Không Có Kiếp Sau
-
Chương 51: Người máy quần tam giác và vòng xoay ngựa gỗ
Trước đây Olivia cũng chưa từng đi công viên trò chơi, nên chưa có dịp chơi những trò tương tự, nhưng hắn đoán thiết bị giải trí ở đây không giống bên ngoài, bằng chứng là các tân sinh nom có vẻ mệt chết rồi.
“Mục Căn, chờ tôi một lát, tôi muốn đi chơi trò kia!” Olivia kéo kéo sau cổ Mục Căn, vươn ngón trỏ chỉ một trò không ai chơi cách đây không xa — “Siêu Cấp Đại Lực Vương”.
Mới có người ngồi chỗ đó, trên người không bị chút thương tích nào, nhưng dáng vẻ thở hồng hộc trông vô cùng mệt mỏi. Olivia liếc mắt nhìn thành tích cuối cùng của người nọ: 10 điểm.
Nếu 100 điểm là tối đa, vậy số điểm này thảm thương không thể tả.
“Ừ.” Mục Căn không dị nghị, ngoan ngoãn cùng Olivia qua đó, còn chu đáo cầm áo khoác hắn cởi ra.
Olivia tập vài động tác kéo căng đơn giản, bỏ đồng xu đầu tiên vào khe, rồi lên đài theo chỉ thị. Sau khi hắn đứng vững năm giây, người máy đấu sĩ mặc quần tam giác và mang găng tay quyền anh đứng đối diện bỗng nhiên cử động, chậm rãi đến trước mặt Olivia, vào vị trí.
Một trọng tài giả tưởng cũng nhanh chóng xuất hiện trên đài.
“3,2,1 – trận đấu bắt đầu!” Vừa lên đã tức khắc đếm ngược thời gian, khi bàn tay của trọng tài mạnh mẽ vạch xuống, ván đầu tiên của Olivia cũng khai màn!
Người máy quần tam giác cồng kềnh vung quyền đầu tiên!
Động tác của nó chậm rì rì, nhưng nắm đấm thoạt nhìn cực kỳ mạnh, nhóc mười điểm mới nãy vẫn chưa rời đi, cậu ta chẳng chút nghĩ ngợi hét lớn nhắc nhở Olivia: “Né đi chứ!”
Nhưng không biết vì sao, Olivia không né tránh người máy tấn công, trái lại, hắn còn nện một quyền về hướng người máy.
Song phương đồng thời sượt ra sau —
“Người máy kia đánh đau lắm đó! Sao bạn cậu không chịu né?” Nhóc mười điểm rất dễ thân, thoáng cái đã nhìn ra Mục Căn và Olivia trên đài quen nhau, bèn bắt chuyện với Mục Căn.
Mục Căn đành cười cười với cậu ta.
“Úi trời! Quyền thứ hai đến rồi! Mau tránh mau tránh!” Nhóc mười điểm lại gào lên.
Mục Căn vội vàng dời đường nhìn lên người Olivia: Lúc này đây, Olivia vẫn không né tránh, cũng không dùng tay, mà vung chân đá thật mạnh về phía người máy. Cách xa, nhưng Mục Căn vẫn nghe thấy tiếng gió của cú đá, có điều người máy lại tiếp được một đá của Olivia mà không đau không ngứa, ngay tiếp theo nó tiếp tục áp sát Olivia.
Kế tiếp là quá trình Olivia tay đấm chân đá liên hồi, tốc độ di chuyển của người máy rất chậm, triệt để rơi vào thế bị đánh. Rốt cuộc, sau cú đấm mạnh mẽ cuối cùng của Olivia, nắm tay người máy bị đấm rụng.
Olivia thổi thổi nắm tay mình, đầu đầy mồ hôi chạy xuống đài. Mục Căn hấp tấp đưa áo khoác trong tay cho hắn, Olivia ngại nóng không chịu mặc, bị Mục Căn ép phải khoác.
“Nè? Sao đánh mãi thế, đau lắm nha!” Nhóc mười điểm vẫn chưa đi, thấy Olivia còn bắt đầu nói chuyện với hắn: “Tôi chỉ có một lần tránh không khỏi nên đánh nó một quyền, đánh trúng ngay nắm đấm của nó, tay tới giờ còn ê ẩm đây này!”
Olivia nhướng mày, liếc nhóc mười điểm một cái: “Ra mười điểm của cậu là từ một quyền kia.”
“Hở?” Nhóc mười điểm nghe không hiểu. Cậu ta còn muốn nói gì đó, song bên cạnh vừa khéo vang lên tiếng leng keng của âm thanh cho điểm, vì thế tầm mắt ba người nhất tề hướng về nơi phát ra âm thanh —
98 điểm – con số hiện tại trên màn hình chính là thành tích của Olivia.
“Không có khả năng! Không có khả năng! Không có khả năng!” Nhóc mười điểm lập tức kêu to: “Hồi nãy có quá trời người chơi trò này, đã ai vượt qua 30 điểm đâu!”
“Rõ ràng ai cũng né tốt hết!” Cậu ta nói thêm.
Bấy giờ, ánh mắt Olivia dành cho cậu ta đã mang theo chút thương hại: “Ê, cậu làm ơn nhìn kỹ tên trò chơi đi.”
“Siêu, Cấp, Đại, Lực, Vương. Lời ít ý nhiều, rõ ràng là trò chơi sức mạnh, các cậu tránh tránh né né thì được cái vẹo gì?” Hắn nhún vai: “Giỏi né thế sao không đi hơi Siêu Cấp Tránh Né Vương đằng kia kìa ~”
Nói đoạn, hắn còn hảo tâm chỉ một cái máy đằng xa.
“Nhất định rất xứng với cậu, nhanh đi đi.”
Nhóc mười điểm ngẩn ngơ, cậu ta nhìn nhìn Olivia, lại dòm dòm Mục Căn, hét thảm một tiếng, tức tốc co giò chạy tới chỗ Olivia vừa chỉ.
“Người ta thường nói đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Nhóc kia đúng là đáng thương, tứ chi đã không phát triển, đầu óc cũng đơn thuần quá ~” Olivia theo thói quen khởi động trạng thái giễu cợt với người khác, chỉ Mục căn là ngoại lệ.
“Ha ha…” Mục Căn chẳng biết đáp sao, đành phải nhoẻn cười, rồi cậu sực nhớ đến một việc, vội vàng lật Hướng dẫn sử dụng ra:
“Ollie đọc sách nhanh ghê há! Tớ mới đọc thấy một dòng thế này: Găng tay quyền anh của người máy đại lực sĩ là hồng tâm, đánh trúng hồng tâm có thể tăng hiệu quả gấp mấy lần. Ollie thấy dòng này nên cả quá trình mới chăm chăm đánh mỗi găng tay của người máy đúng không!”
Dứt lời, Mục Căn nhìn Olivia đầy bội phục.
Olivia sờ sờ mũi có chút chột dạ.
Nom toàn thân trên dưới đối phương chỉ có găng tay là tương đối mềm, thế nên tôi mới tập trung vào đó, vị trí khác không dám đánh vì sợ đau — nguyên nhân thực sự nghe hơi èo uột, giấu nhẹm là tốt nhất.
Do vậy, Olivia tiếp tục nhận khen ngợi một cách gượng gạo.
Cảm giác được người khen mới tuyệt làm sao! Làm người ta sướng tê người, chỉ muốn vểnh đuôi lên thôi!
Được rồi – hắn không có đuôi, sợi lông cuối cùng trên đuôi đã hy sinh anh dũng từ sáng hôm nay rồi.
ORZ
Olivia chỉ đành ôm uất ức mà rờ rờ mông mình.
Từ khi Olivia bóc trần bí quyết lấy điểm cao, rất nhiều tân sinh tự xưng là đại lực sĩ lũ lượt chạy tới muốn chơi lần nữa. Thế là người máy chỉ có một nắm tay bị đánh hội đồng, ở đây không thiếu thí sinh sức trâu, chả mấy chốc sau, nắm đấm của người máy đại lực sĩ cũng rụng mất.
“Xì –” Hồng tâm rớt rồi, không chơi được nữa, đám người xếp hàng mới dần giải tán.
Chỉ riêng Mục Căn không đi, cậu nhìn người máy với cổ tay trụi lủi giữa đài, hai chân như đóng đinh trên đất.
“Sao? Muốn chơi hả?” Olivia nhìn cậu: “Nhưng đánh mấy chỗ khác trên người nó đau lắm.”
Mục Căn chậm rãi lắc đầu, lúc sau, cậu bỗng nhiên nhảy lên đài, nhặt hai quả đấm trên đất lên, đoạn chạy đến nghiên cứu cổ tay người máy.
“Ollie, lại đây giúp tớ một tay.” Mục Căn vẫy Olivia xin giúp đỡ.
Olivia nhún nhún vai, không có ý phản đối mà nhảy vào hỗ trợ ngay.
Vì từ nhỏ đã được phụ huynh người máy chăm bẵm lớn lên, Mục Căn có thói quen mang theo công cụ sửa chữa bên người, giờ đây thói quen ấy đang cung cấp trợ giúp rất lớn, hai nắm đấm của người máy rốt cuộc được gắn lại thành công.
Mục Căn cẩn thận sờ hai nắm đấm còn to hơn đầu cậu, lấy ra một xu đưa cho Olivia.
“Ollie, nhét xu vào giùm tớ, để tớ xem sửa đúng chưa.”
“Ờ.” Olivia vâng lời làm theo.
Sau đó, bi kịch phát sinh —
Đếm ngược kết thúc, nắm đấm của người máy đại lực sĩ vung ra một cách uy vũ sinh phong, Mục Căn đứng trước người nó chờ xác nhận hiệu quả, không hề chuần bị đón quả đấm.
“⊙o⊙ Mục Căn!” Olivia nhảy dựng, gọi to một tiếng, đang định nhảy lên đài thì thấy Mục Căn run rẩy ngẩng đầu.
Olivia cho rằng cậu muốn cầu cứu, ai ngờ —
“Sửa, sửa tốt rồi ^_^…”
Tên, tên kia thế mà còn cười được?!
Olivia chỉ biết  ̄▽ ̄.
Tuy rằng bị nện một quyền ngay mặt, nhưng Mục Căn bị long thú một sừng rượt đuổi từ nhỏ nào có yếu ớt như vậy, cậu mau chóng tung người lên, thận trọng quan sát động tác của người máy đại lực sĩ, xác nhận hiệu quả sửa chữa.
Khoảng thời gian này, cậu không khỏi bị đánh thêm hai quyền, song để thí nghiệm độ cứng chắc của nắm đấm, cậu cũng vung mấy đấm, trò chơi ngưng hẳn trong lúc Mục Căn không ngừng thí nghiệm.
Người máy đại lực sĩ lại bất động.
“Tốt lắm, cậu khỏe mạnh trở lại rồi.” Mục Căn vỗ vỗ ngực người máy, mỉm cười xuống đài.
“Làm tôi sợ muốn chết.” Olivia trách cứ nhìn Mục Căn.
“Yên tâm đi, tớ giỏi chịu đòn lắm, hồi trước đuổi theo long thú một sừng bị đụng hoài à.” Mục Căn vẫn cười hì hì, giơ tay áo lau tro bụi và mồ hôi trên mặt.
“Lần này thành tích có thể sẽ không tốt mấy, quá đột ngột, hơn nữa sức mạnh không phải ưu thế của cậu…” Olivia nhìn Mục Căn có chút tiếc nuối, trong lòng tính toán xem nên cho Mục Căn tham gia hạng mục gì mới tốt. Đúng lúc này, bên tai chợt leng keng một tiếng, Olivia nghía bảng điểm theo phản xạ.
⊙o⊙!
100 điểm?!
Olivia sợ ngây người.
“Ơ? Chắc sửa sai rồi quá…” Mục Căn cũng sợ ngây người: “Hay tớ chơi lần nữa nhỉ?”
“Chơi gì mà chơi! Tranh thủ sang trò kế tiếp thôi!” Olivia sắp bị Mục Căn chọc tức chết, vội vã lôi Mục Căn tránh đi.
Ba con số đại biểu điểm số cuối của Mục Căn nhấp nháy ba lần rồi biến mất, màn hình một lần nữa tối đen, người máy quần tam giác hạ nắm đấm về lại hai bên chân.
Nó trầm mặc đứng tại chỗ, mãi đến khi có người bỏ tiền xu khởi đầu ván đấu tiếp theo mới thôi.
Thấy thành tích của Mục Căn, nhiều người ùn ùn kéo đến, nhưng những người mưu đồ kiếm chác từ bug hệ thống phải thất vọng rồi, trong các ván đấu sau đó, không còn ai đạt được điểm số nghịch thiên như Mục Căn nữa. Chả rõ có phải nhờ Mục Căn sửa chữa mà gia tăng hiệu quả hay không, ai cũng cảm thấy nắm đấm của người máy đại lực sĩ càng cứng hơn, đánh người cũng càng đau!
***
Dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của Olivia, hai người tiếp tục chơi “Siêu Cấp Thiện Xạ” và “Siêu Cấp Đua Xe”. Hai trò chơi này đánh giá năng lực bắn và năng lực điều khiển, trụ cột của cả hai không tồi, thành ra điểm số rất lý tưởng.
Bọn họ đã chơi đủ số lượng ba trò mà đại diện nhà trường quy định, thành tích cũng tốt, theo lý thì dừng tay được rồi. Mang xu đi bán giống tân sinh mắt kính kia là hay nhất. Cơ mà —
Nhìn mấy trò chưa khác chưa chơi trong khu vui chơi, Olivia lâm vào giằng xé: Trong đầu hắn, tiểu Olivia cảm tính đang lăn lộn ăn vạ trên đất, còn tiểu Olivia lý tính thì ẩy ẩy mắt kính, lớn tiếng nói NO.
“Ollie.” Ngay lúc này, Mục Căn len lén chọt Olivia.
“Ollie, đây là lần đầu tụi mình đến khu vui chơi đó! Chơi thêm mấy trò nữa đi mà!” Mục Căn Chỉ chỉ thiết bị trò chơi ở xa xa, trong mắt tràn ngập khát vọng.
Ánh mắt này nhoáng cái trùng khớp với tiểu Ollie cảm tính trong đầu Olivia.
Dù sao vẫn còn đề thi mà nhóm bác Alpha chôm được mà, điểm trước đó kém một tý cũng đâu sao… nhỉ?
Ừ! Chắc chắn không sao đâu!
“Chơi!” Cán cân trong đầu tức khắc sụp đổ, Olivia túm lấy tay Mục Căn, cao hứng chạy đến máy “Siêu Cấp Đại Phú Ông” đã nhăm nhe từ lâu ~(≧▽≦)/~!
“Siêu Cấp Đại Phú Ông” là game đánh bạc, khảo nghiệm vận số và năng lực tính toán, Mục Căn số đỏ nên đạt điểm khá cao, mà Olivia toàn dựa vào tính, vậy mà điểm còn cao hơn Mục Căn!
“Nhìn đi nhìn đi nhìn đi! Tôi đã bảo tôi rành đánh bạc lắm mà! Chờ tôi thành niên rồi, chúng ta nhất định phải càn quét tất cả các sòng bạc!” Ê! Ollie chíp cậu lại lên mặt nữa hả! Đuôi trọc thì đừng vểnh cao thế chứ!
“Ừ, được thôi, nhưng Ollie chơi hai ván thôi, coi chừng thua bây giờ!” Mục Căn cười ha ha, cậu nói xong không bao lâu, Olivia liền thua.
Lợi thế thắng lợi lập tức giảm đi hơn nửa.
Olivia không phục, chơi thêm mấy ván, hậu quả là thua thảm thiết hơn orz.
“Được rồi được rồi ~” Cố gắng lôi kéo Ollie vẫn chưa muốn rời đi, Mục Căn mang hắn đi chơi hai trò nữa, bấy giờ lực chú ý của Olivia mới bị dời đi.
Loáng cái, họ chỉ còn hai đồng xu.
Mục Căn chơi gần hết mấy trò thấy hứng thú, đang cân nhắc xem nên dùng đồng xu cuối cùng chơi thử trò nào thì bỗng thấy được Vòng xoay ngựa gỗ.
Chính xác là thấy được tân sinh Lôi long cao to cường tráng bên cạnh vòng xoay.
Ngựa gỗ bị cậu ta ngồi nát vụn thế mà được cậu ta ráp lại hoàn chỉnh rồi!
Dẫu trông nó tơi tả hết sức, song thực sự nguyên vẹn, cũng đã đặt về vị trí cũ.
“Oa!” Mục Căn cảm thán.
“Chậc, nhóc cao to này nhìn ngô ngố mà khéo tay phết nhở!” Olivia khó có dịp chịu nhìn thẳng người ta.
“Ollie…” Mục Căn cuống quýt kéo kéo hắn: Tân sinh Lôi long sửa xong ngựa gỗ cũng đi ra, vừa lúc đi ngang qua họ.
“Không sao đâu, tôi ngốc thật mà, dùng hết thời gian của mười xu mới sửa xong ngựa gỗ.” Tân sinh Lôi long nở nụ cười hàm hậu. Vòng xoay ngựa gỗ có hạn chế thời gian: Vòng chơi kết thúc thì không được đứng trên thiết bị nữa, để sửa ngựa gỗ bị vỡ, tân sinh này dốc cạn toàn bộ xu.
“Cậu sửa đẹp lắm!” Nếu đối phương đã nghe được, Mục Căn cũng không keo kiệt lời khen.
“Nào có, tôi làm hư thì phải nghĩ cách sửa lại là đúng rồi.” Tân sinh Lôi long sờ gáy, lúc sau nghĩ đến cái gì, nụ cười của cậu ta đột nhiên sụp xuống.
Nhóc cao to vẫy tay chào tạm biệt Mục Căn, ủ rũ cất bước ra ngoài. Dù hiện tại cậu ta mang hình người, nhưng Mục Căn như thể thấy được một chú long con cô đơn đang lê đuôi bỏ đi.
“Cậu ta bị sao thế?” Mục Căn khó hiểu.
“Chắc tại vụ xu đó mà? Vì sửa ngựa gỗ, cậu ta đổ hết xu lên một trò chơi.” Tuy không biết trò này đánh giá cái gì, song rõ ràng từ đầu tới đuôi nhóc cao to chỉ lo ráp ngựa gỗ, đạt thành tích cao mới lạ đời.
Nghe Ollie nói xong, Mục Căn lẳng lặng dõi theo bóng lưng nhóc cao to thật lâu, thình lình mở miệng: “Ollie, cho tớ mượn xu của cậu đi.”
“Hả, nè.” Ollie không hỏi lý do, nhét luôn đồng xu của mình vào tay Mục Căn.
Sau đó, Mục Căn liền tung tăng chạy tới gần bóng dáng uể oải kia, không biết cậu nói với đối phương cái gì, mà thời điểm quay về lại vui vẻ ra mặt.
“Ollie, tớ xài hết hai đồng xu cuối cùng của tụi mình rồi!” (≧▽≦) Cậu báo cáo với Olivia!
“Ờ!” Olivia nhún nhún vai, lơ đãng nói.
“Để bồi thường, về tớ luộc trứng cho cậu ăn nha!” Mục Căn đề xuất kế hoạch bồi thường.
“Thôi miễn đi.” Olivia phất tay, tỏ vẻ xin thứ cho kẻ bất tài.
Đoạn, cả hai lại dung dăng dung dẻ dạo chơi khắp ngõ ngách trong khu vui chơi ~(≧▽≦)/~.
“Mục Căn, chờ tôi một lát, tôi muốn đi chơi trò kia!” Olivia kéo kéo sau cổ Mục Căn, vươn ngón trỏ chỉ một trò không ai chơi cách đây không xa — “Siêu Cấp Đại Lực Vương”.
Mới có người ngồi chỗ đó, trên người không bị chút thương tích nào, nhưng dáng vẻ thở hồng hộc trông vô cùng mệt mỏi. Olivia liếc mắt nhìn thành tích cuối cùng của người nọ: 10 điểm.
Nếu 100 điểm là tối đa, vậy số điểm này thảm thương không thể tả.
“Ừ.” Mục Căn không dị nghị, ngoan ngoãn cùng Olivia qua đó, còn chu đáo cầm áo khoác hắn cởi ra.
Olivia tập vài động tác kéo căng đơn giản, bỏ đồng xu đầu tiên vào khe, rồi lên đài theo chỉ thị. Sau khi hắn đứng vững năm giây, người máy đấu sĩ mặc quần tam giác và mang găng tay quyền anh đứng đối diện bỗng nhiên cử động, chậm rãi đến trước mặt Olivia, vào vị trí.
Một trọng tài giả tưởng cũng nhanh chóng xuất hiện trên đài.
“3,2,1 – trận đấu bắt đầu!” Vừa lên đã tức khắc đếm ngược thời gian, khi bàn tay của trọng tài mạnh mẽ vạch xuống, ván đầu tiên của Olivia cũng khai màn!
Người máy quần tam giác cồng kềnh vung quyền đầu tiên!
Động tác của nó chậm rì rì, nhưng nắm đấm thoạt nhìn cực kỳ mạnh, nhóc mười điểm mới nãy vẫn chưa rời đi, cậu ta chẳng chút nghĩ ngợi hét lớn nhắc nhở Olivia: “Né đi chứ!”
Nhưng không biết vì sao, Olivia không né tránh người máy tấn công, trái lại, hắn còn nện một quyền về hướng người máy.
Song phương đồng thời sượt ra sau —
“Người máy kia đánh đau lắm đó! Sao bạn cậu không chịu né?” Nhóc mười điểm rất dễ thân, thoáng cái đã nhìn ra Mục Căn và Olivia trên đài quen nhau, bèn bắt chuyện với Mục Căn.
Mục Căn đành cười cười với cậu ta.
“Úi trời! Quyền thứ hai đến rồi! Mau tránh mau tránh!” Nhóc mười điểm lại gào lên.
Mục Căn vội vàng dời đường nhìn lên người Olivia: Lúc này đây, Olivia vẫn không né tránh, cũng không dùng tay, mà vung chân đá thật mạnh về phía người máy. Cách xa, nhưng Mục Căn vẫn nghe thấy tiếng gió của cú đá, có điều người máy lại tiếp được một đá của Olivia mà không đau không ngứa, ngay tiếp theo nó tiếp tục áp sát Olivia.
Kế tiếp là quá trình Olivia tay đấm chân đá liên hồi, tốc độ di chuyển của người máy rất chậm, triệt để rơi vào thế bị đánh. Rốt cuộc, sau cú đấm mạnh mẽ cuối cùng của Olivia, nắm tay người máy bị đấm rụng.
Olivia thổi thổi nắm tay mình, đầu đầy mồ hôi chạy xuống đài. Mục Căn hấp tấp đưa áo khoác trong tay cho hắn, Olivia ngại nóng không chịu mặc, bị Mục Căn ép phải khoác.
“Nè? Sao đánh mãi thế, đau lắm nha!” Nhóc mười điểm vẫn chưa đi, thấy Olivia còn bắt đầu nói chuyện với hắn: “Tôi chỉ có một lần tránh không khỏi nên đánh nó một quyền, đánh trúng ngay nắm đấm của nó, tay tới giờ còn ê ẩm đây này!”
Olivia nhướng mày, liếc nhóc mười điểm một cái: “Ra mười điểm của cậu là từ một quyền kia.”
“Hở?” Nhóc mười điểm nghe không hiểu. Cậu ta còn muốn nói gì đó, song bên cạnh vừa khéo vang lên tiếng leng keng của âm thanh cho điểm, vì thế tầm mắt ba người nhất tề hướng về nơi phát ra âm thanh —
98 điểm – con số hiện tại trên màn hình chính là thành tích của Olivia.
“Không có khả năng! Không có khả năng! Không có khả năng!” Nhóc mười điểm lập tức kêu to: “Hồi nãy có quá trời người chơi trò này, đã ai vượt qua 30 điểm đâu!”
“Rõ ràng ai cũng né tốt hết!” Cậu ta nói thêm.
Bấy giờ, ánh mắt Olivia dành cho cậu ta đã mang theo chút thương hại: “Ê, cậu làm ơn nhìn kỹ tên trò chơi đi.”
“Siêu, Cấp, Đại, Lực, Vương. Lời ít ý nhiều, rõ ràng là trò chơi sức mạnh, các cậu tránh tránh né né thì được cái vẹo gì?” Hắn nhún vai: “Giỏi né thế sao không đi hơi Siêu Cấp Tránh Né Vương đằng kia kìa ~”
Nói đoạn, hắn còn hảo tâm chỉ một cái máy đằng xa.
“Nhất định rất xứng với cậu, nhanh đi đi.”
Nhóc mười điểm ngẩn ngơ, cậu ta nhìn nhìn Olivia, lại dòm dòm Mục Căn, hét thảm một tiếng, tức tốc co giò chạy tới chỗ Olivia vừa chỉ.
“Người ta thường nói đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Nhóc kia đúng là đáng thương, tứ chi đã không phát triển, đầu óc cũng đơn thuần quá ~” Olivia theo thói quen khởi động trạng thái giễu cợt với người khác, chỉ Mục căn là ngoại lệ.
“Ha ha…” Mục Căn chẳng biết đáp sao, đành phải nhoẻn cười, rồi cậu sực nhớ đến một việc, vội vàng lật Hướng dẫn sử dụng ra:
“Ollie đọc sách nhanh ghê há! Tớ mới đọc thấy một dòng thế này: Găng tay quyền anh của người máy đại lực sĩ là hồng tâm, đánh trúng hồng tâm có thể tăng hiệu quả gấp mấy lần. Ollie thấy dòng này nên cả quá trình mới chăm chăm đánh mỗi găng tay của người máy đúng không!”
Dứt lời, Mục Căn nhìn Olivia đầy bội phục.
Olivia sờ sờ mũi có chút chột dạ.
Nom toàn thân trên dưới đối phương chỉ có găng tay là tương đối mềm, thế nên tôi mới tập trung vào đó, vị trí khác không dám đánh vì sợ đau — nguyên nhân thực sự nghe hơi èo uột, giấu nhẹm là tốt nhất.
Do vậy, Olivia tiếp tục nhận khen ngợi một cách gượng gạo.
Cảm giác được người khen mới tuyệt làm sao! Làm người ta sướng tê người, chỉ muốn vểnh đuôi lên thôi!
Được rồi – hắn không có đuôi, sợi lông cuối cùng trên đuôi đã hy sinh anh dũng từ sáng hôm nay rồi.
ORZ
Olivia chỉ đành ôm uất ức mà rờ rờ mông mình.
Từ khi Olivia bóc trần bí quyết lấy điểm cao, rất nhiều tân sinh tự xưng là đại lực sĩ lũ lượt chạy tới muốn chơi lần nữa. Thế là người máy chỉ có một nắm tay bị đánh hội đồng, ở đây không thiếu thí sinh sức trâu, chả mấy chốc sau, nắm đấm của người máy đại lực sĩ cũng rụng mất.
“Xì –” Hồng tâm rớt rồi, không chơi được nữa, đám người xếp hàng mới dần giải tán.
Chỉ riêng Mục Căn không đi, cậu nhìn người máy với cổ tay trụi lủi giữa đài, hai chân như đóng đinh trên đất.
“Sao? Muốn chơi hả?” Olivia nhìn cậu: “Nhưng đánh mấy chỗ khác trên người nó đau lắm.”
Mục Căn chậm rãi lắc đầu, lúc sau, cậu bỗng nhiên nhảy lên đài, nhặt hai quả đấm trên đất lên, đoạn chạy đến nghiên cứu cổ tay người máy.
“Ollie, lại đây giúp tớ một tay.” Mục Căn vẫy Olivia xin giúp đỡ.
Olivia nhún nhún vai, không có ý phản đối mà nhảy vào hỗ trợ ngay.
Vì từ nhỏ đã được phụ huynh người máy chăm bẵm lớn lên, Mục Căn có thói quen mang theo công cụ sửa chữa bên người, giờ đây thói quen ấy đang cung cấp trợ giúp rất lớn, hai nắm đấm của người máy rốt cuộc được gắn lại thành công.
Mục Căn cẩn thận sờ hai nắm đấm còn to hơn đầu cậu, lấy ra một xu đưa cho Olivia.
“Ollie, nhét xu vào giùm tớ, để tớ xem sửa đúng chưa.”
“Ờ.” Olivia vâng lời làm theo.
Sau đó, bi kịch phát sinh —
Đếm ngược kết thúc, nắm đấm của người máy đại lực sĩ vung ra một cách uy vũ sinh phong, Mục Căn đứng trước người nó chờ xác nhận hiệu quả, không hề chuần bị đón quả đấm.
“⊙o⊙ Mục Căn!” Olivia nhảy dựng, gọi to một tiếng, đang định nhảy lên đài thì thấy Mục Căn run rẩy ngẩng đầu.
Olivia cho rằng cậu muốn cầu cứu, ai ngờ —
“Sửa, sửa tốt rồi ^_^…”
Tên, tên kia thế mà còn cười được?!
Olivia chỉ biết  ̄▽ ̄.
Tuy rằng bị nện một quyền ngay mặt, nhưng Mục Căn bị long thú một sừng rượt đuổi từ nhỏ nào có yếu ớt như vậy, cậu mau chóng tung người lên, thận trọng quan sát động tác của người máy đại lực sĩ, xác nhận hiệu quả sửa chữa.
Khoảng thời gian này, cậu không khỏi bị đánh thêm hai quyền, song để thí nghiệm độ cứng chắc của nắm đấm, cậu cũng vung mấy đấm, trò chơi ngưng hẳn trong lúc Mục Căn không ngừng thí nghiệm.
Người máy đại lực sĩ lại bất động.
“Tốt lắm, cậu khỏe mạnh trở lại rồi.” Mục Căn vỗ vỗ ngực người máy, mỉm cười xuống đài.
“Làm tôi sợ muốn chết.” Olivia trách cứ nhìn Mục Căn.
“Yên tâm đi, tớ giỏi chịu đòn lắm, hồi trước đuổi theo long thú một sừng bị đụng hoài à.” Mục Căn vẫn cười hì hì, giơ tay áo lau tro bụi và mồ hôi trên mặt.
“Lần này thành tích có thể sẽ không tốt mấy, quá đột ngột, hơn nữa sức mạnh không phải ưu thế của cậu…” Olivia nhìn Mục Căn có chút tiếc nuối, trong lòng tính toán xem nên cho Mục Căn tham gia hạng mục gì mới tốt. Đúng lúc này, bên tai chợt leng keng một tiếng, Olivia nghía bảng điểm theo phản xạ.
⊙o⊙!
100 điểm?!
Olivia sợ ngây người.
“Ơ? Chắc sửa sai rồi quá…” Mục Căn cũng sợ ngây người: “Hay tớ chơi lần nữa nhỉ?”
“Chơi gì mà chơi! Tranh thủ sang trò kế tiếp thôi!” Olivia sắp bị Mục Căn chọc tức chết, vội vã lôi Mục Căn tránh đi.
Ba con số đại biểu điểm số cuối của Mục Căn nhấp nháy ba lần rồi biến mất, màn hình một lần nữa tối đen, người máy quần tam giác hạ nắm đấm về lại hai bên chân.
Nó trầm mặc đứng tại chỗ, mãi đến khi có người bỏ tiền xu khởi đầu ván đấu tiếp theo mới thôi.
Thấy thành tích của Mục Căn, nhiều người ùn ùn kéo đến, nhưng những người mưu đồ kiếm chác từ bug hệ thống phải thất vọng rồi, trong các ván đấu sau đó, không còn ai đạt được điểm số nghịch thiên như Mục Căn nữa. Chả rõ có phải nhờ Mục Căn sửa chữa mà gia tăng hiệu quả hay không, ai cũng cảm thấy nắm đấm của người máy đại lực sĩ càng cứng hơn, đánh người cũng càng đau!
***
Dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của Olivia, hai người tiếp tục chơi “Siêu Cấp Thiện Xạ” và “Siêu Cấp Đua Xe”. Hai trò chơi này đánh giá năng lực bắn và năng lực điều khiển, trụ cột của cả hai không tồi, thành ra điểm số rất lý tưởng.
Bọn họ đã chơi đủ số lượng ba trò mà đại diện nhà trường quy định, thành tích cũng tốt, theo lý thì dừng tay được rồi. Mang xu đi bán giống tân sinh mắt kính kia là hay nhất. Cơ mà —
Nhìn mấy trò chưa khác chưa chơi trong khu vui chơi, Olivia lâm vào giằng xé: Trong đầu hắn, tiểu Olivia cảm tính đang lăn lộn ăn vạ trên đất, còn tiểu Olivia lý tính thì ẩy ẩy mắt kính, lớn tiếng nói NO.
“Ollie.” Ngay lúc này, Mục Căn len lén chọt Olivia.
“Ollie, đây là lần đầu tụi mình đến khu vui chơi đó! Chơi thêm mấy trò nữa đi mà!” Mục Căn Chỉ chỉ thiết bị trò chơi ở xa xa, trong mắt tràn ngập khát vọng.
Ánh mắt này nhoáng cái trùng khớp với tiểu Ollie cảm tính trong đầu Olivia.
Dù sao vẫn còn đề thi mà nhóm bác Alpha chôm được mà, điểm trước đó kém một tý cũng đâu sao… nhỉ?
Ừ! Chắc chắn không sao đâu!
“Chơi!” Cán cân trong đầu tức khắc sụp đổ, Olivia túm lấy tay Mục Căn, cao hứng chạy đến máy “Siêu Cấp Đại Phú Ông” đã nhăm nhe từ lâu ~(≧▽≦)/~!
“Siêu Cấp Đại Phú Ông” là game đánh bạc, khảo nghiệm vận số và năng lực tính toán, Mục Căn số đỏ nên đạt điểm khá cao, mà Olivia toàn dựa vào tính, vậy mà điểm còn cao hơn Mục Căn!
“Nhìn đi nhìn đi nhìn đi! Tôi đã bảo tôi rành đánh bạc lắm mà! Chờ tôi thành niên rồi, chúng ta nhất định phải càn quét tất cả các sòng bạc!” Ê! Ollie chíp cậu lại lên mặt nữa hả! Đuôi trọc thì đừng vểnh cao thế chứ!
“Ừ, được thôi, nhưng Ollie chơi hai ván thôi, coi chừng thua bây giờ!” Mục Căn cười ha ha, cậu nói xong không bao lâu, Olivia liền thua.
Lợi thế thắng lợi lập tức giảm đi hơn nửa.
Olivia không phục, chơi thêm mấy ván, hậu quả là thua thảm thiết hơn orz.
“Được rồi được rồi ~” Cố gắng lôi kéo Ollie vẫn chưa muốn rời đi, Mục Căn mang hắn đi chơi hai trò nữa, bấy giờ lực chú ý của Olivia mới bị dời đi.
Loáng cái, họ chỉ còn hai đồng xu.
Mục Căn chơi gần hết mấy trò thấy hứng thú, đang cân nhắc xem nên dùng đồng xu cuối cùng chơi thử trò nào thì bỗng thấy được Vòng xoay ngựa gỗ.
Chính xác là thấy được tân sinh Lôi long cao to cường tráng bên cạnh vòng xoay.
Ngựa gỗ bị cậu ta ngồi nát vụn thế mà được cậu ta ráp lại hoàn chỉnh rồi!
Dẫu trông nó tơi tả hết sức, song thực sự nguyên vẹn, cũng đã đặt về vị trí cũ.
“Oa!” Mục Căn cảm thán.
“Chậc, nhóc cao to này nhìn ngô ngố mà khéo tay phết nhở!” Olivia khó có dịp chịu nhìn thẳng người ta.
“Ollie…” Mục Căn cuống quýt kéo kéo hắn: Tân sinh Lôi long sửa xong ngựa gỗ cũng đi ra, vừa lúc đi ngang qua họ.
“Không sao đâu, tôi ngốc thật mà, dùng hết thời gian của mười xu mới sửa xong ngựa gỗ.” Tân sinh Lôi long nở nụ cười hàm hậu. Vòng xoay ngựa gỗ có hạn chế thời gian: Vòng chơi kết thúc thì không được đứng trên thiết bị nữa, để sửa ngựa gỗ bị vỡ, tân sinh này dốc cạn toàn bộ xu.
“Cậu sửa đẹp lắm!” Nếu đối phương đã nghe được, Mục Căn cũng không keo kiệt lời khen.
“Nào có, tôi làm hư thì phải nghĩ cách sửa lại là đúng rồi.” Tân sinh Lôi long sờ gáy, lúc sau nghĩ đến cái gì, nụ cười của cậu ta đột nhiên sụp xuống.
Nhóc cao to vẫy tay chào tạm biệt Mục Căn, ủ rũ cất bước ra ngoài. Dù hiện tại cậu ta mang hình người, nhưng Mục Căn như thể thấy được một chú long con cô đơn đang lê đuôi bỏ đi.
“Cậu ta bị sao thế?” Mục Căn khó hiểu.
“Chắc tại vụ xu đó mà? Vì sửa ngựa gỗ, cậu ta đổ hết xu lên một trò chơi.” Tuy không biết trò này đánh giá cái gì, song rõ ràng từ đầu tới đuôi nhóc cao to chỉ lo ráp ngựa gỗ, đạt thành tích cao mới lạ đời.
Nghe Ollie nói xong, Mục Căn lẳng lặng dõi theo bóng lưng nhóc cao to thật lâu, thình lình mở miệng: “Ollie, cho tớ mượn xu của cậu đi.”
“Hả, nè.” Ollie không hỏi lý do, nhét luôn đồng xu của mình vào tay Mục Căn.
Sau đó, Mục Căn liền tung tăng chạy tới gần bóng dáng uể oải kia, không biết cậu nói với đối phương cái gì, mà thời điểm quay về lại vui vẻ ra mặt.
“Ollie, tớ xài hết hai đồng xu cuối cùng của tụi mình rồi!” (≧▽≦) Cậu báo cáo với Olivia!
“Ờ!” Olivia nhún nhún vai, lơ đãng nói.
“Để bồi thường, về tớ luộc trứng cho cậu ăn nha!” Mục Căn đề xuất kế hoạch bồi thường.
“Thôi miễn đi.” Olivia phất tay, tỏ vẻ xin thứ cho kẻ bất tài.
Đoạn, cả hai lại dung dăng dung dẻ dạo chơi khắp ngõ ngách trong khu vui chơi ~(≧▽≦)/~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook