Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo
-
Chương 20
Chỉ có sự im lặng trong căn phòng của Hoàng đế.
Thư ký của Hoàng đế, Bá tước Pollan, đang đổ mồ hôi vì sự lúng túng.
"..."
"..."
Một người đàn ông và một thiếu nữ có đôi mắt cùng màu ngồi đối mặt, họ đã giữ im lặng được một hồi lâu.
Ngay cả sau khi bước vào phòng, Hoàng đế, người đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu nữ trong sự thất vọng, chỉ mở lời sau khi Pollan nhắc khéo ông.
Pollan đã chứng kiến sự ngạc nhiên của Hoàng đế khi thiếu nữ tên "Ellencia" kia đáp khi được hỏi tên cô là gì.
Sau đó, lại là một khoảng lặng dài khác, ông hỏi họ và tên cha mẹ của nàng.
Ellencia Hounds.
Không ai trong số những người thân của Isabella có họ như vậy.
Nàng không biết cha mình và nói rằng mẹ nàng là Catherine Hounds.
Đó là một cái tên mà ông không biết.
Nhưng ông nghĩ ông cũng đã nghe nó.
"Đó không phải là một cái tên hiếm gặp nhưng hình như đã nghe qua một người có cái tên như vậy...?"
Pollan gạt những ký ức mờ nhạt của mình sang một bên và liếc nhìn đôi mắt của Hoàng đế.
Eustis đã không thể nhìn thẳng vào thiếu nữ tên Ellencia ấy từ trước đó.
Ánh mắt ông nhìn chằm chằm xuống dưới.
Nó không phải là không hợp lý.
Có một chút rùng rợn khi Isabella, người đã chết, lại giống như đã sống sót trở về nhưng nó khiến ông sợ hãi.
Khi Hoàng đế không thể thoát khỏi nỗi đau mất vợ, ông tự hỏi liệu có người phụ nữ nào giống nàng một cách kỳ diệu không.
"Này.
Người là Hoàng đế, phải không?"
Ellencia, người đã im lặng, lên tiếng.
Thật đáng ngưỡng mộ khi nàng dám nói chuyện với ông trước, mặc dù, nàng biết ông là Hoàng đế.
Ngay từ lần đầu tiên bước vào nơi này, thiếu nữ đã có vẻ hoang mang nhưng nàng có vẻ không hề sợ hãi.
Biểu hiện của nngf cũng ở mặt tươi sáng, vì vậy, nó thật tuyệt vời.
Nhưng lại mờ dần khi thời gian trôi qua.
Và đó là tất cả.
"Phải..."
Sau một thời gian, Eustis cuối cùng đã trả lời.
"Điều này nghe có vẻ rất là lạ nhưng..."
Hai đôi má dễ thương càng trở nên hồng hào hơn.
"Người có phải là cha của tôi không?".
Ngôn Tình Ngược
"..."
"..."
Không chỉ Eustis mà Pollan cũng ngạc nhiên đến mức mắt họ mở to ra trước lời nói đột ngột này.
"Như tôi đã nói, tôi không có cha, vì vậy, mẹ tôi đã nuôi dạy tôi một mình.
Khi tôi hỏi về cha tôi, bà nói rằng ông là một người rất tốt.
Người có mái tóc đen và đôi mắt xanh thẫm như tôi...!"
Nàng nhìn lên Eustis với ánh mắt mong đợi.
"Bệ hạ có phải là cha tôi tình cờ không?"
Tuy nhiên, Eustis im lặng trước câu hỏi đầy táo bạo và đột nhiên quay đầu lại.
"Bệ hạ?"
Chỉ có một bức tường ở bên cạnh được Eustis đang nhìn chằm chằm vào.
"Sức mạnh của ta đang..."
Ông dường như nhìn thấy một nơi nào đó bên ngoài bức tường.
"Bệ hạ! Có vấn đề lớn!"
Ngay sau đó, nữ Bá tước Deles mở cửa và bước vào.
Đó là hành vi không bình thường của bà.
Các hiệp sĩ ngăn cản bà cũng đi theo.
"Thưa Bá tước, chuyện gì đang xảy ra vậy..."
Nữ Bá tước quẫn trí cắt đứt lời nói của Pollan.
"Công chúa Philomel..."
Bà đã khóc sau khi dành một chút thời gian để lấy lại hơi thở.
"Công chúa đã biến mất!"
Eustis ngay lập tức xông vào căn phòng nơi Công chúa đang ở.
Dù họ đang đi bộ nhưng tốc độ của ông nhanh đến mức khiến Pollan và Deles phải chạy theo Hoàng đế.
Nữ Bá tước Deles, kiệt sức vì chạy đến phòng của Hoàng đế và bà đến sau cùng.
Eustis, người đang nhìn vào căn phòng tối, nơi không còn một tia ấm áp nào, nhìn nữ Bá tước Deles hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Pollan cảm nhận được cảm xúc sôi sục trong từ ngắn gọn đó.
Đây là những gì Nữ Bá tước Deles nói, bà vừa khóc vừa nói.
"Khi tôi trở về với nước đá mà Công chúa đã yêu cầu, không có ai trong phòng."
"Tôi đợi trong phòng, tự hỏi cô ấy đã đi đâu một lúc, nhưng chủ nhân của căn phòng đã lâu không quay lại."
Lo lắng, bà đã lang thang khắp phòng và tìm thấy bức thư này trên bàn làm việc.
Ở bên ngoài phong bì thư, chỉ có dòng chữ "Cha thân yêu".
Nếu Công chúa có một lá thư mà nàng muốn gửi cho Hoàng đế, nàng sẽ không để nó trên bàn làm việc.
Bà cảm thấy kỳ lạ nhưng bà không thể chịu đựng được việc mở bức thư nàng đã viết cho Hoàng đế và để lại.
Sau khi rời khỏi phòng, bà hỏi những người hầu bên ngoài phòng về nơi ở của Công chúa.
Nhưng không ai biết.
Bà đã tìm kiếm Công chúa với một vài người nhưng không thể tìm thấy nàng ở bất cứ đâu.
Sau đó, bà chạy đến chỗ Hoàng đế và thông báo cho ông về sự thật này.
Pollan cắn môi.
Nếu lời nói của nữ Bá tước là sự thật thì đã quá muộn.
Cho dù nàng bị bắt cóc hay tự nguyện biến mất, xác suất tìm thấy nàng cũng rất khó.
Hơn nữa, Công chúa còn có một chiếc nhẫn lửa đỏ.
Nếu được sử dụng, phạm vi tìm kiếm sẽ mở rộng ra toàn bộ lục địa.
Hoàng đế nhặt bức thư từ bàn làm việc ngay khi nữ Bá tước nhắc đến.
Khi con dấu được mở ra, một mảnh của bức thư đã xuất hiện.
Chữ viết tay thẳng và thanh lịch đầy quen thuộc.
"Cha thân mến,
Cha, Ellencia là con gái ruột của cha.
Trong chuyến đi chơi cuối cùng của mình, con đã đến thăm một ngôi làng gần đó và vô tình tìm thấy Ellencia trên đường phố.
Con vô tình đi theo nàng vì nàng trông rất giống mẹ và gặp mẹ của Ellencia.
Mẹ nàng tên là Catherine Hounds.
Như cha đã biết, bà là bạn và là phù dâu danh dự của mẹ.
Nhìn thấy mặt con, bà đã khóc và thổ lộ mọi thứ với con.
Khi mẹ con sinh con ở quê, bà đã ở đó và bà đã tráo con và Công chúa do ghen tuông làm mờ con mắt.
Vâng, con không phải là con gái ruột của cha.
Con là con của Catherine và một người đàn ông mà con không biết tên.
Xin lỗi vì mới thông báo cho cha bây giờ.
Con muốn nói với cha ngay lập tức nhưng con không biết phải nói như thế nào.
Cô con gái giả mạo này sẽ bỏ đi vì không có cách nào để đối diện với cha.
Cảm ơn cha đã nuôi dạy con.
Con sẽ trả ơn bằng những ân huệ khác mà con đã nhận được với tư cách là Công chúa cho đến thời điểm này bằng cách làm những việc sẽ giúp ích tối đa cho Đế quốc Belerov.
Hãy giữ gìn sức khỏe và hạnh phúc bên con gái của mình.
Ký tên,
Philomel"
Chỉ có vậy.
Không có dấu hiệu nào cho thấy nàng sẽ đi đâu.
Cánh tay của Eustis bất lực buông xuống.
Bức thư trên tay ông bị nhàu nát.
"Gọi binh lính ngay bây giờ.
Sử dụng tất cả các nhân sự có sẵn."
Giọng nói ông trầm vô cùng.
Nhưng khi ông nói những lời cuối cùng, ông đã nổ tung như một ngọn núi lửa.
"Tìm con gái ta về đây!"
Pollan và các Hiệp sĩ cúi đầu vâng lời, phải tìm kiếm Công chúa trên toàn lục địa.
* * *
Lúc đó, Philomel đang đi dạo trên một con phố đông đúc người.
"Một túi bánh mì nướng đây, chỉ còn có 2 cái.
Cửa hàng sắp đóng cửa và đây là một chương trình giảm giá đặc biệt!"
"Cô có thấy chiếc váy mới thay đó của Gina không? Đó là của nhà thiết kế thiên tài, bà Margaret."
Những con phố chợ nhuộm màu rực rỡ của hoàng hôn và tràn đầy sức sống với người dân cùng thương nhân.
Nàng hiện đang ở Saint-Jen, một thành phố ở phía bắc của Đế quốc.
Đây là một trong năm thành phố lớn nhất và thịnh vượng nhất trong Đế quốc.
Nếu có thể, nàng muốn đến đích cùng một lúc bằng phép thuật nhưng vòng lửa đỏ chỉ có thể di chuyển người dùng nó đến một nơi người ấy đã đến.
Tốt nhất là di chuyển đến khu vực gần Philomel nhất mà chưa từng đến nơi đó.
Điểm đến là Angelium một thành phố huyền diệu nằm ở phía bắc của Đế quốc.
Băng qua biên giới từ Angelium và đi xa hơn một chút sẽ đưa nàng đến Ma Tháp.
Có người đó trong Ma Tháp.
Archmage Le Guin, cha của Philomel và là chủ sở hữu của Ma Tháp.
Suy nghĩ của nàng khiến nàng phát điên và bàn tay nàng siết chặt.
Điều đầu tiên nàng muốn làm sau khi rời Cung điện Hoàng gia là gặp cha ruột của mình.
Vào những đêm đặc biệt buồn, Philomel sẽ đọc "Công chúa Ellencia" và tưởng tượng ra cha mẹ ruột của mình đã sinh ra mình thế nào.
Họ là kiểu người gì nhỉ?
Ông sẽ trông như thế nào, họ gặp nhau ra sao và tại sao bà lại sinh Philomel?
Mẹ nàng, Catherine, là mẹ nuôi của Ellencia, kể từ khi nàng xuất hiện ở đầu cuốn tiểu thuyết, nàng đã biết rất nhiều thông tin.
Một người mẹ xấu tính ngược đãi nhân vật chính tốt bụng và xinh đẹp, Ellencia.
Tuy nhiên, cuối cùng, bị ảnh hưởng bởi Ellencia, bà đã ăn năn tội lỗi của mình và thú nhận bí mật về sự ra đời của nàng.
Sau đó, Ellencia gặp Eustis và khi mọi thứ được tiết lộ, bà phải trả giá cho tội lỗi của mình bằng cách chết.
Tuy nhiên, tội lỗi và sự tự thú của bà đã gây ra thiệt hại to lớn cho cuộc sống của con gái bà, Philomel.
Philomel lớn lên như một vị Công chúa giả mạo vì tội lỗi của mẹ nàng và sau một đêm tự suy ngẫm, nàng đã từ một Công chúa thành một tên tội phạm.
Kết quả là, những hy vọng mơ hồ của nàng tự nhiên sẽ tập trung vào cha mình, Le Guin.
So với Catherine, nàng biết rất ít thông tin về Le Guin, cả ngoài đời thực và trong sách.
Ngay cả sau khi hỏi Humphrey lúc nàng còn nhỏ, Philomel vẫn tiếp tục điều tra theo cách của mình nhưng có rất ít thông tin thu được.
Một người đam mê có quyền lực lớn nhưng không bao giờ công khai.
Trong cuốn sách, khi "Philomel" có nguy cơ bị xử tử lần đầu tiên, nàng đã bỏ trốn khỏi nhà tù và giao phó bản thân cho người cha thực sự của mình.
Đó là lần đầu tiên đề cập đến Le Guin.
Tuy nhiên, khi "Philomel", người không thể từ bỏ sự ghen tị của nàng với Ellencia, mượn sức mạnh của ông để phạm tội ác, ông cũng đã từ bỏ con gái mình sau đó.
Đó là tất cả những gì có trong cuốn sách.
Kể từ khi cuốn tiểu thuyết tiến triển theo quan điểm của Ellencia, nhân vật chính, chỉ có một mô tả ngắn gọn về cách mà "Philomel" sống trong Ma Tháp được đưa ra.
Mô tả gần giống với "nhân vật phản diện được cho là đã bị đánh bại nhưng vẫn sa vào tội ác".
Người cha cũng cảm thấy rằng nhân vật phản diện "Philomel" là một kiểu mới.
"Vì không có gì được biết đến như thế này, mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình đi kiểm tra."
Dù sao, vì Le Guin đã nỗ lực bảo vệ cho "Philomel", biết đâu ông có thể có một chút tình cảm với con gái mình.
Philomel nghĩ về nó khi nàng hướng ánh mắt về phía biên giới..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook