Đợi cho Range kể xong toàn bộ quy tắc chi tiết của cuộc giao dịch này.

“Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ dạy cho anh cách chế tạo thẻ bài ma pháp.”

Thalia không có nhiều do dự vô nghĩa, đáp ứng đề nghị của Range.

"Tốt, trước ngày mai tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng thân phận trong nhà cho cô, nữ hầu với quản sự, 2 cái thân phận này, cô muốn..."

“Quản sự.”

Không đợi Range nói xong, Thalia liền dùng giọng nói lạnh như băng cắt đứt câu hỏi của hắn.

Range nhẹ nhàng gật đầu, không dám chọc giận cô ta.

Mặc dù hắn cảm thấy phản ứng của mình có thể hơi hèn nhát, và hắn chắc chắn rằng Thalia bây giờ sẽ không dễ dàng làm tổn thương hắn, nhưng với tư cách là sinh vật sống, giữa hắn và Thalia có một khoảng cách tuyệt đối, Range vẫn sẽ cảm thấy một chút sợ hãi khi ở gần cô ta.

Trong sách nghiên cứu về Ác Ma Học của thế giới này có viết: "Ác ma giết người, không cần lý do, cũng không có cảm giác tội lỗi."

Chỉ cần họ nảy sinh chút ý nghĩ vu vơ, thì họ sẽ làm.

Hiện tại, dù hành vi của Thalia có vẻ như không khác gì con người, nhưng sự thật là cô chỉ đang che giấu bản tính hung ác tàn nhẫn của mình, để nỗ lực hòa nhập vào xã hội nhân loại.

Dù hành động của mình đã được coi là "bảo hổ lột da" rồi, nhưng cũng không cần thiết phải vô ích mà trêu chọc con hổ cái này, tự mình đào hố cho mình.

Đúng, nếu như nói mình là một con mèo hiền lành, thì Thalia chính xác rất giống hổ cái, mặc dù con hổ này đã đáp ứng là sẽ không tổn thương mèo con, nhưng khi mèo con ở bên cạnh mãnh hổ thì vẫn sẽ run lẩy bẩy.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Range có chút bất giác nhếch lên.

Nhưng mà điều này khiến Thalia hơi nhíu mày.

Cô lại cảm thấy cái tên thiếu niên nhân loại này đang suy nghĩ đến một chút việc rất đáng ghét.

Nhưng cô hoàn toàn không có chứng cứ.

Chỉ là một loại trực giác không thể giải thích được.

"Vậy tiếp theo, xin hãy giúp đỡ tôi nhiều hơn, giáo viên Tata."

Giọng nói của Range trở nên rõ ràng hơn nhiều, trên mặt vẫn giữ nụ cười vô hại.

Xưng hô này dường như khiến cho Thalia cảm thấy có chút khó chịu, cô không để ý đến Range giống như mọi khi.

Nhưng mà lần này, cô không có phủ định, cũng tương đương với chấp nhận quan hệ cô trò của hai bên.

Nửa tháng sau.

Vào buổi sáng khi mùa hè sắp kết thúc và mùa thu đang đến, ánh nắng mặt trời cùng với tiếng rơi của sương sớm đã đánh thức đất trời.

Ánh sáng ban mai như những sợi lông vũ màu vàng nhạt, nhẹ nhàng lướt qua sân ga màu xám đậm và những thanh ray kim loại lạnh lẽo, mang đến cho nó một chút dịu dàng.

Tại ga tàu đường ray ma năng của thành phố biên giới Nam Wantina, người đi lại tấp nập.

Những người đang vội vã trên hành trình của họ chia tay nhau ở đây, hoặc gặp gỡ nhau, bắt đầu một hành trình mới.

Những cuộc trò chuyện phiếm của những người đồng hành khi chờ đợi tàu, lời chào tạm biệt của những người thân yêu, và những tin tức về tàu đến và đi từ đài phát thanh, hòa quyện vào nhau trở thành giai điệu đặc trưng nhất của không gian này.

Ở một bên của sân ga, quản gia Hans cầm chiếc vali trong tay, đưa cho Range, Range cũng chắc tay cầm lấy.

“Cám ơn ông, Hans.”

Range vừa cười vừa nói.

“Thiếu gia Range phải chăm sóc tốt cho chính mình”

Tiếng nói của quản gia vẫn trầm thấp như cũ, chẳng qua, trong thâm tâm lại có chút dịu dàng.

Noe lại đi đến tỉnh khác, như vậy chỉ còn Hans là có thể thay thế cha thiếu gia đến tạm biệt hắn.

Còn hai tuần nữa là bắt đầu khai giảng, Range và Thalia đã đến nhà ga, hôm nay họ sẽ khởi hành từ khu vực biên giới Nam Wantina đến vùng nội địa của Vương quốc Hutton, thủ đô của Icerita.

Ngồi trên đoàn tàu đường ray ma năng đi tới thủ đô cần mất hơn một ngày.

Sau khi họ đến thủ đô Vương quốc, lại thêm ba ngày nghỉ ngơi, thì chính là lúc thi đầu vào.

“Thiếu gia Range, thuận buồm xuôi gió!”

Nữ hầu không giấu được vẻ lo lắng trên mặt, nhưng trong lời nói lại tràn đầy ưu sầu.

"Trong thời gian ngắn ngài tốt nhất không nên quay lại, nếu như ông chủ Noe phát hiện ra ngài ăn trộm di vật cổ đại trong nhà, ông ấy nhất định sẽ không buông tha ngài..."

Theo lý thuyết.

Những việc mà Range đã gây ra trước đây ở thị trấn cộng lại, cũng chỉ là khiến Noe cảm thấy buồn bã.

Nhưng nếu Noe phát hiện ra Range đã dùng mất bảo vật gia truyền của gia đình [Thánh ca bi thương ], Noe chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Trong hơn hai tháng qua, sự vui vẻ và hòa đồng của Range đã khiến mọi người trong dinh thự thay đổi cách nhìn với hắn. Họ dần dần trở nên thân thiện hơn với hắn, và ngay cả nữ hầu Francine, người đã có mối quan hệ tốt nhất với hắn ngay từ đầu, cũng không còn nói chuyện một cách e dè nữa.

“Không có việc gì, không có việc gì.”

Range vẫn mỉm cười ung dung, tựa như có thể khiến cho những người quan tâm hắn đều yên lòng.

Nếu như cha của hắn, Noe, nhìn thấy hắn cùng Thalia dùng [Thánh ca bi thương] để làm ra thẻ bài ma pháp gì đó, ông ấy chắc chắn sẽ ngồi phịch xuống ghế vì sốc.

Mà không trách móc hắn.

Quản gia Hans thản nhiên mỉm cười lắc đầu, vừa nghe Range cùng nữ hầu Francine trò chuyện, ông đại khái đoán được nguyên nhân vì sao Range lại có vẻ tự tin.

Ngay sau đó ông nhìn ra phía sau Range, ông thấy một Thalia đã thay đổi hoàn toàn trang phục của mình.

Áo khoác của cô ấy được cắt may vừa vặn, dưới cổ áo váy, một chiếc cà vạt lụa được thắt cẩn thận, trông thanh lịch và nghiêm túc.

Sau khi thoát ra cái lốt lưu dân bẩn thỉu vô cùng, Thalia như một viên đá quý sáng lấp lánh.

“Tiểu thư Tata, tôi xin giao phó thiếu gia cho cô.”

Hans thành khẩn nói.

Khi lần đầu tiên truy tìm Thalia dựa trên bức tranh của Range, quản gia Hans đã vô cùng ngạc nhiên khi vị thiếu gia ngu ngốc kia lại hợp ý một cô gái mạnh mẽ và nguy hiểm như vậy.

Nhưng nhìn thấy thiếu gia hòa hợp với cô như vậy, Hans dần dần cảm thấy yên tâm.

“...”

Thalia không trả lời, nhưng khẽ gật đầu.

Mặc dù trông cô bằng tuổi Range nhưng tính tình điềm tĩnh và lạnh lùng khiến người ta cho rằng cô trưởng thành hơn Range rất nhiều.

Khi đã nhận tiền, cô ấy sẽ nghiêm túc thực hiện nội dung giao dịch, ngay cả khi quản gia không nhờ vả, cô ấy cũng sẽ làm như vậy.

Bất kể là bảo vệ cho Range không bị sát hại, hay là làm giáo viên của Range.

Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi này, ở đằng xa, một bóng hình mờ ảo xuất hiện ở cuối đường ray cùng với tiếng còi.

Rất nhanh, rung động trên đường ray ngày càng tăng lên, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, hình dạng của đoàn tàu cũng ngày càng rõ ràng hơn, ánh nắng chiếu vào thân tàu, lấp lánh ánh kim loại.

Ánh sáng ở đầu đoàn tàu dần trở nên sáng rõ, xuyên qua từng lớp sương mù buổi sáng trong không khí, dẫn đường cho con thú thép khổng lồ hướng đến đích đến.

Range lấy vé của mình ra xem, ghi nhớ vị trí ngồi mà mình và Thalia sẽ tìm đến.

Vào đúng thời điểm sắp chia tay này.

Quản gia Hans đột nhiên nhớ tới cái gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói ra:

“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, trước khi ra đi, không thể cho tiểu thư Tata xem bức chân dung trong phòng của thiếu gia quả thực là...”

“Khụ khụ!”

Tuy nhiên, khi quản gia Hans còn chưa kịp nói xong câu "Thật là đáng tiếc", Range đã vội vàng ho hai tiếng để cắt ngang ổng.

Range chắc chắn rằng quản gia tuy không muốn hại mình, nhưng tuyệt đối cũng không có ý tốt gì!

“Bức tranh gì?”

Thalia, người bất ngờ được nhắc tên, nhìn Range và hỏi.

Range trong lòng lo lắng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thong dong trả lời:

“Bức chân dung của một bà cụ nghèo khổ, tác phẩm đầu tay của tôi, nhưng Hans và Francine dường như đều rất thích bức tranh đó ...”

Ngay lúc này, đoàn tàu màu xám và nâu đỏ lao vun vút vào sân ga, tiếng phanh và tiếng ma sát của bánh xe với đường ray hòa quyện vào nhau, che lấp tiếng nói của Range.

Đoàn tàu dần giảm tốc độ và dừng hẳn.

Vì chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình, Thalia không còn quan tâm đến chủ đề này nữa, mà dời ánh mắt khỏi Range.

Ánh sáng ấm áp từ cửa sổ đoàn tàu chiếu ra, phản chiếu khuôn mặt của những người ngồi trong xe, cửa xe từ từ mở ra, một làn gió mát từ trong xe bay ra đập vào mặt.

Mà những hành khách đang chờ đợi trên sân ga cũng bắt đầu tiến gần đến cửa xe và đi vào.

Giữa dòng người qua lại, Range thở phào nhẹ nhõm, may mắn là hắn đã qua được bằng trí thông minh của mình, lần sau trở về, nhất định phải cất bức tranh này đi thật kỹ, tuyệt đối không thể để Thalia phát hiện ra rằng người phụ nữ nghèo khổ đáng thương kia chính là cô.

“Vậy thì tôi đi đây.”

Range cười mỉm vẫy tay tạm biệt quản gia và nữ hầu, quay đầu bước vào toa xe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương