Không Có Ta Hắn Sẽ Sát Sinh
-
Chương 21:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy rằng cởi xong cúc y phục, nhưng Loan Cận vẫn hơi nghiêng người lại gần La Thiền.
“Mấy tháng trước, ta phái người đến La gia.”
Mấy tháng trước, thánh lão vừa quy thiên, lúc đó Loan Cận đã phải ngưng chiến nghị hôn.
La Thiền khẽ gật đầu, hơi cong môi nói: “Cảm ơn sự quan tâm của chàng, bữa tối rất hợp khẩu vị của ta.”
Trên đời không có nhiều sự trùng hợp như vậy, rất phù hợp với suy nghĩ của nàng.
Với tư cách là thánh chủ Phù Sinh Đàn, trước khi hôn sự diễn ra phái người đi trông chừng tân nương dường như cũng không phải chuyện gì bất ngờ, chẳng khác gì một cuộc điều tra trước khi nghị hôn.
Loan Cận lại gần hơn, mắt hắn nhìn khoảng cách gần đánh giá khuôn mặt La Thiền. Bởi vì quá gần nên La Thiền gần như trở nên đối mắt... Nàng chỉ có thể hơi cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào cằm Loan Cận.
“Đêm đã khuya, chúng ta… đi ngủ đi?”
Bị nhìn chằm chằm cả người, ngay cả người điềm đạm, bình tĩnh như La Thiền cũng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Loan Cận ngồi thẳng người một chút, nói “ừm” rồi nằm xuống giường. Chiếc giường rất lớn, nhưng hai người lại rất gần nhau, cánh tay của Loan Cận bất ngờ chạm vào chân La Thiền, dường như hắn dừng lại một lúc, nhưng cũng không rời đi, mà nằm thẳng người ở đó.
La Thiền: Điều này có nghĩa là gì? Để nàng chủ động?
La Thiền nhẹ nhàng cởi áo trong bỏ xuống giường, chui vào chăn, mùi hương của hoa dâm bụt càng thêm rõ ràng.
Nàng không khỏi giật giật chóp mũi của mình hai lần.
Chẳng lẽ Loan Cận dùng hoa dâm bụt tắm? Nàng thực sự không thể tưởng tượng được cảnh đó.
Loan Cận dường như biết nàng đang nghĩ gì, mở miệng: “Mùi này có thể che đi mùi máu.”
La Thiền hít một lần nữa, nhưng nàng không thể ngửi thấy mùi máu chút nào. Tất cả tràn ngập hương hoa, giống như nằm trong một cánh đồng hoa.
Một lúc sau, Loan Cận vẫn không nhúc nhích.
Loan Cận không gần nữ sắc nên không hiểu những chuyện đó là chuyện bình thường, nhưng hắn không thể thuần khiết đến mức không biết quá trình của đêm động phòng hoa chúc chứ nhỉ?
Nàng thực sự không phải là “La Thiền”, ấn tượng của nàng về Loan Cận cũng khá tốt, vì vậy nàng cũng không đến mức phản kháng.
Đêm động phòng hoa chúc không làm gì, thật tội nghiệp cho tân lang.
Ngay khi nàng đang nghĩ về việc ngủ như thế này và nói về nó sau đó, Loan Cận bên người lại nhúc nhích.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng phủ tay nàng lên lưng, quay đầu lại, dùng đôi mắt rực lửa nhìn thẳng vào nàng.
La Thiền lật bàn tay nhỏ bé đang được hắn bao lấy, lòng bàn tay giơ lên, cầm tay hắn.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cũng không miễn cưỡng.”
Có thể vì sợ nữ nhân kháng cự nên dù tới điểm mấu chốt cũng không viên phòng, rõ ràng nam nhân như vậy không háo sắc.
Thậm chí có một chút dịu dàng vụng về.
Cho dù hắn đối xử với người khác như thế nào, ít nhất theo quan điểm của La Thiền, nam nhân này rất tôn trọng nàng.
Ngay cả khi nàng chỉ là một thứ nữ không nơi nương tựa.
“Nàng không sợ ta sao?” Hắn là ma đầu trong miệng người ta.
La Thiền siết chặt tay hắn lại: “Ta không sợ.”
Loan Cận dường như muốn nhìn rõ vẻ mặt của nàng, nhưng đáng tiếc thị lực của hắn không tốt lắm… Chỉ có thể hỏi: “Tại sao?”
“Vì trên đường chàng đưa ta một con chim điểu?”
Xem ra cách nhìn nhận sự việc khác nhau dẫn đến những kết quả khác nhau.
Dưới con mắt của nguyên chủ “La Thiền”, đó có thể là cảnh ma đầu hành hạ chim chóc đáng sợ, nhưng ở trong mắt La Thiền nàng, sẽ biến thành một người nam nhân vụng về bắt chim để trêu chọc nàng.
Loan Cận không hiểu mối quan hệ nhân quả giữa hai sự kiện, nhưng hắn biết mình muốn làm gì tiếp theo.
Bóng dáng cao lớn đột ngột đứng lên, sắp lật người lên trong giây tiếp theo, La Thiền vội nói: “Buông tay ra trước được không, cổ tay ta sắp trẹo rồi...”
Sức lực của Loan Cận quá lớn nên có thể làm trật cổ tay nàng.
Tuy rằng cởi xong cúc y phục, nhưng Loan Cận vẫn hơi nghiêng người lại gần La Thiền.
“Mấy tháng trước, ta phái người đến La gia.”
Mấy tháng trước, thánh lão vừa quy thiên, lúc đó Loan Cận đã phải ngưng chiến nghị hôn.
La Thiền khẽ gật đầu, hơi cong môi nói: “Cảm ơn sự quan tâm của chàng, bữa tối rất hợp khẩu vị của ta.”
Trên đời không có nhiều sự trùng hợp như vậy, rất phù hợp với suy nghĩ của nàng.
Với tư cách là thánh chủ Phù Sinh Đàn, trước khi hôn sự diễn ra phái người đi trông chừng tân nương dường như cũng không phải chuyện gì bất ngờ, chẳng khác gì một cuộc điều tra trước khi nghị hôn.
Loan Cận lại gần hơn, mắt hắn nhìn khoảng cách gần đánh giá khuôn mặt La Thiền. Bởi vì quá gần nên La Thiền gần như trở nên đối mắt... Nàng chỉ có thể hơi cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào cằm Loan Cận.
“Đêm đã khuya, chúng ta… đi ngủ đi?”
Bị nhìn chằm chằm cả người, ngay cả người điềm đạm, bình tĩnh như La Thiền cũng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Loan Cận ngồi thẳng người một chút, nói “ừm” rồi nằm xuống giường. Chiếc giường rất lớn, nhưng hai người lại rất gần nhau, cánh tay của Loan Cận bất ngờ chạm vào chân La Thiền, dường như hắn dừng lại một lúc, nhưng cũng không rời đi, mà nằm thẳng người ở đó.
La Thiền: Điều này có nghĩa là gì? Để nàng chủ động?
La Thiền nhẹ nhàng cởi áo trong bỏ xuống giường, chui vào chăn, mùi hương của hoa dâm bụt càng thêm rõ ràng.
Nàng không khỏi giật giật chóp mũi của mình hai lần.
Chẳng lẽ Loan Cận dùng hoa dâm bụt tắm? Nàng thực sự không thể tưởng tượng được cảnh đó.
Loan Cận dường như biết nàng đang nghĩ gì, mở miệng: “Mùi này có thể che đi mùi máu.”
La Thiền hít một lần nữa, nhưng nàng không thể ngửi thấy mùi máu chút nào. Tất cả tràn ngập hương hoa, giống như nằm trong một cánh đồng hoa.
Một lúc sau, Loan Cận vẫn không nhúc nhích.
Loan Cận không gần nữ sắc nên không hiểu những chuyện đó là chuyện bình thường, nhưng hắn không thể thuần khiết đến mức không biết quá trình của đêm động phòng hoa chúc chứ nhỉ?
Nàng thực sự không phải là “La Thiền”, ấn tượng của nàng về Loan Cận cũng khá tốt, vì vậy nàng cũng không đến mức phản kháng.
Đêm động phòng hoa chúc không làm gì, thật tội nghiệp cho tân lang.
Ngay khi nàng đang nghĩ về việc ngủ như thế này và nói về nó sau đó, Loan Cận bên người lại nhúc nhích.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng phủ tay nàng lên lưng, quay đầu lại, dùng đôi mắt rực lửa nhìn thẳng vào nàng.
La Thiền lật bàn tay nhỏ bé đang được hắn bao lấy, lòng bàn tay giơ lên, cầm tay hắn.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cũng không miễn cưỡng.”
Có thể vì sợ nữ nhân kháng cự nên dù tới điểm mấu chốt cũng không viên phòng, rõ ràng nam nhân như vậy không háo sắc.
Thậm chí có một chút dịu dàng vụng về.
Cho dù hắn đối xử với người khác như thế nào, ít nhất theo quan điểm của La Thiền, nam nhân này rất tôn trọng nàng.
Ngay cả khi nàng chỉ là một thứ nữ không nơi nương tựa.
“Nàng không sợ ta sao?” Hắn là ma đầu trong miệng người ta.
La Thiền siết chặt tay hắn lại: “Ta không sợ.”
Loan Cận dường như muốn nhìn rõ vẻ mặt của nàng, nhưng đáng tiếc thị lực của hắn không tốt lắm… Chỉ có thể hỏi: “Tại sao?”
“Vì trên đường chàng đưa ta một con chim điểu?”
Xem ra cách nhìn nhận sự việc khác nhau dẫn đến những kết quả khác nhau.
Dưới con mắt của nguyên chủ “La Thiền”, đó có thể là cảnh ma đầu hành hạ chim chóc đáng sợ, nhưng ở trong mắt La Thiền nàng, sẽ biến thành một người nam nhân vụng về bắt chim để trêu chọc nàng.
Loan Cận không hiểu mối quan hệ nhân quả giữa hai sự kiện, nhưng hắn biết mình muốn làm gì tiếp theo.
Bóng dáng cao lớn đột ngột đứng lên, sắp lật người lên trong giây tiếp theo, La Thiền vội nói: “Buông tay ra trước được không, cổ tay ta sắp trẹo rồi...”
Sức lực của Loan Cận quá lớn nên có thể làm trật cổ tay nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook