Không Có Kiếp Sau
-
Chương 48: Ollie chíp liêu xiêu trong gió
Phi thuyền thoải mái cỡ nào cũng thua đất liền.
Giấc ngủ ngon lành đến nỗi Mục Căn với đồng hồ sinh học luôn luôn đúng giờ cũng nướng tới lúc mặt trời lên cao. Chờ cậu mở mắt, nhóm Alpha đã bận rộn rất lâu rồi.
Bác Alpha chỉ khi tâm trạng vui vẻ mới chịu trang trang điểm điểm đàng hoàng thôi ~(≧▽≦)~.
“Tuyệt quá!” Mục Căn tung người nhảy xuống giường, không quên đập lên nút khởi động của Sigma: Nhóc kia bảo đảm dậy lâu rồi, thấy mình còn ngủ nên mới ngủ đông lần nữa đây mà.
*động tác tung người của em Cỏ (nguyên văn là “lý ngư đả đĩnh”)
Mục Căn thầm nghĩ thế, đoạn trả không gian phòng ngủ cho Alpha và Ollie, tự mình đi rửa mặt.
Cậu ra ngoài quá sớm, thế nên không chứng kiến sự tình phát sinh trong phòng:
Năm giây sau, Alpha nhẹ nhàng vỗ mông Olivia → Olivia khò khò;
Một phút sau, Alpha vỗ mông Olivia thật mạnh → Olivia hơi vặn vẹo mông, tiếp tục khò khò zzzz;
Một luồng sáng đỏ nguy hiểm lóe lên trên màn hình tối của Alpha, một tay xách Olivia lên không trung, Alpha hung hăng vỗ mông Olivia như phủi bụi trên thảm!
“Chíp!” Olivia kêu một tiếng sợ hãi, rốt cuộc cũng tỉnh.
Hắn không chỉ tỉnh, mà còn biến về nguyên hình theo phản xạ do chấn kinh quá độ, một bé gà trắng trọc đuôi cứ thế xuất hiện trong tay người máy Alpha.
Bé gà trắng ra sức đập cánh, hung hãn mổ về phía người máy Alpha;
Mặt Alpha không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn chăm chú động tác bạo lực của bé gà trắng, trước khi hắn kịp mổ mình, nhanh chóng nhét sợi lông vũ cuối cùng trên đuôi bé gà vào miệng hắn —
“Chíp ~~~~~~~” Lần này, tiếng kêu của bé gà trắng sao mà thê lương thế.
Trong miệng ngậm một sợi lông, hắn nơm nớp lo sợ trừng Alpha.
Lúc lâu sau, hệ thống phát thanh của Alpha bỗng vang lên tiếng tương tự tiếng “tách”.
“Chíp?” Bé gà trắng nghiêng đầu khó hiểu.
“Chụp ảnh.” Alpha lạnh lùng trả lời.
“⊙o⊙!” Bé gà trắng vẫn muốn vùng vẫy một chút.
“Chụp cả cái đuôi trọc rồi, nếu còn không chịu rời giường, ta sẽ phát tán ảnh chụp ra ngoài.”
Bé gà trắng sợ điếng người —
Hữu khí vô lực chíp một tiếng, hắn gục đầu xuống. Thấy hắn thôi phản kháng, Alpha bấy giờ mới thả hắn ra.
“Nhặt hết lông, xếp chăn, sau đó đi rửa mặt nấu cơm.”
Lạnh lùng dặn dò xong, Alpha bỏ đi luôn.
Bóng lưng hắn phản chiếu trong mắt bé gà trắng đang nằm sấp trên giường, đặc biệt lãnh đạm, đặc biệt vô tình.
Nhưng hắn chẳng hỏi gì cả…
Nhìn cửa phòng ngủ bị Alpha khẽ đóng lại, Olivia nguyên hình lại bò trên giường chốc lát, rồi nhẹ nhàng lăn lộn trong chăn. Đối với thú con mà nói, đây là cách thư giãn đơn giản nhất, nhưng với Olivia lớn lên cùng cái còng trong cô nhi viện thì là tiết mục giải trí quý giá nhất.
Vũ trụ rất rộng lớn, trong vũ trụ rộng lớn có đủ loại sinh vật tiến hóa thành “nhân loại”. Olivia chính là nhân loại do một loài khủng long tên “Cantus” tiến hóa thành. Cantus là giống loài mạnh mẽ nhất vũ trụ, song Olivia chỉ là một Cantus con, một Cantus con không cha không mẹ.
Nhân viên công tác trong cô nhi viện gọi hắn tạp chủng, dù Manh Manh nói hắn là Cantus, nhưng trong lòng Olivia đã nhận định mình đại khái là một Cantus lai tạp. So với những con non đồng trang lứa, hắn chẳng khỏe gì mấy, thậm chí đánh không lại con Tam giác long trong cô nhi viện. Không những thế, thân hình hắn cũng gầy nhỏ, mắt cũng không phải màu lam như tương truyền, mà là màu vàng.
Do vậy, hắn chắc chắn là quả trứng hỏng khiếm khuyết gen nên mới bị vứt bỏ.
Tuy nhiên, kể từ đó Olivia lại thích bộ phim hoạt hình “Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh”, Kham Manh Manh trong phim là một Cantus con, sở hữu đôi mắt màu vàng giống hắn, thân thể cường tráng hơn hắn nhiều. Rõ ràng cũng là con non, vậy mà lại có thể trên trời dưới đất không gì không làm được.
Cantus thuần chủng đều là nhân vật lớn trong vũ trụ, không phải người hắn có thể gặp, Kham Manh Manh là đồng loại duy nhất hắn biết, cũng là thần tượng trong lòng hắn, lén lút trốn khỏi cô nhi viện, điều khiển Manh Manh chạy vào vũ trụ cũng là một cách bắt chước mà thôi.
Olivia đang tuổi bé con, kỳ thực nội tâm cũng vô cùng non nớt.
Lăn lộn trong ổ chăn được ánh nắng chiếu đến ấm áp dễ chịu, hắn cũng chỉ là một bé con bình thường thôi mà.
Ủ ấm lần cuối trong chăn chốc lát, hắn dùng miệng gom hết mớ lông lại, rồi nghiêng nghiêng ngả ngả xếp chăn. Hoàn thành xong hết thảy, hắn mới chậm rì rì biến thành hình người lần nữa.
Đợi khi hắn rửa mặt đánh răng và đi đến phòng bếp, đập vào mắt chính là Muc Căn mặc tạp dề cầm muôi xới cơm hưng phấn nhìn hắn.
Đứng chung với cậu còn có tất cả người máy. Đám Beta và Pi cũng đã lấy lại thân thể, mấy người máy cao hơn hai mét đồng thời xuất hiện trước mắt, hiệu quả thị giác quả là đặc biệt rung động, càng miễn bàn đến Epsilon đồ sộ nhất.
Epsilon đồ sộ nhất cũng đang mặc tạp dề, không chỉ hắn, những người máy còn lại đều mặc tạp dề!
Trận thế này… là tính làm cái chi đây?
Đúng lúc này, màn hình tối của Alpha chợt hướng về phía hắn, Olivia run lên theo bản năng, rồi thấy Alpha đưa cho mình một cái túi nhỏ.
Vừa mở ra xem, khóe miệng Olivia giật giật tiếp: Tạp dề, lại tạp dề nữa! Ngoại trừ tạp dề còn có hai tờ giấy, bên trên chi chít mấy thứ na ná công thức nấu ăn.
“Mặc tạp dề rồi tới đây.” Màn hình tối của Alpha lóe lóe, thấy Olivia ra chiều khó hiểu thì nói tiếp: “Sáng nay Pi thành công xâm nhập hệ thống của Trung tâm Khảo thí Học viện tổng hợp đế quốc, thuận lợi lấy được đề thi năm nay.”
“Đề thi viết của chuyên ngành Ẩm thực là hai trang giấy kia, bên cạnh đó, đề phụ năm nay chính là –”
Alpha dừng một chút, lập tức lạnh nhạt công bố đáp án:
“Trứng bác!”
Olivia trợn tròn mắt.
“Không… không… không hay lắm đâu?” Hắn nhỏ giọng nói.
“Có gì không hay, tựa như Ollie có thể biết được dãy số trúng thưởng cao nhất nhờ vào tính toán, lấy được đề thi thực ra cũng là một kiểu tính toán.” Người máy Pi nghiêng đầu, màn hình tối lại nhoáng lên, nháy mắt với Ollie.
“Chuyện thi cử vốn là kết quả hợp tác của vận may và thực lực. Giống như nhân loại hay đoán mò đề, đoán đúng tủ đại biểu cho vận may, biết làm chính là thực lực.” Epsilon lẳng lặng bổ sung.
“Các con thiếu vận may, đành nhờ cả vào thực lực thôi.” Beta tổng kết lời ít ý nhiều, hắn giải thích xong, Eta hợp thời giơ hai trang bài thi lên, Sigma bên cạnh hắn dè dặt nâng hai quả trứng gà.
Mọi người nói có lý lắm, mình không có gì để phản bác hết — lời này hình dung chính xác tâm tình hiện tại của Olivia!
Thi cử là vận may và thực lực, thực lực ở đây… ý chỉ thực lực chôm đề sao?
Olivia trừng mắt nhìn, cuối cùng vẫn tiếp nhận trứng từ tay Sigma.
Trước đây Olivia chưa bao giờ vào bếp, mà trên hoang tinh lại thiếu thốn công cụ nên Mục Căn cũng chưa từng thử. Vì thế, trong khoảng thời gian sau đó, Alpha giảng giải cách làm trứng bác cho Mục Căn và Olivia vô cùng nghiêm túc.
Olivia lần đầu xào trứng đã thành công, xào được món trứng vàng rộm xốp mềm, trông ngon miệng cực kỳ. Đối lập với vẻ tươi sáng bên này là món trứng của Mục Căn, chẳng biết cậu làm thế nào, mà rõ ràng là trứng giống nhau, qua tay cậu lại thành món đen thùi, thoạt nhìn rất khả nghi.
Nhưng nhờ Alpha không ngừng uốn nắn, tư thế xào trứng của Mục Căn phải nói là hết sức chuyên nghiệp, nhìn qua rất ra dáng đầu bếp — nếu không đứng cạnh tận mắt chứng kiến cậu làm ra mấy đống trứng khét lẹt đen thùi, Olivia bị động tác của cậu lừa phỉnh là cái chắc!
Trái lại, Alpha hoàn toàn không lo lắng cho Mục Căn, chỉ hướng dẫn Olivia vài động tác xào trứng, ngay sau đó tuyên bố hai người qua cửa.
Ê! Mục Căn như vậy cũng qua cửa được hả?!
Nhìn Mục Căn lại xúc ra một đống đen xì xì, Olivia 囧!
“Chúng ta đã cẩn thận nghiên cứu tiêu chuẩn chấm điểm của Học viện tổng hợp: Một món ăn, sắc hương vị mỗi mục chiếm 10 điểm, chọn nguyên liệu 10 điểm, ngoài ra, động tác nấu cũng chiếm 10 điểm.
Tư thế chính xác, nguyên liệu chính xác, vậy là được 20 điểm rồi.” Tưởng Olivia hồi hộp, Eta bèn an ủi: “Dù không vào được khoa Ẩm thực cũng không sao, mỗi thí sinh có thể đăng ký hai nguyện vọng, ta đã xem thành tích của các con, thi vào khoa Cơ giáp hay khoa Chỉ huy chiến hạm không thành vấn đề.”
“Chỉ cần vào học viện, muốn đến khoa Ẩm thực dự thính dễ như bỡn ấy mà.”
Cho nên, khoa Cơ giáp và khoa Chỉ huy chiến hạm mà hàng loạt thí sinh cùng phụ huynh trên toàn vũ trụ chen sứt đầu mẻ trán để vào cho bằng được, qua miệng lưỡi hời hợt của nhóm người máy, cứ vậy biến thành chuyên ngành vớt vát trong trường hợp không đậu khoa Ẩm thực.
Trong lúc Olivia thấp thỏm bất an, Alpha cho hắn và Mục Căn một quả trứng to không rõ danh tính, tiếp theo dẫn hai đứa đi thi.
Tuy rằng lương tâm bất an (có tật giật mình), nhưng cảm giác được phụ huynh công khai bao che gian lận vẫn sung sướng làm sao!
Cảm giác mình rốt cuộc cũng có chỗ dựa, Olivia tự tin ôm trứng đi thi (≧▽≦).
—–
Nay đọc lại vài chương Long Quyến, giờ yêm đã hiểu thế nào là “ko đành lòng nhìn thẳng” ;v;
Giấc ngủ ngon lành đến nỗi Mục Căn với đồng hồ sinh học luôn luôn đúng giờ cũng nướng tới lúc mặt trời lên cao. Chờ cậu mở mắt, nhóm Alpha đã bận rộn rất lâu rồi.
“… Bác Alpha…” Vừa mở mắt liền nhìn thấy người máy Alpha cao hơn hai mét, Mục Căn sững sờ chưa thích ứng nổi.
Bác Alpha chỉ khi tâm trạng vui vẻ mới chịu trang trang điểm điểm đàng hoàng thôi ~(≧▽≦)~.
“Tuyệt quá!” Mục Căn tung người nhảy xuống giường, không quên đập lên nút khởi động của Sigma: Nhóc kia bảo đảm dậy lâu rồi, thấy mình còn ngủ nên mới ngủ đông lần nữa đây mà.
*động tác tung người của em Cỏ (nguyên văn là “lý ngư đả đĩnh”)
Sigma chỉ cần khởi động lại là hoạt bát rồi, song Ollie thì khó đây, trái vỗ phải vỗ, mặc kệ Mục Căn gọi kiểu gì hắn cũng không dậy. Thấy tình huống như vậy, Alpha ra hiệu bảo cậu khỏi kêu nữa.
Mục Căn thầm nghĩ thế, đoạn trả không gian phòng ngủ cho Alpha và Ollie, tự mình đi rửa mặt.
Cậu ra ngoài quá sớm, thế nên không chứng kiến sự tình phát sinh trong phòng:
Năm giây sau, Alpha nhẹ nhàng vỗ mông Olivia → Olivia khò khò;
Một phút sau, Alpha vỗ mông Olivia thật mạnh → Olivia hơi vặn vẹo mông, tiếp tục khò khò zzzz;
Một luồng sáng đỏ nguy hiểm lóe lên trên màn hình tối của Alpha, một tay xách Olivia lên không trung, Alpha hung hăng vỗ mông Olivia như phủi bụi trên thảm!
“Chíp!” Olivia kêu một tiếng sợ hãi, rốt cuộc cũng tỉnh.
Hắn không chỉ tỉnh, mà còn biến về nguyên hình theo phản xạ do chấn kinh quá độ, một bé gà trắng trọc đuôi cứ thế xuất hiện trong tay người máy Alpha.
Bé gà trắng ra sức đập cánh, hung hãn mổ về phía người máy Alpha;
Mặt Alpha không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn chăm chú động tác bạo lực của bé gà trắng, trước khi hắn kịp mổ mình, nhanh chóng nhét sợi lông vũ cuối cùng trên đuôi bé gà vào miệng hắn —
“Chíp ~~~~~~~” Lần này, tiếng kêu của bé gà trắng sao mà thê lương thế.
Trong miệng ngậm một sợi lông, hắn nơm nớp lo sợ trừng Alpha.
Lúc lâu sau, hệ thống phát thanh của Alpha bỗng vang lên tiếng tương tự tiếng “tách”.
“Chíp?” Bé gà trắng nghiêng đầu khó hiểu.
“Chụp ảnh.” Alpha lạnh lùng trả lời.
“⊙o⊙!” Bé gà trắng vẫn muốn vùng vẫy một chút.
“Chụp cả cái đuôi trọc rồi, nếu còn không chịu rời giường, ta sẽ phát tán ảnh chụp ra ngoài.”
Bé gà trắng sợ điếng người —
Hữu khí vô lực chíp một tiếng, hắn gục đầu xuống. Thấy hắn thôi phản kháng, Alpha bấy giờ mới thả hắn ra.
“Nhặt hết lông, xếp chăn, sau đó đi rửa mặt nấu cơm.”
Lạnh lùng dặn dò xong, Alpha bỏ đi luôn.
Bóng lưng hắn phản chiếu trong mắt bé gà trắng đang nằm sấp trên giường, đặc biệt lãnh đạm, đặc biệt vô tình.
Nhưng hắn chẳng hỏi gì cả…
Nhìn cửa phòng ngủ bị Alpha khẽ đóng lại, Olivia nguyên hình lại bò trên giường chốc lát, rồi nhẹ nhàng lăn lộn trong chăn. Đối với thú con mà nói, đây là cách thư giãn đơn giản nhất, nhưng với Olivia lớn lên cùng cái còng trong cô nhi viện thì là tiết mục giải trí quý giá nhất.
Vũ trụ rất rộng lớn, trong vũ trụ rộng lớn có đủ loại sinh vật tiến hóa thành “nhân loại”. Olivia chính là nhân loại do một loài khủng long tên “Cantus” tiến hóa thành. Cantus là giống loài mạnh mẽ nhất vũ trụ, song Olivia chỉ là một Cantus con, một Cantus con không cha không mẹ.
Nhân viên công tác trong cô nhi viện gọi hắn tạp chủng, dù Manh Manh nói hắn là Cantus, nhưng trong lòng Olivia đã nhận định mình đại khái là một Cantus lai tạp. So với những con non đồng trang lứa, hắn chẳng khỏe gì mấy, thậm chí đánh không lại con Tam giác long trong cô nhi viện. Không những thế, thân hình hắn cũng gầy nhỏ, mắt cũng không phải màu lam như tương truyền, mà là màu vàng.
Do vậy, hắn chắc chắn là quả trứng hỏng khiếm khuyết gen nên mới bị vứt bỏ.
Tuy nhiên, kể từ đó Olivia lại thích bộ phim hoạt hình “Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh”, Kham Manh Manh trong phim là một Cantus con, sở hữu đôi mắt màu vàng giống hắn, thân thể cường tráng hơn hắn nhiều. Rõ ràng cũng là con non, vậy mà lại có thể trên trời dưới đất không gì không làm được.
Cantus thuần chủng đều là nhân vật lớn trong vũ trụ, không phải người hắn có thể gặp, Kham Manh Manh là đồng loại duy nhất hắn biết, cũng là thần tượng trong lòng hắn, lén lút trốn khỏi cô nhi viện, điều khiển Manh Manh chạy vào vũ trụ cũng là một cách bắt chước mà thôi.
Olivia đang tuổi bé con, kỳ thực nội tâm cũng vô cùng non nớt.
Lăn lộn trong ổ chăn được ánh nắng chiếu đến ấm áp dễ chịu, hắn cũng chỉ là một bé con bình thường thôi mà.
Ủ ấm lần cuối trong chăn chốc lát, hắn dùng miệng gom hết mớ lông lại, rồi nghiêng nghiêng ngả ngả xếp chăn. Hoàn thành xong hết thảy, hắn mới chậm rì rì biến thành hình người lần nữa.
Đợi khi hắn rửa mặt đánh răng và đi đến phòng bếp, đập vào mắt chính là Muc Căn mặc tạp dề cầm muôi xới cơm hưng phấn nhìn hắn.
Đứng chung với cậu còn có tất cả người máy. Đám Beta và Pi cũng đã lấy lại thân thể, mấy người máy cao hơn hai mét đồng thời xuất hiện trước mắt, hiệu quả thị giác quả là đặc biệt rung động, càng miễn bàn đến Epsilon đồ sộ nhất.
Epsilon đồ sộ nhất cũng đang mặc tạp dề, không chỉ hắn, những người máy còn lại đều mặc tạp dề!
Trận thế này… là tính làm cái chi đây?
Đúng lúc này, màn hình tối của Alpha chợt hướng về phía hắn, Olivia run lên theo bản năng, rồi thấy Alpha đưa cho mình một cái túi nhỏ.
Vừa mở ra xem, khóe miệng Olivia giật giật tiếp: Tạp dề, lại tạp dề nữa! Ngoại trừ tạp dề còn có hai tờ giấy, bên trên chi chít mấy thứ na ná công thức nấu ăn.
“Mặc tạp dề rồi tới đây.” Màn hình tối của Alpha lóe lóe, thấy Olivia ra chiều khó hiểu thì nói tiếp: “Sáng nay Pi thành công xâm nhập hệ thống của Trung tâm Khảo thí Học viện tổng hợp đế quốc, thuận lợi lấy được đề thi năm nay.”
“Đề thi viết của chuyên ngành Ẩm thực là hai trang giấy kia, bên cạnh đó, đề phụ năm nay chính là –”
Alpha dừng một chút, lập tức lạnh nhạt công bố đáp án:
“Trứng bác!”
“Sử dụng gia vị cơ bản nhất chế biến ra món trứng ngon lành nhất, đây là đề phụ trong kỳ thi nhập học chuyên ngành Ẩm thực lần này. Điểm tối đa của đề phụ là 50 điểm, thi viết 100 điểm, điểm chuẩn là 80 điểm, chỉ cần hoàn thành tốt đề phụ thì thành tích thi viết kém chút cũng có cửa đậu. Đương nhiên, mục tiêu của các con không phải đạt chuẩn, mà là tranh thủ lọt vào hai hạng đầu.”
Olivia trợn tròn mắt.
“Không… không… không hay lắm đâu?” Hắn nhỏ giọng nói.
“Có gì không hay, tựa như Ollie có thể biết được dãy số trúng thưởng cao nhất nhờ vào tính toán, lấy được đề thi thực ra cũng là một kiểu tính toán.” Người máy Pi nghiêng đầu, màn hình tối lại nhoáng lên, nháy mắt với Ollie.
“Chuyện thi cử vốn là kết quả hợp tác của vận may và thực lực. Giống như nhân loại hay đoán mò đề, đoán đúng tủ đại biểu cho vận may, biết làm chính là thực lực.” Epsilon lẳng lặng bổ sung.
“Các con thiếu vận may, đành nhờ cả vào thực lực thôi.” Beta tổng kết lời ít ý nhiều, hắn giải thích xong, Eta hợp thời giơ hai trang bài thi lên, Sigma bên cạnh hắn dè dặt nâng hai quả trứng gà.
Mọi người nói có lý lắm, mình không có gì để phản bác hết — lời này hình dung chính xác tâm tình hiện tại của Olivia!
Thi cử là vận may và thực lực, thực lực ở đây… ý chỉ thực lực chôm đề sao?
Olivia trừng mắt nhìn, cuối cùng vẫn tiếp nhận trứng từ tay Sigma.
Trước đây Olivia chưa bao giờ vào bếp, mà trên hoang tinh lại thiếu thốn công cụ nên Mục Căn cũng chưa từng thử. Vì thế, trong khoảng thời gian sau đó, Alpha giảng giải cách làm trứng bác cho Mục Căn và Olivia vô cùng nghiêm túc.
Olivia lần đầu xào trứng đã thành công, xào được món trứng vàng rộm xốp mềm, trông ngon miệng cực kỳ. Đối lập với vẻ tươi sáng bên này là món trứng của Mục Căn, chẳng biết cậu làm thế nào, mà rõ ràng là trứng giống nhau, qua tay cậu lại thành món đen thùi, thoạt nhìn rất khả nghi.
Nhưng nhờ Alpha không ngừng uốn nắn, tư thế xào trứng của Mục Căn phải nói là hết sức chuyên nghiệp, nhìn qua rất ra dáng đầu bếp — nếu không đứng cạnh tận mắt chứng kiến cậu làm ra mấy đống trứng khét lẹt đen thùi, Olivia bị động tác của cậu lừa phỉnh là cái chắc!
Trái lại, Alpha hoàn toàn không lo lắng cho Mục Căn, chỉ hướng dẫn Olivia vài động tác xào trứng, ngay sau đó tuyên bố hai người qua cửa.
Ê! Mục Căn như vậy cũng qua cửa được hả?!
Nhìn Mục Căn lại xúc ra một đống đen xì xì, Olivia 囧!
“Chúng ta đã cẩn thận nghiên cứu tiêu chuẩn chấm điểm của Học viện tổng hợp: Một món ăn, sắc hương vị mỗi mục chiếm 10 điểm, chọn nguyên liệu 10 điểm, ngoài ra, động tác nấu cũng chiếm 10 điểm.
Tư thế chính xác, nguyên liệu chính xác, vậy là được 20 điểm rồi.” Tưởng Olivia hồi hộp, Eta bèn an ủi: “Dù không vào được khoa Ẩm thực cũng không sao, mỗi thí sinh có thể đăng ký hai nguyện vọng, ta đã xem thành tích của các con, thi vào khoa Cơ giáp hay khoa Chỉ huy chiến hạm không thành vấn đề.”
“Chỉ cần vào học viện, muốn đến khoa Ẩm thực dự thính dễ như bỡn ấy mà.”
Cho nên, khoa Cơ giáp và khoa Chỉ huy chiến hạm mà hàng loạt thí sinh cùng phụ huynh trên toàn vũ trụ chen sứt đầu mẻ trán để vào cho bằng được, qua miệng lưỡi hời hợt của nhóm người máy, cứ vậy biến thành chuyên ngành vớt vát trong trường hợp không đậu khoa Ẩm thực.
Trong lúc Olivia thấp thỏm bất an, Alpha cho hắn và Mục Căn một quả trứng to không rõ danh tính, tiếp theo dẫn hai đứa đi thi.
Tuy rằng lương tâm bất an (có tật giật mình), nhưng cảm giác được phụ huynh công khai bao che gian lận vẫn sung sướng làm sao!
Cảm giác mình rốt cuộc cũng có chỗ dựa, Olivia tự tin ôm trứng đi thi (≧▽≦).
—–
Nay đọc lại vài chương Long Quyến, giờ yêm đã hiểu thế nào là “ko đành lòng nhìn thẳng” ;v;
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook