Không Có Kiếp Sau
Chương 10: Các phụ huynh tiếp tục sầu lo

Nhằm mang đến những điều tốt nhất cho đứa con yêu quý, họ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.

Kể cả chuyện hack hệ thống nhà người ta, hại cả tinh hệ gà bay chó sủa.

Nhóm người máy tất nhiên sẽ không để Mục Căn biết những nhọc nhằn (?) ấy.



Khi Mục Căn và Sigma một trước một sau khiêng một con long thú một sừng trở về, họ chỉ hời hợt trả bài thi đã chấm xong cho Mục Căn, bảo với cậu rằng: “Cục cưng yêu quý (← xưng hô này cũng học từ giáo trình, phải luôn để con biết ba mẹ yêu thương con nhường nào orz), chúc mừng con tốt nghiệp.”

Sau đó là tiếng vỗ tay “bốp bốp bốp” của tập thể.

Mục Căn quẳng nguyên con long thú một sừng ra sau, run rẩy tiếp nhận xấp bài thi dày cộm, nhìn chữ “thông qua” bắt mắt trên đó, lật bài thi xác nhận một lần, đoạn hưng phấn tung hết lên trời:

“Vạn tuế ~ rốt cuộc không cần dự thi nữa rồi!!!”

Tuy cậu từ nhỏ đã là bé ngoan, cũng chẳng ghét học tập, nhưng vừa nghĩ đến những ngày không có bài tập và thi cử, dù là bé ngoan cũng có chút kích động nho nhỏ nha ~

“Thưa ba! Thưa bác! Từ giờ con sẽ chăm chỉ làm việc, cố gắng khai phá nhiên liệu mới để mọi người ngày nào cũng được ăn no!”

Trong sách nói, tốt nghiệp là sự khởi đầu cho trách nhiệm gánh vác xã hội của một người, nay cậu đã tốt nghiệp, nghĩa là cậu có thể gồng gánh trách nhiệm nuôi gia đình của một đấng nam nhi rồi.

Dẫu không biết sẽ bầu bạn bên ba và các bác bao lâu, nhưng Mục Căn hy vọng mình có thể đền đáp công ơn của họ nhanh một chút.

Không khí cực kỳ không tốt, ngày ngày bao trùm trong sương mù dày đặc, bài thi bay đầy trời lẩn vào sương khói, cuối cùng lặn mất tăm như thời niên thiếu sắp tan biến của Mục Căn…

Mục Căn cảm thán.

Cảm thán hơi sớm rồi nhóc =.=

“Đây là thư báo trúng tuyển, con phải đến trường mới báo danh trong vòng mười ngày kế tiếp.” Alpha không chút lưu tình chặt đứt ảo tưởng bay bổng của thiếu niên Mục Căn.

“⊙o⊙!!!” Mục Căn tức khắc ngây dại!

Cát bụi phất qua, bài thi mới rồi còn ẩn trong sương mù bị gió thổi đến, ụp chặt lên mặt Mục Căn.

╮(╯▽╰)╭

Thiếu niên à, cậu còn trẻ lắm, còn rất nhiều thứ cần học, nuôi gia đình gì đó không phải phận sự của bạn nhỏ mới tốt nghiệp mầm non như cậu, chí ít cũng tốt nghiệp cấp hai rồi hẵng tính nha.

Xoa đầu.

Sigma cũng nhận lại bài thi của mình, với tư cách em trai Mục Căn, Sigma cũng tiếp thu mười ba năm giáo dục đầy tàn nhẫn. Mỗi lần Mục Căn dự thi, hắn chính là nhóc ranh đồng bệnh tương liên ngồi sau Mục Căn.

“Mỹ thuật và Ngữ văn nộp giấy trắng! Không đạt.” Thầy nghệ thuật Beta lạnh lùng tuyên bố.

Tiếp tục giữ nguyên tư thế hai tay giơ long thú một sừng lên cao, màn hình tối của Sigma hiện lên đường cuộn sóng kháng nghị.

“Sigma đều làm bài thi rất nghiêm túc.”

“Bài thi Mỹ thuật và Ngữ Văn giống bài thi của thí sinh Mục Căn đến 100%, xác định là sao chép, chiếu theo ấn bản thứ bảy về quy chế thi của trường, sao chép đồng nghĩa với giấy trắng.” Đi cùng với quy chế thi tương ứng truyền vào “não” Sigma, Beta vô tình ném bài thi vô mặt Sigma.

Vì vậy, Sigma bèn khiêng long thú một sừng lủi ra sau lưng Mục Căn, nom đáng thương vô cùng.

“Aiz, sao em ngốc thế, đã bảo lúc chép phải thay đổi quan điểm đi mà?” Mục Căn xót xa sờ sờ màn hình tối ảm đạm của em trai, chọc chọc đầu hắn.

“Kít –” Sigma lắc lắc đầu, lẩm bẩm một tiếng cứng nhắc.

Là người máy, bọn họ trời sinh không am hiểu các môn phát minh sáng tạo, Sigma có thể hoàn thành các môn khác cực kỳ hoàn mỹ, nhưng mấy môn đòi hỏi sáng tạo như Mỹ thuật với Ngữ văn thì hắn bó tay, thi không đạt sẽ bị đánh mông (← cũng học được từ ảnh tư liệu của người Địa Cầu ^^).

Do thế, Sigma tự tiến hóa thêm kỹ năng thiên phú là “gian lận”.

Khổ nỗi thầy giám thị quá nghiêm, số lượng thí sinh quá ít, hầu như lần nào Sigma cũng bị tóm orz.

Lần nào cũng bị bắt nhưng vẫn kiên trì gian lận, Sigma kể cũng liều.

Thời điểm Sigma sứt đầu mẻ trán trước kỳ thi, Mục Căn cũng bị sắp lịch học kín mít.

“Cục cưng, con quá ngốc, chắc chắn không theo kịp tiến độ của học sinh bên ngoài đâu, đây là bài thi xếp lớp Pi tìm cho con, trước tiên làm thử đi, cố gắng chen vào lớp trọng điểm.” Trong lúc Mục Căn làm bài thi, người máy A đứng một bên lo trước lo sau. Tại thời khắc trọng đại của thí sinh, phụ huynh người máy hay phụ huynh nhân loại đều giống nhau cả thôi.

Cơ mà… đây là bài thi trường quân đội nhà người ta dành cho kỳ thi xếp lớp… sao giờ mấy người dám lấy cho con mình làm? Phụ huynh mấy người lại giở trò tệ lậu gì rồi đúng không?

“Ba ba, con sẽ cố gắng.” Hoàn toàn ngó lơ những chuyện khó lường mà ba nói, thiếu niên Mục Căn siết chặt nắm tay, tiếp tục khắc khổ vùi đầu ngâm cứu bài thi.

Bởi ta nói, loại hành vi gian lận này cũng chẳng trách được Sigma… Rành rành là thượng bất chính hạ tắc loạn mà orz.

Trong lòng nhóm phụ huynh, trẻ con đang tuổi ăn học chỉ cần học hành chăm ngoan là được, mọi việc bên ngoài không cần mấy đứa suy xét, cứ để người lớn lo.

Cắt cử A giám sát tụi nhỏ học tập, các người máy khác tụm lại một chỗ.

“Tiếp theo chúng ta cần nghiên cứu xem làm thế nào đưa chúng đi.”

Đã lấy được giấy báo trúng tuyển, nội dung thi xếp lớp cũng tới tay, cánh cổng ngôi trường danh tiếng nhất đế quốc đã rộng mở trước mặt Mục Căn, việc quan trọng kế tiếp là đưa bọn nhỏ đi học bằng cách nào.

Công nghệ trên hành tinh này rất lạc hậu, hàm lượng khoáng sản kim loại quá ít, số vật liệu họ tinh luyện suốt mười ba năm nay còn khướt mới đủ chế tạo một chiếc phi thuyền cần thiết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương