Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo
-
Chương 14
Thời gian vẫn trôi qua và Philomel cũng đã tròn mười bốn tuổi.
Nàng sắp sửa phải làm Lễ ra mắt.
Người ra mắt thường được trao cho các thiếu nữ trẻ trên mười sáu tuổi nhưng do vị trí Hoàng hậu vẫn còn trống, Philomel đã phải nhận nó khá sớm.
Bởi vì nó là việc cần thiết cho một thành viên trưởng thành của Hoàng gia để làm chủ vòng tròn xã giao.
Người đó từng là Hầu tước Elros, cựu Công chúa của Đế quốc nhưng sau khi bị đuổi ra ngoài, không có ai là xứng đáng với vị trí này.
Điều này là bởi trong số các gia đình thuộc Hoàng gia còn sót lại, không có người nào là họ hàng gần với bà để thay thế Hoàng hậu.
Mặc dù là như vậy, nàng cũng không phải làm gì lớn nhưng vì không có ai giữ vai trò chủ chốt trong vòng xã giao giới quý tộc, giải quyết xung đột giữa các phe phái rất gay gắt khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng nên nàng buộc phải đảm đương.
"Mình có thể làm tốt vai trò này được không nhỉ???"
Nàng chỉ đành miễn cưỡng đứng ra như thể bản thân không bị áp lực gì nhưng là một Công chúa, nàng không thể bỏ bê nhiệm vụ của mình.
Dù sao, trước khi Ellencia xuất hiện, nàng hiện tại vân là Công chúa.
Nàng nghĩ:
"Mình đâu có lựa chọn nào khác ngoài việc hoàn thành vai trò đã được giao của mình."
Hơn nữa, nữ Bá tước Deles nói rằng nó sẽ không quá khó.
Những vị phu nhân sẽ chỉ chú ý đến bà nếu bà trông chừng tới Philomel.
Mặc dù nàng là một Công chúa giả mạo nhưng vẫn là một Công chúa và không thể nào biết trước sẽ có khó khăn như thế nào khi đối mặt với những quý tộc có lòng tự trọng cao.
"Chúa ơi! Người thật xinh đẹp!"
Tiếng kêu lên vì sự ngạc nhiên của nữ Bá tước Deles đột ngột kêu bên cạnh nàng và Philomel nhận ra tình hình của mình.
Ngày ra mắt là hôm nay.
Bữa tiệc sẽ bắt đầu chỉ sau vài giờ nữa.
Vì vậy, Philomel quay đi quay lại để ngắm nghía bản thân mình ở trong gương.
"Nó không phải quá hào nhoáng sao?"
Nhìn chiếc váy được trang trí bằng vô số dải ruy băng đỏ trên bộ váy trắng tinh của mình, Philomel đầy bối rối hỏi lại.
Nữ Bá tước lắc đầu và vuốt thẳng lại chiếc váy:
"Không hề! Điện hạ ăn mặc rất chi là hợp thời."
Những người hầu của nàng cũng giúp nàng buộc lại cái dải ruy băng của mình.
Nàng đã ngắm cẩn thận.
"Chiếc váy này có thể không phù hợp với sở thích của Người nhưng hãy chịu đựng nó cho ngày hôm nay.
Mọi người khác đều mặc vậy."
"Ừm, đúng vậy."
Trên thực tế, đó lại là sở thích đặc biệt của Philomel.
Thay vào đó, những chiếc váy khác ở trong tủ quần áo của nàng lại là những bộ quần áo không phù hợp với sở thích của nàng.
Ngay cả trước khi lên chín tuổi, Philomel cũng đã có sở thích với những chiếc váy lộng lẫy kiểu này.
Trang trí càng nhiều càng tốt, chất liệu cũng phải là chất lượng tốt nhất.
Nhưng đó chỉ còn là vấn đề vào thời gian trước khi nàng trở thành một "Philomel" ngông cuồng như trong cuốn sách, người sẽ tiếp tục mua những chiếc váy kiểu như vậy.
Mặt nàng không đủ dày để tiêu tiền của Hoàng đế.
Vì vậy, Philomel đã thay đổi sở thích của mình.
Nàng thường mặc những chiếc váy gọn gàng và thanh lịch cũng như tiết kiệm hết mức có thể mà không làm hỏng phẩm giá của một gia đình Hoàng gia.
Kết quả là, những người khác đều nghĩ rằng Philomel đã tự nhiên thay đổi khẩu vị của bản thân khi nàng trưởng thành lên.
Nữ Bá tước, người rất tiếc vì mình không thể mặc một chiếc váy dễ thương và lộng lẫy, đã khuyến khích nàng mặc chiếc váy mà bà đã chọn cho lần ra mắt này.
"Đó là một chút..."
Thật khó xử nhưng cũng không tệ.
Philomel, lần nữa nhìn ngắm bản thân mình trong gương, xác nhận rằng thời gian đã trôi qua và chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hoàng đế đang đứng đợi nàng trước xe ngựa của mình.
"Bệ hạ! Người đã đợi lâu chưa?"
"Không hẳn vậy.
Đúng hơn là..."
Ánh mắt của Eustis lúc này đã quay sang nhìn chiếc váy.
Philomel đã rất khó chịu khi nghĩ đến việc ông sẽ tiếc giá của chiếc váy đắt tiền, mặc dù, với tính cách của ông sẽ không cho phép điều đó.
"Nó có gì lạ không?"
"Không.
Nó rất đẹp."
"Bệ hạ, bộ đồ này cũng rất hợp với Người."
Hoàng đế bật cười trước những lời tâng bốc rồi ông trèo lên chiếc xe ngựa và đưa tay ra.
Từ rất lâu, ông luôn thường mỉm cười với Philomel.
"Xuất phát."
Chính ông sẽ là người sẽ hộ tống của Philomel ngày hôm nay.
Philomel nắm tay cha mà không chút do dự.
Ngay cả khi ở trong khuôn viên của Cung điện Hoàng gia, cỗ xe cũng sẽ đi từ Cung điện bên trong và chạy ra Cung điện bên ngoài.
Trong khi ở Nội cung chủ yếu là không gian sống của các thành viên Hoàng gia thì Ngoại điện là nơi các quý tộc làm việc, tiếp khách quý tại Cung điện, tổ chức tiệc chiêu đãi....
Chẳng mấy chốc họ đã đến phòng tiệc.
"Mặt trời vĩ đại cùng Mặt trời nhỏ của Đế quốc, Hoàng đế Bệ hạ và Công chúa đang bước vào!"
Khi họ xuất hiện với tiếng truyền lớn của những người hầu, sự chú ý duy nhất của hội trường lúc này như được tập trung hết vào họ vậy.
"Vinh quang cho Belerov!"
"Vinh quang cho Belerov!"
Mọi người đều đồng loạt cúi đầu và đặt cánh tay phải lên ngực.
Và người ra mắt cũng bắt đầu.
Theo quy tắc chung, các quý tộc trẻ khi tham gia buộc phải khiêu vũ với một quý tộc khác tuổi, cùng với một người hộ tống trong gia đình.
Vào thời điểm đó, có một niềm tin phổ biến rằng nhảy với ai lần đầu thì đó sẽ là người kết hôn với mình và vì lý do đó, việc tìm được một người bạn nhảy đầu là mối quan tâm lớn nhất đối với các thiếu nữ trẻ.
Philomel nghe nói rằng có một thiếu nữ trẻ cuối cùng đã bật khóc ở thời điểm ấy vì nàng đã không thể tìm được người bạn đời mà mình thích.
Tất nhiên, đó không phải là một câu chuyện áp dụng cho những người có một đối tượng nhất định.
Philomel, người đã có vị hôn phu của riêng mình từ nhỏ do Hoàng đế sắp xếp.
"Ừm, con sẽ có điệu nhảy đầu tiên với người thừa kế của nhà Avrydon."
Nhưng không có câu trả lời đáp lại.
Ngạc nhiên quay đầu, Eustis dường như có khuôn mặt không hài lòng.
"Bệ hạ?"
"Đó là một sự mê tín rằng con sẽ gắn kết với người bạn nhảy đầu tiên của mình.
Vì vậy, đừng quá lo lắng.
Vẫn còn vô số khả năng cho con."
"Con hiểu Người muốn nói điều gì đó nhưng...đây có phải là lời khuyên của riêng Bệ hạ không?"
Mặc dù nàng không chắc là có khả năng này nhưng nàng đã biết từ lâu rằng bản thân không phải là một nửa của Nazar.
"Mọi người đều biết mà.
Đừng lo lắng."
Philomel đưa ra một câu trả lời dứt khoát và tiến về phía Nazar, đối mặt với những người đang chào hỏi nàng.
Nazar là người thừa kế điển hình của một gia đình quý tộc giỏi cả học thức lẫn chiến đấu.
Ngoài ra, anh còn được gọi là chàng rể quốc dân vì tính cách vượt trội.
Anh đang nhìn Philomel đến gần.
Có vẻ như anh rất bàng hoàng, kiểu giống bị sở hữu bởi thứ gì đó và Philomel bắt đầu gọi tên anh.
"Nazar?"
"..."
"Nazar, anh cảm thấy không khỏe à?"
"Không.
Thần xin lỗi.
Thần ổn, thần chỉ chìm đắm trong những suy nghĩ thôi."
"Anh tập quá sức phải không?"
"Thần vẫn ổn.
Thần đã nghỉ ngơi tốt ngày hôm qua."
Niềm đam mê giáo dục của Công tước Avrydon không bao giờ là nguội lạnh.
Gần đây ông đã mang về một bậc thầy kiếm thuật đầy xuất sắc làm giáo viên của Nazar.
Sự đồng cảm tự dung trào lên ở trong lòng Philomel khi nàng nhìn thấy những vết bầm tím trên tay của anh.
Nhưng một bên trái tim nàng vẫn lạnh lùng.
Đó có thể chỉ là cảm giác than thở.
"Điện hạ, xin hãy đưa tay cho tôi."
Với giọng run rẩy đầy yếu ớt, Nazar đưa tay ra.
Những người tham gia đã tập trung xung quanh phòng tiệc.
Việc đầu tiên cần làm là đợi Công chúa cùng vị hôn phu bắt đầu khiêu vũ.
Philomel lại nắm tay anh không chút do dự.
Cho đến khi rời khỏi nơi này, nàng vẫn có thể làm người thay thế Ellencia.
* * *
Thời gian lại trôi qua, Philomel cuối cùng đã tròn mười lăm tuổi.
"Gửi lời chào tới Mặt trời nhỏ của Đế quốc, Điện hạ Philomel Matias Belerov."
Tại một phòng khiêu vũ, một vị tiểu thư trẻ với khuôn mặt đầy lo lắng đã gửi lời chào tới Công chúa.
"Ồ.
Đây không phải là Tiểu thư Lusan sao? Sức khỏe của nữ Bá tước Lusan những ngày này như thế nào? Ta tự hỏi liệu đơn thuốc của y sĩ được mời từ nước ngoài có hiệu quả hay không?"
Con gái của nữ Bá tước, xúc động trước việc Công chúa lo lắng cho sức khỏe của mẹ cô, mặc dù, bà không xuất thân từ một gia đình rất quyền lực, đã đáp lại một cách vui vẻ.
"Bà đã khỏe hơn rất nhiều.
Tất cả là nhờ Điện hạ đã giúp thần mời y sĩ."
"Nó không có gì tuyệt vời cả.
Ta chỉ là một cây cầu nối ở giữa."
"Ngưởi quá khiêm tốn.
Nếu Điện hạ không giúp thần, mẹ thần vẫn sẽ nằm trên giường."
Không lâu sau, một số quý tộc đổ xô đến bên Philomel, những người thiếu kiên nhẫn để chờ cùng hàn huyên vài lời với Công chúa.
Nazar Avrydon quan sát mọi chuyện từ xa, trên tay cầm một chiếc ly pha lê.
Philomel đang đáp lại từng lời họ đang nói mà không hề tỏ ra khó chịu.
Mái tóc nâu mềm mại của nàng đung đưa trên làn da trắng sáng mỗi khi nàng gật đầu một lần.
Nazar cứ thế lặng lẽ nhìn nó cho đến khi có ai đó đập vào vai anh.
"Nazar! Cậu đã ở đây sao?"
"Kenny."
Kenny Odelli, con trai thứ hai của Hầu tước Odelli, là bạn thân nhất của Nazar.
Anh có một tính cách vui tươi và hay tán gẫu nhưng anh vẫn có khía cạnh lầm lì và rất nhiều điểm chung với Nazar.
"Cậu đang nhìn ai đắm đuối vậy?"
Kenny, nhìn theo hướng ánh mắt của Nazar đang hướng tới, huýt sáo một tiếng.
"Ế.
Rất đáng thương, đáng thương nha.
Cậu có phải muốn gặp lại nàng sau khi cùng nàng nhảy trước đó không?"
"Nó không phải như vậy."
"Không à, vậy thì sao?"
Kenny lại vỗ vào vai Nassar.
"Nàng có tốt như vậy không? Đủ để nhìn nàng mọi lúc?"
Nazar, người im lặng một lúc nãy, đã đưa ra một câu trả lời hơi khác với câu hỏi của Kenny.
"Cậu cũng đã nhảy với Công chúa...."
"Là tôi, tôi đã hỏi và nàng trả lời.
Nhưng cậu là người nhảy đầu tiên."
"Tất nhiên, vì tôi là vị hôn phu của nàng."
"Ohhh.
Đó là tất cả? Cậu chỉ nhảy vì cậu là hôn phu của nàng sao?"
Kenny tinh nghịch nhìn Nazar như thể không thừa nhận nó.
"Vâng.
Đó là tất cả."
"Ít nhất là đối với nàng."
Nazar vội nuốt lời nói và hướng ánh mắt về phía Công chúa.
"Đừng nói dối.
Tôi đây có thể thấy tình yêu tràn ngập từ ánh mắt của cậu."
"..."
Kenny lảm nhảm với người bạn đã ngậm miệng lại.
"Nhìn vào điều này đi, tôi ghen tị với anh chàng này.
Tại sao cậu lại khó chịu vì Công chúa khiêu vũ với những người khác?"
"Ồn ào."
"Vậy thì, cậu đang lo lắng về điều gì? Dù sao thì cậu cũng là người đàn ông sẽ có vinh dự kết hôn với nàng."
"Tôi tự hỏi liệu có đúng như vậy không?"
Kenny tặc lưỡi vì sự thiếu tự tin của cậu.
Công chúa và Nassar là một cặp đôi hoàn hảo mà ai cũng thừa nhận nhưng bạn của anh luôn đề phòng một cách rất kỳ lạ.
"Cậu đang nói về cái gì vậy? Nếu không phải cậu là người...!"
Đột nhiên, tiếng thì thầm của những lời nói chấm dứt và những người trong bữa tiệc cúi đầu.
Hoàng đế xuất hiện..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook