Khống Chế
7: Ấn Tượng Đầu Khó Phai


Đừng tưởng rằng cô cứ như vậy mà đi, cô chỉ đi để có bằng chứng ngoại phạm mà thôi.

Vừa ra khỏi nhà hàng cô liền vào xe rồi vứt camera ra sau, lấy từ trong ngăn để đồ ra một con dao găm nhỏ bỏ vào túi rồi lại đi khỏi xe.

Lần này cô không vào nhà hàng bằng cửa chính nữa mà đi bằng cửa sau.

Cửa sau nhà hàng nối liền với phòng thay đồ của nhân viên.

Kha Phong vừa đi vào thì vô tình nhìn thấy một người đang thay quần áo vắt đồ đồng phục lao công lên thành buồng thay đồ.

Không để mất cơ hội này, cô ngay lập tức đi vào lấy trộm bộ đồ đó rồi lén đi tới một góc thay ra.

Thay xong, cô cất đồ của mình vào tủ đồ của nhân viên rồi cứ như vậy mà thành công giả dạng thành lao công quay trở lại nhà hàng.

Mục đích mà cô quay lại nhà hàng dường như cũng đã rõ, cô chẳng đi đâu xa ngoài việc đến phòng 334 xử lý người mà cô cho là mối nguy với công ty.Do có chìa khóa sẵn nên Kha Phong dễ dàng đi vào phòng 334, cô còn cẩn thận đeo cả bao tay để tránh để lại dấu tích.

Bước bước chân lén lút đầu tiên vào phòng, cô đã bắt gặp Minh Trạch đang trùm chăn ngủ và vẫn còn đeo mặt nạ mèo.

Đây là một cơ hội tốt hiếm có không thể bỏ lỡ.

Kha Phong rón rén đi đến giường của hắn, lấy ra con dao sắc bén trong lòng thầm nghĩ thà giết lầm còn hơn bỏ sót, không thể để kẻ biết quá nhiều sống sót được.


Quyết tâm của cô rất cao, ngay lập tức hạ thủ đâm thẳng vào ngực trái của hắn.

Con dao vừa đâm xuống, Minh Trạch đau đớn la lên rồi bất ngờ lại quay người ngược lại.

Cảnh tượng đó đã làm cho Kha Phong vô kinh ngạc, thật không thể ngờ là hắn đang nằm sấp và kéo mặt nạ ra sau đầu, con dao vừa nãy đâm chỉ là đâm vào lưng phải của hắn mà thôi.Biết mình đâm nhầm, Kha Phong vội vã rút con dao ra khỏi người hắn ta rồi quyết tâm giết đến cùng.

Hắn có sức lực rất mạnh, phản kháng vô cùng kịch liệt, may là cô đã bịt khẩu trang nên vẫn chưa bị lộ mặt.

Cả hai giằng co trên giường, Kha Phong liên tiếp tung chiêu chí mạng, một dao đâm vào bắp tay, dao khác lại sượt vào má hắn.

Không có chiếc mặt nạ mèo đây là lần đầu cô nhìn thấy mặt của hắn rõ như vậy và chắc có lẽ là lần cuối cùng.Kha Phong và Minh Trạch sức lực ngang nhau.

Sau mấy lần đâm hụt khiến cô tức lắm, mệt mỏi hụt hơi dừng lại đúng một nhịp thì bất ngờ bị hắn giật mất khẩu trang.

Cô bị lộ mặt, ngay lập tức khẳng định hắn phải chết, hắn thì trợn trừng mắt không dám tin người muốn giết người lại là cô.

Dường như thấy được mặt người giằng co với mình khiến hắn càng quyết tâm phải sống, một trăm phần trăm sức mạnh ở cánh tay đàn ông của hắn vùng lên, hổ báo không sợ dao nữa mà chống trả kịch liệt nắm đứt vài chiếc cúc áo của Kha Phong rơi ra, để lộ vòng ngực của cô bên trong.

Kha Phong cũng không thua kém, dao sắc trong tay cô kề vào cổ hắn định rạch một nhát nhưng xui xẻo lại bị hắn cho một đạp ngã nhào qua bên kia giường, lưỡi dao xẹt qua cũng chỉ để lại vết cắt nhỏ trên cổ.


Thoát khỏi Kha Phong, Minh Trạch vội vàng bật dậy nhào tới giật lấy dao của cô kề ngược vào cổ cô, cố gắng nén đau hỏi:"Tại sao cô lại muốn giết tôi? Nói!"Kha Phong liếc mắt nhìn hắn, suy nghĩ trong lòng tìm cách trốn thoát.

Thấy cô không trả lời hắn có chút nóng vội nhích người tới, kết quả là vô tình động tới vết thương sau lưng làm đau nên có chút lơ là.

Tận dụng thời cơ đó, Kha Phong vùng dậy giật dao lại và ngay tức thì đâm vào bã vai Minh Trạch rồi chạy khỏi phòng bỏ trốn.

Minh Trạch thấy vậy liền bất ngờ đứng bật dậy chạy theo ra cửa, nhưng giữa chừng chợt nhớ ra đáng lẽ mình nên ngồi xe lăn nên hắn lùi bước đi lại vào phòng.

Hóa ra Minh Trạch không bị liệt như lời đồn, xem ra hắn chỉ đang giả vờ vì lý do gì đó mà thôi.Ngồi trên giường, hắn lấy điện thoại gọi người đến giúp, phải nhìn kẻ muốn giết mình chạy thoát mà không thể đuổi theo khiến hắn trông vô cùng tức giận.

Trong khi chờ đợi người đến, máu từ lên thương đã loang ra ướt cả áo, nhìn sơ những vết thương thôi đã biết là rất đau.

Minh Trạch nóng lòng cởi áo ra dùng nó mà cầm máu vết thương sau lưng.

Chừng năm phút sau người của hắn đến nơi và chia một tốp đi tìm Kha Phong nhưng Kha Phong sớm đã rời khỏi nhà hàng và lên xe chạy đi.

Lần này hành sự bị lộ, Kha Phong vô cùng tức giận tới mức vừa lái xe vừa đập tay vào vô lăng, nghiến răng mắng:"Khốn kiếp! Suýt thì đã giết được rồi!"Tức giận là thế nhưng cô cũng đủ ý thức để nhận ra rằng mình đang gặp nguy hiểm, phải nhanh chóng tìm cách để Minh Trạch không nói ra chuyện tối nay.

Kha Phong nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng bỗng dưng nhớ đến Trọng Đạt nên nhanh chóng lái xe tới nhà anh ta….Một lúc sau, Kha Phong tới trước căn hộ mà Trọng Đạt đang ở, khi tới nơi cũng đã gần 2 giờ sáng.Trọng Đạt vừa mở cửa đã thấy quần áo cô xộc xệch đầy máu me nên đã hốt hoảng vội kéo cô vào nhà.


Vừa vào nhà, Trọng Đạt kéo cô tới sofa, không để cô kịp nói gì thì anh ta đã liên tục hỏi cô:"Cô bị sao vậy? Đánh nhau với ai? Ai làm cô bị thương? Đã xảy ra chuyện gì?"Kha Phong bình tĩnh ngồi nghe hết mấy câu hỏi của anh rồi mới lấy một hơi dài trả lời:"Tôi phát hiện tên giám đốc của tập đoàn Đàm Thịnh là người ám sát chủ tịch và biết bí mật của chúng ta.

Để tránh hậu quả sau này nên tôi đã giết hắn, không ngờ hắn lại quá may mắn đâm mãi không chết.

Trong lúc tôi với hắn giằng co đã lỡ để lộ mặt."Đạt không hoảng, điềm tĩnh dừng lại suy nghĩ một chút, trong thời gian đó anh ta vén tóc cho Kha Phong rồi vuốt ve rất ân cần.

Được một lúc sau, anh ta nói:"Sẽ không sao đâu.

Ngày mai dù anh ta có nói gì cô cứ chối, hắn không có bằng chứng thì nhất định không làm được gì cô."Nghe Trọng Đạt nói thế Kha Phong cũng tán thành, gật đầu đáp:"Anh nói đúng, tôi quên mất hắn không có bằng chứng.

Vậy là không sao rồi, tôi cứ sợ ảnh hưởng tới công ty.

Chuyện hắn biết chuyện của công ty tôi nhất định phải điều tra xem ai đã tiếc lộ ra bên ngoài."Sắc mặt Trọng Đạt lúc ấy có chút nghiêm trọng, anh đang lo không kém gì Kha Phong cả, giọng thốt ra có chút bất an:"Đàm Thịnh chỉ là tập đoàn làm ăn thông thường, nếu mà biết tới chuyện của công ty chúng ta thì chỉ có một khả năng là đã có điều tra từ rất lâu rồi.

Trùng hợp là họ chỉ mời ký kết hợp tác đầu tiên với công ty của ta được hai tháng thì ngài chủ tịch bị ám sát.

Liệu...họ có liên quan gì tới vụ ám sát không? Nếu là không thì họ làm sao biết được bí mật của chúng ta chứ? Cô có điều tra cũng cố giữ an toàn cho mình.

Tôi cảm thấy tên giám đốc kia không đơn giản.

Trước nay vì nghĩ hắn bệnh tật đầy người nên tôi không điều tra về hắn, bây giờ tôi phải lấy thêm thông tin của hắn cho cô có thêm tư liệu.

Tối nay cô cứ ở lại đây với tôi, sáng mai có ai hỏi tôi sẽ nói cô ở đây cả đêm, sẽ có bằng chứng ngoại phạm tốt hơn.""Được, vậy cứ tính vậy đi”Dừng nói chuyện, Kha Phong đi vào nhà vệ sinh, Trọng Đạt lúc này cũng không ngồi không mà lấy laptop của mình ra bắt đầu tra cứu thông tin về con trai riêng của nữ chủ tịch Đàm Thịnh.….Ở một nơi khác, Minh Trạch đã được bác sĩ băng bó vết thương.


Hắn vì một vài lý do đã không nói chuyện bị ám sát cho cha dượng biết mà chỉ âm thầm kêu người gọi bác sĩ tư đến khám.

May mắn là vết thương chỉ trúng phần mềm, may vết thương ở bắp tay mất 3 mũi, còn vết thương ở lưng và bả vai phải bó thuốc.

Bác sĩ sau khi băng bó xong cho hắn thì quay lại đưa một vài liều thuốc giảm đau, dặn thêm sáng mai đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn.

Bên cạnh hắn có một vệ sĩ tên Trí đi tới nhận thuốc và đem nước tới cho anh ta uống, khi ấy vệ sĩ Trí mới hỏi:"Anh Trạch, anh không định đem chuyện báo công an sao? Anh biết mặt kẻ ra tay còn gì?"Minh Trạch không nói gì, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ cười cợt chứ không lo sợ.

Hắn đang cảm thấy thật nực cười bởi vì qua việc này hắn đã biết điểm yếu chí mạng của Kha Phong là gì rồi.

Việc này đối với hắn hình như có lợi hơn có hại.Một lát sau, khi bác sĩ đã ra về, Minh Trạch lúc này mới ngồi trên xe lăn nhặt từng cúc áo của Kha Phong lúc này bị văng trên sàn.

Nhặt xong rồi, hắn cất chúng vào một chiếc hộp nhỏ rồi quay sang nói với Trí:“Chuyện tối nay anh đừng cho ai biết.

Ngày mai sắp xếp công việc cho tôi đến công ty Khang Huy một chuyến.

Tôi nói xong rồi, anh ra ngoài đi.”Vệ sĩ Trí nghe thế lập tức lùi dần rồi đi khỏi phòng.

Minh Trạch hình như có tính toán gì đó, hắn đứng dậy đi tới lấy một chiếc gương nhỏ đưa lên mặt soi.

Vết thương trên mặt khiến hắn không vui nhưng miệng lại nở nụ cười hết sức ma quái, có vẻ như hắn cũng không phải là dạng nhẫn nhịn.

Lần đầu gặp mặt đã có mối thù này, hai kẻ nguy hiểm lại đụng mặt nhau, xem ra sau này sẽ không yên ổn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương