Không Chọc Nổi Ngài
-
16: Ôn Sầu Đời Ra Tay Nhanh Gọn
Unbelievable (không thể nào tin được).
Shinjirarenai [*].
[*] Nguyên văn: 信积拉奶, là phiên âm cách đọc của Shinjirarenai (信じられない) nghĩa là “không thể tin được” trong tiếng Nhật.
Gặp ma rồi!
Không ngờ là cô phải trả tiền thật luôn ấy!
Ôn Nhã sút một phát vào cửa, trời long đất lở.
“Ôn Nhã! Mày có biết mấy giờ rồi không?!” Sử tử Hà Đông gầm lên ở nơi xa xa, khiến cả ba gian phòng ngủ không to không nhỏ rung chuyển một phen.
Ôn Nhã thở dài, sượng người mà vỗ vỗ vào cánh cửa: “Không đau, không đau nhé.”
Không gì có thể đau đớn hơn trái tim cô.
“Bạn yêu ơi ~” Một gương mặt sáp lại gần, trên đầu đang đeo băng đô rửa mặt của cô, sau đó ra sức liếc mắt đưa tình: “Muộn cỡ này rồi mới chịu về nhà, thật là hạnh phúc quá đi nhé ~”
Ôn Nhã phờ phạc liếc nhìn cô ấy, chậm chạp gỡ cánh tay đang đặt trên vai mình xuống, sau đó cầm túi lê lết về phòng mình: “Tớ sắp chết rồi, đừng có nói chuyện với tớ…”
Tần Khả Khả chớp chớp đôi mắt, tiến triển không thuận lợi với tên khốn nạn đó ư?
“Thế tớ đợi cậu trên giường nhé ~”
“Ừ…”
Sau khi uể oải trả lời xong, Ôn Nhã xoay người đóng cửa phòng tắm, táp nước lạnh lên mặt mình.
Cái tên rác rưởi Lâm Tuyết Hà đó!
Rốt cuộc anh ta có phải ông chủ với mức lương hàng năm siêu nhiều, siêu siêu nhiều số không đằng sau không vậy!
Để cô phải mời, đúng là không biết ngượng là gì mà!
Đúng là cái tên sinh sự vô cớ, ngang ngạnh cố chấp, phải trốn càng xa càng tốt!
“… A.”
Ôn Nhã ôm đầu ngồi thụp xuống, tuyệt vọng đến mức không thể tuyệt vọng hơn.
Rốt cuộc là cô phải đối diện với Khả Khả và sếp Đoàn như thế nào đây…
Bru bru.
Chiếc túi kẹp giữa đầu gối và khuỷu tay rung lên, Ôn Nhã vò mái tóc dài cho rối tung lên rồi lấy điện thoại trong túi ra, mở lên xem.
Mr.
Không Chọc Nổi: [Chuyển khoản cho bạn 666 tệ.]
Lộp bộp.
Chiếc điện thoại “hạ cánh” xuống mặt đất.
Tần Khả Khả nghe thấy tiếng động thì lập tức lao đến: “Ôn Nhã, sao đấy?”
Ôn Nhã nhặt điện thoại dưới đất lên, hưng phấn đến mất kiểm soát: “A a a a a a nhiều vậy sao a a a a a a…”
“????”
Tần Khả Khả đẩy cửa bước vào, thấy Ôn Nhã đang cầm điện thoại dậm chân: “Ôi mẹ ơi, cậu không sao đấy chứ?”
Ôn Nhã sướng rơn ôm chầm lấy Tần Khả Khả, sau đó nhanh chóng gõ chữ trả lời tin nhắn.
Ôn Sầu Đời: Ôi dào, thế này thì ngại quá.
Ôn Sầu Đời: Đã nói là tôi mời rồi mà.
Ôn Sầu Đời: Có cần tôi trả lại mười tám tệ anh chuyển dư không [cute]
Mr.
Không Chọc Nổi: Chỗ dư coi như bố thí.
Mr.
Không Chọc Nổi: Kích thích không?
Ôn Sầu Đời: Kích thích kích thích.
Mr.
Không Chọc Nổi: Lần sau đừng để tôi nhìn thấy gương mặt bí xị đó nữa.
Ôn Nhã vui vẻ gật đầu, không dám không dám, có tiền mua tiên cũng được mà ~
Mr.
Không Chọc Nổi: Ảnh hưởng đến khẩu vị.
“… Đệch.” Ôn Nhã xị mặt, rõ ràng là anh ăn hùng hục nhiều thế còn gì!
Tần Khả Khả dụi mắt, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện mặt cười hồi lâu, cảm thấy không thể tin được.
Mới hai năm không gặp thôi mà, má nó, Đoàn Minh An đã đổi sang cái kiểu phong cách này rồi á? Đây cmn là Đoàn Minh An thật ư?
Cô ấy cứ muốn nói rồi lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng, cô ấy chọc vào eo của Ôn Nhã: “Mr.
Không Chọc Nổi là cái người đó đấy à?”
“Không phải đâu.” Ôn Nhã gửi một emoji mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt Tần Khả Khả: “Anh Lâm là anh Lâm, người đó là người đó.”
Ánh mắt của cô quá đỗi thẳng thắn, ngược lại, lại khiến Tần Khả Khả cảm thấy chột dạ trong lòng, cô ấy khẽ quay mặt né tránh ánh mắt cô: “Ơ? Không phải tối nay cậu đi hẹn hò à?”
“Làm gì có được phần phúc phận đó đâu, đây là tớ phải tăng ca, ăn cơm xong được nghe chỉ bảo.” Ôn Nhã lắc đầu, vậy mà việc Lâm Tuyết Hà “chen ngang vào” đã giúp cô thoát ra khỏi bầu không khí khó xử kia: “Cậu thì sao, sao hôm nay còn chưa về nhà nữa?”
Như bình thường là bây giờ sẽ không thấy tăm hơi đâu mới phải.
“À cái này… là tại nhớ cậu quá đó mà.” Tần Khả Khả nhào tới, bật chế độ bịp bợm, phản công lại: “Cậu dám đuổi tớ đi á?”
Chẳng lẽ cô ấy lại nói là bản thân lo lắng Đoàn Minh An buột miệng để lộ nên mới ở lại quan sát thêm ư?
Ôn Nhã liếc xéo cô ấy một cái: “Vẫn còn tâm sự chưa kể hết đúng không?”
Có vẻ là đang muốn nói mọi chuyện đây mà.
Tần Khả Khả sững sờ, không nhịn được mà cười khổ trong lòng, cô ấy thì có thể giấu giếm Ôn Nhã chuyện gì nữa đây.
Tuy mọi người đều nói, nếu có mười phần thì cô ấy và Ôn Nhã phải giống nhau đến chín phẩy năm phần, nhưng thật ra, cô ấy tự hiểu rất rõ, cô ấy và Ôn Nhã có sự khác biệt rất đỗi cơ bản.
Cô ấy luôn không hiểu nhưng lại giả vờ như mình hiểu, còn Ôn Nhã thì lại rất giỏi giả ngốc, biết tỏng trong lòng nhưng lại không nói toạc ra.
Tình bạn giữa hai người họ ngày càng bền chặt hơn đều là nhờ vào Ôn Nhã.
Thật ra, vẫn luôn chỉ có một mình cô ấy làm nũng, nhõng nhẽo với cô gái có chiều cao, vóc dáng và ngoại hình na ná bản thân, cũng chính là người đang đứng trước mặt mà thôi.
“… Tớ không muốn cậu phải khó xử.”
Ôn Nhã vuốt mái tóc dài của cô ấy, cười nói: “Thế nào đây, muốn cuộn mình trong chăn nói chuyện, làm tổ trên ghế sô pha nói chuyện hay là nằm bò ra ban công nói chuyện nào?”
Tần Khả ngẫm nghĩ một lúc: “Trong chăn đi, tớ nằm ủ một lát, cậu mau đi tắm đi.”
“Được.”
Ôn Nhã vỗ nhẹ phía sau đầu cô ấy, sau đó cầm quần áo ngủ trở lại nhà tắm, đóng cửa xong rồi lặng lẽ thở phào một hơi.
Phải chắc chắn mọi chuyện trước đã rồi mới có thể giải quyết chúng.
Chuyện xưa rất dài, nói ra thì cũng mất vài tiếng đồng hồ, không ngờ rằng, nguyên nhân từ lúc hai người yêu nhau cho đến khi chia tay lại rất đỗi bình thường, chỉ đơn giản là bị đối phương thu hút rồi lại đến khi không thể hoà hợp nổi nữa, cuối cùng là chia ngả đôi đường, định không bao giờ gặp lại nhau nữa.
“Anh ta là cái đồ bảo thủ, mới đầu ga lăng bao nhiêu thì về sau càng gia trưởng bấy nhiêu, tớ thật sự không thể ngờ được luôn, anh ta quản cả việc tớ mặc quần áo như thế nào lẫn sơn móng tay màu gì.” Tần Khả Khả ôm gối, nghiến răng nói: “Đã thế, khi anh ta phạm lỗi thì anh ta chỉ xin lỗi một câu thôi là tớ nhất định phải tha thứ, còn tớ á, chỉ cần sai một lỗi nhỏ xíu thôi thì chắc chắn sẽ bị anh ta bạo lực lạnh một thời gian rất dài, dựa vào đâu cơ chứ?”
Ôn Nhã nhớ lại lời Lâm Tuyết Hà nói khi ấy.
“Nhưng cá nhân tôi cảm thấy hai người không hợp nhau lắm, anh ta có khát vọng khống chế đối phương, còn cô thì không muốn bị chi phối.”
Cô không nhịn được mà nhíu mày, ánh mắt của anh Lâm cũng độc thật đấy.
Thấy cô chau mày, Tần Khả Khả hiểu lầm là cô không vui, vội giải thích: “Đấy là đối với tớ thôi, giữa người với người thì chắc chắn sẽ có cách cư xử, đối đãi khác nhau mà.”
“Không phải…” Ôn Nhã lắc đầu, nhìn Tần Khả Khả đang nằm ở đầu bên kia chiếc gối: “Khả Khả, cậu có hối hận không?”
Tần Khả Khả im lặng, rất lâu sau mới lắc đầu: “Không hối hận, tớ không hối hận.”
“Vậy à.” Ôn Nhã vân vê tay cô ấy rồi mỉm cười: “Thế thì quên đi, ngủ một giấc thật ngon đi.”
“Ừ.”
Ôn Nhã vùng dậy tắt đèn, từ từ nằm xuống trong bóng tối bao trùm.
Đêm dài đằng đẵng, không biết đã qua bao lâu, người bên cạnh bỗng lật người, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, thanh âm khẽ khàng, tựa như nỉ non bên tai.
“Ôn Nhã, giữa bọn tớ có một đoạn quá khứ, nhưng tình cảm của cậu cũng thật sự tồn tại, đừng cảm thấy có gánh nặng, được không?”
“Yên tâm đi, hai người đã chia tay hai năm rồi còn gì.”
“Phải, đã qua lâu như vậy rồi…”
“Ừm, yên tâm đi ngủ thôi.”
Ôn Nhã lật người nằm đối diện với Tần Khả Khả, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô ấy: “Ngủ đây.”
Cô cứ vỗ mãi cho đến khi Tần Khả Khả hít thở chậm rãi, tiến vào cõi mộng chẳng biết là đẹp hay xấu mới dừng tay lại, thầm thở dài một hơi.
Lại coi cô là đồ ngốc nữa rồi.
Dù trong lòng còn ngổn ngang trăm bề, nhưng hiện thực lại không cho con người ta nhiều thời gian để ưu tư sầu muộn đến vậy.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, cô chủ Kiều đến đúng giờ, thậm chí còn đến sớm hơn cả Ôn Nhã.
Cô gái nhỏ trẻ trung xinh đẹp, mái tóc đen thẳng mượt, da trắng như tuyết, khi cười thì hai bên má lúm đồng tiền sâu hoắm sẽ hiện lên, tuổi xuân phơi phới, vừa gặp mặt đã khiến Ôn Nhã tự thấy thẹn không bằng người.
Đứng trước đứa trẻ vừa rời khỏi ghế nhà trường, cô cứ cảm thấy mình đã là một bà thím rồi.
“Kiều Mộc phải không?”
Kiều Mộc lập tức trả lời, rất ngắn gọn: “Vâng, chị Ôn Nhã.”
Cũng khá đấy, Ôn Nhã gật đầu tấm tắc, cười nói: “Bên nhân sự đã nói rõ ràng mọi sắp xếp với em chưa, tạm thời do chị dẫn dắt em một khoảng thời gian.”
“Vâng, em đã biết rồi.”
“Vậy thì tốt.” Ôn Nhã chỉ vào vị trí mới được bổ sung ở phía đối diện bàn làm việc của mình: “Tạm thời em sẽ ngồi ở đằng kia, tuy ở đây gọi là bộ phận thư ký, nhưng thật ra em cũng thấy rồi đấy, chỉ có hai người là chị và chị Tiểu Lưu thôi, kể cả có cộng thêm em thì cũng chỉ có ba người, không có cấp trên nên không cần phải dè dặt trong phòng làm việc đâu.”
Kiều Mộc cười vô cùng đáng yêu, thoải mái nói: “Vâng, em cảm ơn chị ~”
Đây là lần đầu Ôn Nhã dẫn dắt người mới nên cũng không biết trình tự là cái gì, cô chỉ biết dạy cô ấy tất cả những gì mà mình biết, khoan chưa nói đến phương pháp dạy như thế nào, nhưng ít ra là cô đã cố gắng hết sức rồi.
Lúc rời khỏi phòng làm việc, Lưu Vân tìm cơ hội kề tai nói nhỏ với cô: “Trên người cô nhóc mới đến toàn là hàng hiệu thôi, e rằng người ta là cô chiêu nhà có tiền đấy, em phải cẩn thận chút.”
Bởi vì thân phận của Kiều Mộc khá nhạy cảm, ngoài bộ phận nhân sự ra thì cũng chỉ có sếp lớn và Ôn Nhã biết chuyện này mà thôi, Lưu Vân thì cũng chỉ biết một chứ không biết hai.
Ôn Nhã cạ cạ vào người chị ấy, thở dài nói: “Em tự có tính toán trong lòng, may mà trông người ta có vẻ không khó gần.”
Lưu Vân lắc đầu: “Nói chung là em phải cẩn thận chút, trông cô nhóc này có vẻ không phải là loại người quá an phận đâu.”
Ôn Nhã bán tín bán nghi, tạm thời, trước mắt thì Kiều Mộc biểu hiện rất tốt, còn khá lịch sự nữa.
Chỉ có điều, nghi ngờ thì vẫn là nghi ngờ, cuối cùng thì cô vẫn ghi nhớ lời nhắc nhở của Lưu Vân, chuyện gì cũng đích thân hướng dẫn, tận mắt trông coi để tránh xảy ra điều bất trắc và có cơ hội bị lợi dụng.
“Ôn Nhã.”
Lúc Ôn Nhã đang hướng dẫn Kiều Mộc làm bảng báo cáo hàng ngày thì Đoàn Minh An xuất hiện, anh ấy đứng ở cửa mỉm cười vẫy tay với cô: “Ra đây một lát.”
“Em tự xem trước đi.” Dặn dò Kiều Mộc xong, Ôn Nhã đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi đi ra ngoài.
Sau khi cô đi khỏi thì Kiều Mộc cũng đứng dậy, bước đến bên cạnh Lưu Vân, chân thành nhìn vị “tiền bối” còn lại: “Chị Lưu Vân, bộ phận thư ký chúng ta có móc nối với bên kinh doanh không?”
Lưu Vân mỉm cười: “Chúng ta đều liên hệ chặt chẽ với mọi phòng ban, em làm quen thêm một thời gian nữa thì sẽ biết thôi.”
“Ồ.” Kiều Mộc gật đầu rồi lại hỏi tiếp: “Người vữa nãy là sếp Đoàn nhỉ, chị gái phòng nhân sự bảo anh ấy là người đàn ông độc thân hoàng kim của công ty chúng ta.
Liệu giữa anh ấy và chị Ôn Nhã có phải là…”
Nói đến đây, Lưu Vân cũng vân vê cằm: “Chắc là đang mập mờ chăng… hình như vẫn chưa ở bên nhau, ra ngoài đừng nói năng linh tinh, có biết không?”
Cuối cùng ánh mắt của chị ấy cũng đã dễ gần hơn một chút, Kiều Mộc gật gù trong lòng, tìm đúng chủ đề rồi đây.
“Em biết rồi ạ.
Nhưng đúng là hai người họ đứng cạnh nhau trông đã con mắt thật đấy.”
Lưu Vân là người đầu tiên muốn hai người họ thành đôi nên dĩ nhiên là chị ấy sẽ tán thành câu nói này: “Em cũng nghĩ vậy à? Chị cũng cảm thấy hai người họ khá xứng đôi đấy chứ, tuy cũng chênh lệch vài tuổi, nhưng đàn ông con trai lớn tuổi một chút cũng tốt, biết chăm sóc người khác, em nói xem có đúng không?”
“Vâng vâng, sau này em cũng sẽ tìm bạn trai lớn hơn em vài tuổi…”
Hai người họ ở trong phòng tám chuyện khí thế ngút trời, còn Ôn Nhã và Đoàn Minh An đang di chuyển đến khu pha trà thì lại có đôi phần im ắng.
“Tối nay có rảnh không? Ngày mai anh phải đi công tác rồi, muốn ăn cùng em bữa cơm trước khi đi.”
Ôn Nhã đẩy cái cốc: “Sếp Đoàn, em và Khả Khả đã nói chuyện với nhau rồi.”
Nụ cười trên mặt Đoàn Minh An cứng đờ trong giây lát, cùng với đó là vẻ mất tự nhiên kéo dài thật lâu: “Em để ý chuyện quá khứ à?”
Ôn Nhã lắc đầu rồi cười nói: “Em không để ý chuyện quá khứ.”
Đoàn Minh An cũng cười: “Vậy chẳng phải…”
“Nhưng em để ý chuyện đang trôi qua và chưa trôi qua.” Ôn Nhã ngắt lời anh ấy: “Anh đã buông bỏ hoàn toàn chưa?”
“Vậy là em vẫn để ý.”
“Vậy là anh vẫn chưa buông bỏ.”
Nói như chém đinh chặt sắt.
Dưới ánh mắt sáng quắc đầy kiên định của cô, Đoàn Minh An tan tác không còn manh giáp.
“Trước đây cô ấy luôn nói rằng bản thân có một cô bạn giống mình y như đúc, nhưng bây giờ, xem ra là hoàn toàn không phải vậy rồi.” Đoàn Minh An cười khổ: “Được rồi, anh thừa nhận là anh vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ.”
Quả nhiên là vậy.
Ôn Nhã thầm than thở trong lòng, đừng thất vọng Ôn Nhã à, đừng thất vọng.
Chỉ là cơ hội chưa đến, duyên phận chưa tới mà thôi.
“Vậy thì…” Cô hít sâu một hơi, cong mắt cười rộ lên.
“Trước khi anh và Khả Khả làm rõ mối quan hệ, chúng ta cứ quay trở lại mối quan hệ đồng nghiệp bình thường trước đã, tránh để mọi người rơi vào thế khó xử.”
Thấy khóe môi nhếch lên của cô, Đoàn Minh An thất thần trong phút chốc.
Đúng là không giống nhau.
Cùng là một con dao khoét sâu vào trái tim, nhưng Tần Khả Khả là sống dao, còn Ôn Nhã, lại là lưỡi dao..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook