Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê
Chương 52: Fluoxetine (Chương kết thúc)

Đại não của Thư Dao trống rỗng.

Bây giờ cô cũng không dám nhìn vào mắt Lương Diễn.

Mặc dù hai người chơi rất hăng trong lén lút.

Nhưng hiện tại không phải lén lút.

Trong lúc giằng co, Lương Diễn từ từ đi tới, đặt tay lên vai Thư Dao, lạnh nhạt nhìn về phía Tần Dương.

Cũng không hiểu là sợi dây thần kinh nào của Tần Dương bị chập, căng thẳng nhìn Lương Diễn, vô thức buột miệng thốt ra: “Ba.”

Lương Diễn thản nhiên: “Tôi già như vậy sao?”

Tần Dương: “……”

Thư Dao nhận thấy tình hình không đúng, nói nhỏ một câu với các bạn, nắm tay Lương Diễn, nhanh chóng đi ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi phòng khách, Lương Diễn đã đảo khách thành chủ, nắm tay Thư Dao, lập tức vào phòng cạnh, đóng cửa lại.

Không chờ Thư Dao nói chuyện, Lương Diễn đã ra hiệu cho cô ngồi xuống trước: “Ngồi xuống trước đi.”

Thư Dao thành thật ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối một cách nghiêm túc, mắt nhìn chuyên chú vào Lương Diễn.

“Chúng ta cần phải nói chuyện một cách tử tế,” Lương Diễn nghiêm nghị hỏi Thư Dao: “Có phải em cũng cảm thấy anh quản lý em quá chặt không?”

Thư Dao lén nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, đoán chừng có lẽ anh đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi.

Ngoại trừ thời điểm “Chia tay” lúc trước là cãi nhau quá mức kịch liệt, Thư Dao còn chưa từng thấy Lương Diễn tức giận với mình bao giờ.

Thư Dao lo lắng những lời mà Tần Dương nói sẽ khiến anh hiểu lầm, quyết định phải dỗ dành anh thật tốt.

Vì thế Thư Dao cầm tay Lương Diễn, cho anh lời khẳng định chắc nịch, ánh mắt sáng ngời: “Không hề không hề, anh chăm sóc em rất cẩn thận, em cực kì thích.”

Lương Diễn tìm cô xác nhận lại: “Thật ư?”

Thư Dao gật đầu thật mạnh.

“Anh nói cái gì em cũng sẽ làm à?”

Gật đầu.

Nhìn vào mắt Lương Diễn, Thư Dao bỗng nhiên nhận ra một việc, cô vội vàng thanh minh với Lương Diễn: “Nhưng anh không thể quấy rối việc em kết bạn với bạn bè bình thường.”

Lương Diễn không nói lời nào, yên lặng nhìn cô.

Thư Dao nắm lấy tay anh, chủ động áp lên má mình, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh: “Anh trai, em chỉ có mấy người bạn như vậy thôi.”

Lương Diễn nhẹ nhàng thở dài: “Đến đây.”

Đây là một ám hiệu nhỏ rất ăn ý giữ hai người, chỉ cần Lương Diễn vươn tay ra, Thư Dao lập tức ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh: “Anh trai.”

Cô thơm thơm lên má Lương Diễn, giọng nói nũng nịu mở miệng: “Em chỉ có anh thôi, chỉ hôn anh, chỉ ——”

Chưa nói xong câu nói tiếp theo, Lương Diễn đã che kín miệng cô, có chút bất đắc dĩ.

“Anh biết em không có nhiều bạn bè lắm, cũng hy vọng em có thể kết bạn vui vẻ,” Lương Diễn nói: “Là anh quá ích kỷ.”

Thư Dao không thích anh nói như vậy, ôm Lương Diễn, nói một loạt lời ngon tiếng ngọt. Cuối cùng, Lương Diễn mới nhẹ nhàng vuốt chỏm tóc ngốc nghếch dựng đứng trên đỉnh đầu cô: “Được rồi, đi chơi với bạn em đi.”

Thư Dao thành thật xuống khỏi đùi anh, mới vừa đi lùi vài bước, lại bị Lương Diễn kéo trở về, kéo làn váy hơi hơi cuốn lên của cô xuống, vuốt phẳng, mỉm cười: “Nhưng mấy xưng hô kia thì chỉ kêu trên giường là được rồi, trong lén lút vẫn được.”

Khi bọn họ thân mật vẫn luôn rất hoà hợp, ngoại trừ thể lực của Thư Dao không tốt, ở những mặt khác, hai người đều có sở thích chung.

Mà ba người Ngải Lam chờ đến mức mất hồn mất vía, cuối cùng chờ được đến lúc Thư Dao khoan thai tới muộn.

Ngải Lam quan sát vẻ mặt của cô, thấy dáng vẻ của cô không giống như bị thiệt thòi, cẩn thận dò hỏi: “Lương Diễn không mắng cậu chứ?”

Thư Dao lắc đầu: “Không sao đâu.”

Quần áo của Tần Dương đã bị mồ hôi lạnh ướt sũng nước toàn bộ phía sau lưng.

Cậu lau một cái, hồn vía chưa vững: “Vẻ mặt vừa rồi của anh ấy thật đáng sợ, tớ cứ tưởng rằng anh ấy muốn ăn tớ luôn rồi.”

Thư Dao nhìn chằm chằm vào Tần Dương, còn nhớ rõ lời cậu vừa mới nói, cà khịa một cách hữu nghĩ: “Không bao giờ có chuyện ăn câu đâu, Lương Diễn rất thích sạch sẽ.”

Tần Dương: “……”

Ngải Lam không thần kinh thô giống như Tần Dương, phát hiện cử chỉ của Thư Dao rất khác với bình thường.

Ví dụ như, vừa nãy khi Lương Diễn rời đi, trong mắt Thư Dao tràn đầy vẻ không nỡ và khẩn cầu; cho dù là ở bên bạn thân, cô vẫn vô thức duy trì khoảng cách nhất định.

Lúc trước Thư Dao không phải như vậy.

Chờ sau khi Tần Dương và Hoắc Lâm Sâm đi ra ngoài đi nhà vệ sinh, Ngải Lam mới nghiêm mặt hỏi Thư Dao: “Sau khi thi xong toàn cao cấp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tay cầm ly nước của Thư Dao hơi cứng lại, thật lâu sau, mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Lam: “À ờ…… Nếu tớ nói mình bị bắt cóc, cậu có tin không?”

Ngải Lam: “Vớ vẩn, chỉ cần là cậu nói, tớ sẽ không bao giờ coi là lời nới vui đùa.”

Thư Dao cân nhắc tìm từ, từ từ kể lại chuyện đêm hôm đó, không hề giấy giếm mà nói hết cho Ngải Lam biết.

Cô nói rất chậm, thỉnh thoảng còn sẽ tạm dừng một chút, sắp xếp lại suy nghĩ một lần nữa.

Nhưng từ đầu đến cuối, Ngải Lam đều không hề cắt lời cô.

Chỉ im lặng lắng nghe.

“Kể từ đó về sau, tớ liền không thích gặp người,” Thư Dao nói với Ngải Lam: “Có thể là chướng ngại tâm lý, cũng có thể là nguyên nhân khác…… Tớ đang cố gắng thích ứng.”

Ngải Lam không nói lời nào, cô ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, mắng cô: “Ngốc.”

“Chuyện như thế này lẽ ra cậu nên sớm nói cho tớ biết chứ,” Ngải Lam nói: “Tớ cùn không phải là Lâm Đại Ngọc, gió thổi là ngã, dọa sợ là ốm…… Làm hại bọn tớ tưởng rằng cậu có chuyện gì.”

Thư Dao nói: “Chủ yếu là đều đã qua rồi…… Cũng không có gì ghê gớm mà. Nói ra lại khiến các cậu lo lắng.”

Ngải Lam muốn cốc trán bạn thân mấy cái thật mạnh, tay đã vươn ra rồi, nhưng lại rút về.

“Tớ không biết đâu,” Ngải Lam đỏ hoe mắt: “Chuyện lớn như vậy mà cậu còn gạt tớ, sau này kết hôn, dù thế nào thì cũng phải cho tớ thêm mấy cân kẹo mừng, nếu không tớ sẽ không tha thứ cho cậu!” 

Ba người không ở lại ăn cơm, chỉ có điều trong lòng Tần Dương vẫn nghi ngờ Lương Diễn, trên đường trở về, vẫn phân tích với Ngải Lam, suy luận đủ loại thuyết âm mưu.

Ngải Lam cắt lời cậu: “Lương tiên sinh không phải loại người như vậy.”

Tần Dương có chút bất mãn: “Đây là cậu bị vẻ bề ngoài kia của Lương Diễn mê hoặc rồi, tục ngữ nói rất đúng, biết người biết mặt không biết lòng. Cậu đừng thấy Lương Diễn lớn lên đẹp trai, thật ra anh ta ——”

Ngải Lam dùng tay che mắt: “Tớ mặc kệ, chỉ cần Dao Dao thích là được.”

Tần Dương lập tức nghẹn họng không trả lời được.

Có vẻ Thư Dao quả thực rất hưởng thụ cuộc sống như vậy.

Tay đặt trên tay lái, Tần Dương nói: “Thật đúng là không hiểu rốt cuộc mấy đứa xon gái như các cậu suy nghĩ cái gì.”

Thư Dao bị Tần Dương nói không hiểu, không tiếp tục học vật lý với Lương Diễn.

Trong phòng làm việc đã hao phí quá nhiều thể lực, cô thật sự là vô cùng buồn ngủ, dứt khoát ăn một bát cơm rồi bò vào phòng ngủ của mình ngủ bù.

Nhưng buổi tối khi sắp đi ngủ, Thư Dao không thể không tiếp tục nghiêm túc học tập kiến thức vật lý mới với anh.

Vốn dĩ ma xát không nhất định sẽ sinh ra lửa, cũng có thể sinh ra vật chất tự nhiên có thể dập tắt lửa.

Lương Diễn có hai ngày nghỉ phép, anh cũng không có nhiều thời gian rảnh, nhưng đa số thời gian đều dùng ở trên người Thư Dao.

Còn có mèo Ba Tư và chó Shiba.

Hai con vật nhỏ càng ngày càng thông minh, đặc biệt là mèo Ba Tư, đã thuần thục nắm giữ kĩ năng mở cửa sổ đi vào phòng, thường xuyên cố ý hay vô tình quấy rầy chuyện tốt. Hai con vật nhỏ này đều là giống cái, lại không hiểu chuyện, Lương Diễn cũng không để ý, nhưng Thư Dao vẫn thẹn thùng, mỗi lúc này, đều sẽ bắt lấy tay anh, căng thẳng đến mức cơ thể cũng run rẩy lên. Lương Diễn càng ác ý hơn, cố ý bắt nạt cô.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao đỉnh đầu, Thư Dao vừa mới tỉnh lại, đã nhìn thấy tin tức hiện trên màn hình di động.

Ngay trước mắt bao nhiêu người, Hứa Thế Sở tự mình xịt bình xịt phòng thân lên mặt, bây giờ đã bị đưa vào bệnh viện cấp cứu khẩn cấp.

Đồng thời bị đưa vào bệnh viện còn có Lục Tuế Tuế.

Xem tài khoản của cư dân mạng để tìm hiểu tình hình trước đó, hóa ra Hứa Thế Sở và Lục Tuế Tuế lén lút hẹn hò, sau khi cùng nhau đi ăn cơm trưa, hai người nói nói cười cười, Hứa Thế Sở đưa cho Lục Tuế Tuế một bình xịt phòng thân, hai người cầm lấy, gần như là đồng thời xịt lên mặt ——

Song song ngã xuống đất.

Tài khoản kia và quần chúng ăn dưa* đều rất khó hiểu, hoàn toàn không đoán được kịch bản, càng không hiểu, rốt cuộc người này muốn làm cái gì.

*ăn dưa: từ ngữ mạng chỉ việc hóng hớt.

Mặc dù năm nay sắp kết thúc nhưng quần chúng ăn dưa nhất trí cho rằng, tin tức này nhất định có thể lọt vào những tin tức hot nhất năm.

Thư Dao cũng hoàn toàn bị tin tức ảo diệu này làm cho choáng váng.

Bây giờ cô cực kì nghi ngờ rằng có lẽ đầu óc của Hứa Thế Sở đã xảy ra vài vấn đề nhỏ rồi, nếu không, người bình thường không thể làm ra những việc mất trí như vậy nha.

Nhưng điều này cũng mang đến một tin tức tốt cho Thư Dao ——

Trong danh sách những người có thể hợp tác bên phía Thanh Niệm vốn có tên Lục Tuế Tuế, bởi vì sự kiện xịt như vậy, hoàn toàn gạch bỏ cái tên Lục Tuế Tuế trên danh sách dự bị rồi.

Thông qua tin tức hot kia, người phụ trách bên phía Lương Cảnh cho rằng tinh thần của Lục Tuế Tuế có vẻ không bình thường lắm.

Nhưng Thư Dao vẫn không thể ra cửa.

Cho dù có Lương Diễn làm bạn, cô cũng chỉ có thể đi ra cửa phòng, nhưng vừa đứng một lát, lại lập tức lùi trở về.

Thấy thời hạn hứa hẹn với Thanh Niệm đã tới, Thư Dao chỉ có thể nhắn tin cho anh ấy, báo là mình bỏ cuộc.

Đêm đó, cô rúc vào trong chăn, trong lòng có chút không thoải mái.

—— Thật vất vả mới có cơ hội này, nhưng đã bị cô bỏ đi như vậy.

Rất không cam lòng.

Thư Dao chôn mặt vào trong chăn đệm mềm mại, hít một hơi thật sâu.

Lương Diễn đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy dáng vẻ buồn bực không nói lời nào của cô thì hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì,” Giọng nói của Thư Dao rầu rĩ: “Chính là bụng hơi đau, từ từ là ổn rồi.”

Cô định thông qua việc thân mật để giảm bớt cảm giác không vui lúc này, nhưng Lương Diễn không chạm vào cô, chỉ ôm cô vào trong lồ ng ngực, cẩn thận làm ấm bụng cho cô: “Ngoan, không thoải mái thì ngủ trước một lát đi, khi nào cơ thể khỏe mạnh thì lại nói.”

Anh hát ru, giống như dỗ dành trẻ con vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Thư Dao nhanh chóng nhắm mắt lại trong sự vỗ về an ủi của anh, chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Thư Dao vừa mới mở mắt ra, đã nghe thấy Lương Diễn nhỏ giọng hỏi cô: “Có muốn thu bài hát không?”

Trong mờ hồ, cô gật gật đầu.

Lương Diễn cười, vuốt chỏm tóc ngốc nghếch của cô: “Vậy rời giường ăn sáng đi, Thanh Niệm đang chờ em ở dưới tầng đấy.”

Lúc đầu Thư Dao không thể hiểu được Lương Diễn có ý gì, qua một hồi lâu, mới đột nhiên bật dậy, hô to thất thành: “Thanh Niệm?”

Cô có chút luống cuống: “Thanh Niệm đã tới ư? Nhưng không thể thu âm ở đây nha.”

Lương Diễn ngồi ở mép giường, duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt cái mũi của cô.

Anh nhìn thấy Thư Dao vươn tay che cái mũi lại như ý muốn, Lương Diễn cười, nốt ruồi trước mắt hơi hơi động đậy: “Gọi một tiếng anh trai, anh làm một ma pháp cho em.”

“Anh trai!”

Lương Diễn lấy váy tới, giúp Thư Dao cởi váy ngủ, kiên nhẫn thay cho cô.

Cúi đầu, cắn nhẹ một cái lên vành tai cô.

Thư Dao không kịp ăn sáng, kéo tay Lương Diễn, đi xuống tầng cùng anh, xuyên qua hành lang dài.

Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Triệu Thanh Niệm.

Tây trang giày da, ôn tồn lễ độ.

Thư Dao vừa mới nói với anh là mình không thể tham gia thu âm vào ngày hôm qua, cô ngây ngốc.

Triệu Thanh Niệm mỉm cười chào hỏi Thư Dao, ôn tồn lễ độ: “Cô Thư.”

Bên cạnh có mấy người trông giống như nhân viên công tác, đang chỉ huy người thu dọn trang thiết bị trong phòng nghỉ.

Thư Dao vẫn không thích gặp người sống, cô trốn sau lưng Lương Diễn, nhịn không được nắm chặt tay anh: “Đây là ——”

“Một tuần trước, đại ca đã chuẩn bị cho việc làm phòng cách ly để em thu âm ở đây,” Không đợi Lương Diễn nói chuyện, Triệu Thanh Niệm đã giải thích với Thư Dao: “Hôm nay vừa vặn có thể đưa vào sử dụng.”

—— Một tuần trước đã bắt đầu chuẩn bị sao?

Lương Diễn vẫn luôn không nói cho cô biết.

Lồ ng ngực của Thư Dao giống như bị cái gì đó nhẹ nhàng đụng một cái.

Cũng không đau.

Ngược lại còn bao bọc lại một cách mềm mại, vừa nhẹ vừa ấm.

Sự cẩn thận tỉ mỉ của Lương Diễn đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Thư Dao.

Cho dù cô không nói bất cứ điều gì, anh vẫn sẽ âm thầm quan tâm tới cảm giác và sở thích của cô như vậy.

Cô không thích để lộ ra những cảm xúc này ở trước mặt người ngoài, chỉ im lặng kéo tay Lương Diễn, nhỏ giọng nói: “Anh trai, em đói bụng, muốn ăn sáng.”

Lương Diễn nói một tiếng với Thanh Niệm, dẫn Thư Dao đi ăn sáng.

Vừa mới rời khỏi tầm mắt của mọi người, Thư Dao đã lập tức nhón chân, ôm cổ Lương Diễn, chủ động hôn một cái lên môi anh

“Anh trai,” Hai mắt Thư Dao sáng lấp lánh: “Anh tốt quá.”

Lương Diễn thầm thở dài, rũ mắt nhìn cô: “Phải không? Vậy vì sao hôm trước còn có người ở trên giường khóc lóc mắng anh là người xấu?”

Thư Dao mặt không biến sắc: “Anh chắc chắn đã nghe nhầm rồi.” 

Sau khi ăn sáng, rốt cuộc Thư Dao đã thuận lợi tiến vào phòng đặc biệt tiến hành diễn tấu.

Màn sân khấu được chọn để che khuất cửa kính, ngăn ngừa việc cô nhìn thấy người xa lạ mà cảm thấy căng thẳng, bên cạnh có cách giao lưu cổ hủ, chính là dựa vào gửi tin nhắn để giao lưu.

Lương Diễn đã thông báo trước cho những nhân viên công tác này, trừ khi có tình huống đặc biệt, nếu không, không cho phép bọn họ quấy rầy Thư Dao.

Thư Dao ngồi ở phía trước đàn tranh, đeo móng tay lên trên ngón tay một cách nghiêm túc.

Mà bên ngoài phòng thu âm, Triệu Thanh Niệm ngồi ở bên cạnh Lương Diễn, cười hỏi anh: “Trước đây em còn cảm thấy anh lấy tên trò chơi này thật là kỳ lạ, không ngờ còn có tầng thâm ý này. Có phải hơi trắng trợn táo bạo quá mức hay không?”

Lương Diễn không hề suy nghĩ: “Vậy đổi một cái khác.”

Thành Xuân Thảo Mộc Thâm*.

*Một câu thơ trong bài thơ “Xuân Vọng” của Đỗ Phủ. Theo bản dịch của Trần trọng Kim: Đầy thành xuân cây cỏ rậm sâu.

Tên tài khoản này quả thật có chút rêu rao quá mức.

Mấy hôm trước Thư Dao còn nhắc đi nhắc lại muốn đổi ID, chỉ có điều còn chưa nghĩ ra muốn dùng tên gì.

Lương Diễn nhanh chóng sửa xong tên mình.

Thư Dao đặt di động ở trên bàn, Lương Diễn tiện tay cầm lấy, đăng nhập vào tài khoản của cô, vẫn ấn các thao tác sửa đổi thông thường.

Triệu Thanh Niệm mỉm cười, hỏi: “Sửa thành cái gì?”

Anh ta thò người ra xem.

Vô Ngôn, Tây Lâu.

Triệu Thanh Niệm khó hiểu: “Cái này có ý nghĩa gì?”

Lương Diễn rời khỏi trò chơi, cười: “Bí mật.”

—— Kỳ thật cũng không phải là bí mật gì.

Vô Ngôn Độc Thượng Tây Lâu, Nguyệt Như Câu*.

*Một câu thơ trong bài thơ Tương Kiến Hoa của Lý Dục, hậu nhân của Nam Đường, Trung Quốc. Dịch nghĩa: Yên lặng bước đến lầu phía Tây một mình, trăng như hình lưỡi câu. Bài thơ này được làm khi tác giả bị giam ở nhà Tống, thể hiện nỗi đau xé lòng khi rời quê hương lên đường đi sứ.

Đặt điện thoại trở lại trên bàn trước, trong lúc vô tình, Lương Diễn nhìn thấy Thư Dao sửa tên anh trong danh bạ.

Không phải chồng, cũng không phải anh trai.

Mà là Fluoxetine.

Fluoxetine.

Một loại thuốc chống trầm cảm.

Anh là Fluoxetine của em, là thuốc hay có thể chữa trị cho em.

(Trong tiếng anh  FLUOXETINE còn mang nghĩa là: Nếu không có anh, em sẽ điên mất)

Trong đêm dài cô quạnh, anh là tia sáng duy nhất.

Trong âm u vô tận, chỉ có anh cho em ấm áp, tặng em dịu dàng, đưa em tới nơi vui vẻ vô tận.

Từ đây bằng lòng bị anh khống chế.

Triệu Thanh Niệm còn đang tự hỏi vì sao Lương Diễn lấy hai cái tên ID như này thì trông thấy Lương Diễn cười.

Anh nhìn chăm chú vào màn hình di động, ánh mắt dịu dàng.

Đúng lúc tuyết trắng xóa, chồi non nhú lên từ dưới lòng đất, một tia nắng mặt trời  chiếu vào chồi non mới nhú kia.

- Hoàn chính văn-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương