Hóa ra là như vậy.

Trái tim cô khẽ thổn thức.

Hóa ra cậu luôn nhớ tới một người, bởi vì mãi vấn vương trong lòng nên lúc này mới có thể gọi tên người ta như thế.

Bỗng nhận ra sự thực, Nhiếp Lạc Ngôn đứng ngây ra một lúc, rồi im lặng đi vào bếp.

Máy lọc nước, ấm đun nước, cốc thủy tinh, đường trắng, mật ong, mọi thứ đều được để trên kệ.

Cô rót đầy ấm nước, cắm điện, đèn báo hiệu màu cam bừng sáng, rất nhanh sau đó nghe thấy tiếng nước sôi “ùng ục”.

Chiếc cốc sau khi được rửa sạch sẽ trở nên trong suốt, cô rót vào nửa cốc nước sôi, rồi rót nốt chỗ nước còn lại trong ấm vào bình giữ nhiệt.

Cô nghĩ, Tiểu Lộ là người như thế nào nhỉ?

Rót mật ong vào, vệt vàng óng ánh kia khẽ xoay tròn rồi chìm xuống đáy cốc, sau đó tan dần vào trong nước. Cô lấy thìa, vừa quấy vừa nghĩ, Tiểu Lộ… Tiểu Lộ… Dường như cuối cùng trong đầu cũng có thứ gì đó lóe lên, rồi lại nhanh chóng biến mất, vô cùng uyển chuyển.

Bàn tay đang quấy nước bất giác dừng lại.

… Tiểu Lộ, tiểu lộc[1].

[1] Trong tiếng Hán, lộ và lộc có phát âm gần giống nhau, nên Trình Hạo dùng dây đeo có hình chú hươu nhỏ (tiểu lộc) để nhớ đến Tiểu Lộ.

Hóa ra là như vậy.

Chiếc dây đeo điện thoại lâu nay cậu vẫn dùng, chú hươu pha lê nhỏ mà cậu luôn mang theo bên mình, chú hươu với màu sắc lung linh, đẹp đẽ lắc lư trong toa tàu ngày hôm đó thu hút tâm trí của bất kỳ ai.

Hóa ra… hóa ra ngay từ khi bắt đầu, mọi cố gắng của cô đều không được đền đáp.

Lúc này, ánh nắng bên ngoài cửa sổ giống như cát vàng, lặng lẽ rơi xuống giữa mười ngón tay, nhưng chỉ cần nắm nhẹ tay là chúng liền tan biến, tan biến một cách thầm lặng, không hình không dạng, không một tiếng động, cũng giống như thời gian bao năm qua và tình cảm bấy lâu của cô vậy.

Bưng cốc nước mật ong ra, Nhiếp Lạc Ngôn mới biết Trình Hạo đã ngả người xuống ghế ngủ thiếp đi rồi. Hơi thở nặng nề, dáng vẻ càng lúc càng trầm mặc, giữa hai lông mày vẫn hơi nhíu lại.

Cô vừa tìm được một chiếc chăn đắp cho cậu thì có tiếng chuông cửa.

Nghiêm Thành mua rất nhiều đồ ăn tới, lần lượt cất vào tủ lạnh, sau đó mở rèm cửa, dọn dẹp đống lon bia bừa bãi ở trên bàn, rồi cất hết những lon chưa bật nắp.

“Lúc mới phát hiện cậu ấy mắc chứng trầm cảm, cũng như thế này sao?”, Nhiếp Lạc Ngôn đứng phía sau thắc mắc.

Nghiêm Thành nghĩ một lát rồi đáp: “Lúc đó cậu ấy mới học cấp ba, chưa biết hút thuốc, uống rượu”.

Nhiếp Lạc Ngôn ngỡ ngàng: “Cấp ba sao?”.

“… Đúng vậy.”

“Rốt cuộc vì sao?”, cô nhíu mày nhìn Nghiêm Thành, “Lúc đó mới mười mấy tuổi, sao có thể mắc chứng trầm cảm được?”. Điều này đối với cô mà nói, thực sự vô cùn khó hiểu.

Dừng tay đang lau dọn kệ bếp, Nghiêm Thành quay đầu lại nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy dường như anh đã rất do dự, ánh mắt ẩn giấu sau đôi kính khẽ lóe sáng, mãi sau đó mới hạ quyết tâm, nói: “Khi ấy có một bạn học qua đời, cái chết của người đó đã tác động mạnh tới tất cả bọn mình, quan hệ giữa Trình Hạo và người ấy vô cùng thân thiết”.

“… Là sao?”, Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ một lát, rồi đột nhiên hỏi tiếp: “Anh có biết Tiểu Lộ là ai không?”.

Ai ngờ Nghiêm Thành lại sững người, nét mặt trở nên vô cùng kỳ quặc, anh hỏi lại: “Em nghe được cái tên này từ đâu?”.

Cô vẫn chưa nhận ra điều gì, quay đầu nhìn người đang nửa tỉnh nửa say ngủ trên sô pha kia, “Cậu ấy vừa nói. Nên em nghĩ…”. Cô tự nhủ, nếu như có thể, hiện giờ người có thể cứu được Trình Hạo ra khỏi tình trạng này có lẽ không phải là cô, mà là người con gái tên là Tiểu Lộ kia.

Nghiêm Thành im lặng.

Căn phòng yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường, tích tắc, tích tắc, rất khẽ nhưng lại theo quy luật, rõ ràng như từng nhịp gõ vào tim.

Thực ra trong lòng Nhiếp Lạc Ngôn cũng có chút chấn động, bởi cuối cùng cô cũng nghe thấy Nghiêm Thành mở miệng, giọng anh trầm như tiếng vọng từ vực sâu của hang núi: “Chu Hiểu Lộ, chính là cô bạn học cấp ba ấy”.

Cơn gió nhẹ khiến bóng cây lay động, những cành lá tươi non xào xạc, ánh nắng loang lổ in trên bệ cửa, thời khắc đó dường như thời gian chuyển động, quay về quá khứ.

“Anh, Trình Hạo và cả Hiểu Lộ, ba người bọn anh thân nhau từ nhỏ. Bắt đầu lên mẫu giáo bọn anh đã học cùng lớp, lại đều sống trong một khu, nên có thể coi là những người bạn thanh mai trúc mã. Lúc đó bố mẹ của Trình Hạo vì công việc phải chuyển tới vùng khác, nên cậu ấy sống cùng cô. Từ nhỏ Trình Hạo đã tinh nghịch nhưng rất thông minh, mặc dù hay trốn học, đánh nhau, nhưng kỳ thi nào cũng đạt điểm tối đa, các thầy cô rất đau đầu vì cậu ấy. Cô của Trình Hạo bình thường cũng rất bận nên không có thời gian chăm lo cho cháu, thỉnh thoảng nhớ tới mới đốc thúc cậu ấy tập đàn. Anh còn nhớ, có một dạo cậu ấy rất ít khi về nhà ăn cơm, tan học xong là cùng cả đám bạn đi chơi, mãi tới tối mịt mới về.

Đôi khi cũng tới nhà Hiểu Lộ, bởi họ ngồi cùng bàn. Kể cũng lạ, quãng thời gian từ tiểu học đến trung học, phần lớn họ ngồi cùng một bàn. Hai người chơi với nhau rất tự nhiên, như thể anh em vậy, mẹ Trình Hạo lại là bạn học của mẹ Hiểu Lộ, nên nhà họ Chu luôn quan tâm, yêu quý và đối đãi với cậu ấy như con cái trong nhà… Sau này lớn lên, mối quan hệ giữa bọn anh vẫn tốt, đặc biệt là hai người bọn họ, tình cảm tới mức khiến những người xung quanh cũng phải đố kỵ, nên thường bị đám bạn học đàm tiếu, giống như cách nói bây giờ là tung tin đồn nhảm nhí ấy. Các bạn học nói Trình Hạo yêu Chu Hiểu Lộ, cũng có người nói Chu Tiểu Lộ thích Trình Hạo, bởi cả hai đều ưu tú và đạt thành tích cao trong học tập, hơn nữa còn có tài nghệ, một người biết đánh piano, người kia thì vẽ tranh rất đẹp. Ngoài ra Hiểu Lộ còn biết kéo violon, trong các tiết mục văn nghệ của trường, hai người luôn diễn cùng nhau. Có lẽ, đám bạn học đều cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.

Đối mặt với những tin đồn như vậy, họ vẫn như ngầm nhất trí lựa chọn cách phớt lờ, chẳng thừa nhận cũng không phản bác. Nói ra lúc đó anh cũng ngốc thật, hoàn toàn không nhận ra mối quan hệ của Trình Hạo và Hiểu Lộ, anh còn thực sự cho rằng họ chỉ là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, chưa bao giờ hoài nghi. Mãi tới học kỳ một năm lớp Mười hai…”

Dòng ký ức tới đây chợt dừng lại, sự tĩnh lặng vô bờ bến dẫn dắt tinh thần Nhiếp Lạc Ngôn quay trở lại, cô có vẻ hơi hoảng hốt, hồi hộp hỏi: “Học kỳ một năm lớp mười hai đã xảy ra chuyện gì?”.

Thực ra trong lòng Nhiếp Lạc Ngôn đã dự cảm chẳng lành, có thể mơ hồ đoán được sự việc tiếp theo. Quả nhiên, Nghiêm Thành dừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Vào năm học mới chưa được bao lâu, Hiểu Lộ bị bệnh phải nằm viện. Cụ thể bệnh tình như thế nào thì không ai hay biết, thầy cô giáo chỉ nói cô ấy sẽ nghỉ học một thời gian. Bọn anh tới viện thăm mà chẳng hỏi thêm được gì, có điều anh và Trình Hạo đều biết bệnh của cô ấy không hề nhẹ, bởi ngày nào cũng thấy bố mẹ Hiểu Lộ thay phiên nhau vào viện chăm nom, trông họ rất tiều tụy. Thời gian cô ấy nằm viện cứ kéo dài mãi, không thể trở lại lớp. Thế là trong lớp lại có những lời đồn về căn bệnh của Hiểu Lộ. Một hôm mấy bạn nam sinh trong lớp nhắc tới Hiểu Lộ, một người nửa đùa nửa thật nói Hiểu Lộ mắc bệnh máu trắng. Trình Hạo tình cờ nghe thấy, lập tức đi thẳng tới trước mặt cậu kia và bắt đầu đánh lộn.

… Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu ấy đánh nhau vì một bạn gái, thậm chí việc này còn kinh động tới lãnh đạo trường, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, suýt nữa thì bị kỷ luật. Sau đó, một mình anh tới bệnh viện thăm Hiểu Lộ, tình cờ bắt gặp Trình Hạo cũng đang ở đó, trong phòng bệnh chỉ có hai người họ. Trình Hạo ngồi cạnh giường, khuôn mặt xanh xao của Hiểu Lộ đẫm nước mắt, bàn tay chạm vào gò má bị thương của Trình Hạo, trong ánh mắt lộ rõ vẻ đau buồn.”

Nghiêm Thành dừng lại một lát, anh thở dài, tiếp tục đắm chìm trong câu chuyện xưa:

“Hôm đó anh nhìn họ qua lớp cửa kính, nhưng không bước vào.

Sau này thông tin Chu Hiểu Lộ mắc bệnh máu trắng được chứng thực, có lẽ là do di truyền, bởi bà ngoại của cô ấy cũng chết vì căn bệnh này.

Một sinh mệnh đẹp đẽ, trẻ trung như hoa, còn chưa kịp xòe nở đã héo tàn, lúc đưa tang hầu như tất cả các bạn học đều nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Anh cũng khóc, lúc đó anh hoàn toàn không cảm thấy một người đàn ông rơi lệ trông sẽ mất mặt như thế nào. Tình cảm từ nhỏ tới lớn, mười mấy năm sống bên nhau, thế mà người đó đột ngột biến mất khỏi cuộc đời, không thể gặp được nữa, hóa thành cát bụi, mây khói và biến mất vĩnh viễn.

Nhưng chỉ có một người ngoại lệ.

Từ đầu tới cuối, Trình Hạo lặng lẽ đứng ở một góc, trước mặt là một biển hoa trắng, sắc mặt cậu ấy chẳng khác gì loài hoa bạch tường vi nở rộ.

Nhưng Trình Hạo vẫn im lặng, không nói không rằng, ánh mắt vô hồn nhìn về hướng nào đó, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.”

Đồng hồ vẫn chạy, phát ra âm thanh tích tắc, sau một hồi yên lặng, Nhiếp Lạc Ngôn mới khẽ mở miệng, vừa như sợ hãi gì đó, vừa như than thở: “Cho nên về sau, Trình Hạo đã mắc chứng trầm cảm, đúng không?”.

“Ừm.”

Cũng chính lúc diễn ra đám tang ấy, Nghiêm Thành mới biết, thì ra tình cảm Trình Hạo dành cho Hiểu Lộ lại sâu nặng tới vậy, sâu nặng tới mức đã phải dùng phương thức khép kín bản thân để che lấp nỗi đau.

Anh cảm thấy mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện, tự trách bản thân vì đã không kịp thời nhận ra triệu chứng của Trình Hạo, thậm chí còn không biết, rốt cuộc tình cảm giữa hai người họ bắt đầu từ khi nào.

Anh cũng không ngờ, mối tình thời niên thiếu đó cũng có thể khiến người ta rung động và khắc cốt ghi tâm như thế.

“Em biết không, thực ra lần đầu gặp em, anh đã có cảm giác em và Hiểu Lộ rất giống nhau, không phải các đường nét trên khuôn mặt giống nhau, mà là có một cảm giác nào đó. Tuy Hiểu Lộ rất xinh đẹp, luôn là hoa khôi của lớp, của trường, ngay cả khi cô ấy mắc bệnh, vẫn không cô bạn học nào có thể sánh được. Điểm giống nhất giữa em và cô ấy là nụ cười, thực sự dáng vẻ mỗi khi cười của em giống cô ấy vô cùng.”

Nhiếp Lạc Ngôn sững người, một lát sau mới cười gượng: “Vậy sao”, nghĩ một lát, cô lại hỏi tiếp: “Anh mới nói là cô ấy biết kéo violon?”.

Thảo nào… trước đây, sau buổi diễn văn nghệ của trường, cậu nam sinh tuấn tú kia dường như hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô, sau đó mím môi nhoẻn miệng cười, nhìn thẳng vào cô và nói: “Không ngờ cậu ngoài khả năng đánh bài ra, còn chơi violon hay như vậy?”.

Khuôn mặt trước giờ luôn cao ngạo từ giờ phút đó bỗng trở nên ấm áp, ánh mắt sáng lấp lánh. Cậu còn chủ động cho cô mượn ô: “Cậu cầm lấy đi”.

Có lẽ lúc đó, cậu chỉ vì nhìn thấy cô mà nhớ tới một cố nhân. Chỉ vì cô và người đó rất giống nhau, nên mới có mối giao tình thân mật từ sau hôm ấy.

Cảnh tượng trong quá khứ cứ lần lượt tái hiện như những thước phim.

Cậu cõng cô đi qua con đường dài dưới những tán cây râm mát.

Dường như cậu đã hôn cô sau bữa tiệc sinh nhật.

Cậu khẽ nói xin lỗi bên bãi cát bên bờ biển mênh mang.

Bao nhiêu năm sau gặp lại, cậu nắm tay cô bước lên cầu thang tối, rồi sau mấy ngày nghe thấy ba chữ violon mà gương mặt liền biến sắc, dường như cậu đã vội vã rời đi.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Cuối cùng, tới ngày hôm nay, sự mâu thuẫn cũng như những vương vấn trong cậu, cảm giác lúc gần lúc xa của cậu, cùng toàn bộ nỗi mong chờ và thất vọng cậu mang tới cho cô, tất cả đều đã có lời giải đáp.

Cô còn nhớ, có một lần Tần Thiểu Trân chia tay bạn trai, cô nàng đã cảm khái nói trong tâm trạng buồn bã, thất vọng: “Đàn ông sợ gia nhập sai ngành, đàn bà sợ gả nhầm đấng lang quân, câu nói này quả nhiên rất đúng. Cảm giác yêu nhầm người, thật khổ biết bao”.

Đúng là thật khổ!

Cảm giác đó cô cũng từng nếm trải, tâm ý cô đã được giãi bày với Trình Hạo, như một hòn đá nhỏ được ném vào đại dương bao la, nhưng lại không tạo được gợn sóng nào.

Lần duy nhất môi chạm môi khi hai người gần trong gang tấc đó, lần duy nhất tay chạm tay trên cầu thang đó, tất cả đếu là sự xốc nổi nhất thời của cậu mà thôi.

Đối mặt với cô, có lẽ cậu cũng rung động, nhưng rốt cuộc cô cũng không thắng nổi cô gái trong trái tim cậu.

Người con gái ấy đã khiến cậu trong lúc thất vọng, khó khăn, thậm chí khi say rượu cũng nhớ tới và thầm gọi tên.

Người bạn thanh mai trúc mã không may bị qua đời sớm, làm sao cô có thể thắng nổi?

Sức mạnh của thời gian thật mạnh mẽ, giống như một cánh tay có thể làm được những điều không tưởng, có thể tùy ý gạt sạch ký ức, cũng có thể làm sâu sắc hơn mọi sắc thái.

Chu Hiểu Lộ giống như một phần ký ức sâu sắc nhất trong tâm trí Trình Hạo. Nhưng điều buồn cười nhất là, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn bướng bỉnh chờ đợi bao năm nay, bướng bỉnh đến mức bản thân cô cũng không thể tin nổi, mãi tới hôm nay mới biết nguyên nhân.

Cô không lên tiếng nữa, cô vốn cho rằng mình sẽ bị cú sốc và nỗi đau lớn khi biết được sự thật, nhưng hóa ra điều ấy hoàn toàn không có. Giây phút này, cô chỉ cảm thấy bất ngờ, hoang mang.

Nhiếp Lạc Ngôn chỉ thấy thương khi Trình Hạo đã phải đau khổ bao năm nay để nhớ nhung một người, thậm chí còn thấy tiếc nuối về sự ra đi quá sớm của Chu Hiểu Lộ, hoàn toàn không buồn cho bản thân chút nào.

Cô không buồn.

Hóa ra cô đã thực sự buông tay, tình cảm cô từng kiên trì kia dường như thực sự đã phai nhạt trong cuộc sống của cô rồi.

Mối tình của quãng thời gian đẹp nhất mà cậu mang tới cho cô, không biết từ lúc nào đã hòa vào biển thời gian, một đi không trở lại.

Lúc cô sắp đi, Trình Hạo vẫn chưa tỉnh, cô khẽ hỏi Nghiêm Thành: “Có cần tìm một bác sĩ tâm lý không? Nếu cậu ấy không muốn tiếp nhận điều trị thì phải làm sao?”.

“Yên tâm đi, đã liên hệ với bác sĩ rồi, đó là bác sĩ có uy tín nhất trong thành phố này. Tới lúc ấy, cho dù Trình Hạo có kiên quyết chống cự thì bác sĩ cũng sẽ giải quyết ổn thỏa được.”

Anh lại hỏi: “Em còn giận anh không?”.

“Sao em phải giận anh chứ?”, Nhiếp Lạc Ngôn tỏ vẻ không hiểu.

Nghiêm thành sững người một lát, cười nói: “Xem ra trí nhớ của em không tốt lắm”.

“Thực ra chẳng có gì quan trọng cả, những việc cần quên thì phải quên thôi”, cô khẽ cười, rồi cúi đầu nhìn người ngủ say trên sô pha, bình tĩnh nói tiếp: “Em đi đây, có việc gì cần thì liên lạc với em nhé”.

Nghiêm Thành tiễn cô tới cầu thang, bỗng tiện miệng nhắc tới một chuyện: “Hiện giờ em là bạn gái của Giang Dục phong à?”.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”.

“Có thể nhận thấy được”, anh đáp: “Rất rõ ấy chứ”.

Tình ý giữa hai người, cũng có thể chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khiến người ta chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận thấy.

Anh cười cười: “Thực ra báo cho em biết tình hình của Trình Hạo, sau này anh nghĩ lại cảm thấy không thỏa đáng cho lắm”.

Tại sao?

Cô sững người, sau đó mới phản ứng lại, thản nhiên nói: “Có gì đâu, bạn bè bao nhiêu năm như vậy, chăm sóc lẫn nhau một chút cũng là điều nên làm mà”.

Dường như đây là lần đầu tiên, khi cô nhắc tới Trình Hạo, từ bạn bè được thốt ra tự nhiên và hoàn toàn tình nguyện như vậy.

Nhiếp Lạc Ngôn về tới nhà, mệt nhoài như thể vừa tham gia một nhiệm vụ khó khăn, nước ấm từ vòi hoa sen xả vào người khiến cô không muốn rời chân bước đi. Cô luôn cho rằng mình đã bỏ ra quá nhiều, nhưng đến giờ mới biết, thì ra ai cũng như ai, thậm chí tình yêu và nỗi nhớ của Trình Hạo dành cho Chu Hiểu Lộ chắc chắn cũng chẳng ít hơn những gì mà trước đây cô dành cho cậu.

Chỉ là cô đứng sai chỗ trong mắt xích tình yêu mà thôi.

Lúc trong phòng tắm, Nhiếp lạc Ngôn lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng cô không muốn động đậy, chần chừ hồi lâu mới chậm rãi lê bước ra. Màn hình di động hiển thị tên Giang Dục Phong, cô vội vàng gọi lại, hỏi: “Buổi sáng sao anh không nghe điện thoại của em?”.

“Sao, nhớ anh rồi à?”

Hình như anh đang cười, giọng hơi khàn, có vẻ rất mệt mỏi.

Cô hoài nghi hỏi: “Anh đang làm gì?”

“Nằm trên giường gọi điện cho em.”

Lại còn nói những lời thừa thãi thế sao?

Vừa lau đầu vừa nói thêm vài câu, càng lúc càng cảm thấy có gì không ổn, cô liền thắc mắc: “Buổi lễ khởi công thuận lợi không?”.

“Ti vi đang đưa tin đấy, xem ra cũng tốt.”

Cô lập tức chỉnh lại: “Thế nào gọi là xem ra cũng tốt? Chẳng phải anh đích thân tham gia sao?”. Tiếp đó cô tiện tay vớ lấy điều khiển bật ti vi, quả nhiên không thấy bóng hình quen thuộc đâu.

Giang Dục phong ở đầu dây bên kia im lặng một lát, mới nói: “Có tình huống bất ngờ”.

“Sao vậy?”

Anh lại cười, giọng nói vẫn mệt mỏi: “Say máy bay, nên không đi được”.

“Lừa người ta chứ gì!” Không phải cô chưa từng đi xa với anh bao giờ, ngồi trên máy bay, lúc nào tinh thần của anh cũng tốt lắm mà.

“Giang Dục Phong, anh mau nói thật đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Hình như em đang lo lắng cho anh?”

Đúng là cô có chút lo lắng, bởi cảm thấy kỳ lạ, mọi hành động của anh hôm nay đều không bình thường.

“Em không đùa với anh đâu, anh mà không nói là em giận thật đấy”, cô uy hiếp.

Lúc này, thực sự nghe thấy tiếng anh cười, có vẻ rất vui, Nhiếp Lạc Ngôn tức tới mức chỉ muốn tắt máy.

Cuối cùng anh mới nói: “Lúc xuống máy bay quả thực anh hơi đau đầu, sau đó liền về khách sạn nghỉ ngơi”.

Cô nghe thấy vậy bất giác sững sờ: “Nghiêm trọng như vậy sao? Tại sao anh lại đau đầu? Bây giờ bác sĩ nói thế nào?”.

Sau vài giây im lặng, Giang Dục Phong bình tĩnh nói: “Xem ra em thực sự lo lắng cho anh”.

Nhiếp Lạc Ngôn không nói gì thêm, cũng có thể do cô ngại đấu khẩu với anh, chỉ chuyên tâm lục tìm trong ngăn kéo.

Giang Dục Phong buột miệng đáp: “Thực ra cũng không nghiêm trọng đâu. Có điều hiện giờ anh cảm thấy rất buồn chán, chương trình ti vi lại quá kém, thì ra ngành Quảng cáo hiện giờ làm ăn phát đạt thật”, anh lại đề nghị: “Nếu em đã quan tâm như vậy, chi bằng tới đây cùng anh đi”.

“Vâng”, ai ngờ Nhiếp Lạc Ngôn đồng ý luôn, cô cầm chứng minh trong tay, nói: “Bây giờ em sẽ đi đặt vé”.

“Có cần anh bảo thư ký đặt vé giúp em không?”

“Không cần đâu, chẳng phải có đường dây đặt vé trực tiếp 114 sao, gọi một cú điện thoại là người ta sẽ đưa vé tới tận nhà.”

“Thế thì được, anh chờ em.”

Hai người nói thêm vài câu nữa mới tắt máy.

Giang Dục Phong đương nhiên không tin nổi, anh tưởng cô nói đùa, bởi chính anh cũng chỉ buột miệng nói ra mà thôi. Do vậy, lúc Nhiếp Lạc Ngôn xuất hiện trước cửa, anh đã ngây người vì bất ngờ.

“Thì ra anh cũng có nét mặt thế này cơ à?” Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy vô cùng đắc ý, nét ngây thộn của anh khiến cô cười phá lên.

Anh giơ tay kéo cô, “Em dám chơi trò này với anh!”, nhưng trong mắt lại ánh lên nụ cười, kéo Nhiếp Lạc Ngôn vào lòng, đặt lên môi cô nụ hôn say đắm rồi mới chịu buông ra.

Cơ thể anh có mùi hương rất dễ chịu, giống như mùi rừng nguyên sinh sau cơn mưa, mang vẻ quyến rũ vừa tươi mới lại vừa thần bí. Cô hít sâu một hơi, mới nói: “Nhất thời bồng bột”.

Đúng là nhất thời bồng bột, sau khi đặt vé Nhiếp lạc Ngôn mới bàng hoàng nhận ra, tại sao mình có thể làm ra những việc thế này? Dường như cô đã quên mất ngày hôm sau phải đi làm, chỉ nghe thấy giọng của anh là lập tức muốn bay tới bên anh.

Có lẽ câu chuyện của Trình Hạo ban sáng đã đem đến cho cô một chấn động vô hình, khi người bên cạnh đột nhiên biến mất, không thể gặp gỡ hay chạm tay vào được thì đau buồn biết bao?

Cho nên thời khắc đó cô chỉ làm theo những gì trái tim mách bảo và thúc giục, cho dù Giang Dục Phong không yêu cầu, cô cũng muốn tới gặp anh.

“Hừ, lần bồng bột này của em cũng hiếm thấy đấy!” Cả khóe miệng lẫn đôi mắt Giang Dục Phong đều ánh lên nụ cười, anh xoa cằm quan sát cô tỉ mỉ, như thể vẫn chưa định thần lại sau phút ngạc nhiên.

“Nhưng giờ em hối hận rồi”, Nhiếp Lạc Ngôn nói: “Xem ra bộ dạng anh vẫn còn khỏe mạnh lắm, ngày mai em làm sao đi làm được đây?”

“Gọi điện xin nghỉ.”

“Không được, đợt đi với anh lần trước đã ngốn hết ngày phép của em rồi.’

“Thì cứ trừ lương là xong”.

“Không phải tiền của anh, đương nhiên anh không xót. Còn nữa, sao cứ nhìn em cười thế nhỉ? Thật kỳ quặc!”, cô cố ý chau mày nói.

Thực ra, không những không hề kỳ quặc, mà còn vô cùng cuốn hút, đôi mắt dài, sáng đẹp kia thực sự rất giống những lời Tần Thiểu trân nói: Đúng là rất đào hoa.

Đáp chuyến bay đêm tới đây, không phải để bị dụ dỗ như vậy, dù gì vẫn chưa quên được mục đích của chuyến đi lần này nên Nhiếp Lạc Ngôn thắc mắc: “Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy?”. Cô không kìm được quan sát anh từ đầu tới chân, dường như ngoài sắc mặt hơi kém một chút ra thì tất cả đều rất tốt, đến cả bộ quần áo ngủ lúc này cũng vẫn phong độ như thường lệ.

Giang Dục Phong không cười nữa, khóe miệng đang nhoẻn cười trước đó cũng ngừng lại, không nói gì thêm, đôi mắt đen láy trong giây lát trở nên u ám khó tả.

Nhiếp Lạc Ngôn sững người, dáng vẻ hiện giờ của anh khiến cô sợ hãi, bất giác lo lắng: “Mau nói đi!”.

Anh chỉ kéo tay cô, nói: “Lại đây ngồi với anh”.

Cô ngoan ngoãn ngồi trên giường cùng anh, chỉ một giây sau đã bị anh ôm chặt. Anh chống cằm lên đầu cô, khẽ nói: “Chẳng phải tối qua anh đi bệnh viện đó sao”.

“Ừm.”

“Bởi gần đây anh luôn cảm thấy khó chịu.”

Cô nín thở, hỏi: “Chỗ nào khó chịu?”.

“Con tim.”

“Vậy bác sĩ nói sao?” Lẽ nào tim anh có vấn đề? Tới lúc này cô không dám động đậy nữa, mặc cho anh ôm, lặng lẽ chờ câu trả lời.

“Bác sĩ nói…”

Cô căng thẳng mím chặt môi.

“Do mệt mỏi quá sức.”

“… Hả?”, Nhiếp Lạc Ngôn sững sờ.

“Bác sĩ nói do mệt mỏi quá sức, nên cơ thể không chịu được, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏi”, giọng nói trên đỉnh đầu nhanh chóng vang lên, khác xa với chất giọng khàn khàn, yếu ớt ban nãy.

“… Giang Dục Phong!” Cô phản ứng lại, thẹn quá hóa giận, hằm hằm đẩy anh ra rồi tức giận chỉ trích: “Anh dám lừa em!”.

Anh xoa xoa chiếc cằm vừa bị cô đẩy ra, tỏ vẻ vô tội hỏi: “Anh lừa em gì chứ?”.

“Vừa rồi sao anh giả bộ bệnh tình nghiêm trọng?” Cô thực sự đã sợ hết hồn, không những thế sắc mặt anh quả thực không tốt, cô còn nghĩ trẻ như anh mà đã có bệnh tim, vậy sau này sẽ phải làm sao?

“Anh không giả vờ”, anh vẫn giữ nét mặt như trước, nghiêm túc nói, “Chỉ là, anh rất cảm động vì đã muộn thế này mà em vẫn đến với anh, cho nên anh muốn ôm em một cái”.

Nhiếp Lạc Ngôn hằn học lườm anh, thực sự tức tới mức không muốn đếm xỉa gì tới anh nữa.

Một lát sau, anh mới lên tiếng: “Thực sự anh thích nhìn thấy dáng vẻ em quan tâm tới anh”.

Cô vẫn không nói gì, trái tim khẽ rung động.

“Em đột ngột xuất hiện thế này, anh thực sự rất vui.”

Anh chưa bao giờ nói với cô bằng ngữ điệu và nét mặt thế này, nên có lẽ bản thân cũng cảm thấy ngượng nghịu, nói xong liền quay đầu đi. Nhiếp Lạc Ngôn bất giác sững sờ, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, dường như còn thấm đẫm vị ngọt ngào, dần lấp đầy trái tim cô.

Hóa ra là cảm giác này.

Cô cảm thấy thật kỳ diệu, dường như đây là lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra trên đời này còn có cảm giác hoản mỹ như vậy.

Ánh đèn như nước rơi trên hai người, cả căn phòng yên ắng lạ kỳ.

Bỗng cô chủ động tiến lên phía trước, nói: “Em hơi mệt”.

“Vậy thì đi ngủ thôi”, Giang Dục Phong tắt đèn.

Anh lần tìm mặt cô trong bóng tối, rồi hôn cô say đắm.

Hơi thở anh dồn dập phả xuống, cô còn không quên nắm lấy cơ hội, yêu cầu: “Anh… những lời ban nãy… sau này có thể nói thêm mấy câu nữa được không?”.

“Không.”

“Tại sao?”

“Nói nhiều thì không cảm thấy quý hiếm nữa”, anh dừng lại, đưa đầu mũi cọ vào đầu mũi cô, nói: “Hơn nữa, bây giờ em có thể chuyên tâm một chút được không?”.

“… Nhưng em mệt.” Có lẽ Nhiếp Lạc Ngôn do không cam tâm vì yêu cầu nhỏ bé của mình bị từ chối, nên mới kháng cự như vậy.

“Rồi sẽ không mệt nữa”, anh theo đà đẩy cô xuống, rồi lại hôn cô, bờ môi ấm mềm mại lướt trên da thịt.

Quả nhiên, cô nhanh chóng cảm thấy cơn buồn ngủ đã biến mất, lý trí cũng theo đó bay đi, cô thì thầm chất vấn: “Chẳng phải bác sĩ yêu cầu anh phải nghỉ ngơi nhiều…”.

“Bác sĩ yêu cầu anh năng vận động, mới có thể tăng cường sức khỏe.”

Được thôi, cô hoàn toàn buông xuôi. Trong những lúc thế này, cô luôn không nói lại được anh.

Trên đường về, Nhiếp Lạc Ngôn như nhớ ra chuyện gì, liền bảo: “À, Bạch Nghiên Nghiên đâu?”.

“Không biết.”

“Thật đáng tiếc, em định đi xin chữ ký của cô ấy.”

Ngồi trong phòng chờ của sân bay, Giang Dục Phong liếc cô một cái, cười hỏi: “Lẽ nào em không ghen?”.

Không nhắc đến thì thôi, hễ nhắc đến lại khiến cô nhớ tới mấy tấm ảnh kia. “Đúng vậy, rốt cuộc anh với cô ấy có chuyện gì?”

“Bạn bè bình thường.”

“Bạn bè bình thường mà canh ba hẹn nhau đi ăn đêm sao?”

“Em không tin thì cũng chẳng có cách nào”, anh rướn mày, “Em đã nhìn thấy mấy tấm ảnh đó từ lâu, tại sao tới giờ mới hỏi?”

Cô “hứ” một tiếng, “Em đang chờ anh chủ động khai báo”.

Cô tưởng Giang Dục Phong sẽ không trả lời, ai ngờ anh cúi đầu đọc tạp chí một lát, rồi đột nhiên lên tiếng: “Hôm đó chính anh đã hẹn cô ấy đến nói chuyện về việc làm Đại sứ thương hiệu, vì cũng quen biết nên nhân tiện ra ngoài gặp gỡ thôi”.

Cô sững sờ một lát, mới gật đầu: “Ồ”.

Anh nhìn cô: “Ồ, nghĩa là thế nào?”.

“Có thể miễn cưỡng tin được.”

“Cám ơn”, anh đặt tạp chí xuống, kéo tay cô đứng dậy, “Sau này em phải tin những lời anh nói đấy”.

Toàn bộ đoạn đường tới máy bay được thiết kế với những cửa sổ sát đất, rộng rãi, sáng sủa, đón ánh nắng ấm áp bên ngoài. Cô nheo mắt hỏi: “Tại sao?”.

Anh liếc cô một cái, ngụ ý câu hỏi này không nhất thiết phải trả lời.

Bước chân của anh rất dài, cô bị kéo theo sau, hai người cùng nhau bước vào trước sự tò mò của đàm nhân viên tạp vụ.

“Nhưng lịch sử của anh chẳng thanh bạch chút nào, khiến người ta làm sao mà tin được chứ?”, một lát sau, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn tiếp tục chủ đề vừa rồi, không hề có ý định bỏ qua.

Ngay lập tức, hai bàn tay vươn ra, khẽ chỉnh đầu cô, rồi ra vẻ kiên nhẫn giáo huấn: “Mắt mọc ở phía trước, chính là để người ta nhìn về phía trước mà”.

Một tiếp viên hàng không đi ngang qua, nhìn thấy hành động thân mật của đôi hành khách này thì không kìm được cười, rồi rảo bước qua.

Nhiếp Lạc Ngôn hơi bối rối, khó chịu gạt tay anh ra.

“Lẽ nào còn muốn anh thề?”

Mắt cô bừng sáng, “Được thôi, anh thề đi”.

Giang Dục Phong cười khẩy, “Chuyện ấu trĩ thế này, anh không thể làm được”.

“Vậy anh còn đề nghị làm gì?” Đúng là cụt hứng, cô quay đầu lại dẩu môi.

Ai ngờ anh phì cười, “Bộ dạng của em lúc này rất đáng yêu”.

“Xảo ngôn!”

“Sao vậy, em không thích nghe? Nếu em thực sự không thích nghe, tại sao còn cười?”, anh nghĩ một lát, ra vẻ làm công đức nói: “Thực ra, chỉ cần thế thôi cũng khiến em hài lòng, sau này anh sẽ thường xuyên nói cho em nghe nhé”.

Cô lại nhìn anh với vẻ vô cùng hoài nghi, “Có thể nói được bao lâu?”.

“Em muốn bao lâu thì bấy lâu”, anh ngừng lại một lát, như thể thận trọng quyết định, anh mới nói tiếp: “Mười mấy năm thì cũng phải suy nghĩ”.

Ngây người một lát, cuối cùng Nhiếp Lạc Ngôn không kìm được, cười khì một tiếng.

“Sao vậy?” Như nhận phải sỉ nhục nghiêm trọng, anh chàng bên cạnh bực dọc lườm cô.

“Không có gì”, cô dần nghiêm mặt, nhìn anh bằng ánh mắt chân thành, “Thực ra ngày hôm qua gọi điện cho anh, chủ yếu là muốn nói chuyện với anh về việc của Chung Hiểu Linh”. Cũng chính lúc đó Nhiếp Lạc Ngôn mới nhận ra, mỗi khi gặp phải chuyện gì sầu não, người đầu tiên cô nhớ tới chính là anh.

Nhưng Giang Dục Phong xem ra không hề ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh “ừm” một tiếng rồi nói: “Cô ấy chủ động xin nghỉ phải không?”.

“… Sao anh biết?”, cô nghĩ một lát, rồi đột nhiên như ngộ ra điều gì, “Từ lâu anh đã biết cô ấy?”.

“Tuần trước lúc chơi bóng với Kyle, anh ấy đã nhắc tới chuyện này. Chồng sắp cưới của Chung Hiểu Linh vừa mới kết hợp với một số người thành lập công ty thiết kế, cô ấy lợi dụng những mối quan hệ lâu năm của mình để giúp đỡ chồng thôi”, nói xong liền quay sang nhìn cô: “Xem ra thì chuyện này đã tác động rất mạnh tới em thì phải?”.

Bất ngờ bị người khác nhìn thấu tâm tư, Nhiếp Lạc Ngôn không giấu được vẻ buồn bã: “Đúng vậy, sao anh không nói trước với em?”.

“Anh đã từng nhắc em, em quên rồi à?”

Cô nghi hoặc nhìn anh, hồi lâu sau mới nhớ ra, tối đó anh từng nói với cô: quá nể tình cũ, không phải là một thói quen tốt. Chính vì điều này, hai người thậm chí còn xảy ra cãi vã.

“… Thì ra anh ám chỉ việc này”, cô cúi đầu lẩm nhẩm, nhấp một ngụm nước hoa quả xong, đột nhiên hỏi: “Anh có biết về chứng trầm cảm không?”.

Có vẻ không ngờ cô chuyển chủ đề nhanh như vậy, Giang Dục Phong khẽ nheo mắt, hỏi: “Ai bị trầm cảm thế?”.

“Một người bạn.” Cô ngừng lại một chút, nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, rồi nửa đùa nửa thật cười đùa: “Một người trước đây em thầm thương trộm nhớ”.

Quả nhiên, gương mặt Giang Dục Phong lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng anh lại nhanh chóng cười xòa, “Thầm thương trộm nhớ người ta bao lâu thế?”.

“Bốn năm năm? Hay là năm sáu năm? Bản thân em cũng không nhớ rõ nữa.”

“Ừ, đúng là rất giống tác phong của em”.

Bình luận xong anh liền lấy tờ báo đọc, cô sững người, tò mò hỏi: “Lẽ nào anh không hiếu kỳ?”.

Anh thậm chí còn chẳng thay đổi nét mặt: “Chính em nói là yêu thầm, có thể thấy là chẳng đi đến đâu rồi”.

Vốn là việc rất đáng thương, nhưng khi anh nói ra như thế nó lại trở nên có chút buồn cười, cô nhếch môi, cảm thấy không cam tâm hỏi lại: “Ít ra anh cũng nên hỏi một chút thông tin của đối phương mới phải chứ?”. Đây là lẽ thường mà, không phải sao?

Đối mặt với sự bướng bỉnh của cô, cuối cùng Giang Dục Phong phải ngẩng đầu lên, trông dáng vẻ của anh lúc này giống như vừa khen lại vừa an ủi một đứa trẻ: “Em có thể thành khẩn và thẳng thắn như vậy, khiến anh cảm thấy rất vui. Có điều, anh thực sự cảm thấy không cần thiết”.

Thấy cô chau mày, anh lại cười, khóe miệng nhếch lên tạo thành đường cong vô cùng tuyệt mỹ. Lúc này anh mới nghiêm túc, nói: “Vừa rồi anh vừa dạy em phải nhìn về phía trước, nếu bây giờ anh làm ngược lại, truy hỏi em tới cùng những chuyện trong quá khứ, há chẳng phải anh là người lời nói không đi đôi với hành động sao?”.

“Nói như vậy, anh thực sự không bận tâm?” Không biết tại sao, đối mặt với thái độ như vậy của anh, cô bỗng cảm thấy hụt hẫng.

Giang Dục Phong khẽ lắc đầu, rồi nghiêm túc nói: “Điều khiến anh phải để tâm nhiều hơn chính là sau này. Huống hồ…”, anh nhìn, rồi đặt tay lên mu bàn tay cô, “anh tin chắc rằng, sở dĩ em thầm thương trộm nhớ người ta, là vì lúc đó chúng mình chưa quen nhau”.

“Cậu nói xem, dưới gầm trời này liệu có người nào yêu bản thân như anh ấy không?”, hai ngày sau, lúc đi sắm đồ, Nhiếp Lạc Ngôn tò mò hỏi bạn thân của mình.

Tần Thiểu Trân cười nói: “Nhưng hiện giờ cậu đang sống cùng người như vậy đó”.

“Cậu nói vậy có được coi là đồng phạm không?”

“Nếu cậu không tiếc, mình rất sẵn lòng được đổi thân phận với cậu”, Tần Thiểu Trân nói: “Có điều, cậu không thấy như vậy rất tốt sao? Ít nhất cũng chứng minh anh ấy tin cậu”. Tần Thiều Trân nhìn Nhiếp Lạc Ngôn, lần đầu tiên cô nàng nói với giọng đầy tâm trạng: “Lạc Ngôn, có phải vì Trình Hạo, nên bao nhiêu năm nay cậu luôn sống khép mình như thế? Đã tới nước này rồi, cậu dường như còn không thể hoàn toàn buông xuôi để yêu một người khác. Rốt cuộc cậu đang sợ gì chứ? Trước đây Giang Dục Phong tuy có rất nhiều tin đồn tình ái, nhưng ít nhất thì từ khi hai người bên nhau, dường như mình không thấy bất cứ tin đồn nào đại loại như vậy nữa. Không những thế mình cảm thấy, anh ấy thực sự quan tâm đến cậu, nếu không, trước đây làm sao hai người có thể qua lại lâu như vậy?”.

Nhiếp Lạc Ngôn sững người một lát, mới chậm rãi nói: “Anh ấy cũng nói muốn mình tin anh ấy”.

“Đúng đấy, sao cậu không nghe theo lời đề nghị này? Như vậy chẳng có điểm bất lợi nào đối với hai người, hơn nữa, Giang Dục Phong cũng dùng hành động để chứng minh sự tin tưởng của anh ấy đối với cậu, đúng không nào?”

Nhắc tới điều này, Nhiếp Lạc Ngôn đột nhiên nhớ ra, tối qua Giang Dục Phong đưa cho cô một thứ. Lúc đó cô đang lên mạng, anh lặng lẽ xuất hiện phía sau khiến cô giật thót.

Đó chính là chiếc dây đeo điện thoại bằng pha lê đã bị mất từ lâu, lúc ấy, nó nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay anh.

Anh nói: “Trả em này”.

Quả nhiên trực giác ban đầu là đúng, cô tìm mãi không thấy, hóa ra là do anh cất đi.

Nhưng lúc này cô đã không kích động như ngày hôm đó nữa, cô cất dây đeo đi, rồi nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của anh, không nói thêm gì nữa, sau đó quay người tiếp tục lên mạng đọc tin tức.

Con hươu nhỏ bằng pha lê này, cô cũng nên mang trả lại cho chủ nhân thực sự của nó.

Năm xưa chỉ vì một phút bồng bột, ai ngờ cô lại lấy đi vật kỷ niệm có thể nói là quan trọng nhất đối với Trình Hạo.

Nếu giờ cô còn tiếp tục cất giữ thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả, chi bằng trả lại cho Trình Hạo. Cô nghĩ, có lẽ làm như thế ít nhiều sẽ giúp tình trạng hiện giờ của cậu ấy đỡ hơn.

Từ nhà hàng đi ra, trước khi chia tay, Tần Thiểu Trân còn đinh ninh dặn dò: “Hãy toàn tâm toàn ý tin tưởng và yêu một người, thực ra chẳng đáng sợ chút nào. Huống hồ, lần này là tình yêu được đền đáp, cậu hãy gắng nếm trải một lần đi. Cho dù sau này kết cục không tốt, thì ít nhất mình cũng không phải hối tiếc”.

“Mình biết rồi”, Nhiếp Lạc Ngôn cười nói: “Cái gì mà kết cục không tốt? Không được trù ẻo mình đâu nha”.

Nhiếp Lạc Ngôn bắt xe tới trung tâm điều trị phục hồi tâm lý ở gần đó, chờ khoảng mười phút, cuối cùng cô cũng nhìn thấy trình Hạo bước ra từ tòa nhà.

Cậu có chút bất ngờ: “Cậu tới tìm mình sao?”.

“Ừm.” Cô nhìn cậu, hôm nay cậu mặc quần bò và áo sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt, tinh thần và khí sắc đều tốt hơn rất nhiều so với lần gặp mặt hôm đó, xem ra sự cố gắng của Nghiêm Thành cũng có kết quả.

Cô yên tâm đề nghị: “Nếu bây giờ cậu rảnh, bọn mình tìm một nơi nào đó nói chuyện nhé”.

Cậu nhìn đồng hồ, nói: “E là không được rồi, lát nữa mình có việc”.

Nếu nhìn nét mặt thì người đàn ôn này rất giống người mà cô từng quen biết trong quá khứ. Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn vẫn không giấu vẻ hoài nghi, khóe môi cô mấp máy, nhưng không hỏi gì.

Trình Hạo là người lên tiếng trước: “Yên tâm đi, mình về công ty thôi, không phải đi uống rượu đâu”. Cậu khẽ nhìn cô, cơn gió nhẹ khiến mái tóc cậu tung bay, lộ ra vầng trán cùng đôi mắt thanh tú, cảnh tượng lúc này rất giống với lần đầu họ gặp nhau. Cậu khẽ cười: “Hôm đó thật ngượng quá, liệu mình có khiến cậu sợ hãi không? Sau mình nghe Nghiêm Thành nói lại, cậu ấy nói… cậu đã rất lo lắng”.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Ánh mắt Trình Hạo sâu thẳm.

Cô cười theo, “Đúng vậy, hôm đó bộ dạng của cậu chẳng đẹp chút nào. Có điều, bây giờ hình như mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, đúng không?”.

“Đúng vậy.”

“Vậy mình có thể yên tâm rồi”, cô do dự một lát, rồi lấy chiếc dây đeo điện thoại từ trong túi ra, tiếp đó đưa tới trước mặt cậu: “Xin lỗi”.

Trình Hạo vô cùng kinh ngạc, lập tức nhìn vào dây đeo điện thoại, một hồi lâu vẫn không thể định thần lại được.

“Thì ra… chính cậu đã lấy nó?”, mãi lâu sau, cậu mới nói khẽ.

“Ừ, lúc đó mình hoàn toàn không biết…”, cô đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn cậu và gượng cười: “Lúc đó mình không biết tại sao lại làm thế. Bây giờ vật đã trở về với chủ nhân, hy vọng cậu chấp nhận lời xin lỗi của mình”.

Trình Hạo không nói gì, chỉ chậm rãi nhận dây đeo điện thoại từ tay cô, nó khẽ lấp lánh qua kẽ tay cậu. Đôi mi cậu rủ xuống tạo thành bóng mờ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, không gian đã ấm áp trở lại, ánh nắng chiều bỗng trở nên mạnh mẽ, hai người đứng đối diện nhau, toàn thân như được tắm trong hơi ấm lạ kỳ.

Giọng của cậu rất khẽ, nhưng từng chữ được phát ra rất rõ ràng: “Thực ra mình nên cảm ơn cậu mới phải, mình còn nghĩ không bao giờ có thể tìm lại được”.

Cô càng cảm thấy hổ thẹn, định nói thêm điều gì đó nhưng bị cậu chặn lại: “Người nên nói lời xin lỗi là mình, là mình”.

Cô bất giác sững người: “… Không cần đâu”, rồi cô rướn mày, cười đùa: “Hai từ này cậu đã nói với mình mấy lần, mình nghe nhiều tới mức chán ngấy rồi đấy”.

Cậu nhìn cô đau đáu, như thể đang nghiền ngẫm điều gì, lại vừa như cuối cùng đã ngộ ra gì đó, “Vậy, bây giờ thì sao?”.

“Cho nên bây giờ không cần cậu nói như vậy nữa. Sau này cũng không cần, e là mãi mãi cũng không cần.” Cô nhìn cậu, thì ra cậu cao hơn năm xưa một chút, dáng người đĩnh đạc, khiến cô đang đi giày đế bằng cũng phải ngước đầu lên mới có thể nhìn vào mắt Trình Hạo. Có chút khó khăn, giống như quá trình cô theo đuổi mối tình này vậy.

Giờ đây, cậu ở ngay trước mắt cô, nhưng tất cả đã không còn quan trọng như trước. Do vậy, cô cũng không cần lời xin lỗi của cậu.

Mối tình này, chẳng có ai đúng ai sai, trước kia cô cam tâm tình nguyện chờ đợi cậu, cũng giống như cậu cam tâm tình nguyện lựa chọn mãi mãi nhớ tới người con gái kia.

Sau này, mỗi người sẽ đi tìm hạnh phúc riêng của mình, mãi mãi sẽ không nói với người kia hai từ xin lỗi.

Cuối cùng cô nói: “Tạm biệt”, rồi ngửa đầu nhìn lên tòa nhà cao tầng trước mặt.

Cậu đương nhiên hiểu ý của cô, liền gật đầu: “Mình sẽ phối hợp với bác sĩ”.

“Vậy thì tốt rồi”, cô cười rồi quay người bước vào tắc xi, hướng về đoạn đường xa phía trước.

Bóng người mặc áo xanh da trời nhỏ dần qua gương chiếu hậu, cuối cùng chỉ còn lại một điểm nhỏ rồi không nhìn rõ nữa, và dần dần bị nuốt chửng trong cảnh sắc mùa xuân.

Điện thoại bỗng đổ chuông, Nhiếp Lạc Ngôn nheo mắt nhìn và khẽ cười với cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng Giang Dục Phong: “Tối nay có muốn đi xem phim khhông?”

“Phim gì?”

“Không biết, có khách hàng tặng một tệp vé xem phim, nghe Linda nói có tới mấy chục vé, anh bảo cô ấy giữ lại hai vé, còn lại thì phát cho nhân viên.”

“Ồ, vậy tối nay bọn mình sẽ cùng ngồi xem phim với nhân viên của anh sao?”

“Nếu em không muốn thì thôi. Thực ra anh cũng không muốn đi xem lắm, chi bằng hai đứa mình về nhà làm việc khác nhé”, anh đột ngột đề nghị.

Tài xế ngồi sát cạnh bên, Nhiếp Lạc Ngôn phải quay ra nhìn một cái, rồi mới nói: “Đừng có mộng mơ”.

“Thế rốt cuộc em có muốn đi không?”

“Đi. Nhưng trước khi tới đó, còn có một thứ anh phải trả em?”

“Thứ gì?”

Cô nhìn tài xế, định nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Gặp nhau nói chuyện sau”.

Buổi tối Giang Dục Phong sốt sắng hỏi: “Em nói anh còn nợ em thứ gì?”.

“Nhẫn”, cô nói: “Là chiếc nhẫn thắng được trong quán bar hôm đó”.

“Chẳng phải anh đã giao hết cả hộp cho em rồi sao?” Anh kéo cô tìm chỗ để ngồi xuống, vừa hay là vị trí chính giữa, tầm nhìn rất rộng, có điều những vị trí xung quanh toàn là nhân viên dưới quyền anh ngồi.

“Không đúng, rõ ràng anh còn tự ý giữ lại một chiếc nhẫn nam”, Nhiếp Lạc Ngôn đột nhiên lớn tiếng.

Thấy có người lén nhìn, Giang Dục Phong ho gượng một tiếng, cố kìm giọng phản bác: “Em là con gái mà, đòi lại cũng chẳng dùng được”.

“Bán đi kiếm chút tiền cũng được đấy.”

“Từ lúc nào em trở nên tham lam như vậy?”

“Anh thì không đấy, tại sao còn lấy nhẫn và dây đeo điện thoại của em?” Chính là chiếc dây đeo điện thoại bằng pha lê đó, lúc cô tới tìm, anh còn sống chết không chịu thừa nhận mình là người đã cất nó đi, còn thừa cơ lừa cô để hôn một cái nữa, nghĩ lại mà vẫn thấy đáng ghét.

Cô gái này rõ ràng là muốn gây sự, Giang Dục Phong sững người một lát, rồi đột nhiên lên tiếng chất vấn: “Này, tại sao đang yên đang lành lại nhắc tới chiếc nhẫn vậy? Hay là em muốn ám chỉ anh điều gì?”.

“Đâu có.” Ánh sáng xung quanh dần tối lại, cô càm giác thấy hơi nóng mặt, có ông Trời làm chứng, thực sự cô chỉ nhất thời nhớ ra mà thôi, không hề có dụng ý nào khác.

Đáng tiếc là người đàn ông bên cạnh cô lại không tin, tiếp tục suy đoán đầy ác ý: “Bây giờ em muốn kết hôn không?”.

“Đã nói là không rồi mà”, cô giận quá hóa bực.

Kết quả là vài người ngồi ở hàng ghế trên cùng lúc quay đầu lại, dường như không thể giấu được sự hiếu kỳ nhìn hai người. Dưới ánh sáng của màn hình, cô lờ mờ nhận ra đó đều là những khuôn mặt quen thuộc, một người đàn ông trong số đó hình như là trợ lý của Giang Dục Phong…

Họ tiếp tục nhìn Giang Dục Phong, dường như anh cũng không biết nên làm thế nào, chỉ ghé sát vào tai cô nhắc nhở: “Nói nhỏ một chút đi”.

Quả nhiên cô ngoan ngoãn im lặng.

Một lát sau, anh khẽ nói: “Chẳng hay gì cả, anh sắp ngủ rồi”.

“Vậy phải làm sao?”

“Về đi.”

Nghĩ tới “đề nghị” ban chiều của anh trong điện thoại, cô liền từ chối: “Không”.

Lại nghe thấy anh khẽ cười, cô trừng mắt nhìn, “Sao vậy?”.

“Trong đầu em chắc lại đang nghĩ tới chuyện dung tục rồi?”

Làm sao anh biết được chứ? Cô bất giác bối rối, đẩy anh ra, rồi nghiêm túc nhìn lên màn hình, “Tập trung xem phim đi!”.

Thực ra bộ phim này chẳng hay chút nào, cũng có thể nó rất hay, nhưng do bị anh liên tục gây rối, lúc thì nghịch ngón tay cô, khi lại khẽ nói chuyện khiến cô chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức phim nữa.

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, chốc chốc lại có người dừng lại chào, Giang Dục Phong vừa mỉm cười đáp lại, vừa không quên nắm chặt tay cô.

Ngồi lên xe, cô thì thầm: “Lần này chắc chắn họ sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, thắc mắc tại sao chúng ta lại bên nhau”.

“Những người ly hôn rồi còn có thể cưới lại kia mà, chúng ta ở bên nhau thì có gì lạ đâu?” Anh nhấn nút khởi động, nhưng lái được khoảng mười mét thì dừng lại, hỏi: “Bây giờ đi đâu nhỉ?”.

“Về nhà thôi.” Cô nhìn anh, rồi lười biếng dựa vào ghế, “Muộn thế này rồi, lẽ nào anh còn dự định gì khác?”.

“Không.” Anh nhìn cô cười, tiếp đó lại khiến cô càng khó hiểu.

“Vừa rồi chẳng phải anh nói phim không hay sao? Tại sao lúc này tâm trạng lại tốt như vậy?”

“Con người em kỳ lạ thật đấy, lẽ nào lúc ở bên nhau, em muốn lúc nào anh cũng xị mặt ra sao?”

Anh quay đầu đi, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt phản chiếu ánh đèn lung linh trong màn đêm của thành phố, chiếc xe nhập vào dòng xe tấp nập, anh chuyên tâm điều khiển xe hướng về nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương