Không Có Kiếp Sau
Chương 204: Phát hiện động trời của tatalin

Thanh niên được cử tới đây phụ trách thu xếp cho dân chúng Pendra là một tiểu cảnh sát của hành tinh Bạch Lộ tên John. Vừa đến đã bắt gặp điệu bộ lệ tuôn ròng ròng của người Pendra, John sợ hết hồn: “Hả? Khó… khó ăn lắm sao?”

“Làm gì có chuyện đó?!” Một người Pendra cách hắn gần nhất lập tức phản bác, đoạn chớp chớp mắt, chìa ra khay ăn của mình: “Có thể cho thêm phần nữa không?”

“Đương, đương nhiên.” John bị dọa, nghe rõ yêu cầu của đối phương thì thoải mái đồng ý. Nào ngờ hắn vừa gật đầu xong, tất cả người Pendra đều cấp tốc giải quyết sạch thức ăn trong khay, đồng loạt giơ khay trống lên.

Ngượng… ngượng quá đi mất — Tatalin xấu hổ sâu sắc trước hành động của các đồng bào, nhưng điều này cũng không cản trở hắn lén lút vươn khay ăn của mình xen lẫn vào đám khay của người ta.

Đa số đều ăn hai phần cơm, số ít lợi hại hơn — tỷ như quân nhân cao to cỡ Priestley, thậm chí còn xơi ba phần!

John ngẩn tò te, trong lòng lặng lẽ gõ một chương “dạ dày vua” cho những người dân Pendra cực thông minh trong truyền thuyết.

Ăn uống xong, phần đông người Pendra đi tắm rửa, để lại Tatalin, Priestley và John tiến hành giải quyết thủ tục còn lại.

Hết cách rồi, tuy Tatalin và Priestley trên danh nghĩa là nhân viên chính phủ, song chẳng ai ra lệnh cho mấy vị đại gia thợ thủ công kia được, họ chỉ là nhân viên dẫn đường, khai thông cửa ngõ và chân chạy xử lý thủ tục thôi.

“Người máy trợ lý của đại sư Kenda cũng tên John.” Tatalin cướp mất hộp sữa chua trong phần cơm thứ ba của Priestley, rồi cẩn thận dùng tên người máy làm nước cờ trò chuyện đầu tiên. Dân địa phương khác đều hết sức căng thẳng trước người máy, hắn không biết tình huống hành tinh Bạch Lộ ra sao.

“Ha ha! Thiệt hả? John là cái tên mang đậm màu sắc dị quốc đó, nghe nói tổ tiên nhà tôi có huyết thống của tinh hệ xa xôi.” John cười đến là sang sảng, Tatalin và Priestley đều thở phào một hơi: Coi bộ nơi này vẫn chưa đặc biệt kỳ thị người máy và dân Pendra.

Sau đó, cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra trong vui vẻ.

“… Phi thuyền cung ứng hàng hóa bên ngoài cũng không đến đây, hiện thức ăn của chúng tôi toàn là tự cung tự cấp, năm học viện lớn trên hành tinh Bạch Lộ là nơi phân phối thức ăn chính, phương pháp chế biến chủ yếu do các chủ tiệm của hành tinh Bạch Lộ cung cấp. Các học sinh chỉ là lính mới thôi, mùi vị ban đầu khẳng định không bằng hàng hóa bên ngoài.” John khiêm tốn, nhưng biểu cảm trên mặt thì khiêm tốn chết liền.

“Thảo nào ngon dữ vậy, hóa ra là thuần thiên nhiên cả!” Tatalin cực kỳ nể tình mà múc thêm một muỗng sữa chua thật đầy.

“Ừm, sữa chua này làm từ sữa heo thuần thiên nhiên nè!” John cười tươi rói.

Thoáng liên tưởng đến dung nhan của con heo, Tatalin & Priestley: …

Thôi, hoàn cảnh này có ăn là tốt rồi, không cần xoắn xuýt vấn đề đẹp xấu của người sản xuất.

Đúng lúc này, một cô bé bỗng chạy tới từ phòng bên cạnh, nom đồng phục thì có vẻ cũng là cảnh sát. Cô bé chỉ tay vào buồng trong, cất giọng lanh lảnh với John: “John, qua nghe điện thoại.”

Tatalin và Priestley đồng thời dán mắt vào cô gái trẻ, trong đầu hiện dấu chấm hỏi.

“Xin lỗi, tôi tạm rời đi nghe điện thoát cái đã.” John xin lỗi một tiếng, tức tốc chạy sang phòng cách vách. Lúc hắn rời đi, đồng nghiệp của John nhận ra nhóm Tatalin đang nghi hoặc, bèn giải thích sơ lược: “Các anh biết điện thoại là gì không? Chính là một loại phương tiện thông tin thời cổ đại, dù cách thức rất lạc hậu, nhưng lại bất ngờ không chịu ảnh hưởng gì vào thời điểm này!”

Tatalin và Priestley liếc nhìn nhau, đồng thời thấy được vẻ sửng sốt trên mặt đối phương: Xét tình huống hiện tại, vấn đề ăn uống coi như giải quyết xong, vấn đề khó nhất bây giờ chính là thông tin! Bình thường mọi người luôn cảm thấy một tinh cầu chẳng lớn bao nhiêu, đến tinh cầu khác làm việc là chuyện thường ở huyện. Nhưng từ khi hệ thống mất kết nối, đây quả thực thành chuyện không tưởng! Bởi không thể bù đắp cho nhau, thế cục các tinh cầu càng trở nên khó kiểm soát, họ đi qua gần một trăm tinh cầu mà chưa nghe nơi nào thực hiện thành công việc xây dựng lại hệ thống thông tin toàn cầu. Cho nên, cái gọi là “ổn định” cũng mới là cục bộ thôi, còn người quản lý nghe đâu chỉ là người cai quản khu vực lớn nhất tinh cầu.

Nữ cảnh sát vẫn đang giải thích:

“Thì chẳng phải tín hiệu máy truyền tin mất hết rồi sao? Muốn liên lạc với người khác quá khó, nên các giáo viên của Học viện tổng hợp đế quốc mới làm lại điện thoại.”

“Ban đầu chỉ khai thông khu vực gần Đế tổng thôi, nhưng quan chấp chính của tinh cầu chúng tôi đã cho mở rộng phương thức liên lạc này.”

“Cổ vũ các thầy cô Đế tổng nghiên cứu điện thoại cũng là quan chấp chính của chúng tôi, đúng rồi, cậu ấy còn đề nghị các học sinh cung cấp thức ăn cho dân chúng thông qua khóa thực tiễn xã hội đó…” Trong lời nói cử chỉ, cô nàng không chỉ một lần nhắc tới quan chấp chính hành tinh Bạch Lộ. Tatalin hồi tưởng một lát, hắn nhớ rõ lý lịch của mọi quan chấp chính tối cao trên tinh cầu cấp một, ngặt nỗi hành tinh Bạch Lộ tinh không phải tinh cầu cấp một, mà chỉ là tinh cầu cấp ba, được vậy là còn nể mặt năm học viện nổi danh đấy.

Hai người trao đổi một ánh mắt với nhau, tiếp theo Priestley liền hỏi: “Xin hỏi, người quản lý tối cao hiện nay của hành tinh Bạch Lộ là ai?”

Hơn hai ngàn người, đã vậy còn đi chung, cộng thêm hơn 1600 phi thuyền, con số này đặt ở bất cứ tinh cầu nào cũng sẽ gây chú ý, Priestley và Tatalin biết rằng phải tạo quan hệ tốt với người quản lý. Tuy nhiên, trong lòng họ có chút thấp thỏm, chung quy cấp bậc của cả hai đều không cao, bình thường chưa đủ tư cách trò chuyện với trưởng quan tối của một tinh cầu.

Rồi —

Họ nghe thấy giọng nói thảng thốt của John vang lên từ cánh cửa sau lưng:

“Cái gì? Các anh vậy mà không biết hả? Người quản lý tối cao của chúng tôi là ngài Mục Căn nha! Ngài ấy không phải bạn tốt của hai anh sao?”

Tatalin & Priestley: 囧!!!

# lâu ngày gặp lại, tui đang khổ cực chạy nạn, bạn tui lại thành trưởng quan tối cao của tinh cầu là sao?! #

Bấy giờ hai người họ mới biết: Sở dĩ họ được hành tinh Bạch Lộ vui vẻ thu nhận như vậy, có lẽ không phải nhờ tin nhắn thứ nhất có tác dụng, mà là tấm ảnh kèm theo tin nhắn thứ hai!

Tatalin nhìn thoáng qua Priestley bằng ánh mắt sâu xa: Lúc ấy cậu còn chê tôi làm chuyện thừa cơ mà.

Priestley gãi gãi đầu: Thì không phải… may mà cậu chả mấy khi nghe lời tôi sao?

Ha ha —

Nhiều năm trước vì một nhiệm vụ mà quen biết người bạn đến từ hành tinh khác, người ấy còn tốt bụng để lại phương thức liên lạc, thứ nọ đã sớm bị Priestley giao thiệp rộng rãi quẳng tới phương nào chả biết, nhưng lại được Tatalin cất giữ, cuối cùng chính nó cứu họ một mạng.

Người vừa gọi điện tìm John chính là Mục Căn, không lâu sau Mục Căn cũng tới đây — cưỡi xe đạp, còn là xe ba bánh.

“Tatalin! Priestley!” Diện mạo của Mục Căn thoạt trông không khác gì mấy năm trước, kiểu tóc vẫn là kiểu tóc ấy, nụ cười vẫn chân thành trước sau như một.

Cậu bắt tay Priestley, khẽ ôm Tatalin và để hắn ngửi cổ mình.

Nhưng lần này khi cậu đến gần, Tatalin lại phát hiện một điểm bất đồng so với dĩ vãng: Trên tai phải của Mục Căn có thêm một chiếc khuyên tai.

Một khuyên tai hết sức giản đơn, phong cách hơi phản nghịch, quả thực không giống kiểu dáng mà tuýp người như Mục Căn sẽ đeo, nên chắc là người khác tặng cậu. Dựa theo hình thức suy ra, người tặng khuyên tai hẳn còn trẻ tuổi, hơn nữa là giống đực, với cả viên đá khảm trên khuyên tai dù không biết là đá gì nhưng trông cũng rất quý. Tatalin nhận định người tặng khuyên tai chắc có quan hệ cực kỳ thân mật với Mục Căn.

Thì trước khi trở thành nhân viên chính phủ cơ sở của Quốc vụ viện nhờ năng khiếu xuất chúng, Tatalin từng ôm mộng làm ký giả săn tin mờ ︿( ̄︶ ̄)︿

“Mục Căn, cậu có vị hôn thê rồi à?” Tatalin cười hỏi, đoạn chỉ tai phải của Mục Căn: “Khuyên tai của cậu đẹp lắm.”

Sau đó… tai của thanh niên vốn đang cười toe toét thoáng ửng hồng.

Song cũng nhờ vậy, ngăn cách do thời gian mang đến giữa ba người thoáng chốc biến mất, trêu ghẹo quen thuộc khiến họ nhớ lại quãng ngày ở chung vài năm trước.

Tuy nhiên, trêu ghẹo vừa phải một tí thì được, thái quá thì không thức thời lắm. Chẳng đợi Mục Căn giải thích, Tatalin đã nhanh chóng chuyển đề tài: “Từ khi chúng ta chia tay, tôi với Priestley chỉ thăng một cấp, sao cậu lại thành trưởng quan tối cao của một tinh cầu vậy?”

“Hở?” Mục Căn giật mình, cuống quýt xua tay: “Chỉ tạm thời thôi, thời điểm xảy ra chuyện trùng ngay giờ đi làm trên hành tinh Bạch Lộ, hành tinh Bạch Lộ cũng không lớn, nên cơ quan chi nhánh của Quốc vụ viện và Quân đội đều làm việc tại văn phòng trên tinh cầu phụ thuộc, hôm ấy vừa khéo tôi được nghỉ…”

Nghe Mục Căn giải thích sự việc phát sinh bên mình, hai người cảm thán vận may của cậu, đồng thời cũng buộc phải thừa nhận: Ngoại trừ Mục Căn, thiệt đúng là không ai có khả năng hoàn thành thuận lợi đến vậy.

Theo sau, Tatalin cũng thuật lại những chuyện mà mình và Priestley gặp phải thời gian qua cho Mục Căn nghe, hắn không hề giấu giếm, nói rõ đầu đuôi gốc ngọn mọi việc phát sinh trên Pendra. Priestley cũng kể lại những điều chứng kiến ven đường.

“Tình hình hiện nay cực kỳ không xong, các tinh cầu đều quy định nghiêm khắc với thân phận của dân tị nạn, tôi nghi là dù lúc ấy chúng ta đi Farol, thì cũng bị đuổi ra ngay thôi…” Mà thời điểm đó muốn rời đi lần nữa chỉ càng thêm khó khăn, phi thuyền nộp hết rồi còn đi kiểu gì?

Priestley thấy khá may mắn.

Mục Căn đặt hai tay lên đầu gối, trầm tư. Ngay cả thời khắc này, sống lưng cậu vẫn thẳng tắp, không phải nhờ được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, thì cũng nhờ dấu ấn khó phai mà kiếp sống quân ngũ vài năm trước in lên người cậu.

Mục Căn bây giờ khiến người ta có chút xa lạ, trên người cậu đã mơ hồ mang một loại khí thế, khí thế mà Tatalin và Priestley chỉ từng nhìn thấy ở quan chức cấp cao và người đứng đầu.

“Tôi biết rồi, tin tức các anh cung cấp vô cùng quý giá, ngày mai tôi sẽ hỏi han chi tiết các anh sau.” Lời này cũng mang đậm tính chất giải quyết việc công, Tatalin ngớ ra, nhưng cái cảm giác thoáng qua ấy cũng tan theo nụ cười sau đó của Mục Căn.

“Các anh cũng mệt rồi, tối nay tới nhà tôi ngủ nha? Mấy người bác Alpha biết các anh đến còn đặc biệt nấu một bàn thức ăn ngon nữa đó!” Mục Căn cười, đưa ra lời mời.

Tatalin gật đầu, ngay tiếp theo, hắn và Priestley cùng ngồi lên yên sau chiếc xe đạp ba bánh của Mục Căn.

Xe riêng của quan chấp chính tối cao trên hành tinh Bạch Lộ… chật ghê.

Buổi tối, Tatalin và Priestley quả nhiên được người máy nhà Mục Căn chiêu đãi nhiệt tình, mãi tới lúc này họ mới khẳng định người máy từng nhận được siêu nhiều kim loại xa hoa nhờ sự tiến cử của mình thực sự không phải người máy quân dụng, mà là người máy bảo mẫu chính hiệu nai vàng.

Họ được ăn bánh bao chiêu bài của nhà Mục Căn, rồi được xếp ngủ trong phòng Olivia. Đương nhiên, đệm chăn đổi thành của Mục Căn, Olivia hơi bị ưa sạch.

Phòng Olivia và phòng Mục Căn phải nói là khác nhau như trời với đất, cứ xem cách bày trí là biết phòng này thuộc về thanh niên rock’n roll lập dị, nhìn đâu cũng thấy hình graffiti và đủ loại đồ trang trí không thể tưởng tượng nổi, phong cách… cực giống khuyên tai trên tai phải của Mục Căn.

*graffiti (tranh phun sơn):



Mãi đến khi Priestley nhìn thấy vách tường treo đầy khung ảnh trên đầu giường, một phần nhân vật chính trong ảnh là gia đình Mục Căn họ gặp hôm nay, còn có người máy Manh Manh cũng từng gặp, chỉ có một người là chưa gặp bao giờ. Nhưng, Priestley nhận ra mình thế mà không hề xa lạ với người nọ, thậm chí còn nhìn quen hơn cả gia đình Mục Căn.

“Đây… là chuẩn tướng Olivia Augustus?!” Sức ảnh hưởng của thần tượng quốc dân không đùa được đâu, vẻ đẹp sắc bén và thủ đoạn càng sắc bén, vị sĩ quan trẻ tuổi này đang nổi như cồn tại đế quốc!

“Ừ.” Mục Căn cười híp mắt gật đầu.

Priestley kích động đến mức môi run run, hắn muốn hỏi Mục Căn có phải fan cuồng của Olivia hay không, thế nên mới sở hữu lắm ảnh chụp như vậy, nhưng đó rõ ràng không phải đáp án, vì toàn ở đây ảnh chụp chung! Là kiểu ảnh chụp hết sức thân thiết, thậm chí còn có rất nhiều hình ảnh Olivia thời niên thiếu!

Môi Priestley run bần bật, Tatalin cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, mà Mục Căn đang cắm cúi thay ra giường lại không chú ý tới phản ứng khác thường của họ, thay xong ra giường lại thay áo gối.

“Nhà chúng tôi khá nhỏ, phòng ngủ có thể sử dụng ngoài phòng tôi thì chỉ còn phòng Olivia thôi, đồ đạc của cậu ấy nhiều quá nên hơi lộn xộn. Nhưng các anh cứ yên tâm, bình thường cậu ấy về nhà cũng không hay ở phòng mình lắm, nên phòng nhiều đồ vậy thôi chứ rất sạch sẽ, ba ba cũng thường xuyên quét dọn.”

Ôm ra giường, áo gối và vỏ chăn vào ngực, Mục Căn rốt cuộc cũng đứng thẳng lên.

“Các anh nghỉ ngơi đi, có chuyện gì mai chúng ta giải quyết tiếp.” Dứt lời, Mục Căn liền ra ngoài, chỉ để lại Tatalin và Priestley đang điên cuồng thét gào trong nội tâm.

Khó khăn lắm mới dẹp yên cõi lòng kích động, Tatalin run rẩy hé môi, yếu ớt bảo Priestley: “Cứ cảm thấy hai ta phát hiện được bí mật gì đó.”

Priestley run lẩy bẩy gật đầu, tiếp đó hai người cứng ngắc nằm lên giường của “Olivia”, gối lên gối của “Olivia”, cứ thế mất ngủ nguyên đêm.

—–

Mấy nay tui bận quá nên cố lắm cũng chỉ được 1c truyện thôi ;v;

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương