Tuy rằng Minh Phong rất thích sự nghiệp của mình, nhưng anh không thích mời người khác vào nghề, dù sao thì theo lời của những người ngoài cuộc, những tác phẩm của anh là “Không nghiêm chỉnh”. Cho nên những lời Alx nói anh cũng chỉ nghe cho biết thế thôi, không có khả năng thật sự đề cử nghề người mẫu tạp chí người lớn cho một sinh viên mà gần như chỉ quen mặt.

Dụ Hàm Tinh……

Minh Phong niệm một lần tên này, cảm giác thật dễ nhớ cũng thật dễ nghe.

Trên màn hình điện thoại là một album chân dung của Dụ Hàm Tinh, tông màu ấm nhu hòa tươi đẹp, Minh Phong lướt xuống xem, nhịn không được like một cái cho bài viết Weibo của Alx.

Ánh mắt của hiếu niên đặc biệt trong sáng, dù không chỉnh sửa cũng đủ thuần túy động lòng người, đây là kết luận trước kia mà Minh Phong quan sát ra.

Kỳ thật bên người anh cũng có rất nhiều nam nữ tuổi đôi mươi, nhưng bề ngoài và khí chất của bọn họ đều có cảm giác rất trưởng thành, yêu cầu họ mặc đồng phục trường học để chụp đề tài thanh xuân quả thực là không tưởng.

Nhưng Dụ Hàm Tinh thì khác, dù Minh Phong cótiếp xúc gần gũi hay là xem ảnh chụp của cậu, đều có thể rõ ràng cảm giác được khí chất thanh tân thoải mái độc nhất vô nhị của cậu cùng ánh mắt không chút phòng bị nào, phảng phất vẫn đơn thuần như một học sinh cấp ba vậy.

Minh Phong đã không đi học trong rất nhiều năm, ngoại trừ người mẹ vốn là giáo viên cấp ba ra, anh không còn tiếp xúc đến bất cứ cái gì có hơi thở vườn trường nữa. Mà có thể cảm giác đến  mùa hoa mùa mưa cứng cỏi cảm từ trên người Dụ Hàm Tinh, trong lòng Minh Phong bỗng dâng lên cảm xúc kinh hỉ đã lâu không có.

Tiệm trà sữa vào buổi tối mùa hè xếp hàng rất dài, Minh Phong lái xe ngừng ở ven đường, chờ đám người đàn dần dần tan đ, mới xuống xe gọi đồ.

Dụ Hàm Tinh vội đến mức đau nhức hết cả cánh tay, nhìn đến Minh Phong tới, chủ động mở miệng ngượng ngùng nói: “Hôm nay các loại trà quả đều hết rồi, anh gọi trà sữa nhé.”

“Cậu có đề cử gì không?”

“Tôi cũng không hay uống lắm……”

“Vậy làm gì đó đơn giản thôi.”

“Kem hồng trà được không?”

“Được.”

Dụ Hàm Tinh nhanh nhẹn pha chế, còn tri kỷ cắm ống hút cho Minh Phong, “Nhớ quấy đều lên nhé ạ.”

“Tối thấy được ảnh Alx chụp cho cậu rồi, rất đẹp.” Minh Phong ngậm một ngụm kem lớn, cảm nhận lớp kem tinh tế tan ra trong miệng, “Cậu rất thích hợp chụp ảnh cho tiểu thuyết đấy, sạch sẽ.”

“Nhiếp ảnh gia cũng nói thế…… Nhưng tôi không quá hiểu biết với nghề này.”

“Có thể hỏi tôi.” Minh Phong nói, “Đúng rồi, cậu học ngành gì trên đại học?”

Dụ Hàm Tinh nghẹn lời, nỗ lực nhớ lại giới thiệu của các nganh đứng đầu trên đại học mà  mình từng xem qua, chọn một cái mà mình còn nhớ rõ để trả lời: “Công nghệ thông tin……”

“Nghe có vẻ lợi hại ghê, sau khi tốt nghiệp thì làm gì?”

“Chắc là làm trên Internet, kỳ thật tôi cũng không rõ lắm, vẫn còn nhiều môn lắm rất nhiều.”

Minh Phong gật gật đầu, anh không hiểu những thuật ngữ chuyên nghiệp đó cho nên cũng không thắc mắc về chương trình học của Dụ Hàm Tinh.

“Ừm, thật ra tôi cũng không thích ngành mà mình đang học lắm.” Dụ Hàm Tinh tiếp tục bịa đặt, “Cho nên còn đang muốn tìm được công việc ổn định luôn khi đang học đại học.”

“À.”

“Anh vừa nhắc đến làm người mẫu ảnh cho tiểu thuyết……” Dụ Hàm Tinh trên mặt hiện ra hấp tấp xấu hổ, thử hỏi, “Tôi muốn thử.”

“Được thôi, tôi quen nhiều nhiếp ảnh gia lắm, bình thường bọn họ đều trực tiếp hợp tác với các biên tập của các tạp chí, tôi có thể giúp đề cử cậu cho bọn họ.”

Dụ Hàm Tinh trong mắt nở rộ ra chờ mong, “Cảm ơn.”

Minh Phong lấy một tờ đơn tuyên truyền đặt trên quầy, mượn một cái bút từ Dụ Hàm Tinh, viết một dãy sỗ điện thoại cho cậu, nói: “Đây là số điện thoại của tôi, có việc cứ liên hệ.”

“À, vâng, cảm ơn.”

Minh Phong liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường trên vách tường, còn 10 phút nữa là tiệm trà sữa sẽ đóng cửa.

Anh do dự không biết có nên nói kiến nghị của Alx cho Dụ Hàm Tinh nghe không.

Có lẽ đối phương nghe xong sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng khi thật sự bắt tay vào làm, chắc chắn sẽ phải thân mật tiếp xúc da thịt với các người mẫu khác,  điều kiện này mà nói ra sẽ khiến người khác nghĩ mình có âm mưu hạ lưu gì đó.

Nhưng Dụ Hàm Tinh giống như đang thiếu tiền, Minh Phong biết rõ với độ tuổi của mà tìm việc làm ổn định sẽ khó khăn như thế nào, nếu có thể giúp Dụ Hàm Tinh đi lối tắt mà nói, chính anh cũng sẽ cảm thấy vui mừng đi.

“nếu cậu muốn tìm một công việc ổn định …… ví dụ như giống tôi này……”

Minh Phong lẩm bẩm mở miệng, nhưng lời nói còn chưa nói xong, anh đã muốn thu hồi laih.

—— “Giống tôi này” là cái gì hả, cứ như thể mình đang đắc ý lắm ấy.

Minh Phong bỗng nhiên ảo não.

“Cậu có biết tạp chí《 Lý Tưởng Chủ Nghĩa 》 không?” Minh Phong cảm thấy vẫn nên thay đổi đề tài thực tế hơn.

Dụ Hàm Tinh cũng bắt đầu làm bộ làm tịch tự hỏi vài giây, trả lời: “Hình như có nghe thấy ở đâu rồi.”

“À thì, tôi là người mẫu hợp đông với tạp chí đó, gần nhất công ty đang muốn ký thêm người mới, nếu cậu cảm thấy có hứng thú thì có thể thử một lần.” Minh Phong tránh tầm mắt Dụ Hàm Tinh, “Nhưng mà tạp chí của chúng tôi là 20+, cho nên khá là……”

Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Khá là ‘người lớn’.”

“Ừm,.” Dụ Hàm Tinh làm ra bộ dáng hiểu ra, “Nếu muốn thử một lần thì hiện tại cần…… Làm gì?”

Minh Phong nhìn về phía cậu, nói: “Trước chụp thử, cái này tôi có thể giúp cậu hẹn Alx, đây là công việc của cậu ta, cho không mất phí.”

Dụ Hàm Tinh ngón tay nắm cạnh quầy lạnh lẽo, do dự mà cuộn tròn lên.

“Nếu cảm thấy hứng thú với ngành sản xuất này thì cậu có thể suy xét một chút……” Minh Phong nói xong, lại tự mình cười trước, “Nhưng nếu không thiệt tình thích, tôi kiến nghị cậu vẫn nên chọn việc  khác thì hơn.”

“Vâng, về nhà tôi nghĩ lại.” Dụ Hàm Tinh thành khẩn nhìn Minh Phong, “Cảm ơn anh.”

Khi ánh mắt của Minh Phong chạm đến đôi mắt sáng ngời của Dụ Hàm Tinh, anh không tự giác mà cúi đầu tránh đi, “Kem hồng trà bao nhiêu tiền?”

“Hôm nay miễn phí cho anh.” Dụ Hàm Tinh nói.

Minh Phong hút một ngụm trà sữa, hương vị ngọt ngào lạnh lẽo nồng đậm bao trùm trụ toàn bộ khoang miệng.

“Hôm nào tôi lại đến, tạm biệt.” Anh vội vàng nâng ly trà sữa hướng Dụ Hàm Tinh vẫy vẫy, thế nhưng đôi mắt vẫn nhìn sang hướng khác.

Dụ Hàm Tinh nhìn bóng lưng đĩnh bạt của anh, nhìn mãi đến khi bóng lưng ấy đi khuất trân trọng cất tờ truyền đơn có viết số điện thoại của Minh Phong vào cặp sách.

Sau khi trở về vào buổi tối, Dụ Hàm Tinh không kịp làm bài tập mà trước lên mạng tra động thái mới nhất của《 Lý Tưởng Chủ Nghĩa 》, quả thực thấy được tin tức tuyển dụng người mẫu nam.

Điều hấp dẫn cậu nhất không riêng gì thù lao bên của người mẫu, mà càng quan trọng là, bộ ảnh đầu tiên của người mới, cư nhiên có thể trực tiếp hợp tác cùng Minh Phong.

Cùng Minh Phong……

Cùng Minh Phong?!

Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Dụ Hàm Tinh chính là thân thể gần như ‘nude’ của Minh Phong nằm ở trên giường.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Dụ Hàm Tinh cảm thấy chính mình thật sự quá ngây thơ. Kỳ thật mỗi lần cậu nhìn thấy những bức hình của Minh Phong hợp tác cùng người mẫu nữ, trong lòng đều có cảm giác chua sót như bị xối nước vài giọt chanh vậy, còn mẫn cảm hơn cả các bạn học nữ đang theo đuổi thần tượng.

—— quả thực chính là tự cho là đúng mà nhập thân vào nhân vật “người yêu” của Minh Phong vậy.

Đương nhiên, Khác với những ảo tưởng xa xôi chạm không tới, Minh Phong là người mà cậu thường xuyên có thể mặt đối mặt, chỉ dựa điểm này cũng đủ tạo dũng khí cho Dụ Hàm Tinh trộm ở trong lòng chiếm hữu đối phương.

—— chỉ ở trong lòng đơn phương tuyên bố chủ quyền, cũng không ảnh hưởng đến ai.

Nhưng nếu sắp có một nam sinh có thể quay chụp ảnh thân mật với Minh Phong, dù biết rõ đây là công việc, Dụ Hàm Tinh vẫn cảm thấy uể oải.

Nếu một ngày bức ản đó thật sự xuất hiện trên tạp chí, cậu nhất định sẽ cảm thấy ghen ghét và khổ sở đi. Rốt cuộc, đối phương cùng đồng tính thân mật, điều này đối với Dụ Hàm Tinh thì có lực sát thương hơn nhiều so với anh thân mật với các mẫu nữ dáng người gợi cảm.

Nếu cơ hội như vậy có thể bị chính mình lấy được……

Dụ Hàm Tinh nhìn trần nhà trọ xuất thần.

Chỉ một lần thôi, dù chỉ có có một lần cũng đủ để cậu cảm thấy mỹ mãn. Muốn được Minh Phong dùng ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú, muốn được Minh Phong dùng hai cánh tay rắn chắc ôm lấy, muốn được đôi môi mềm mại của Minh Phong hôn, muốn được Minh Phong……

—— Muốn được Minh Phong vẫn luôn nhớ kỹ.

Buổi tối vài ngày sau đó, Minh Phong nhận được một cuộc gọi từ người lạ.

“À, là cậu.” Minh Phong nghe ra giọng nói của đối phương, “Sao cậu lại gọi vào số này? Hình như tôi cho cậu số khác mà.”

Dụ Hàm Tinh sửng sốt, sau đó ậm ờ giải thích: “Tôi tìm được lúc anh đặt hàng lần trước.”

“Vậy à…… Thế tờ giấy ghi số kia bị đánh rơi rồi?”

“Không, không có.”

“Vậy nhớ lưu số kia vào nhé,” Minh Phong nói, “Số này là số điện thoại công việc của tôi, cái kia mới là số tư nhân.”

Dụ Hàm Tinh không lý giải trọng điểm trong lời nói của Minh Phong là “số tư nhân”, còn tưởng rằng chính mình quấy rầy đến công việc của anh, vì thế vội vàng xin lỗi.

“Hôm nay tôi nghỉ, không sao đâu.” Minh Phong không thèm để ý, “Làm sao vậy, suy nghĩ kĩ muốn thử 《 Lý Tưởng Chủ Nghĩa 》 rồi sao?”

“Vâng.” tay Dụ Hàm Tinh cầm điện thoại, gật đầu về phía không khí, “Có cần điều kiện gì không ạ? Chiều cao, bằng cấp gì đó……”

“Không cần đâu, chỉ cần không có bệnh tật, đã thành niên là được.”

Tay đang nắm điện thoại của Dụ Hàm Tinh cứng lại rồi.

Thành niên…… Còn một thời nữa mình mới đủ mười tám tuổi.

Nhưng Dụ Hàm Tinh nhớ rõ hạn cuối tuyển chọn người mẫu của tạp chí là vào sau sinh nhật của cậu, như vậy nói cách khác nếu thực sự có may mắn ký được hợp đồng mà nói, đến lúc đó cậu cũng thành niên rồi.

“Vậy lúc tìm Alx chụp ảnh có cần chứng minh nhân dân không? Chứng, chứng minh nhân dân của tôi bị mất rồi.”

Minh Phong cười một tiếng, “Đương nhiên là không cần, cậu ta có phải cảnh sát đi kiểm tra tiệm net đâu.”

Hắn cười xong, lại tiếp theo nói: “Mà cậu cũng bất cẩn quá đấy, mất được cả chứng minh nhân dân, như thế mà xảy ra chuyện gì sẽ phiền toái lắm đấy, may mà đi làm lại cũng không mất thời gin lắm.”

“Vâng……”

“Thứ hai tuần sau cậu có đi học không? Alx được nghỉ ngày đó.”

Đối với học sinh cấp ba mà nói, thứ hai chính là tận thế của mỗi tuần.

Dụ Hàm Tinh lập tức quyết định ngày đó xin nghỉ bệnh, vì thế quyết đoán mà trả lời Minh Phong: “Không phải đi học, tôi đi được.”

“Vấy được rồi, tôi sẽ giúp cậu liên hệ với cậu ta trước.”

“Cảm ơn.”

Tới lúc phải tắt máy, cả hai người vẫn chưa mở miệng nói tạm biệt nhau, như thể vẫn còn chuyện chưa nói xong.

Không khí xấu hổ trong chốc lát, Minh Phong nhận thấy được sự im lặng vi diệu này, mở lời: “Sau này tôi sẽ nói tiếp những vấn đề cần lưu ý trong lúc quay chụp nhé, Cậu nhớ lưu số điện thoại kia của tôi vào máy đấy.”

Dụ Hàm Tinh đối mặt với bài tập trên bàn vội gật đầu không ngừng, “Vâng, tạm biệt.”

Tắt máy xong, cậu thở phào một hơi.

Tiếp theo chỉ cần xin nghỉ với chủ nhiệm lớp là tốt rồi, thành tích học tập của cậu rất ổn định, xin nghỉ cũng dễ hơn các bạn học khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương