Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy
-
66: Ta Tuyệt Đối Không Cho Phép Ngươi Chết
“Cuộc đời có ai mà không chết, chỉ muốn giữ lại mốc son trong lịch sử.
”Đột nhiên câu thơ này tràn vào trong đầu tiểu cô nương câm điếc.
Trong chớp mắt, nàng cảm thấy một chút đau lòng.
Dạng người giống như Diệp Ninh, vì sao phải chết?Cho dù người trong thiên hạ đều chết hết, hắn cũng không đáng chết!Chưa bao giờ có một người đọc sách như thế này, tình nguyện đối đãi bình đẳng với người khác.
Cũng chưa từng có người, biết lúc nào nàng cũng có thể chết, nhưng mà vẫn làm chuyện như thiêu thân lao vào biển lửa.
“Diệp Ninh, ta nhất định không cho phép ngươi chết!”Tiểu cô nương nhớ bình đựng đầy đường trắng được nàng trân trọng đặt ở trong ngăn tủ, trong lòng âm thầm thề.
Nếu như nói lúc trước nàng là bị bức bách làm nhiệm vụ của Mật Điệp Ti, không thể nào không bảo vệ an toàn của Diệp Ninh.
Vậy thì lúc này ý nghĩ của nàng đã thay đổi.
Dạng anh hùng chân chính không câu nệ tiểu tiết như thế này, thật sự không đáng chết!Diệp Ninh không ngờ được mình thuận miệng nói một câu, vậy mà lại có thể khiến cho tiểu cô nương câm điếc sinh ra nhiều suy nghĩ như thế.
Hắn mặc quan phục, dự định đi Viện giám sát.
Nhưng mà tiểu cô nương câm điếc lại nắm chặt lấy quần áo hắn, dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn hắn.
“Chuyện gì vậy? Ngơi muốn đi cùng với ta?”Diệp Ninh nhíu mày.
“Ta đi làm… Không, là đi làm việc, ngươi đi theo ta không thích hợp.
”Nhưng tiểu cô nương câm điếc chớp đôi mắt to ngập nước nhìn hắn.
Lập tức trong lòng Diệp Ninh mềm nhũn.
Ai, nha đầu này, quá thiếu cảm giác an toàn.
Nhất định cuộc sống lúc trước của nàng rất khổ, nên sợ ta vứt bỏ nàng, cho nên muốn đi cùng ta.
Loại tâm lý này là rất bình thường.
Diệp Ninh thở dài, nói.
“Ngươi đi theo ta cũng được, nhưng mà không được chạy loạn, cũng không được nói lung tung… A, đúng rồi, ta quên ngươi không biết nói.
”Diệp Ninh vẫn là đồng ý.
Nhưng mà hắn lại không biết.
Tiểu nha đầu nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu này, thế mà trong lòng lại hàm chứa suy nghĩ ác độc muốn bảo vệ hắn an toàn.
…Đúng lúc hai người lên đường, sắp đi đến Viện giám sát.
Lúc này, cửa lớn Viện giám sát đã mở rộng.
Đoán chừng có mấy chục người, đang đợi ở trong sân.
Bọn họ đang thổi lửa, thế mà lại là đang nướng thức ăn.
“Mùa đông khắc nghiệt, người người trốn ở trong phòng không ra ngoài, các ngươi đúng là hưởng thụ, thế mà lại ở đây làm đồ nướng!”Thái Hướng Cao đến sớm nhìn thấy một màn trước mắt này.
Cả người thật sự là sắp tức đến điên.
Nhóm người này có còn là quan hay không?Lại liếc nhìn, đen xấu mập mạp, lão đầu gầy còm kỳ quái, người trung niên cả người toàn mùi rượu, còn có một đám quần áo không chỉnh tề đang cười toe tóet không có một chút hình dáng nào của quan lại.
Các ngươi cũng coi là quan!?“Ai yo, là Thông Phán đại nhân mới đến, cái này thì ngươi không hiểu rồi, càng là mùa đông, càng phải làm đồ nướng ở bên ngoài, mùi vị này, chậc chậc chậc.
”Lào đầu kỳ quái nước bọt chảy ròng ròng, loay hoay con dê béo ở trên đống lửa.
“Còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa!”Thái Hướng Cao quả thực là bị chọc giận đến điên, hắn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm chỉ đám người nói.
“Các ngươi ở đâu ra còn một chút dáng vẻ làm quan? Viện giám sát là nơi trang nhiêm cỡ nào, thế mà các ngươi lại ở nơi này nướng thịt dê, uống rượu! Nha môn Đại Chu ta, làm gì có nơi nào giống như các ngươi, các ngươi… Các ngươi quả thật không phải là con người.
”Hắn rất muốn mắng thô tục.
Nhưng hắn là một người đọc sách, bên trong tri thức của hắn căn bản không có thô tục, nghẹn cả nửa ngày, cũng chỉ nói ra được câu “không phải con người”.
Lực sát thương gần như bằng không.
Nhóm người này ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái.
Lão đầu kỳ quái không quan tâm cười cười, ý vị thâm trường nhìn Thái Hướng Cao, nói.
“Đại nhân đừng tức giận, tức giận làm hại thân thể, không đáng đâu, hơn nữa ngươi mắng chúng ta, cũng tương đương với việc mắng chửi chính mình.
”“Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ biến thành bộ dáng như chúng ta.
”“Ha ha ha…”Có không ít người cười nhạo.
Bọn họ cười toe toét, bắt đầu chia thịt uống rượu.
“Diệp huynh, Viện giám sát thật sự còn có thể cứu sao?”Thái Hướng Cao ngã ngồi xuống bên trong tuyết.
Hôm qua được Diệp Ninh cổ vũ, hắn phấn chấn tinh thần,vào lúc này đã hoàn toàn bị dập tắt.
Viện giám sát tiêu rồi!Thật sự tiêu rồi!Nhìn đám người ở trong viện này đi, giống dáng vẻ còn cứu được sao?Không đúng, nói đúng ra, bọn họ còn có chút bộ dáng của con người sao?Tuyệt vọng bao phủ lấy Thái Hướng Cao.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Sau đó một thanh âm yếu ớt truyền đến.
“Ta, ta… nghe nói, nơi này có thanh thiên đại nhân có thể làm chủ cho dân.
”Đám người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy có hai lão hán đứng ở cửa.
Lão hán mặt đâty bụi bặm, một thân áo vải thô gai, còn có nhiều lỗ rách, ở trongmùa đông khắc nghiệt này, da thịt bị lạnh cóng đến trắng bệch.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook