Không Có Ta Hắn Sẽ Sát Sinh
-
Chương 33:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bữa cơm chiều vẫn phong phú như ngày hôm qua, mỗi món không hề lặp lại.
Nghĩ đến đồ ăn thừa của nàng hôm qua, La Thiền hỏi: “Đồ ăn thừa hôm qua ta ăn còn không?”
Thời cổ đại, không có tủ lạnh, chuyện ăn sạch trong lời nói có lẽ là đã hỏng hết rồi.
Minh Đồ: “Những phần ăn còn lại của phu nhân, đêm qua thánh chủ đã ăn ạ.”
La Thiền sửng sốt một lúc, hôm nay nàng đã phân chia phần ăn trước và nói với Minh Đồ: “Hãy cất những phần ăn này đi, khi nào thánh chủ đói thì hâm lại đưa cho ngài ấy.”
Sau khi ăn tối, La Thiền đi tắm, để Song Mai gác cửa phòng ngủ, sau khi ngồi trên giường, nàng bắt đầu làm một bao thảo dược nhỏ để đắp mắt cho Loan Cận.
Sau khi chuẩn bị bao thảo dược, La Thiền dập tắt nến và nằm xuống giường.
Khi nàng còn hơi buồn ngủ, cuối cùng thì Loan Cận cũng trở về với toàn thân hơi nước.
Vẫn giống như đêm qua, từ đầu đến chân đều ướt sũng, hương hoa dâm bụt nồng đậm.
La Thiền rung mắt cá chân, tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong đêm, Loan Cận cởi áo choàng, nói: “Nàng chưa ngủ à?”
La Thiền xốc chăn lên, cầm lấy chiếc khăn đã chuẩn bị tốt từ trước ở đầu giường, nói: “Chàng lại đây, ta lau tóc cho chàng.”
Loan Cận cởi áo choàng, La Thiền mượn ánh trăng liếc nhìn hắn. Trên người hắn mặc không phải trường bào màu trắng viền xanh mà là y phục đàn sinh màu đen.
Loan Cận ngồi trên giường quay lưng về phía nàng, La Thiền duỗi thẳng chân từ phía sau hắn, hai chân vòng từ trái sang phải, đầu gối khuỵu xuống, đặt chân lên đùi hắn một cách tự nhiên.
“Chàng tắm ở đâu?”
La Thiền tắm rửa trong phòng ngủ, mấy nữ đàn sinh sẽ xách nước vào. Đây là lần đầu tiên La Thiền nhìn thấy một nữ hài tử dễ dàng bưng một cái bồn tắm lớn đến, La Thiền không nhịn được trợn tròn mắt.
Bàn tay to Loan Cận nghịch cái chuông vàng trên mắt cá chân của nàng: “đinh đinh đinh đinh” tiếng chuông lanh lảnh dễ nghe.
“Bên cạnh thư phòng, ngày thường đều nghỉ ngơi ở đó.”
“Sau này chàng về đây tắm rửa, ta có thể kì lưng cho chàng.”
Loan Cận: “Trên người ta có mùi máu tươi.”
La Thiền dừng xoa tóc một chút, nhéo nhéo tai hắn, lỗ tai của Loan Cận cử động, không biết tại sao nên hắn quay đầu hỏi: “Cánh tay mỏi hả?”
“Không đau, ta chỉ muốn nhéo tai thánh chủ thôi, thánh chủ không cho phép sao?”
Loan Cận ngắm nghía bàn chân nhỏ của nàng, nói: “Cho phép.”
La Thiền tiếp tục lau tóc cho hắn: “Ta không sợ mùi máu, thánh chủ về càng sớm, ta càng có thể nhìn thấy chàng sớm hơn.”
Loan Cận “ừ” một tiếng: “Ta biết rồi.”
Sau đó hắn nói thêm: “Nàng không cần gọi ta là thánh chủ.”
La Thiền cười hỏi: “Gọi là A Cận có được không?”
Gọi Loan Cận thì hơi xa lạ, Tiểu Cận thì không hợp, A Cận là hợp nhất.
Loan Cận gật đầu: “Ừ.”
Sau khi xoa một lúc, cánh tay của La Thiền thực sự mỏi, nàng nói: “Ta không thể lau được nữa.”
Loan Cận dùng nội lực hong khô tóc, La Thiền chạm vào hơi nước trên trên đỉnh đầu của hắn, thực sự rất nóng.
Nhận lấy khăn ướt, Loan Cận ném lên bàn trà, quay người lại nhìn chằm chằm La Thiền.
La Thiền kéo dây áo choàng của hắn nói: “Đừng nhìn ta, ta cũng không biết đọc suy nghĩ. A Cận muốn làm gì thì nói ra ta mới hiểu được.”
Loan Cận vuốt mắt cá chân của nàng và hỏi: “Hôm nay nàng có mệt không?”
La Thiền cười “khúc khích”, hỏi lại: “Nếu ta mệt thì sao, nếu ta không mệt thì sao?”
Loan Cận không xấu xa như La Thiền, vì vậy hắn thành thật nói: “Nếu nàng không mệt, ta muốn cùng phòng với nàng. Nếu mệt thì cứ ngủ vài canh giờ rồi nói sau.”
La Thiền: … Với vẻ mặt chân thành này, nàng trêu chọc hắn thật không tốt chút nào.
La Thiền nhẹ nhàng kéo áo trong của hắn, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, nàng cười nói: “Hôm nay ta không mệt, còn có thể chiến đấu được một trận.”
Loan Cận dùng tay phải kéo nhẹ cổ chân và túm người nàng qua.
...
Bữa cơm chiều vẫn phong phú như ngày hôm qua, mỗi món không hề lặp lại.
Nghĩ đến đồ ăn thừa của nàng hôm qua, La Thiền hỏi: “Đồ ăn thừa hôm qua ta ăn còn không?”
Thời cổ đại, không có tủ lạnh, chuyện ăn sạch trong lời nói có lẽ là đã hỏng hết rồi.
Minh Đồ: “Những phần ăn còn lại của phu nhân, đêm qua thánh chủ đã ăn ạ.”
La Thiền sửng sốt một lúc, hôm nay nàng đã phân chia phần ăn trước và nói với Minh Đồ: “Hãy cất những phần ăn này đi, khi nào thánh chủ đói thì hâm lại đưa cho ngài ấy.”
Sau khi ăn tối, La Thiền đi tắm, để Song Mai gác cửa phòng ngủ, sau khi ngồi trên giường, nàng bắt đầu làm một bao thảo dược nhỏ để đắp mắt cho Loan Cận.
Sau khi chuẩn bị bao thảo dược, La Thiền dập tắt nến và nằm xuống giường.
Khi nàng còn hơi buồn ngủ, cuối cùng thì Loan Cận cũng trở về với toàn thân hơi nước.
Vẫn giống như đêm qua, từ đầu đến chân đều ướt sũng, hương hoa dâm bụt nồng đậm.
La Thiền rung mắt cá chân, tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong đêm, Loan Cận cởi áo choàng, nói: “Nàng chưa ngủ à?”
La Thiền xốc chăn lên, cầm lấy chiếc khăn đã chuẩn bị tốt từ trước ở đầu giường, nói: “Chàng lại đây, ta lau tóc cho chàng.”
Loan Cận cởi áo choàng, La Thiền mượn ánh trăng liếc nhìn hắn. Trên người hắn mặc không phải trường bào màu trắng viền xanh mà là y phục đàn sinh màu đen.
Loan Cận ngồi trên giường quay lưng về phía nàng, La Thiền duỗi thẳng chân từ phía sau hắn, hai chân vòng từ trái sang phải, đầu gối khuỵu xuống, đặt chân lên đùi hắn một cách tự nhiên.
“Chàng tắm ở đâu?”
La Thiền tắm rửa trong phòng ngủ, mấy nữ đàn sinh sẽ xách nước vào. Đây là lần đầu tiên La Thiền nhìn thấy một nữ hài tử dễ dàng bưng một cái bồn tắm lớn đến, La Thiền không nhịn được trợn tròn mắt.
Bàn tay to Loan Cận nghịch cái chuông vàng trên mắt cá chân của nàng: “đinh đinh đinh đinh” tiếng chuông lanh lảnh dễ nghe.
“Bên cạnh thư phòng, ngày thường đều nghỉ ngơi ở đó.”
“Sau này chàng về đây tắm rửa, ta có thể kì lưng cho chàng.”
Loan Cận: “Trên người ta có mùi máu tươi.”
La Thiền dừng xoa tóc một chút, nhéo nhéo tai hắn, lỗ tai của Loan Cận cử động, không biết tại sao nên hắn quay đầu hỏi: “Cánh tay mỏi hả?”
“Không đau, ta chỉ muốn nhéo tai thánh chủ thôi, thánh chủ không cho phép sao?”
Loan Cận ngắm nghía bàn chân nhỏ của nàng, nói: “Cho phép.”
La Thiền tiếp tục lau tóc cho hắn: “Ta không sợ mùi máu, thánh chủ về càng sớm, ta càng có thể nhìn thấy chàng sớm hơn.”
Loan Cận “ừ” một tiếng: “Ta biết rồi.”
Sau đó hắn nói thêm: “Nàng không cần gọi ta là thánh chủ.”
La Thiền cười hỏi: “Gọi là A Cận có được không?”
Gọi Loan Cận thì hơi xa lạ, Tiểu Cận thì không hợp, A Cận là hợp nhất.
Loan Cận gật đầu: “Ừ.”
Sau khi xoa một lúc, cánh tay của La Thiền thực sự mỏi, nàng nói: “Ta không thể lau được nữa.”
Loan Cận dùng nội lực hong khô tóc, La Thiền chạm vào hơi nước trên trên đỉnh đầu của hắn, thực sự rất nóng.
Nhận lấy khăn ướt, Loan Cận ném lên bàn trà, quay người lại nhìn chằm chằm La Thiền.
La Thiền kéo dây áo choàng của hắn nói: “Đừng nhìn ta, ta cũng không biết đọc suy nghĩ. A Cận muốn làm gì thì nói ra ta mới hiểu được.”
Loan Cận vuốt mắt cá chân của nàng và hỏi: “Hôm nay nàng có mệt không?”
La Thiền cười “khúc khích”, hỏi lại: “Nếu ta mệt thì sao, nếu ta không mệt thì sao?”
Loan Cận không xấu xa như La Thiền, vì vậy hắn thành thật nói: “Nếu nàng không mệt, ta muốn cùng phòng với nàng. Nếu mệt thì cứ ngủ vài canh giờ rồi nói sau.”
La Thiền: … Với vẻ mặt chân thành này, nàng trêu chọc hắn thật không tốt chút nào.
La Thiền nhẹ nhàng kéo áo trong của hắn, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, nàng cười nói: “Hôm nay ta không mệt, còn có thể chiến đấu được một trận.”
Loan Cận dùng tay phải kéo nhẹ cổ chân và túm người nàng qua.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook