Không Có Lai Sinh
Chương 42-1: Van xin (1)

So với mấy tháng trước, bây giờ gặp lại, suýt chút nữa Thanh Liên không nhận ra Nhâm Uyển rồi.

Đại tiểu thư của phủ thừa tướng, thanh nhã, dịu dàng, giờ đầy vẻ tiều tụy, mệt mỏi. Khuôn mặt nhợt nhạt, vừa thấy Thanh Liên nàng ấy đã nấc lên:

-Liên nhi, cứu cha…Ta van muội, tìm cách cứu cha đi!

Trên danh nghĩa, Thanh Liên là con gái của Nhâm thừa tướng. Nhâm phủ gặp nạn, nàng cũng không thể kiềm được nỗi xót xa:

-Tỷ tỷ…

-Hoàng thượng lòng nghi ngờ quá nặng, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện phủ chúng ta sẽ liên kết với Lương vương phản loạn. Thừa tướng phủ bị tịch biên gia sản, cha và ca ca, đệ đệ đều bị lưu đày. Giữa đường còn bị người truy sát. Hiện cha đang nấp vào Cốc Hồ Túy, muội, ta van xin muội tìm cách giúp. Chỉ có Lương vương mới giúp được chúng ta thôi.

Thanh Liên không phải không hiểu tình thế cấp bách. Nhưng nàng chỉ là một nữ tử, làm sao có thể can thiệp vào chuyện của Lương vương.

-Ta không giấu muội, thực sư ta chạy thoát đến đây là do hoàng thượng muốn ta đến. Ông ta muốn Lương vương đến kinh thành để đàm phán. Sự thật là phụ thân, thúc bá, thân thích nhà ta đều đã bị bắt. Họ cho ta ba mươi ngày, chỉ có ba mươi ngày thôi.

Nhâm Uyển nức nở. Vị tiểu thư đẹp như hoa như ngọc ấy bây giờ lại rơi lệ, cầu xin một nô tỳ.

Nhưng….Thanh Liên có thể làm gì được.Chuyện này là việc quan trọng của Đông đô, đương nhiên không thể để phụ nữ nhúng tay vào.

-Tỷ tỷ à, ta….

-Muội sẽ làm được. Chỉ cần muội thuyết phục được Lương vương thôi. Hắn cũng không nhẫn tâm đến vậy. Hiện nay hoàng thượng cũng không làm gì được hắn. Đông đô có biến gì các nước lân bang sẽ thừa cơ xâm phạm. Ta van muội, vì tình cảm của chúng ta mà suy nghĩ một lần, có được không?

Thuyết phục Lương vương đến kinh thành đàm phán, hoàng thượng thực sự muốn đàm phán với hắn sao?

Thanh Liên không rõ lắm diễn biến triều chính của đời trước. Kiếp này mọi thứ đều thay đổi. Tiểu thư không còn là Vương phi của Lục hoàng tử nữa. Người không cần vì phò trợ phu quân mà mưu tính điều gì.

Thuyết phục Lương vương…

-Ta sẽ đích thân nói với ngài ấy. Chỉ cần muội có thêm vài lời. Muội cũng không thể là người vong ân phụ nghĩa được đúng không? Liên nhi, giúp ta, giúp phủ thừa tướng một lần. Hoàng thượng đã hứa, chỉ cần Lương vương vào kinh sẽ phóng thích cha ngay lập tức. Muội muội, người tuổi già sức yếu, không chịu nổi lâu hơn nữa đâu.

Nhâm Uyển nức nở. Thanh Liên thờ thẩn ngồi xuống nệm giường.

-Nương nương….

Hạ Phương Nghi nhanh chóng bước vào viện. Thấy Thanh Liên ngồi ở giường, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lướt qua Nhâm Uyển cũng đang ở bên trong:

-Khách từ xa mới đến, sao các người lại thất lễ vậy? Mời cô nương ra phòng khách, Đại công tử đã trở về rồi.

Đại công tử? Lương vương chỉ còn có Thẩm Hành Vân. Đại công tử là….

-Đại công tử cho mời Nhâm tiểu thư.

Nhâm Uyển đành bước ra ngoài. Phương Nghi không khỏi trầm ngâm. Vừa đến Đông đô, đã muốn gặp ngay nương nương, chỉ có thể là vì chuyện nhà. Nhưng lại chọn đúng thời điểm Lương vương đến Đông Bắc, Thái vương phi và lão vương gia cứ nghĩ Nhâm Uyển là thân thích của trắc phi nên để hai bên tiếp xúc. Cả hai đã nói chuyện gì trong thời gian ngắn này đây?

-Hạ tỷ tỷ….

-Nương nương cứ nghỉ ngơi cho khỏe -Hạ Phương Nghi nghiêng mình thi lễ- Nô tỳ ra ngoài sắc cho người thang thuốc bổ.

Nàng bước ra ngoài, nhẹ giọng dặn dò Trương ma ma:

-Từ nay tìm cách không để nương nương gặp gỡ Đại tiểu thư nữa. Nếu nàng ấy đến cứ viện cớ sức khỏe trắc phi không tốt rồi báo cho ta.

-Vâng, Hạ cô nương….

Bên trong Thanh Liên vẫn ngồi yên bất động. Nàng cũng biết tại sao tiểu thư lại chọn thời điểm này mà đến. Lương vương đến thành Đông Bắc, cha mẹ chàng vốn sống ẩn dật, cứ nghĩ tiểu thư là thân thích của nàng sẽ dễ dàng để hai bên tiếp xúc với nhau hơn.

Không lẽ chỉ có vậy, tiểu thư chỉ muốn có vậy thôi sao?

Bên ngoài Lương vương phủ, Thẩm Hành Vân cũng mới trở về. Con chiến mã đến cửa là khuỵu cả gối, thở hồng hộc. Hắn chỉ kịp vỗ nhẹ vào lưng nó rồi bước vào trong.

Bên trong, có tiếng Thẩm Hành phẫn nộ hét lên:

-Người đâu, bắt nàng ta lại. Phải buộc nàng ta khai ra, nàng ta đã dùng loại thuốc gì!

Chân hắn bỗng nhiên run rẩy. Nhâm Uyển đang bị khống chế, gương mặt lạnh lùng. Thẩm Hành -đã một thời gian không gặp. Gương mặt tuấn tú của đại ca tái xanh.

-Chuyện gì? Có chuyện gì?

Trương ma ma quỳ dưới đất, đôi mắt đỏ hoe. Thấy Lương vương vào, bà càng khóc to hơn.

-Chuyện gì? Ta hỏi chuyện gì? Nói mau, là chuyện gì?

-Đệ bình tĩnh đã -Ánh mắt Thẩm Hành như muốn giết người, hướng thẳng về phía Nhâm Uyển, gằn từng tiếng- Nàng ta đến gặp em dâu, sau đó em dâu đột nhiên ngất xỉu. Bụng dưới chảy máu, đại phu chuẩn đoán rằng….

-Chuẩn đoán gì?

Thẩm Hành khựng lại đôi chút rồi mới nói tiếp, giọng hơi lạc đi:

-Có người cố tình dùng xạ hương với em dâu. Còn có một loại độc không màu không vị, cố tình đẩy độc tính của xạ hương lên cao, có thể gây chảy máu tức thời, thúc thai nhi ra ngoài. Tạm thời không biết đó là độc gì, đại phu đang cố hết sức bảo toàn thai cho em dâu.

-Rầm!

Mặt bàn bị đập vỡ. Thẩm Hành Vân vội vã chạy vào trong.

Thẩm Hành không ngăn cản. Hắn thực sự không hiểu. Nhâm Uyển cất công đến đây, dùng chính thân mình hạ độc Thanh Liên. Mục đích chỉ là loại trừ cái thai trong bụng nàng ấy, cho Lương vương không có đời sau sao?

Đơn giản và ngu xuẩn vậy sao? Nàng ta không tiếc mạng, chỉ muốn làm như thế thật sao?

-Người đâu!

-Dạ!

-Giam nàng ta lại, chuẩn bị hình cụ. Ta sẽ đích thân thẩm vấn Nhâm đại tiểu thư….

Thẩm Hành Vân vừa chạy đến cửa thì đã thấy trước cửa phòng Thanh Liên đầy người đứng đợi. Phụ vương, mẫu phi khuôn mặt cũng tái hẳn đi.

Cửa bật mở. Hạ Phương Nghi bưng ra một chậu nước. Nước đỏ tươi.

-Liên nhi, Liên nhi sao rồi? Nàng sao rồi?

-Hồi vương gia- Hạ Phương Nghi không khỏi nhíu mày đau đớn khi tay Lương vương bấu lấy nàng rất chặt nhưng vẫn trình bày rành rọt -Trắc phi nương nương trúng độc, đại phu đang nỗ lực giữ thai. Nhưng mà…

-Nhưng mà thế nào?

-Thai nhi mới hơn bốn tháng, tử cung nương nương bong tróc, sợ không giữ được. Nương nương lại đang hôn mê nên…

-Vương gia….

Thẩm Hành Vân như một cơn gió, chạy thẳng vào phòng, không ai ngăn được hắn.

Hứa đại phu đang đứng cạnh giường. Thanh Liên nằm bất động, gương mặt nhợt nhạt. Thấy hắn, đại phu cúi đầu thi lễ nhưng ánh mắt vẫn hướng về bệnh nhân, lo lắng khôn cùng:

-Bái kiến vương thượng.

-Nàng sao rồi? Sao rồi?

Hắn không dám hỏi đến đứa bé. Chậu máu đỏ tươi, máu dưới thân nàng vẫn đang rỉ ra. Chỉ cần người lớn bình an là đủ, đứa trẻ….coi như hữu duyên vô phận. Cha xin lỗi, cha không bảo vệ được con, không để cho con được chào đời thuận lợi. Là lỗi của cha….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương