Không Có Kiếp Sau
Chương 32: Thám hiểm

Sau khi cậu chạm đất không lâu, Manh Manh cũng mang Alpha nhảy xuống, các người máy khác thì bị Alpha yêu cầu ở lại tại chỗ, phụ trách trông coi cửa tiếp nối.

“Tối vầy tớ chả nhìn thấy gì hết, may mà có đem theo cái này!”

Tay trái ôm bác cả, tay phải móc ra một cái đèn pin kiểu cũ trong túi quần, nương theo ánh đèn, Mục Căn rốt cuộc thấy rõ khung cảnh xung quanh.

“Nơi này là phòng trống.”

Cậu nói không sai: Đây quả thực là phòng trống, bên trong chẳng trang hoàng gì, chỉ có vài cái thùng bị vứt văng vứt vưởi xuống sàn, các thùng đều bị mở ra, hai trong số đó trống rỗng, thùng có đồ thì nhét mấy bộ quần áo lộn xộn.

Olivia cúi xuống thò tay vào thùng, hắn vừa nhấc một món quần áo lên, bộ đồ ấy thế mà tan thành tro bụi!

Hắn bị tro bụi làm sặc đến hắt xì.

“Quần áo nom có vẻ mới, nhưng thực ra cũ lắm rồi!” Mục Căn ngồi xuống cạnh thùng, sợ mình làm hư quần áo nên không dám chạm vô mấy cái thùng, chỉ nhắm đèn pin về phía đống quần áo, cung cấp ánh sáng cho Olivia.

“Toàn nhãn hiệu của mấy trăm năm trước, chủ hãng đã đóng cửa hết.” Khác với cậu nhóc từ bé đến giờ chưa mặc được mấy món quần áo loài người như Mục Căn, Olivia biết phân biệt mấy thứ nhãn hiệu này: “Chạm cái đã nát, đống đồ này chắc bỏ không mấy trăm năm rồi.”

“Kiểu dáng cổ lỗ sĩ kinh.” Olivia lật hết mớ quần áo, cuối cùng kết luận như vậy.

Hắn vỗ vỗ bụi trong tay, khi đứng lên lần nữa thì tinh mắt chú ý tới góc đằng sau Mục Căn.

“Ở đó có cánh cửa.”

Quay đầu nhìn theo tầm mắt Olivia, Mục Căn cũng nhìn ra cánh cửa vốn nằm sau lưng mình nãy giờ.

Hai người tâm hữu linh tê cùng đi về hướng cánh cửa. Gật đầu với nhau xong, Olivia vươn tay mò lên nắm cửa —

Ngoài dự đoán của mọi người, cửa vừa đẩy liền mở.

“Phía trước bị phá rồi.” Olivia ý bảo Mục Căn nhìn khóa cửa bị hư một chốc, rồi dứt khoát đẩy cửa.

Ngoài cửa tối hù, đèn pin của Mục Căn trở thành nguồn sáng duy nhất trong đêm đen. Mượn ánh sáng đèn pin, bọn họ thấy rõ đây hóa ra là một hành lang rất dài, vây dọc hai bên hành lang là lan can bằng gỗ. Đối diện cách hơn mười mét, có một hành lanh kết cấu giống y đúc, bên dưới chỗ trống giữa hai hành lang là một căn phòng rất lớn, ánh sáng không đủ mạnh, Mục Căn không cách nào thấy rõ phía dưới rốt cuộc có gì.

Nhưng họ cuối cùng cũng biết vị trí hiện tại của mình.

“Giờ tụi mình đang ở lầu ba nè! Thuyền này bự ghê: Bự hơn bác Epsilon! Bự hơn Kham Manh Manh luôn!” Mục Căn – tiểu hai lúa trưởng thành ở nông thôn – lớn ngần này mà mới thấy tổng cộng hai phi thuyền, khó trách cậu chỉ có thể dùng hai thuyền ấy làm vật so sánh.

“Chưa lớn lắm đâu, phi thuyền du lịch còn lớn hơn nhiều: Ít nhất mười tầng, có thể chở một lúc mười vạn người đi dạo chơi vũ trụ! Cơ sở vật chất bên trong đặc biệt đầy đủ, có đủ loại máy chơi game trên toàn vũ trụ! Chỉ có nghĩ không ra, chứ không có chuyện chơi không tới đâu!” Olivia lập tức lấy phi thuyền lớn hơn làm ví dụ.

Đương nhiên, ưu thế mà chủ phi thuyền đánh vào là an toàn, thoải mái và hưởng thụ giải trí không gì sánh nổi, máy chơi game chỉ là một phương diện rất nhỏ trong đó, ngặt nỗi Olivia nhớ kỹ mỗi điểm ấy.

“Oa! Ghê vậy sao? Ollie từng đi cái đó chưa?” Mục Căn tức thì bị phi thuyền khổng lồ trong lời hắn hấp dẫn, thuận miệng hỏi một câu, thế là Olivia liền gục đầu.

“Chưa từng đi… Vé vào cửa mắc lắm, tiền mua vé có thể gia cố thêm một tầng mông cho Manh Manh, vả lại người ta cũng không bán vé cho vị thành niên…”

“Vậy à… Trên thuyền ấy có game Super Kham Manh Manh không?”

“Không có… Gì? Có trò đó nữa hả? Sao tôi chưa nghe thấy bao giờ!”

“Tớ có nè, đợi tí về mình chơi chung đi!”

“Được!” Do vậy, tinh thần Olivia lại trở nên phấn chấn.

Tiếng cười của nhóm thiếu niên vang vọng trong bóng tối, mơ hồ có âm thanh vọng lại, tiếng vọng khuếch tán trùng điệp khắp khoang thuyền, âm cuối loáng thoáng mang theo vẻ ớn lạnh rùng rợn.

Đèn pin của Mục Căn dù sao cũng là đồ cổ, điện lực có hạn, kiên trì được chừng nửa tiếng thì đột nhiên lóe lên, sau đó tắt ngóm.

Thân mình Olivia nhất thời hơi cứng lại.

Hắn ghét bóng tối.

Tuy nhiên, Olivia chung quy cũng bất đồng với Mục Căn, hắn có ưu thế chủng tộc bẩm sinh, có thể nhìn rõ nhiều thứ ngay cả trong bóng tối, nên thấy được Mục Căn bên cạnh rất nhanh.

Trong nháy mắt trông thấy Mục Căn, Olivia chẳng hiểu sao thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.

Dựa vào năng lực nhìn ban đêm khá tốt, Olivia để ý thấy sắc mặt Mục Căn trở nên tái mét: Phải rồi! Mục Căn chắc chắn cũng sợ lắm!

Biết ngay mà! Mình còn sợ, cậu ấy không sợ thế nào được?

Nghĩ thế, lá gan hơi héo đi của Olivia thoáng tươi tỉnh hơn, hắn quyết định nói gì đó giúp cả hai thoải mái chút.

“Phi thuyền này cũng rất lớn, có vẻ cao cấp phết, thường thì muốn lên phi thuyền này đều là người nhiều tiền, trên thuyền hẳn có nhiều thứ đáng giá lắm. Không thì mình đi săn kho báu đi? Có khi sẽ có đồ cổ nha! Qua bên này nè!”

Mục Căn cũng rất hứng thú với đề nghị của hắn, thế nên hai người đi loanh quanh khắp các phòng.

Từng phòng từng phòng bị quét sạch trơn, mỗi phòng trên cơ bản đều giống nhau: Đều là cảnh tượng bị cướp giật, chẳng còn chút gì đáng giá, toàn rác rưởi vừa chạm đã nát.

“Xem ra thuyền này bị viếng thăm nhiều rồi, chả lưu lại cái gì đáng giá hết.” Olivia chán ngán đá một thứ dưới chân, đây hẳn là sản phẩm kim loại, ở đây lâu vậy mà chưa hư cũng lạ.

“Mình ra khỏi đây thôi.” Nói đoạn, Olivia đá luôn thứ dưới chân lên trước.

Mặt đất lập tức vang lên tiếng lăn leng keng, sau cùng thứ đó đụng vào chướng ngại vật khác, âm thanh bấy giờ mới ngừng lại.

Olivia vừa nhấc đầu liền phát hiện bên kia còn một mặt gương.

Đó là một cái gương cao bằng nửa người, không biết làm bằng chất liệu gì, thoạt nhìn được bảo quản không tệ.

Nhìn nhìn gương, lại nhìn Mục Căn đang đi về phía mình, khóe miệng Olivia chợt vẽ nụ cười xấu xa.

“Tự dưng tôi nhớ đến một câu chuyện mà Manh Manh kể hồi trước.

Ngày xưa, có một kẻ nhàm chán nên chơi đoán số trước gương, cậu đoán xem kết quả thế nào?”

Mục Căn không đáp.

Olivia đành tiếp tục nói.

“Kết quả người ấy thua.”

Olivia chờ Mục Căn bị dọa nhảy dựng, trước đây lúc Manh Manh xem truyện này như truyện kể đầu giường (?) mà kể cho hắn nghe, hắn bị dọa sợ quá chừng!

Olivia cứ thế chờ mãi.

Bất thình lình, khóe miệng cười xấu xa của Olivia đông lại.

Mồ hôi lạnh sau lưng lặng lẽ ứa ra một tầng, nhìn chằm chằm tấm gương trước mặt, hắn bỗng ý thức được một việc đáng lẽ nên nhận ra từ sớm:

Hắn với Mục Căn là trước sau đứng trước gương, sao giờ…

Trong gương chỉ phản chiếu một mình hắn?

Đồng tử Olivia co rụt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương