Không Có Kiếp Sau
Chương 151: Bắp cải vân xanh và chú roronoa

Đồng hồ sinh học tốt – Mục Căn thức dậy đúng giờ, bò ra khỏi một đống rau xanh, đoạn thò đầu nhòm ra ngoài cửa sổ: Trời còn tối.

Nhưng phi thuyền lại ngừng.

Mục Căn dịch Sigma vẫn đang tắt máy đến vị trí tương đối trống dưới cửa sổ, chắn rương hành lý trước người hắn, cẩn thận nhảy ra khỏi đống bắp cải vân xanh.

Ách – bồ không đọc lộn đâu, là bắp cải vân xanh.

*vân xanh ở đây là dạng màu xanh loang loang lổ lổ, nhiều sắc xanh xen kẽ:



Không phải người thực vật, mà là bắp cải vân xanh bình thường, cái loại xơi được đó!

Bất đồng với hành tinh Bạch Lộ, hành tinh Hằng Thiên, nơi Học viện quân sự đế quốc tọa lạc, là một tinh cầu quân dụng trăm phần trăm. Do là tinh cầu quân dụng nên hướng bay của phi thuyền đến hành tinh Hằng Thiên bị kiểm soát nghiêm ngặt. Khai giảng và kỳ nghỉ hàng năm sẽ cho mở đường hàng không, còn thời điểm bình thường căn bản không có phi thuyền dân dụng nào được phép tới hành tinh Hằng Thiên!

Khó khăn lắm mới lấy được hợp đồng trúng tuyển, Mục Căn vui vui vẻ vẻ thu thập hành lý, tới khi chuẩn bị mua vé mới phát hiện: Hoàn toàn không có chuyến bay thì phải mần sao?

Mục Căn trợn tròn mắt.

Nhưng cậu nghĩ ra biện pháp giải quyết rất nhanh: Sống ở phố mua bán tốt biết bao nhiêu, chẳng những khách hàng nhiều, mà dân giao hàng cũng nhiều chẳng kém nha! Tuy rằng nguyên liệu nhà Mục Căn chủ yếu là tự cấp tự túc, nhưng chung quy cũng muốn bán đúng không?

Vẫn giúp gia đình làm việc và chẳng cho ai biết chuyện ấy, Mục Căn kết nối với máy truyền tin của vài chủ thuyền hàng thường đến Aidori giao hàng nhập hàng, chả mấy chốc đã được tin hai ngày sau sẽ có người tới hành tinh Bạch Lộ giao hàng, trên đường cũng giao hàng cho hành tinh Hằng Thiên luôn.

Vì vậy, Mục Căn không tốn xu nào đã giải quyết xong vấn đề di chuyển của mình và Sigma — hai anh em quyết định ngồi khoang chứa hàng ~

“Chú Roronoa đang dỡ hàng ạ? Con đến giúp chú nha?” Đứng trong đống bắp cải vân xanh nhô đầu ra, phát hiện Roronoa – chủ phi thuyền – đang chuyển bắp cải vân xanh trong khoang chứa hàng ra ngoài trong tình trạng mồ hôi đầm đìa, Mục Căn cởi áo vest, xắn tay áo nhảy xuống từ trên phi thuyền.

Người đàn ông mà Mục Căn gọi là chú Roronoa sở hữu thân hình vạm vỡ lạ thường, dáng vóc cực cao, ngực cũng vô cùng rộng lớn. Cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ mồn một, trên mặt còn có một vết sẹo dữ tợn xuyên suốt nửa gương mặt, điều này khiến hắn thoạt nhìn không giống người tốt xíu nào.

So với người giao hàng liên hành tinh, nom hắn giống kẻ cướp liên hành tinh hơn.

Song đúng là nhà hắn trồng rau, bắp cải vân xanh chính là đặc sản của tinh cầu quê hắn. Dưới tình huống toàn cầu đều đang gieo trồng loại bắp cải vân xanh này, thị trường xung quanh bão hòa khiến hàng bị ế, Roronoa trẻ tuổi đành phải làm người giao hàng liên hành tinh, với mục đích đẩy mạnh tiêu thụ bắp cải vân xanh nhà mình đến tinh cầu xa xôi hơn. Mục Căn quen biết Roronoa trong lần đầu tiên hắn đi xa chào hàng, năm ấy cũng là năm thứ nhất Mục Căn đến hành tinh Bạch Lộ.

Đương lúc Rorono đang vô cùng chán nản vì rau chất đầy phi thuyền không bán được, thì tình cờ gặp Mục Tiểu Căn ra ngoài mua thức ăn. Không chỉ mua một giỏ bắp cải vân xanh lớn, mà sang hôm sau vừa khéo là cuối tuần, Mục Tiểu Căn còn dẫn Roronoa đi từng nhà hàng xóm thăm hỏi. Bắp cải vân xanh nhà Roronoa vừa rẻ, chất lượng lại tốt, hình dáng đẹp, ông Joe và ông Khả Mễ ưng ý nên ký hai đơn hàng lớn, sau hai ông lại giới thiệu cho hắn vài khách hàng xịn, việc kinh doanh bắp cải vân xanh của Roronoa liền trở nên ổn định.

Bánh bao nhà Mục Căn đến với tinh cầu khác bằng phi thuyền của Roronoa sớm nhất, sau lục tục tăng thêm nhiều mối giao hàng của Aidori. Ngoài chuyển rau, Roronoa còn phát triển thêm nghề phụ là nhận giao hàng, đây ngược lại là điều ban đầu hắn không nghĩ tới.

“Con thức rồi à? Tốt quá, mau tới hỗ trợ!” Chú Roronoa rất thân với Mục Căn, nên không ngại ngần ngoắc cậu qua. Ngoắc xong, hắn còn cười cười với ông chủ tiệm đang đứng kế bên nhìn mình dỡ hàng: “Đây là cháu tôi, đừng thấy nó còm nhom mà lầm, khỏe lắm đó nghen!”

Ông chủ mặt nhọn hoắt như hồ ly nhìn thoáng qua Mục Căn đang khiêng hai sọt rau bự chảng mà mặt không hề đổi sắc, con ngươi láo liên, đôi mắt hẹp dài cười đến híp cả lại: “Đúng là người nhà anh mà, đều khỏe mạnh như nhau. Thế nào, thằng bé này về sau sẽ kế thừa việc buôn bán của anh hả?”

Roronoa lập tức lườm gã đầy khinh bỉ: “Cháu tôi là học sinh tài cao của khoa Ẩm thực Đế tổng đấy! Tương lai sẽ ở lại trường! Đời nào đi buôn bán giống tôi?”

Giọng hắn oang oang, lời thốt ra vừa khéo bị thanh niên Mục Căn đi ngang qua nghe thấy.

“Không phải học sinh tài cao gì đâu mà…” Mục Căn cuống quýt giải thích vài câu, rồi nhanh chóng chạy về phi thuyền khiêng tiếp chỗ rau còn lại.

Đêm nay, bọn họ dừng chân tại ba tinh cầu cả thảy, trên đường còn tặng một phi thuyền tiếp nối hai sọt rau vì đã hỗ trợ bốc hàng, Mục Căn gần như thức trắng đêm. Tuy nhiên, Roronoa cũng không ép cậu đi ngủ, mà còn nhân lúc cậu đang giúp đỡ, cẩn thận giới thiệu cậu với khách hàng của mình.

“Về sau gặp rắc rối trên đường có thể tìm họ giúp đỡ.” Roronoa nói vậy đấy.

Mục Căn tiếp nhận ý tốt của hắn, cười gật gật đầu.

May phước đêm nay chỉ có mấy cửa hàng này, giao hàng xong, Mục Căn ngủ hai tiếng trước khi tới hành tinh Hằng Thiên.

Ôm một cái bắp cải vân xanh có lá xanh nhất và hàm lượng nước cao nhất (← chú Roronoa cho), Mục Căn đứng trên bề mặt hành tinh Hằng Thiên. Với tạo hình giống cậu y đúc, Sigma cũng một cái bắp cải vân xanh to đùng (← Roronoa biết đây là em trai Mục Căn︿( ̄︶ ̄)︿). Hai đứa diện tây trang anh em, trông ngố tàu không thể tả.

“Ollie còn đang học, không nên quấy rầy cậu ấy.” Mục Căn xem thời gian.

Sigma gật đầu.

Để nhận được suất thực tập này, cậu đã khiến Hiệu trưởng Argos bận bịu nhiều rồi, làm phiền người ta nữa thì ngại lắm. Thế nên, hai anh em đành dựa vào chính mình.

Đã qua thời điểm chào đón người mới, bến thuyền vô cùng sạch sẽ. Bởi nơi này là hành tinh quân dụng, nên khi ra khỏi bến, họ dĩ nhiên chẳng đón được taxi, ngoài ra cũng không có bất cứ phương tiện giao thông nào…

Được cái người đang đứng tại đây là Mục Căn và Sigma, chính là hai đứa ngày ngày đều chạy bộ đến trường, căn bản chưa từng đi xe công cộng tại hành tinh Bạch Lộ đó!

Xác định xong vị trí của cổng chính Học viện quân sự đế quốc, Sigma tức tốc vẽ ra tuyến đường gần nhất, sau đó, hai anh em bắt đầu chạy – ai ôm bắp cải vân xanh của người nấy.

Ai cũng biết địa điểm xây dựng bến thuyền luôn cách trung tâm thành phố rất xa, hành tinh Hằng Thiên cũng không ngoại lệ. Dù đã trù tính kỹ càng nhất, tìm được phương pháp đi ngắn nhất, nhưng khoảng cách từ bến thuyền đến Học viện quân sự đế quốc vẫn dài hơn cự ly chạy dài nhất hồi quân huấn!

Đó là chưa kể vì nguyên nhân nào đó, rất nhiều vùng đất trên hành tinh Hằng Thiên về cơ bản chưa được khai phá, dưới tình huống hoàn toàn giữ nguyên hình thái địa mạo ban đầu, những khu vực này thậm chí còn có thú hoang nguyên thủy. Một trong rất nhiều hạng mục quân huấn của học sinh khóa dưới chính là băng ngang qua khu vực ngoài học viện!

Bởi thế, giờ phút này, các học sinh Học viện quân sự đế quốc đang huấn luyện gian khổ trên những vùng đất ấy đã trải qua một việc hết sức quỷ dị:

Đang tiến hành huấn luyện bơi lội đường dài tại khu A, nhóm học sinh năm hai của chuyên ngành nọ thở hổn hển: Ô! Cái người kia với tên người máy từ đâu chui ra vậy? Bơi gì lẹ quá xá!

Đang đối chiến với long quy hung tợn tại khu B, nhóm học sinh năm ba của chuyên ngành nọ thương tích chồng chất: Ôi! Không xong! Mình, sắp, thua, rồi! Thôi chào tạm biệt! Má mi ơi — Ớ? Ơ kìa!! Huấn luyện viên ơi! Long quy đối chiến của em bị người ta đập xỉu rồi thì phải làm sao!!!!

Đang vất vả leo trèo trên vách núi tại khu C, nhóm học sinh năm tư của chuyên ngành nọ lơ ma lơ mơ nghe thấy rằng: Cho mượn dây thừng dùng tí nghen? Ơ? Cậu không khỏe hở? Cần tôi đưa đến phòng y tế không?

Thế là —

Đang chạy đường dài đeo phụ trọng tại khu S, nhóm học sinh năm năm của chuyên ngành nọ tại thời khắc sắp có người thứ nhất chạm đích, thì phát hiện xung quanh có hai bóng dáng lướt qua mình như gió. Chẳng những thế, phụ trọng của tên ấy rõ ràng còn dữ dằn hơn mình: Một trong hai người đội một con long quy hung tợn, còn người kia vậy mà đang cõng một người khác!

Cả đám học sinh: Đậu mè! Loại người quái gì vậy?

 ̄▽ ̄

Thực ra chỉ là anh em Mục Căn muốn đi tắt thôi mà ~ Chớ xem nhẹ khoảng cách từ phố mua bán Aidori đến Học viện tổng hợp đế quốc nha, trên thời gian có lẽ nhìn không ra, nhưng độ dài quãng đường có thể sánh ngang với cự ly chạy rèn luyện mỗi sáng của học sinh trường quân đội đấy. Mục Tiểu Căn thường xuyên cõng Sigma đi học rồi về nhà, nên là năng lực chạy vượt chướng ngại vật hơi bị ngon lành đó nghen ~

Tại bến thuyền, anh em Mục Căn tây trang phẳng phiu cùng lắm chỉ trông giống nhà quê lên tỉnh, nhưng sau ba tiếng chạy vượt chướng ngại vật, hai anh em nhà này dứt khoát giống nạn dân.

Đôi anh em cùng cảnh ngộ đúng-nghĩa sửa sang lại tây trang cho nhau tại cổng, cả hai rốt cuộc đứng trước cổng Học viện quân sự đế quốc.

Trái ngược hẳn với cổng chính rộng mở của Học viện tổng hợp đế quốc, cổng chính của Học viện quân sự đế quốc tối như mực, thậm chí còn chẳng phải loại cổng bình thường, mà là một lá chắn phòng ngự quang học hoàn chỉnh! Lá chắn phòng ngự hướng thẳng lên trời, phía dưới… tuy rằng nhìn không tới, song Mục Căn cá là trang bị phòng ngự bên dưới nhất định cũng rất sâm nghiêm.

Giao hồ sơ trúng tuyển có hai dấu mộc của Học viện quân sự đế quốc và Học viện tổng hợp đế quốc cho sĩ quan gác cổng, đối phương nửa tin nửa ngờ đem vào trong xác nhận hơn nửa ngày, bấy giờ mới mở “cổng” cho Mục Căn vô. Đưa học sinh cứu được trên đường và hộp bánh bao làm quà cho sĩ quan xong, Mục Căn hỏi đối phương vị trí căn tin số ba thật kỹ, đoạn mới vẫy tay tạm biệt người nọ một cách lễ phép.

Mục Căn đến báo danh trúng thời điểm bận rộn nhất của căn tin số ba — sắp tới giờ các học sinh ăn cơm, chín căn tin của Học viện quân sự đế quốc dĩ nhiên phải hoạt động cao độ rồi!

Cầm bản thỏa thuận thực tập của mình, trước tiên Mục Căn tiến vào từ cửa chính căn tin, song lập tức bị người ta xua ra.

“Giờ ăn chưa bắt đầu! Một tiếng sau hãy đến!”

Mục Căn chớp mắt mấy cái, ôm hai cái bắp cải vân xanh (Sigma nằng nặc muốn vác long quy, nên giao bắp cải vân xanh cho Mục Căn), quyết định đi từ cửa sau xem sao.

Tiếp đó, cậu bắt gặp cảnh tượng chiến đấu trước nay chưa từng thấy!

Trong cuộc đời chưa dài của Mục Căn, những đầu bếp cậu từng gặp có các bác trong nhà: phân công có tính toán, chế biến bánh bao một cách im ắng; Có nhóm giáo viên tại Đế tổng: nhất cử nhất động đều đậm chất nghệ thuật, cộng thêm buổi chiều rực nắng và hương thơm ngọt lịm, ưu nhã chế biến món ăn trong tiếng giảng giải nhẹ nhàng; Còn có các hàng xóm Aidori…

Mà hôm nay, cậu thấy mình như đang chứng kiến một trận chiến!

Bếp trưởng đội nón cao cao trông như đại tướng quân đang bày mưu tính kế, vung xẻng xào rau, nơi xẻng hạ xuống, nhóm đầu bếp vội vàng chạy qua theo lệnh ông. Đây là phòng bếp lớn nhất mà Mục Căn từng gặp! Mười mấy cái thớt bày tại đó, cơ hồ trước mỗi cái đều có một đầu bếp đang cấp tốc thái rau! Mười mấy bếp lò đồng thời bật lên, lại thêm mười mấy đầu bếp lật muôi thoăn thoắt! Trong phòng nóng hầm hập, tràn ngập hương vị thức ăn, ai ai cũng bận tối mày tối mặt, dưới đất ngập ngụa rác rưởi, vài lần có người suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất, ngoài ra, trên bàn bếp cũng có rất nhiều rác. Mục Căn tận mắt thấy quá chừng rác chưa kịp dọn bị nhóm đầu bếp thái lẫn với nguyên liệu khác và đổ chung vào chảo xào…

Mục Căn đưa áo vest nhăn nhúm cho Sigma, xắn tay áo, tìm dụng cụ vệ sinh, rồi bắt đầu dọn dẹp bàn bếp.

Mục Căn rất thông minh, cậu là người vô cùng ngăn nắp, cực rành tổng kết và sắp xếp. Ưu điểm không chỉ biểu hiện trên phương diện học tập, mà còn thể hiện trong sinh hoạt. Dưới tình huống không ảnh hưởng đến công việc của người khác, cậu tuần tự thanh lý xong các bàn bếp rất nhanh, kế đó là sàn nhà. Trong lúc thu dọn, cậu chả mấy chốc đã thông suốt lưu trình làm việc của những người xung quanh, đành rằng thiếu năng khiếu nấu ăn, nhưng cậu dù sao cũng đã nỗ lực học tập suốt sáu năm tại Đế tổng, thành ra am hiểu rõ đa số quy trình nấu nướng. Vì vậy, trước cho xì dầu, sau bỏ rau thơm, rồi lại cho muối, tiêu gì gì đó… Cậu cẩn thận đặt mấy thứ nhất định sẽ cần dùng cạnh tay người nấu. Hiện trường hết sức hỗn loạn, chẳng ai để ý thấy có thêm một người lạ, nhưng không ít người đồng thời nghĩ rằng: Ây nha? Bữa nay nấu nướng lẹ hơn thấy rõ là sao ta?

Công việc vừa thuận lợi, tâm trạng mọi người cũng tốt lên, khá nhiều đầu bếp trẻ còn bắt đầu ngâm nga hát.

Tiếp theo… liền bị “tướng quân” phát hiện.

“Làm việc đàng hoàng coi! Hát hò cái gì!” Bếp trưởng râu trắng đội nón cao vẫn cứ nổi đóa: “Mả mẹ nhà nó (nít nôi đừng bắt chước nhe, thô tục lắm!)! Nhét cho ta thằng nhóc chưa mọc lông thì thôi đi! Trễ như vậy còn chưa tới báo danh! Không tống cổ nó đi không được mà!”

Té ra ông cụ bất mãn với lính mới đi cửa sau hả?

Mọi người tức khắc im bặt.

Giây sau, bếp trưởng lại nổi sùng kinh hơn: “Bắp cải vân xanh đâu! Sao không có bắp cải vân xanh?!”

“Xào, xào xong đẩy ra ngoài rồi ạ…” Đối diện với nước miếng bắn tung tóe như đốm lửa của người lãnh đạo trực tiếp, bếp phó yếu ớt đáp.

“Cái gì!!!!!” Nghe hắn giải thích, bếp trưởng đại nhân dựng thẳng lông mày: “Hôm nay Hiệu trưởng mời khách, muốn lấy thức ăn từ căn tin chúng ta, cấp trên còn chỉ đích danh muốn bắp cải vân xanh xào! Đã dặn các người giữ lại hai cái bắp cải vân xanh cho ta rồi mà, các người không nghe thấy sao?”

Nhóm đầu bếp khóc không ra nước mắt: Hình như thiệt vậy rồi…

Nhất thời, phòng bếp lặng ngắt như tờ, chỉ còn âm thanh lửa cháy bập bùng, không có ai dám lên tiếng, cũng chẳng ai dám nhúc nhích mảy may. Đúng lúc này, một thân hình nhỏ gầy bỗng chen ra khỏi đám đông.

Bếp trưởng đại nhân đang tính phun lửa tiếp, nhưng chợt, ông thấy được thứ người nọ đang ôm…

Hai cái bắp cải vân xanh?!

Bếp trưởng đại nhân mở to mắt: Tươi ngon mọng nước, lá xòe ra! Đây… Đây là hai cái bắp cải vân xanh chất lượng cỡ nào chứ! Dòm phát là biết ăn ngon rồi.

Khủng long phun lửa thoáng cái tắt ngúm, bếp trưởng đại nhân nhận lấy hai cái bắp cải, thành thạo biến hai cây rau thành món bắp cải vân xanh xào ngon lành tinh tế. Nước chảy mây trôi làm xong món ăn, ông sai cấp dưới bê tới văn phòng Hiệu trưởng, mình thì tranh thủ nghỉ chốc lát, uống ly nước.

Ừm – nước vẫn là tên nhóc đưa bắp cải vân xanh bưng cho, nếu nhớ không lầm, người thu dọn rác xung quanh cũng là nó, đúng là tinh mắt.

Ông nhấc mí mắt, nhìn thoáng qua tên nhóc nọ: “Tính hỏi từ nãy rồi, cậu là ai?”

Miệng nhóc nọ cong lên, tặng ông nụ cười toe toét, đồng thời còn đính kèm một tờ giấy.

“Tôi là Mục Căn, thực tập sinh báo danh hôm nay!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương