Không Có Kiếp Sau
Chương 143: Brazini

Doris là tinh cầu của đại dương và bãi cát ngập tràn ánh nắng, Aini Lara là tinh cầu gió vô trọng lực, trong quá trình khai phá bảo tồn được dáng vẻ nguyên sơ và tự nhiên vốn có, là tinh cầu mang cảnh quan thiên nhiên hiếm thấy trong vũ trụ.



Nếu nói đi Doris và Aini Lara để ngắm cảnh, vậy đi Brazini chính là để ngắm nhìn kết tinh trí tuệ của nhân loại.

Trong tinh hệ Dole, nó là tinh cầu duy nhất sở hữu cảnh trí hoàn toàn tạo nên từ sức người!

Brazini – theo tiếng địa phương nghĩa là khởi nguồn sinh mệnh dạt dào sắc xanh. Với khí hậu và môi trường thích hợp cho việc sinh sản, Brazini là tinh cầu đầu tiên thai nghén ra thể sống có trí tuệ, đồng thời cũng là tinh cầu sớm nhất bị con người khai phá hầu như chẳng còn gì.

Ngay từ một ngàn năm trước, Brazini đã bị nhân loại khai thác quá độ, tài nguyên khô kiệt.

Những cư dân từng kiêu hãnh vì Brazini lần lượt rời bỏ hành tinh mẹ, di chuyển đến tinh cầu thích hợp dừng chân hơn. Trong khí hậu khắc nghiệt, Brazini chịu cảnh hoang vu hơn năm trăm năm đằng đẵng, suốt quãng thời gian ấy, dù khí hậu địa phương phần nào khôi phục, nhưng những người dân đã sớm quen với hoàn cảnh thoải mái của tinh cầu khác lại không tình nguyện trở về. Mãi đến khi một quan chức quê quán Brazini nhậm chức cục trưởng Cục Du lịch Dole, nghe theo đề nghị của hắn, Cục Du lịch quyết định biến Brazini thành tinh cầu tham quan nhân tạo.

Sau vị cục trưởng nọ, Cục Du lịch Dole đã trải qua sáu đời cục trưởng, song không ai bỏ hoang kế hoạch này, từng thế hệ đều nỗ lực không ngừng. Rốt cuộc, một trăm năm mươi ba năm trước, Brazini một lần nữa mở cửa đón chào công chúng!

“Ban đầu nơi này chỉ là một công viên trò chơi lớn thôi.” Cô Maria vừa đi vừa giới thiệu. Họ tới Brazini vào buổi chiều, ban ngày thành phố này đặc biệt nóng bức. Theo đề nghị của hướng dẫn viên, trước tiên cả đoàn đến khách sạn nghỉ ngơi hai tiếng, khi mặt trời bắt đầu lặn mới ló mặt ra đường.

“Thời kỳ đầu, công viên trò chơi này cũng không lớn lắm, vì muốn mau chóng kiếm tiền hỗ trợ việc xây dựng giai đoạn sau, Brazini buộc phải bắt tay kinh doanh. Vừa kinh doanh vừa xây dựng tiếp, giờ thì nơi đây đã là tinh cầu giải trí hoành tráng nhất đế quốc rồi! Miễn là trò chơi do nhân loại sáng tạo góp mặt trong lịch sử thì nơi này có tất! Muốn đi công viên trò chơi thì tới đây là đúng chỗ rồi đấy!” Rõ ràng không phải lần đầu cô Maria đến đây, thế mà còn hưng phấn như vậy, chứng minh nơi này thực sự rất thú vị!

“Trò trẻ con –” Bà Maria hừ lạnh một tiếng: “Công viên trò chơi có quái gì vui, đây còn là sòng bạc lớn nhất đế quốc nữa kìa!”

“Đủ loại kiểu đánh bạc, trò gì cũng có! Cửa đặt thấp! Chỉ cần hai farad tệ là được vào đánh, thậm chí có cao thủ chỉ dựa vào hai farad tệ ít ỏi trên người mà biến thành phú ông trăm tỷ!”

“(*@ο@*) oa ~” Hai mắt Olivia phát sáng, nóng hừng hực chĩa thẳng vào bà Maria, một già một trẻ trao đổi ánh mắt hợp cạ.

“Spa Bụi Sao của Brazini nổi tiếng lắm! Bọn tôi muốn thử lâu rồi nha ~” Bà Khả Mễ kéo chồng mình, cười tủm tỉm nói.

“Câu lạc bộ Sylvia ở phía đông nghe đâu là nơi quy tụ những loại rượu cất hầm ngon nhất vũ trụ! Nhất định phải nghĩ cách trà trộn vào uống thử xem!” Ông John và ông Boone cầm tờ chỉ dẫn những điểm tham quan nổi danh tại Brazini, đầu cũng chẳng buồn nâng nữa rồi!

“Mấy cửa hàng cũng khá, rất nhiều dược liệu không mua được bằng con đường chính quy, ở đây nghe nói chỉ cần trả tiền là có. Đúng lúc lắm, tôi có thể thuận tiện đi hỏi thăm sự tình lá cây Thế Giới luôn.” Đối mặt với đủ loại cám dỗ, điều đáng tin duy nhất coi bộ là kế hoạch của Beati, đến tận đây mà vẫn không quên mua thuốc, kỳ thực làm thầy thuốc cũng là thú vui của bà đúng không?

Du ngoạn! Thức ăn! Rượu ngon! Cờ bạc! Mua sắm! Người đẹp nóng bỏng… Hết thảy tiêu phí xa xỉ mà con người nghĩ đến, Brazini đáp ứng tất tần tật!

Một thành phố hưởng thụ xa hoa trụy lạc!

Hỡi hương thân phụ lão của phố mua bán Aidori, các người dẫn hai bé vị thành niên đến một nơi thế này có ổn hông vậy?

囧!!!

Màn hình tối của bác cả Alpha nhấp nhoáng ánh sáng đỏ cảnh báo theo bản năng.

Thôi xong! Không được đi sòng bạc chắc luôn ← Olivia tuyệt vọng. Cơ mà, đúng lúc này —

“Không cần nghiêm túc vậy đâu! Xã hội thời nay nhiều cám dỗ lắm, lũ trẻ còn nhỏ thì nên cho học hỏi nhiều một chút dưới sự dẫn dắt của người lớn, đến lúc không có người lớn mới không học thói xấu của đám trẻ hư.” Ông Tony vung tay bảo nhóm người máy, sợ cường độ không đủ, còn bồi thêm một câu: “Trẻ con càng ngây thơ càng dễ bị làm hư nha!”

Alpha thoáng nghiêng đầu, bước chân vẫn không ngừng. Trong hệ thống thông tin nội bộ, mấy người máy lặng lẽ tiến hành trao đổi.

Hai đứa nhóc nhân loại nhà mình, một đứa ngày ngày chỉ biết học với học (Mục Căn), đứa kia thì rời nhà quá xa, cả ngày bị nhốt trong trường hầu như không thể hoạt động (Olivia), cả hai đứa lại quá mức đơn thuần.

“Người Trái Đất có câu: Không nghe lời người già, chịu thiệt trước mắt.” Beta đã thuộc làu làu ba ngàn câu ngạn ngữ của dân Trái Đất, bèn trích dẫn một câu làm tổng kết.

Nhóm Alpha rốt cuộc đánh nhịp xác định: Chắc chắn phải cho hai thằng bé thể nghiệm từng hạng mục tại Brazini một lần!

Ôm mỗi phụ huynh người máy hôn cái chụt xong, Olivia và Mục Căn hào hứng chạy chậm ra ngoài!

Hiện họ đang có mặt trên đài ngắm cảnh của Brazini!

Toàn Brazini có vài tòa nhà cao chọc trời, chiếu theo quy luật nhất định phân bố trên tinh cầu, bên cạnh việc cung cấp các loại hạng mục giải trí, những tòa nhà này còn là đài ngắm cảnh tốt nhất. Đứng trên tầng cao nhất, nhìn bao quát mọi cảnh quan phụ cận, là một trong những phương thức hay nhất để du khách làm quen với Brazini! Trên cơ bản, điểm dừng chân đầu tiên của tất cả du khách đều là đài ngắm cảnh.

Từ tầng lầu huyên náo chạy lên đài ngắm cảnh, rồi nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài, Mục Căn và Olivia cảm thán thành tiếng!

Hiện tại là đêm khuya, nhưng bên ngoài vẫn sáng trưng!

Đủ kiểu đèn đuốc được tạo hình thiết kế tỉ mỉ bừng sáng trên bầu trời và trên những tòa nhà, thành thị trước mắt huyễn hoặc đến khó tin!

Bầu trời vắng bóng ánh sao, thay vào đó là pháo hoa khổng lồ nở rộ, thời khắc pháo hoa che trời lấp đất ập xuống từ trên cao, tựa như toàn thể tinh cầu đều đắm mình trong cái ôm của ánh lửa, lộng lẫy tới mức làm người ta lóa mắt. Trong thoáng giây, Olivia gần như có ảo giác mình bị pháo hoa tổn thương;

Brazini cũng không có biển cùng thác nước, thay vào đó là suối phun nhân tạo vô cùng tráng lệ nằm ngay dưới tòa nhà cao chót vót, dòng nước trút xuống tạo thành thác, rồi lại phun trào lên trên làm thành suối phun đồ sộ! Bọt nước to lớn phun lên thật cao hơn ngàn mét, quan sát từ đài ngắm cảnh thì cơ hồ gần ngay trong gang tấc, Mục Căn và Olivia nhìn mà choáng váng;

Pháo hoa trên trời và suối phun dưới đất hoà quyện, sau mấy lần biến hóa tạo hình, pháo hoa rõ ràng biến thành hình dáng nam giới, song song đó còn có suối phun, suối phun lập tức hóa thành hình dáng nữ giới! Vì vậy, giây tiếp theo khi pháo hoa và suối phun giao nhau trên không trung, đập vào mắt các du khách là cảnh tượng ướt át tột độ. Bắt chước động tác của nhân loại, trời và đất cùng kết hợp thân mật, chẳng biết ai nghĩ ra ý tưởng này nữa, tuyệt vời quá chừng!

“Ồ ồ ồ!!” Không ít du khách xung quanh huýt sáo, thậm chí nhiều bạn trẻ có người yêu còn học theo động tác của pháo hoa mà bắt đầu ôm hôn nhau. Trong những đôi tình nhân, không chỉ có dị tính, mà còn có rất nhiều cặp đồng tính, thời nay mọi người đã thực hiện bình đẳng giới tính triệt để, nhân loại có thể lựa chọn bạn đời tùy theo yêu thích mà không cần để ý giới tính đối phương.

Nhận thấy bốn phía bỗng nhiên nóng lên hừng hực, hai nhóc em vị thành niên duy nhất trên đài ngắm cảnh — Mục Tiểu Căn và Olivia cùng trợn tròn mắt.

Mặt hai đứa đỏ bừng, ngượng ngùng đưa mắt nhìn nhau, rồi tiếp tục ngắm pháo hoa.

Tuy mới vừa bảo công viên trò chơi chả có gì thú vị, nhưng khi họ tiến vào khu trò chơi, bà Maria lại là người hăng nhất!

Bữa nay cô Maria diện váy ngắn, có vài trò không tiện chơi, thế là bà Maria dứt khoát quẳng cô cháu đi luôn. Mỗi tay một đứa, bà cụ nhỏ gầy lôi Mục Căn và Olivia xông vào nhanh như gió.

Ngày thứ nhất ở Brazini, họ chơi tổng cộng chín trò, trò Olivia thích nhất là Rắn khổng lồ tham ăn! Thiết bị hình rắn chở du khách lên độ cao cách mặt biển năm ngàn mét rồi hạ xuống với tốc độ cao, rõ là — kích thích cực điểm!

Còn trò Mục Căn thích nhất là Trung tâm suối nguồn: Họ ngồi trong chiếc thuyền trong suốt hình cầu, đầu tiên là lẳng lặng trôi trên nước, nhưng suối phun đột ngột bắn lên, cả chiếc thuyền bị lực bắn cực khủng tung lên trời, độ cao khoảng chừng ngàn mét! Đạt đến ngàn mét, họ sẽ dừng tại độ cao ấy một lát, nằm trên suối phun quan sát khung cảnh chung quanh, đồng thời được du khách trên đài ngắm cảnh vây xem. Đó là một cách hưởng thụ cực kỳ mỹ diệu, ngay tiếp theo, không đợi họ hưởng thụ thêm, suối phun thoắt cái hóa thân thác nước, chảy thẳng xuống ba ngàn thước! Họ ngay tức khắc bị nhấn sâu xuống đáy biển nhân tạo —

Đây là trò chơi kích thích và vui nhất, mỗi trò đều có đặc sắc riêng, Olivia quả tình không chọn được trò mình thích nhất, nhưng ghét nhất thì không gì ngoài trò kinh điển nào đó, nghe đâu xuất phát từ trò chơi cổ xưa của Trái Đất – Nhà ma.

Olivia là bị Maria kéo vào, sau đó lại được bà tha ra.

Lúc vào là kéo tay, khi ra là lôi chân.

“Thằng bé này còn nhát cáy hơn cả tiểu A, mới vô mười phút đã xỉu.” Bà Maria nhíu mày.

“Đây là nhược điểm, phải trị.” Bà Maria vừa thốt một câu, sinh hoạt của Ollie chíp tại Brazini liền mọc thêm một nhiệm vụ hàng ngày.

 ̄▽ ̄

Tuy rằng biểu hiện trong nhà ma quá ư mất mặt, nhưng trên sòng bạc, màn trình diễn của Olivia phải nói là khiến toàn trường sững sờ!

Dường như hắn là dân đỏ đen bẩm sinh, trò bạc nào cũng dạy phát rành ngay. Bà Maria dẫn hắn theo, một già một trẻ giết sạch sạch sanh! Mỗi người cầm hai đồng tiền, bắt đầu từ sòng bạc nhỏ ven đường, khi tiền vốn ngày càng rủng rỉnh, họ từng bước đánh vào sòng bạc cao cấp.

Ngày thứ tư ở Brazini, Olivia thậm chí còn nhận được thư mời “Ván bài một người”.

Lúc trông thấy thư mời, toàn thân bà Maria bốc cháy phừng phừng!

Đây chính là thư mời cao nhất của sòng bạc cao cấp nhất, quy mô lớn nhất Brazini — “La”!

“Ồ! Chỉ tay cờ bạc sở hữu thiên phú cao nhất do cộng đồng chuyên gia của Hiệp hội sòng bạc Brazini lựa chọn mới có tư cách nhận thư mời này nha!” Ông Tony không rành ba cái trò đỏ đen cho lắm, nên cố ý đi điều tra, tra rồi mới biết điểm lợi hại của tấm thư mời mộc mạc đó.

“Tiểu Ollie ngon lành quá ta!” Ông Joe cười ngô nghê.

“Đương nhiên! Còn không xem là đồ đệ của ai?!” Bà Maria vênh váo.

“…” Bà chỉ dạy con nhà người ta phương pháp đánh lộn thôi mà, căn bản không bao gồm đánh bạc thì phải – ai ai cũng dòm bà Maria bằng ánh mắt sặc mùi nghi ngờ.

“Nhưng kiểu đánh bạc cao cấp này chơi tương đối lớn đấy, mọi người tính đi thật hả?” Bà Beati chả có tí ti hứng thú nào với bài bạc, chỉ nhắc nhở họ một câu.

“Con muốn đi.” Nhìn nhìn thư mời trong tay, lại dòm dòm màn hình tối của Alpha, Olivia cất giọng khẳng định.

Thắng một ván rồi đi ngay, toàn bộ tiền thắng bỏ vào sổ tiết kiệm, vậy món quà Mục Căn nhận được không còn là quả trứng to chà bá* nữa rồi!

*chắc là số 0 trong sổ tiết kiệm của ẻm =))

Olivia nghĩ mà sướng rơn.

Do vậy, tối ấy trong tiếng cổ vũ của hàng xóm láng giềng, hai thầy trò Olivia và bà Maria (chơi cặp) gom tất tật của nả thắng được gần đây đến sòng bạc hàng đầu của Brazini!

Đồng thời, Mục Căn cũng gặp một người ăn xin quần áo rách bươm trên con đường ngoài sòng bạc.

Ông chú ăn mày nom thảm thương cực kỳ, quần áo bị lột sạch trơn, người ngợm bẩn thỉu, hắn ngồi trước cổng sòng bạc, luôn mồm xin người đi đường hai đồng tiền.

Người như thế xung quanh sòng bạc còn nhiều nhiều lắm, du khách qua đường ghét bỏ né tránh hắn, cuối cùng hắn xô phải Mục Căn, hắn rất cường tráng nên cậu bị đụng ngã.

“Xin lỗi.” Đối phương xin lỗi, thành ra Mục Căn cũng không nói thêm gì, chỉ phủi mông bò dậy, đang tính bỏ đi thì đột nhiên bị gọi lại.

Người gọi cậu là tên ăn mày, người nọ mở tay ra, phía trên có một đồng xu hai farad tệ.

“Cậu trai, cậu làm rơi tiền này.”

“Cám ơn.” Nhận tiền đối phương đưa qua, Mục Căn cười nói cám ơn.

Người nọ không nói gì mà rời đi rất nhanh. Mục Căn cũng chưa đi, cậu tò mò đứng tại chỗ, nhìn tên ăn mày không ngừng xin người qua đường hai đồng tiền.

Nhưng đối tượng của hắn đều là người trưởng thành, ăn mặc đẹp đẽ, thoạt trông rất có tiền.

Loại nhóc ranh toàn thân trên dưới chỉ có hai xu còm như Mục Căn hiển nhiên không nằm trong phạm vi xin xỏ của hắn.

Mục Căn nhòm đồng xu trong lòng bàn tay — đây là bác Alpha cho vào hôm đầu tiên dẫn họ đi sòng bạc chơi, Olivia dùng hai đồng tiền này lăn lộn qua chẳng biết cơ man là tiền, song tiền trong túi Mục Căn vẫn không suy suyển.

Mục Căn nghĩ một hồi, rồi chạy tới sau lưng người nọ, gõ gõ vai hắn:

“Cho nè.”

Mục Căn đưa lại đồng tiền mới được trả cho hắn.

Đoạn, cậu toan đi luôn.

Nào dè lúc này lại thành tên ăn mày kéo Mục Căn.

“Tôi đi xin người ta hai đồng tiền là vì muốn đánh bạc, nào người bỏ vốn của tôi, có muốn vào xem chung không?”

Tên ăn mày móc ra một tấm thư mời màu trắng từ quần lót (囧!), ngỏ lời với Mục Căn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương