Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Minh Đồ vốn không muốn cho phu nhân xem chuyện này, ngay cả trong viện có mảnh vải máu me hắn ta cũng không muốn cho La Thiền thấy, sợ phu nhân không chịu nổi sẽ ngất đi.

“Trong phòng chữa bệnh không sạch sẽ lắm, phu nhân không nhìn tốt hơn.”

La Thiền: “Trong phòng không sạch sẽ … thì có thể chữa trị sao?” Đừng để miệng vết thương bị nhiễm trung chứ.

Minh Đồ không hiểu ý trong lời của La Thiền nên nói: “Không sao đâu, họ không ngại.”

La Thiền: “... Tốt hơn hết ta nên xem qua. Nếu thiếu người, ta vẫn có thể giúp.” Nói xong, nàng đi về phía phòng nhỏ, Minh Đồ chỉ có thể kiên trì đi theo.

Thật ra nhà gỗ không có bẩn, chỉ là có chút lộn xộn, đám đàn sinh ngồi lung tung khắp nơi, một ông lão chừng năm mươi tuổi và hai nam nhân mặc bố y bận trước bận sau, quả nhiên là thiếu người.

“Minh Đồ, ngươi mang giúp ta một chậu nước lại đây.”

“Phu nhân cần ạ?”

La Thiền xắn tay áo lên và nói với ánh mắt sáng quắc: “Chữa bệnh.” Làm sao nàng có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy… Tay nàng ngứa ngáy!



Mặc dù có những nữ nhân trong Phù Sinh Đàn nhưng đều là những nữ sát thủ từng trải qua bao trận chiến, sẽ không mặc váy xinh đẹp như La Thiền, sẽ không có khuôn mặt như hoa phù dung, vừa nhìn đã biết chưa gặp mưa gió bao giờ.

Ngay khi các đàn sinh nhìn thấy Minh Đồ đứng đằng sau nàng, họ biết nữ nhân này là ai, đều quay đầu đi, không dám nhìn hay đánh giá nàng.

Minh Đồ:... Lẽ ra hắn ta phải vào bằng cửa sau.

Ông lão trong phòng nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại liếc nhìn, sau đó nhướng mày nói: “Nha đầu ở La gia?”

Minh Đồ sửa lại: “Là phu nhân.”

Ông lão không trả lời hắn ta nhưng lại nói với La Thiền: “Mau! Ra tay giúp xem, để lão già này được xem y thuật của La gia!”

La Thiền không nói một lời, phát hiện có người gần đó chưa được chữa trị, vì vậy nàng ngồi xổm xuống, quay sang Minh Đồ nói: “Đi lấy nước.”

Minh Đồ: … Làm sao bây giờ?

Nhìn thấy phu nhân xé toạc quần áo dính máu của đàn sinh, lộ ra bộ ngực đầy máu của hắn ta, đầu của Minh Đồ như to ra.

Mặc dù những người trong Phù Sinh Đàn ít quan tâm đến việc nam nữ, nhưng họ cũng biết rằng không ai muốn một tân nương nhìn vào ngực của ngoại nam.



Minh Đồ nhắm mắt tự an ủi: Phu nhân hắn ta là đại phu, sẽ khác! Thánh Chủ sẽ không để ý... Phải không?

Khi Minh Đồ mang nước lên, La Thiền đã kiểm tra xong vết thương, trên ngực có rất nhiều lỗ nhỏ, nhìn qua như ám khí giống cây đinh, miệng vết thương còn ám khí chưa lấy ra sạch sẽ, nhưng may là ám khí không đủ dài, không có thương tổn cơ quan bên trong, mới chỉ bị thương ngoài da.

La Thiền rửa tay, đưa khăn sạch cho đàn sinh: “Cắn một chút, lau sạch vết thương, sẽ không đau nữa.”

Đàn y Hóa Trực, cũng là tiểu lão đầu kia, thủ pháp trị liệu của lão đầu này khá thô bạo, chưa bao giờ bận tâm đến việc đàn sinh có đau đớn hay không, trên thực tế, đàn sinh có sức chịu đựng rất cao, dù có đau thì một thời gian sau sẽ hết.

Đàn sinh đang trị liệu kia cầm lấy khăn vải cắn vào miệng.

“Này! Mảnh vải kia còn dùng được! Đừng để hắn cắn! Bọn họ da thịt thô ráp không sợ đau!” Lão đầu sốt ruột nói.

La Thiền nói mà không quay đầu lại: “Nếu ông nhờ ta giúp thì hãy làm theo phương pháp của ta. Phương pháp đối xử của mỗi người là khác nhau, và ta sẽ không can thiệp vào chuyện của ông.”

Có nghĩa là, ông tự lo liệu chuyện của ông đi, đừng nói quá nhiều.

Hóa Trực không ngờ phu nhân có vẻ ngoài thanh tú và yếu ớt không hề nói năng nhẹ nhàng chút nào, còn khá hung dữ. Lập tức mỉm cười, và tiếp tục làm việc trong tay.

Về phương diện công tác, La Thiền không có được tính khí tốt như mọi khi, mọi việc giao cho nàng thì phải làm theo ý mình, người khác có ý kiến thì đến và nói chuyện với lãnh đạo, được không? Không thì nhịn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương