Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“La Thiền” đau khổ rất lâu, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định hạ độc trong thuốc của Loan Cận, để cho bệnh tình của hắn dần chuyển biến xấu đi.

Nam chính Loan Tùng có hào quang nam chính bảo vệ thân, sau khi rơi xuống vách núi cũng không bị gì, quay mông lộ rõ thân phận đi nương nhờ danh môn chính phái, liên kết với tất cả các môn phái để cùng bao vây tiêu diệt ma giáo.

Kết cục chính là, mọi người tấn công Phù Sinh Đàn, Loan Cận bị thương đi vào chính điện đang bốc cháy hừng hực.

Loan Tùng đuổi theo, đứng ở cửa hét lên: “Loan Cận, ngươi cũng biết ngươi không phải con của thánh nữ! Cha mẹ ruột của ngươi…”

Loan Cận xoay người lại trong lửa lớn, đôi mắt mất đi thị lực nhìn ra bên ngoài không hề có tiêu cự, mặt không biểu cảm ngắt lời hắn ta: “Khi bổn tọa đến Phù Sinh Đàn đã bảy tuổi, đương nhiên nhớ ta đến từ đâu.”

Loan Tùng mở to hai mắt hỏi: “… Ngay từ đầu ngươi đã biết?””

Loan Cận không đáp lời, bước vào kết cục thuộc về hắn, dầm mái đổ xuống, phát ra tiếng củi cháy “đôm đốp”.

Cuối cùng, nam nữ chính lại đoàn tụ, kết thúc toàn bộ cuốn sách. Trọng tâm là gì? Chính là không có điều kiện cũng phải tạo ra điều kiện để yêu nhau, sau đó san bằng toàn bộ chướng ngại vật…

Nữ chính cũng thành công gián tiếp mưu sát chồng, sau đó không xa không rời với đệ đệ của chồng…

Trong toàn bộ câu chuyện, mặc dù Loan Cận là người mạnh nhất, nhưng cũng có thể nói là có kết quả thảm nhất.

Tuổi còn nhỏ đã bị bắt cóc, để tồn tại phải nhẫn nhục, đè nén mọi suy nghĩ trong lòng, vất vả lắm mới chịu đựng được đến lớn, và lão thánh nữ kẻ thù của hắn đã chết.

Đột nhiên, cuộc sống mất đi hy vọng không nói mà còn bị bệnh, vất vả lắm mới tìm được một người vợ, nhưng lại chẳng thân thiết với hắn mà còn lén lút yêu đương với đệ đệ của hắn.



Mà đệ đệ của hắn càng không bớt lo, sau khi biết thân thế không thông cảm cho Loan Cận đã chịu nhiều đau khổ những năm nay thì cũng thôi, mà trong đầu chỉ suy nghĩ đến chuyện lén lút yêu đương vụng trộm với tẩu tẩu.

Đương nhiên, tiểu thuyết được viết dưới góc nhìn của nam nữ chính, Loan Cận trong truyện không những không có vẻ đáng thương, mà trái lại còn sự tồn tại nguy hiểm cản trở tình yêu của nam nữ chính.

La Thiền suy nghĩ rất rõ ràng, nhìn từ nguyên tác, chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn không lăng nhăng với nam chính Loan Tùng, thì Loan Cận sẽ luôn nuôi nàng ta.

Nàng ta cố gắng chữa bệnh cho Loan Cận, không để hắn đi vào con đường cũ mất đi năm giác quan… Vậy thì nàng ta vẫn có thể giữ chặt phiếu cơm này.

Còn chuyện thành thân động phòng này, dù sao La Thiền cũng đã sống ở thời hiện đại hơn ba mươi năm, tuy chưa kết hôn nhưng vẫn có rất nhiều kinh nghiệm trong việc hẹn hò giữa nam và nữ.

Đối với cô, kết hôn luôn là một sự tồn tại có cũng được mà không cũng được. Vốn dĩ trước khi xuyên không, cô định đến gặp một người đàn ông mà bạn bè giới thiệu, mà người ta thường gọi là xem mắt.

Ai có thể ngờ rằng ngủ một giấc tỉnh dậy đã trở thành đứa bé sáu tuổi ở cổ đại…

Nhưng như thế này cũng tốt, trong sách đã trực tiếp bố trí cho cô một người chồng theo cốt truyện, điều này đã giảm bớt cho cô rất nhiều chuyện.

Cô vẫn nhớ trong truyện miêu tả về Loan Cận như thế này, hắn không thông phòng hầu hạ, không gần gũi với phụ nữ, ngoại trừ có chút bệnh… Thì những chuyện khác không có vấn đề gì quá lớn.

Chỉ cần không đi quá giới hạn, làm vợ chồng thật cũng không sao. Nếu sau này có chuyện ngoài ý muốn, thì La Thiền sẽ chia tay, phương diện này cô suy nghĩ rất thoáng rồi.

Suy cho cùng cô cũng không phải người cổ đại, nên thực sự không thể đeo bừa những xiềng xích thời đại áp đặt cho phụ nữ được.

Tuy nhiên, cũng không biết Loan Cận trông như thế nào nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương