Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

La Thiền thấy Loan Cận rất thích chiếc chuông trên mắt cá chân của nàng, tiếng chuông càng to thì hắn càng thấy hưng phấn...

Được rồi, đây cũng coi như là tình thú khuê phòng, mặc dù ban đầu nó chỉ là chuông hướng dẫn cho người mù.

Thu dọn sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ, tối nay Loan Cận chủ động ôm La Thiền vào lòng mà không cần nàng chỉ.

La Thiền: Khả năng học tập này vẫn ở mức chấp nhận được, trẻ nhỏ dễ dạy.

Cô giáo La tiếp tục nỗ lực, cọ cọ vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “A Cận, hôn lên trán ta đi.”

La Thiền thích hôn môi, khi hai người thân mật, nàng thường xuyên nhìn hắn bằng ánh mắt này.

Loan Cận học theo hôn lên trán nàng, ấm áp và trơn trượt.

La Thiền nhắm mắt lại, ngẩng đầu hôn lên cổ hắn: “Ngủ đi.”

Mấy canh giờ trước, Loan Cận vẫn đang kiểm kê thi thể đầy máu trong đình viện. Đối với hắn, giết người là chuyện quen thuộc nhất, không thể nói rằng mình thích hay ghét nó.

Làm chuyện tương tự quá nhiều sẽ sinh ra cảm giác tê liệt, không làm cho hắn đau khổ, cũng không làm cho hắn hạnh phúc.

Khi hắn đang tắm rửa thay quần áo, nghĩ rằng có người đang đợi mình trong phòng, lần đầu tiên trong đời, Loan Cận có ý nghĩ muốn quay trở lại nhanh chóng.



Cảm nhận được độ ấm áp trong ngực, Loan Cận hít một hơi thật sâu, trong lòng dường như có điều gì đó trăn trở nhưng không thể diễn tả được, chỉ biết rằng đó là một ý nghĩ khiến hắn muốn tăng nhanh bước chân.

Nghe thấy tiếng chuông trong phòng tối đen, tâm trạng không hề bối rối của Loan Cận khẽ run lên, theo tiếng chuông kêu leng keng...

La Thiền không bực bội khi thức dậy, miễn là nàng không mệt, đồng hồ sinh học của nàng luôn đúng giờ, vừa mở mắt ra, quả nhiên là tướng công của nàng đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Đầu nhỏ ghé vào trong lòng ngực Loan Cận, bàn tay của La Thiền giống như một con mèo, gãi gãi và ôm chặt lấy vòng eo của Loan Cận.

“Chàng dậy sớm thật đấy.”

Từ nhỏ Loan Cận luôn phải dậy trước bình minh để luyện công, đã hình thành thói quen từ lâu, ngoài ra hắn còn rất cảnh giác, hơi có chút gió thổi cỏ lay sẽ lập tức mở mắt theo phản xạ.

Sống trong Phù Sinh Đàn, không có được sự nhanh nhẹn như vậy, vài nhiệm vụ đã có thể lấy mạng mình rồi.

“Bổn tọa ngủ vài canh giờ là đủ. Ban ngày có thể ngồi xuống điều tức.”

La Thiền gần như tỉnh ngủ hẳn. Nàng thích gối lên tay Loan Cận, cầm lấy tay hắn, nàng cẩn thận nhìn nhìn.

Sao nàng cảm thấy những vết sẹo trên tay này dường như lại tăng lên?

Có chỗ còn vừa đông máu đóng vảy lại.

“Này là bị sao vậy?” La Thiền chỉ vào miệng vết thương mới.

Loan Cận rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Vô tình bị xước.”



“Chỉ cần nhìn bàn tay của A Cận, nếu không nói gì, ta có thể nghĩ chàng là một người mới nấu ăn đấy.”

Loan Cận không nghe ra cách trêu chọc của nàng, nghiêm nghị nói: “Bổn tọa dùng đao khí sẽ không bao giờ làm tay bị thương, dao làm bếp càng không bao giờ có khả năng.”

Với hàng trăm vũ khí ám khí, Loan Cận có thể dễ dàng dùng, còn dễ dàng hơn cầm bút, mực, giấy.

La Thiền không có hy vọng vào khiếu hài hước của tên đầu gỗ này, thậm chí hắn có thể không biết hài hước là gì.

“Buổi tối chàng trở về ta sẽ bôi thuốc cho chàng. Ta đã chuẩn bị thuốc rất tốt, những vết sẹo nhỏ này trên tay chàng sẽ biến mất.”

Loan Cận không quan tâm có vết sẹo nào không, nhưng nếu nương tử hắn muốn bôi nó thì tất nhiên hắn làm theo nàng.

“Hôm nay đi thảo dược đường không?” Loan Cận giống như vô ý hỏi.

La Thiền suy nghĩ xem hôm nay mình sẽ làm gì: “Sáng nay ta muốn trồng hoa và rau trong sân viện, ta cũng muốn vẽ tranh và làm một số việc.”

Loan Cận không có ý kiến gì về việc mà La Thiền muốn làm.

“Chàng thích ăn món gì, ta sẽ trồng nhiều loại khác nhau.”

Loan Cận không có sở thích đặc biệt, thế nên hắn nói: “Nàng thích loại nào, bổn tọa đều đồng ý.”

Thật dễ nuôi mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương