”
Sau khi nói xong cậu liền lùi về sau một bước, khom lưng chuẩn bị cúi đầu một cái để xin lỗi bà Mạnh. Lúc cúi xuống cũng thấy bản thân nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ có điều vừa cúi người xuống góc bốn mươi lăm độ thì bà Mạnh lại đến đỡ vai cậu lại.
Lâm Dư ngẩng đầu lên, cảm thấy bất an mà nói câu xin lỗi với bà. Bà Mạnhchỉ trợn mắt to, đôi môi khẽ nhếch, hình như vẫn đang còn bị tình cảnh này làm cho khiếp sợ.
Tiêu Trạch thấy thế sợ tâm tình của bà lên xuống thất thường vội khuyên nhủ: “Bà ngọai, cho cậu ta đi là được, bà đừng quá kích đồng.”
Bà vẫn yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu, tới lúc mà cả hai cho rằng bà sẽ tức giận, thì đột nhiên bà Mạnh lại nhắm hai mắt lại. Khoảnh khắc mở ra, trong mắt rưng rưng nước, chóp mũi đỏ lên, thậm chí bà còn che miệng lại. Bà mẹ nó tâm lý của Tiêu Trạch lúc này lại trở nên phiền muộn, còn tưởng bà ngoại nhà mình sẽ dạy dỗ ai kia một trận, ai mà biết đoán được chớp mắt xoay người đã khóc rồi.
Lâm Dư thấy thế cũng bắt đầu khóc theo, anh tự hỏi một già một trẻ này tại sao có thể diễn sâu đến(*) như vậy.
(*)Câu gốc của người xưa hay nói “Nghệ đa bất áp thân”: thành thạo một nghề, năng lực sống sót trong xã hội mạnh
Từ đó suy ra戏多不压身 “Hí đa bất áp thân”: chỉ ra người này diễn xuất vô cùng xuất thần, thành thạo.
“Bà ơi, con xin lỗi, con xin lỗi.” Lâm Dư giơ tay lau nước mắt cho bà Mạnh, sẵn tiện để bản thân giải thích đôi ba làm tim bà Mạnh cũng bị nghiền nát theo.
Bà Mạnh ôm lấy cậu, kích động khóc lóc: “Áy náy cái gì chứ thằng nhỏ ngốc, thực ra bà đã nghĩ tới trăm lần, còn mong con chỉ là bị mù giả mà thôi. Số bà chị Tiểu Nguyệt đã khổ, nếu mà cháu ngoại của chỉ không nhìn thấy, bà cũng khó chịu muốn chết…”
Tiêu Trạch không biết mình nên biểu cảm gì cho phải, cảm thấy có chút khó tin mà hỏi: “Bà ngoại, bà vẫn còn thấy vui được hả?”
Bà Mạnh vẫn chưa trả lời, thấy như thế Lâm Dư liền lấy hi vọng hồ đồ mà thăm dò từ bên trong: “Bà ơi, ảnh giận con lắm đó. Con biết con sai rồi, sau này sẽ không lừa bà nừa.”
Tinh cảm của Mạnh lão thái đến nhanh, đi cũng nhanh, lập tức xoay mặt nhìn Tiêu Trạch: “Tiểu Trạch, không phải bà muốn nói đâu, nhưng con đang nghĩ cái gì vậy? Trọng điểm của chuyện này là Tiểu Dư lừa người sao?”
Đệt, chẳng lẽ không đúng sao?
“Tiểu Trạch, trọng điểm ở đây chính là Tiểu Dư không phải bị mù, chính là nó nhìn thấy được. Hơn nữa, năm đó bà tham gia đội sản xuất ở nông thôn, bởi vì có chị Tiểu Nguyệt chăm sóc nên sống tốt ăn no, Tiểu Nguyệt chính là chị gái của bà.”
“Cho nên nếu cháu ngoại của người chị thân thiết đó không bị mù thật, chuyện này không phải đáng mừng sao? Ôi bà vui quá, mau đặt quán ăn, buổi trưa hôm nay chúng ta mở tiệc chúc mừng, bà mời!”
“…” Tiêu Trạch kém điểm bị nhiễu vựng, “Bà này, con không quan tâm cậu ta có nhìn thấy hay không, nhưng cậu ấy gạt con, phải dọn đi.”
“Con bớt đi! Lúc đó bà lừa chị Tiểu Nguyệt ăn thêm một cái bánh, chị ấy đối đãi bà tốt ra sao? Bây giờ con đối xử như thế với cháu ngoại người ta như vậy, sau này bà chết sao dám gặp mặt chị Tiểu Nguyệt đây hả?” Bà Mạnh còn bĩu môi, “Con đừng chọc cho bà khóc, tổ tiên của bà là Mạnh Khương nữ(*), bà mà khóc là ngập đường luôn đó.”
(*)Mạnh Khương Nữ là một câu truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành dưới lệnh Tần Thủy Hoàng, đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Sau khi bà Mạnh quấy cho một trận, hai anh em nửa đường bị lôi kéo đi. Buổi trưa ba người ra phòng trà(1) gần đó gọi đồ ăn, gọi sáu món hết bốn món cay, bà Mạnh còn đặt một cái tên đẹp cho là “Hồng hồng hỏa hỏa”(2).
(1) Ở đây là Minh Nguyệt Lâu, bên trung hay dùng cụm này để chỉ thanh lâu, còn có nghĩa là quán, tiệm nhưng mà chỗ trong truyện vừa ăn vừa có thể xem kịch nên mình gọi là phòng trà, ai có từ khác hợp thì cứ thoải mái bình luận phía dưới nha.
(2)chỉ kinh tế dồi dào, sinh hoạt sung túc, hạnh phúc.
Lúc trên đài diễn nhạc kịch hoa cổ(*), Lâm Dư hết sức ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Tiêu Trạch, cũng không dám với xa tới dĩa rau. Vì tương lai ôm đồ về tiệm sách Mắt Mèo, cậu phải biểu hiện tốt chút mới được.
(*)một loại kịch địa phương lưu hành ở Hà Bắc, Hồ Nam, An Huy… Trung Quốc phát triển từ điệu múa Hoa Cổ mà thành.
Đô ăn gì mà cay quá chừng, cậu ăn một miếng mà ngồi thở nửa ngày trời, còn phải cân nhắc cẩn thận gắp miếng cá cho Tiêu Trạch, kết quả Tiêu Trạch lại gắp lại cho cậu một miếng ớt cự gà(*).
(*) Ớt cự gà, hay còn gọi là ớt hiểm, loại này khá cay.
Kịch hoa cổ đã hát xong, bên trong phòng lại chìm vào sự yên lặng. Rốt cuộc lúc này bà Mạnh cũng lên tiếng: “Tiểu Dư, nghe bà cơm nước xong thì đi về với anh.”
Tiêu Trạch bỏ xuống đũa: “Bà ơi, tên nhóc này đã dám giả mù, thì cái danh cháu ngoại Đổng Tiểu Nguyệt chắc gì là thật.”
Thứ mà bạn nhỏ Lâm Dư sợ nhất chính là cái này đó, cậu dùng hết dũng khí đón lấy ánh mắt của bà Mạnh, hai tay dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm, chuẩn bị xong tư thế để giải thích. Cậu vừa định há mồm lên tiếng thì bị bà Mạnh ngắt lời mà nói rằng: “Nếu không phải cháu ngoại của chị Tiểu Nguyệt thì làm sao biết chuyện kia, không lẽ là thầy bói thật sao? Nếu như vậy càng không thể đi, mau triệu một vận đào hoa tới cho anh, sau đó là triệu thần tài về với bà, để bà đánh bài lúc nào cũng được nhất sắc(*).”
(*) là một nước thắng trong mạt chượt.
Tiêu Trạch biết lão nhân gia nhà mình khó đối phó, cho nên cũng không trả lời. Lâm Dư ngậm miệng không nói cúi đầu ăn cơm,, bị miếng ớt kia làm sặc đỏ cả mặt, đỏ hệt như tối hôm qua được Tiêu Trạch ấn vào ngực xoa xoa. Cậu nghĩ đến liền bị sặc, nước mắt nước mũi tuôn trào, không thể làm gì khác cho nên đứng dậy đi rửa tay.
Trên bàn chỉ còn lại hai bà cháu, bà Mạnh gắp miếng thịt bò cho Tiêu Trạch: “Được rồi, đừng có suốt ngày trưng cái bản mặt này. Ngay cả đồ cài ngực bà tặng cho chị Tiểu Nguyệt thằng bé cũng miêu tả được, nó còn biết chuyện chị Tiểu Nguyệt tỷ thích ăn táo giòn, tính toán như thần cũng không tỉ mỉ tinh tế như thế.”
“Còn dám lên tiếng, nếu không muốn cho Tiểu Dư ở lại thì cứ đợi đến khi bà già này chết đi, lúc đó con muốn làm gì thì làm.”
Tiêu Trạch vẫn cố kiên cường: “Con thu nhận tên lừa gạt làm gi?”
Bà Mạnh bưng tách trà lạnh giải nhiệt: “Chớ có ngang như vậy, đời này có ai chưa từng lừa ai bao giờ đâu chứ. Con không phải cũng thường hay gạt viện trưởng của con hay sao? Hơn một tháng nay, nó có lừa tiền con không? Hay lấy trộm gì à?”
Tiêu Trạch không lên tiếng, giương mắt nhìn Lâm Dư đi ra từ phòng rửa tay, trên mặt đối phương toàn là nước, cũng không biết lau cho khô. Tính tiền xong thì cả ba người rời đi, bà Mạnh vốn muốn đến tiệm sách ngồi chơi một chút, thế nhưng buổi diễn sắp bắt đầu, cho nên vội vàng đón xe rời đi.
Lại chỉ còn hai anh em, Lâm Dư ôm hai túi đồ, có chút không tự nhiên đi vài bước cùng Tiêu Trạch, sau đó chạy nhanh đến để thu hẹp khoảng cách, đuổi kịp liền chậm rãi dịch xuống lại.
“Câu có thể đi đứng đàng hoàng hay không?” Cuối cùng Tiêu Trạch cũng không nhịn được nữa.
“Xin lỗi…” Lâm Dư lập tức tiến lên, mặt căng thẳng ôm lấy bàn ghế nhỏ,mặt căng thẳng như một nhóc học sinh trung học bị du côn trên đường bắt nạt, “Anh ơi, em có thể quay về với anh sao?”
Tiêu Trạch liền ói ra hai chữ: “Tùy cậu.”
Lâm Dư như được đại xá: “Vậy em về với anh!”
Rõ ràng mới rời đi lúc sáng thôi, vậy mà đến giữa trưa trở về tiệm sách Mắt Mèo cứ như xa cách tận mười tám năm. Lâm Dư quăng ba lô đi, giang hai cánh tay chạy như bay về chỗ sáu con mèo rồi lần lượt ôm từng đứa, còn bị chúng nó cào ra máu.
Cuối cùng cậu ôm lấy Đào Uyên Minh ngồi ở trên ghế salong tắm nắng, cậu lại bắt đầu cằn nhằn nói nhảm: “Tiểu Minh, ai mà nghĩ tới tao và mày có thể gặp lại nhau sớm như vậy, chắc là do số mệnh an bài ha.”
Tiêu Trạch ôm cánh tay dựa vào khuông cửa, tòan bộ ánh mắt tập trung vào người đang ngồi trên ghế salong rồi đột nhiên hỏi: “Cậu còn muốn tìm Lập Xuân không?”
Lâm Dư nghe vậy liền đứng lên: “Còn chứ! Nhưng em vẫn chưa hỏi được quê của cụ bà Tiểu Hoa.”
Tiêu Trạch dừng lại chốc lát: “Hình như tôi biết đấy.”
Trong nháy mắt, Lâm Dư cảm thấy Tiêu Trạch quả thật không phải là người.
Cậu tốn nhiều thời gian đến vậy cũng chả thể tính chút tí tẹo gì của đối phương, sớm mơ hồ hoài nghi người anh em này không phải người bình thường rồi, bây giờ còn có thể biết được cái mình không xem được, cảm thấy Tiêu Trạch hình như có bí mật gì đó rất là thần bí.
Lâm Dư lấy lại tinh thần, nhảy một cái đến trước mặt Tiêu Trạch, sau đó vây quanh Tiêu Trạch dịch đi hai bước: “Thật ra em đã sớm nhận ra anh hổng giống người bình thường rồi. Em đoán chừng linh hồn của anh đã từng được mở ra, tim chui qua mắt, thân thể còn có Kim Chung Tráo (*). Nếu anh có thể bói ra quê cụ bà Tiểu Hoa, hông lẽ… Chúng mình là đồng đạo(**)?”
(*)Kim chung tráo (chuông vàng úp): dùng vài thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng. Đứng thứ ba trong Thiếu Lâm tứ đại thần công, được Đạt Ma sáng tạo sau Đồng Tử Công. Bao gồm 12 quan, luyện đến đệ thập nhị quan thì đao thương bất nhập, thủy hỏa bất cụ, trở thành thân kim cang bất hoại trong truyền thuyết. Do Kim Chung Trạo thâm sâu khó luyện nên Đạt Ma sáng tạ thêm Dịch Cân Kinh thất cấp phù đồ để đệ tử đời sau dễ tu tập.
(**) người chung nghề, chung tín ngưỡng.
Bạn thầy bói mất ngọt chết ruồi lảm nhảm đến thần kỳ, Tiêu Trạch đang ngắm nghía bật lửa, trả lời một cách hời hợt: “Là như thế này nè thầy Lâm. Tiếng phổ thông của cụ bà không chuẩn, có chút khẩu âm của người huyện Hiếu Thủy(*), cho nên quê của bà chắc hẳn là ở đó.”
(*)Huyện Hiếu Thủy: huyện nhỏ nằm ở thành phố Tây An, Trung Quốc
Thầy Lâm ngạc nhiên: “… Anh chỉ thông qua khẩu âm mà đoán ra được sao?”
“Nếu không phải, ngài nghĩ chỉ có thể thông qua tướng mạo mới phán đoán ra được?” Tiêu Trạch không thèm để ý, trên thế giới này không có gì mê người bằng thế giới khoa học phong phú kia, lui mười ngàn bước còn có cái để mà “Thường thức”, còn mấy thứ như phong kiến mê tín nên đem bỏ đi.
Lâm Dư biết mình lại bị giễu cợt, chỉ hẩy hẩy cái mũi không thèm phản bác, sau đó lại bắt đầu diễn trò biệt ly: “Anh ơi, nếu không còn gì nữa thì em đi đây.”
Tiêu Trạch thấy có gì đó cấn cấn: “Cậu đi đâu?”
“Em muốn đến huyện Hiếu Thủy mà anh nói ấy.” Lâm Dư nói xong lại có điểm kinh sợ, “Chỗ kia có xa lắm không anh? Chắc vé xe lửa sẽ không đắt tới bốn trăm bốn mươi ba đồng đâu ha?”
Tiêu Trạch cũng hiểu, thì ra cái tên này là quyết tâm muốn đi tìm người ta.
Anh đi tới ghế mây ngồi xuống, Lâm Dư thấy thế cũng mau lẹ ngồi xuống ghế nhỏ trông coi ở cạnh bên, hệt như tư thế chuẩn bị nghe kể chuyện xưa. Anh rút ra một tấm bản đồ trong cuốn sách trên kệ ra, sau khi mở ra thì nhanh chóng chỉ tay đến vị trí huyện mà nói: “Thị trấn này không lớn, có không ít các thôn, Lập Xuân có khả năng cao đang làm việc ở trên quốc thổ, cho nên muốn tìm cũng không khó.”
Lâm Dư nghi hoặc mà hỏi: “Sao anh biết người đó làm việc ở đâu?”
“Túi mà cụ bà xách là của viện thăm dò quy hoạch phát hành, trước đây có từng thấy qua.”
“Trước đây anh từng qua huyện Hiếu Thủy hả?”
Tiêu Trạch rũ mắt nhớ lại: “Năm ngoái khảo sát có từng đi qua, nhưng mà thời gian cấp bách, chỉ có thể cùng viện nghiên cứu địa phương và kỹ thuật viên khoa đảm bảo canh tác ăn qua một bữa cơm. Không xa lắm, lái xe đi đường cao tốc gần nhất cũng chỉ tốn ba bốn tiếng.”
Lâm Dư lấy ra tấm thẻ ngân hàng để ở cái ví nhỏ đặt trong ba lô ra: “Ra cửa phải lấy chút tiền mặt mới được. Anh cho em số thẻ đi, sẵn tiệ em gửi tiền thuê nhà cho anh luôn.”
Tiêu Trạch không thiếu chút tiền đó: “Vậy tôi cũng phải trả lương cho việc cậu trông cửa hàng rồi?”
“Anh khỏi cần trả, em cũng rảnh rang không có gì làm mà.” Lâm Dư không rõ ý tứ của Tiêu Trạch, chỉ mở to hai viên mắt nhìn đối phương, người nghiêng qua bấu chặt tay vịn có vẻ không giống lấy lòng, mà là đang tìm việc.
Tiêu Trạch nói: “Tầng gác cũng trống không có ai.”
Lâm Dư hiểu được anh đã đáp lại ước mong của mình, sẵn tiện được voi đòi tiên: “Anh này, đợt trước anh tới huyện Hiếu Thủy vội vàng quá, chắc là chưa có kịp đi dạo đâu ha, hay là lần này đi một chuyến đi?”
Thấy Tiêu Trạch không phản ứng gì, cậu liền bổ sung: “Em chỉ là nghĩ muốn anh đi cùng, hiện tại mấy tên lừa gạt siêu nhiều, lỡ em gặp chuyện gì không hay phải làm sao đây.”
Tiêu Trạch tiếp tục không nói chẳng rằng, cậu cũng chả thèm bày trò mời gọi nữa : “Anh không đi thiệt hả, vậy em tùy cơ ứng vậy, lúc về sẽ tặng anh bó hoa dại ven đường nha.”
Lâm Dư tự mình phiền mình là được rồi, cậu cầm ba lô đi lên lầu lấy hành lý, mới vừa đi tới cửa tầng gác thì Tiêu Trạch ở phía sau truyền lên: “Ngày mai năm giờ, chậm thì tự mình lăn đi.”
Ngày hôm sau quả thật xuất phát vào lúc năm giờ rưỡi, lúc này trên đường cao tốc không nhiều xe cộ lưu thông, cho nên đoán chừng tám giờ rưỡi là có thể đến huyện Hiếu Thủy. Lâm Dư thắt dây an toàn ngồi ghế cạnh tài xế, cầm cuốn truyện tranh moi từ cửa tiệm ra đọc.
Một đường không ai mở miệng, lúc đi vào huyện Hiếu Thủy dừng ở ven đường ăn sáng, giá trong thị trận rẻ vô cùng, một ly sửa đậu nành nhiều như vậy chỉ tốn có một đồng năm. (~5000 VNĐ). Ăn xong liền nhìn theo hướng dẫn, cả hai đều dự định tiến thẳng vào đất liền.
Đây là một địa phương còn nghèo nàn, cho nên các đơn vị của cơ quan phốc gia nhìn qua khá phô trương, tòa cao ốc mới vừa được tu sửa vô cùng có phong thái, bồn hoa phía ngoài được bảo dưỡng nhìn đẹp ơi là đẹp. Tiêu Trạch dừng ở trước đường cái tắt máy sau đó hỏi: “Vậy cậu tự đi hay để tôi theo?”
Lâm Dư cởi dây an toàn ra: “Anh đi cùng em đi, anh hung tàn như vậy, bọn họ sẽ cho bọn mình là lãnh đạo tới kiểm tra, nhất định được coi trọng hơn.”
Tiêu Trạch rút chìa khóa xe: “Có lãnh đạo nào mà dẫn theo mấy nhóc công nhân nhỏ đi theo chứ.”
Cả hai xuống xe băng qua đường, Lâm Dư nghiên người qua anh càn rở đến vui vẻ, nhỏ giọng đùa giỡn: “Anh có thể gọi em là honey của anh mà.”
Hai người đi đến giữa vạch trắng con đường, trước sau đều là xe cộ bay như tên bắn, giờ đây Tiêu Trạch không còn tỏ vẻ nghiêm túc như ngày thường, trên mặt còn có chút ý cười. Anh giơ tay bóp bóp sau gáy Lâm Dư, trả lời: “Coi như tôi thích đàn ông, cũng nhìn không lọt mấy loại gà giò(*) như cậu.”
(*) Còn có tên khác là gà tơ, ý chỉ người đó vẫn chỉ là một đứa con nít.
Lâm Dư cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng ghê gớm: “Em là người đẹp nhất trong chỗ xem bói đó, sao anh có thể bới móc em như vậy chứ.”
Cả hai cứ thầm thì như thế mà đi qua đường cái, sau đó nhìn thấy phòng gác cửa có một người bảo vệ còn trẻ tuổi đang chơi điện thoại di động, cả hai liền đi đến hỏi thăm có ai tên là “Lập Xuân” hay không thì đối phương nói mình vừa tới, cho nên không quen biết ai ca.
Nếu đã nói vậy, chỉ còn cách đi bộ tới các phòng mà tìm, Tiêu Trạch quen thuộc với đơn vị này, tư thái nhìn qua giống như tới thị sát, còn Lâm Dư thì ngược lại, cậu hành nghề tự do cho nên chưa từng vào đi vào các đơn vị cơ quan, cảm giác lúc này có đôi chút sợ hãi.
Thế nhưng chỗ nào cũng hệt nhau, hỏi thăm đã mệt, hành động còn vất vả hơn. Những người trong ngành không nhất thiết phải quen biết nhau, cả hai thăm dò từ khu quy hoạch, quặng mỏ, phá dỡ nhà ở hỏi qua một lượt, đều không có ai biết người nào tên là Lập Xuân.
Lâm Dư có chút dao động: “Anh ơi, có thể anh ta không có làm việc ở đây thì sao?”
“Đại đội giám sát với trung tâm chấn chỉnh đất đai chưa có tìm qua, thử tìm chỗ đó xem.” Tiêu Trạch bị hỏi đến phiền, đi ra tòa cao ốc để hút điếu thuốc. Anh mới vừa nhả ra một miệng khói sương mù, đột nhiên nhìn thấy một người quen mắt bước xuống xe.
Đối phương cũng nhìn thấy anh, vội bước nhanh lên bậc thang, lúc tới liền đưa tay phải ra: “Đội trưởng Tiêu? Tôi còn tưởng mình nhìn lầm chứ, sao tới đây cũng không nói trước một tiếng, đã có công việc mới chưa?”
Tiêu Trạch bắt tay với đối phương: “Tới đây tham quan chút thôi.” Anh vừa nhìn chiếc xe kia,cấp bậc đã lên thì chiếc xe cũng được đổi mới, “Phải gọi anh là chủ nhiệm Lưu mới đúng, xin chúc mừng.”
“Cũng do gặp may thôi, hồi trước có một công trình xảy ra chút vấn đề, chủ nhiệm Trương lui vào, không còn cách nào khác cho nên tôi mới đứng ra thay.” Người được gọi là chủ nhiệm Lưu bỗng hạ thấp âm lượng, nói xong liền cười rộ lên, “Chưa có việc nên chắc có nhiều thời gian, lần trước vội vàng quá chưa ăn được, tối hôm nay chúng ta ngồi với nhau một chút.”
Hàn huyên với nhau vài câu, Tiêu Trạch vẫn chưa quên đi mục đích đến đây: “Đúng rồi, anh có biết ai tên là Lập Xuân hay không?”
Lâm Dư vẫn luôn đứng phía sau anh, nghe thấy anh hỏi liền nhích lại gần một tí, thậm chí hơi thở còn phất nhẹ qua vai anh, ấm vô cùng. Chủ nhiệm Lưu nghe xong đứng hình hai ba giây rồi hỏi ngược lại: “Sao anh biết anh ta, anh ta từ trạm kỹ thuật điều đến trung tâm chấn chỉnh rồi, đã sớm không còn làm việc ở đây nữa.”
Tiêu Trạch không trả lời vấn đề của đối phương: “Bây giờ vẫn đang làm việc trung tâm chấn chỉnh sao? Được rồi, cảm ơn anh, buổi tối gặp lại, anh cứ làm việc của mình đi.”
Ý tứ của anh vô cùng rõ ràng, nói xong cũng chuẩn bị đi, Lâm Dư vừa đi xuống bậc thang cùng anh bỗng nhiên lại bị chủ nhiệm Lưu gọi lại. Tiêu Trạch dừng lại quay đầu, thấy đối phương ấp úng mới hỏi: “Có phải là có chuyện gì khổng?”
Chủ nhiệm Lưu do dự mất nửa ngày: “Mùa đông năm ngoái Lập Xuân đã không còn nữa rồi.”
Sau đó liền bổ sung một câu: “Chính là từ tầng lầu nơi này nhảy xuống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook