Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê
-
Chương 46-1: Tiểu Anh Đào (1)
Editor: Victoria
Sau khi mua đồ trở về và mở cửa một lần nữa.
Đây là căn phòng anh đã ở từ khi còn nhỏ. Anh đã quen đến mức không còn quen hơn được nữa. Tuy nhiên, vì có cái cục tròn tròn nhỏ nhỏ đang nằm trên giường, nó đã trở nên rất khác.
Quay người lại đóng kỹ cửa phòng.
Đèn chính trong phòng ngủ không được bật.
Chỉ một ngọn đèn bên giường tỏa ra ánh sáng ấm áp nhỏ như hạt đậu.
Trên giường Thư Dao nằm quay lưng về phía anh, co thành một cục bông nhỏ, được bọc trong một chiếc chăn bông.
Chỉ lộ ra một đôi bàn tay trắng sáng, và cổ tay mảnh mai, sạch sẽ như ngọc.
Lương Diễn vốn tưởng rằng cô đã ngủ, chậm rãi đi tới.
Chưa đến bên giường, anh đã nghe thấy Thư Dao thì thầm với anh: “Anh trai.”
Giọng nói có chút ngượng ngùng.
Lương Diễn quay người, thấy Thư Dao co ro trong chiếc chăn bông ấm áp, mái tóc bồng bềnh và mềm mại.
Trên má cô có chút ửng hồng hơi bất thường, nhưng đôi mắt cô lại sáng lạ thường, như những ngôi sao rơi ẩn chứa trong đó.
Thuận tay đặt đồ lên bàn, Lương Diễn đến ngồi ở bên giường, cúi người đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô: “Sao vậy?”
Nhiệt độ cũng bình thường, không phải quá cao.
“Em bị đau bụng,” Thư Dao chớp mắt và nói với anh với vẻ xấu hổ, “Dì cả đến rồi.”
Thư Dao cảm thấy xấu hổ. Rõ ràng là cô đưa ra đề nghị trước, Lương Diễn cũng cố ý ra ngoài mua đồ, kết quả là bây giờ bọn họ không thể làm gì, hai người chỉ có thể nói chuyện phiếm.
Thư Dao núp trong chăn, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
“Có gì đâu mà em phải xin lỗi, “Lương Diễn nhớ tới một chuyện, “Ra trên nệm à?”
“Vâng.” Thư Dao gật đầu, ngượng ngùng nói với anh, “Em đi ra ngoài gặp dì, dì đưa cho em băng rồi.”
Lương Diễn sờ má Thư Dao: “Em có muốn uống nước đường không? “
“Em không muốn.” Thư Dao duỗi tay về phía anh, tư thế cầu xin một cái ôm, “Chỉ cần anh ôm em là được. “
Lương Diễn đương nhiên thỏa mãn nguyện vọng của cô, nghiêng người ôm lấy.
Cô vẫn còn rất gầy, anh cảm nhận được điều đó qua lớp quần áo, gần như người cô chỉ có mỗi xương. Cô gầy một cách đáng thương.
Kể từ sau khi tái hợp, Thư Dao cũng không thêm chút da thịt nào.
Ban đầu khi bên nhau, cô cũng gầy nhom nên Lương Diễn đã thuê một chuyên gia dinh dưỡng chuyên trách để giám sát nghiêm ngặt chế độ ăn uống của cô và thúc giục cô tập thể dục mới thêm chút thịt.
Vậy mà bị bệnh, toàn bộ công sức đi tong.
Thư Dao không hay bị đau bụng kinh, ăn vẫn ngon miệng nhưng có cảm giác sình bụng. Cô nép mình trong chiếc chăn bông mềm mại ấm áp, đôi mắt trông mong nhìn Lương Diễn đi vào phòng tắm.
Vừa mới lên giường, Thư Dao cúi người, người mềm như bông ôm chặt lấy anh, có thể nói là vồ vập anh, rồi thở dài tiếc nuối: “Thật tiếc là em không nhớ gì cả, nếu không thì em thật sự muốn biết trước đây chúng ta quen nhau như thế nào. “
Lương Diễn vòng tay qua vai cô, nhớ lại rồi nói cho cô biết “Em đột nhiên tới chỗ anh và gọi anh là anh trai. Anh nghĩ em rất đáng thương vậy nên anh quyết định chứa chấp em.”
Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy sao?”
“Lúc đó, anh cũng hỏi em gặp anh như thế nào, làm sao biết địa chỉ của anh.” Lương Diễn nhìn cô, “Nhưng mà mới hỏi thôi em đã đau đầu rồi.”
Thư Dao cố gắng nghĩ về nó , nhưng cô thực sự không thể nhớ.
Cô ôm đầu, nói một cách buồn bã: “Giá mà em có thể nhớ.”
Lương Diễn ôn nhu ấn huyệt thái dương cho cô, mỉm cười nói: “Không nghĩ ra cũng không sao.”
Thư Dao không đáp lại.
Thái dương bị anh nhẹ nhàng ấn vào, rất thoải mái, cô rất thích cảm giác này, híp mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay, bàn tay nhỏ bé vẫn một mực giữ chặt áo anh.
Lương Diễn không nhúc nhích, kéo chăn che bàn tay lộ ra của Thư Dao.
Bức ảnh chụp lấy từ căn phòng thời thơ ấu của Thư Dao ngày hôm đó cuối cùng đã tìm thấy nguồn gốc của nó.
Lương Diễn gặp phải một vụ bắt cóc khi còn học cấp 2. Anh đã tự cứu mình thành công và cũng làm tổn thương mắt của một trong những tên xã hội đen.
Vào thời điểm đó, nhiều phương tiện truyền thông đã định phỏng vấn anh nhưng ba Lương đã từ chối. Tuy nhiên, vẫn có một số phương tiện truyền thông đã chụp ảnh Lương Diễn khi còn học cấp 2 và đưa tin về nó.
Dù có ba ra tay can thiệp, nhưng vẫn chậm một bước. Một số tờ báo đã được in và chuyển phát, và bức ảnh mà Thư Dao nhận được là từ một trong những tờ báo.
Lương Diễn đọc kỹ nhật ký của Thư Dao, nhưng không tìm thấy manh mối nào khác.
Anh vẫn không hiểu Thư Dao, sau khi lớn lên, cô có địa chỉ của anh ở đâu.
Trong 3 tháng yêu nhau, Lương Diễn chỉ làm một việc trái với mong muốn của Thư Dao, đó là điều hối hận duy nhất trong đời anh.
Đó là ba năm trước khi cô ấy đề nghị chia tay.
Đêm đó, sau khi thân mật, Thư Dao dựa vào gối, nhìn vào mắt Lương Diễn, nói cho anh biết, cô chỉ lợi dụng anh không có chút chân thành nào.
Chỉ là thèm muốn cơ thể của Lương Diễn và cảm giác an toàn mà nó có thể mang lại cho cô.
Cô yêu cầu Lương Diễn thả cô đi, nhưng anh từ chối.
Khi đó, Thư Dao vô cùng sợ người lạ, thậm chí những người xung quanh, cô cũng không thể giao tiếp bình thường. Tâm bệnh nặng khiến cô không không muốn tiếp xúc và không muốn ra khỏi biệt thự. Tuy nhiên, Lương Diễn không muốn đuổi cô đi mà cố gắng dùng những thứ khác để giữ cô lại để cô thay đổi ý định.
Thức ăn ngon, hoa cỏ, nhiều bộ trò chơi khác nhau, quần áo đẹp, những hình vẽ yêu thích của cô và con vật cưng mà Lương Diễn không muốn cô ấy nuôi trước đây, là một con mèo Ba Tư, có đôi mắt lai, một con mắt màu xanh lam, và mắt còn lại là màu nâu tinh khiết. Ngoài ra còn có một chú chó giống Shiba Inu ngây thơ, được đào tạo để hiểu đơn giản tiếng người nói như ngồi xuống, bắt tay và quay vòng tròn.
Khi nhận thấy không có thứ nào trong số những thứ này k1ch thích hứng thú của Thư Dao, Lương Diễn đã sử dụng một số biện pháp đê hèn, bao gồm cả việc sử dụng các đồ vật khác. Chẳng hạn như bạc hà, đá viên, v.v.
Bình thường vẫn dịu dàng và nuông chiều mọi cách, nhưng trong một số việc, anh không cho phép cô từ chối.
Bảy ngày liên tiếp, hầu như mỗi ngày.
Da má và cổ của Thư Dao ửng hồng đẹp đẽ, tựa như hoa anh đào rực rỡ, đôi mắt xinh đẹp, hàng mi ướt đẫm lệ, cô chỉ có thể ôm lấy anh, co giật run rẩy.
Trong trạng thái đó cô rất đẹp, xinh đẹp đến nỗi Lương Diễn không nhịn được muốn bắt nạt cô.
Lương Diễn thừa nhận rằng anh không phải là chính nhân quân tử, cũng không phải là một người tốt.
Nhưng anh vẫn không biết tại sao ngay từ đầu Thư Dao lại nhất quyết rời đi, cũng không phân biệt được những lời cô nói là thật hay giả.
- -----------------------------------------------
Sau khi tổ chức sinh nhật cho Lương Diễn, Thư Dao dành toàn bộ tâm sức cho việc ôn thi môn toán.
Không hiểu sao, thời gian ôn thi môn Toán của cô năm nay sớm hơn trước rất nhiều, Thư Dao đã nắm chắc cơ hội cuối cùng này. Cô đã chăm chỉ ôn tập trong một thời gian dài nên cũng không sợ hãi gì cả.
Ngải Lam là một con lười chính hiệu, nhưng bây giờ cô ấy đã chăm chỉ học toán cộng với sự hướng dẫn của Hoắc Lâm Sâm, cũng không có tinh thần hoang mang lo sợ chút nào.
Đó cũng là cho kỳ thi này nên dù hiện tại đã hết kinh nguyệt nhưng Lương Diễn vẫn tuân thủ quy tắc không động vào cô.
Thư Dao rất nghe lời, đôi khi náo loạn muốn ôm anh còn lại cũng không có hành vi thái quá.
Lần trước bị viêm họng lâu như vậy, Thư Dao vẫn còn hơi sợ hãi, cô không dám khiêu khích Lương Diễn lần nữa.
Cô không ngốc, cũng sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ.
Cho đến khi thuận lợi rời khỏi phòng thi, Ngải Lam duỗi tấm lưng mệt mỏi, quay đầu hỏi Thư Dao: “Hôm nay sinh nhật Hoắc Lâm Sâm, anh ấy mời chúng ta đến nhà làm khách, có muốn đi thư giãn không?”
Thư Dao suy nghĩ, vẫn khéo léo từ chối: “Mình đang ở trong hoàn cảnh này, có vẻ không tiện lắm.”
Ngải Lam hiểu rào cản tâm lý của bạn bè mình, cũng không miễn cưỡng.
Lương Diễn đến công tác ở một thành phố lân cận nên vắng nhà hai ngày qua, Thư Dao ngủ trên giường một mình, đột nhiên cảm thấy cô đơn, không tài nào chợp mắt được.
Không có ai ủ chăn bông cho cô, Thư Dao lật đi lật lại, phải một lúc lâu sau cô mới chìm vào giấc ngủ.
Sau khi mua đồ trở về và mở cửa một lần nữa.
Đây là căn phòng anh đã ở từ khi còn nhỏ. Anh đã quen đến mức không còn quen hơn được nữa. Tuy nhiên, vì có cái cục tròn tròn nhỏ nhỏ đang nằm trên giường, nó đã trở nên rất khác.
Quay người lại đóng kỹ cửa phòng.
Đèn chính trong phòng ngủ không được bật.
Chỉ một ngọn đèn bên giường tỏa ra ánh sáng ấm áp nhỏ như hạt đậu.
Trên giường Thư Dao nằm quay lưng về phía anh, co thành một cục bông nhỏ, được bọc trong một chiếc chăn bông.
Chỉ lộ ra một đôi bàn tay trắng sáng, và cổ tay mảnh mai, sạch sẽ như ngọc.
Lương Diễn vốn tưởng rằng cô đã ngủ, chậm rãi đi tới.
Chưa đến bên giường, anh đã nghe thấy Thư Dao thì thầm với anh: “Anh trai.”
Giọng nói có chút ngượng ngùng.
Lương Diễn quay người, thấy Thư Dao co ro trong chiếc chăn bông ấm áp, mái tóc bồng bềnh và mềm mại.
Trên má cô có chút ửng hồng hơi bất thường, nhưng đôi mắt cô lại sáng lạ thường, như những ngôi sao rơi ẩn chứa trong đó.
Thuận tay đặt đồ lên bàn, Lương Diễn đến ngồi ở bên giường, cúi người đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô: “Sao vậy?”
Nhiệt độ cũng bình thường, không phải quá cao.
“Em bị đau bụng,” Thư Dao chớp mắt và nói với anh với vẻ xấu hổ, “Dì cả đến rồi.”
Thư Dao cảm thấy xấu hổ. Rõ ràng là cô đưa ra đề nghị trước, Lương Diễn cũng cố ý ra ngoài mua đồ, kết quả là bây giờ bọn họ không thể làm gì, hai người chỉ có thể nói chuyện phiếm.
Thư Dao núp trong chăn, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
“Có gì đâu mà em phải xin lỗi, “Lương Diễn nhớ tới một chuyện, “Ra trên nệm à?”
“Vâng.” Thư Dao gật đầu, ngượng ngùng nói với anh, “Em đi ra ngoài gặp dì, dì đưa cho em băng rồi.”
Lương Diễn sờ má Thư Dao: “Em có muốn uống nước đường không? “
“Em không muốn.” Thư Dao duỗi tay về phía anh, tư thế cầu xin một cái ôm, “Chỉ cần anh ôm em là được. “
Lương Diễn đương nhiên thỏa mãn nguyện vọng của cô, nghiêng người ôm lấy.
Cô vẫn còn rất gầy, anh cảm nhận được điều đó qua lớp quần áo, gần như người cô chỉ có mỗi xương. Cô gầy một cách đáng thương.
Kể từ sau khi tái hợp, Thư Dao cũng không thêm chút da thịt nào.
Ban đầu khi bên nhau, cô cũng gầy nhom nên Lương Diễn đã thuê một chuyên gia dinh dưỡng chuyên trách để giám sát nghiêm ngặt chế độ ăn uống của cô và thúc giục cô tập thể dục mới thêm chút thịt.
Vậy mà bị bệnh, toàn bộ công sức đi tong.
Thư Dao không hay bị đau bụng kinh, ăn vẫn ngon miệng nhưng có cảm giác sình bụng. Cô nép mình trong chiếc chăn bông mềm mại ấm áp, đôi mắt trông mong nhìn Lương Diễn đi vào phòng tắm.
Vừa mới lên giường, Thư Dao cúi người, người mềm như bông ôm chặt lấy anh, có thể nói là vồ vập anh, rồi thở dài tiếc nuối: “Thật tiếc là em không nhớ gì cả, nếu không thì em thật sự muốn biết trước đây chúng ta quen nhau như thế nào. “
Lương Diễn vòng tay qua vai cô, nhớ lại rồi nói cho cô biết “Em đột nhiên tới chỗ anh và gọi anh là anh trai. Anh nghĩ em rất đáng thương vậy nên anh quyết định chứa chấp em.”
Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy sao?”
“Lúc đó, anh cũng hỏi em gặp anh như thế nào, làm sao biết địa chỉ của anh.” Lương Diễn nhìn cô, “Nhưng mà mới hỏi thôi em đã đau đầu rồi.”
Thư Dao cố gắng nghĩ về nó , nhưng cô thực sự không thể nhớ.
Cô ôm đầu, nói một cách buồn bã: “Giá mà em có thể nhớ.”
Lương Diễn ôn nhu ấn huyệt thái dương cho cô, mỉm cười nói: “Không nghĩ ra cũng không sao.”
Thư Dao không đáp lại.
Thái dương bị anh nhẹ nhàng ấn vào, rất thoải mái, cô rất thích cảm giác này, híp mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay, bàn tay nhỏ bé vẫn một mực giữ chặt áo anh.
Lương Diễn không nhúc nhích, kéo chăn che bàn tay lộ ra của Thư Dao.
Bức ảnh chụp lấy từ căn phòng thời thơ ấu của Thư Dao ngày hôm đó cuối cùng đã tìm thấy nguồn gốc của nó.
Lương Diễn gặp phải một vụ bắt cóc khi còn học cấp 2. Anh đã tự cứu mình thành công và cũng làm tổn thương mắt của một trong những tên xã hội đen.
Vào thời điểm đó, nhiều phương tiện truyền thông đã định phỏng vấn anh nhưng ba Lương đã từ chối. Tuy nhiên, vẫn có một số phương tiện truyền thông đã chụp ảnh Lương Diễn khi còn học cấp 2 và đưa tin về nó.
Dù có ba ra tay can thiệp, nhưng vẫn chậm một bước. Một số tờ báo đã được in và chuyển phát, và bức ảnh mà Thư Dao nhận được là từ một trong những tờ báo.
Lương Diễn đọc kỹ nhật ký của Thư Dao, nhưng không tìm thấy manh mối nào khác.
Anh vẫn không hiểu Thư Dao, sau khi lớn lên, cô có địa chỉ của anh ở đâu.
Trong 3 tháng yêu nhau, Lương Diễn chỉ làm một việc trái với mong muốn của Thư Dao, đó là điều hối hận duy nhất trong đời anh.
Đó là ba năm trước khi cô ấy đề nghị chia tay.
Đêm đó, sau khi thân mật, Thư Dao dựa vào gối, nhìn vào mắt Lương Diễn, nói cho anh biết, cô chỉ lợi dụng anh không có chút chân thành nào.
Chỉ là thèm muốn cơ thể của Lương Diễn và cảm giác an toàn mà nó có thể mang lại cho cô.
Cô yêu cầu Lương Diễn thả cô đi, nhưng anh từ chối.
Khi đó, Thư Dao vô cùng sợ người lạ, thậm chí những người xung quanh, cô cũng không thể giao tiếp bình thường. Tâm bệnh nặng khiến cô không không muốn tiếp xúc và không muốn ra khỏi biệt thự. Tuy nhiên, Lương Diễn không muốn đuổi cô đi mà cố gắng dùng những thứ khác để giữ cô lại để cô thay đổi ý định.
Thức ăn ngon, hoa cỏ, nhiều bộ trò chơi khác nhau, quần áo đẹp, những hình vẽ yêu thích của cô và con vật cưng mà Lương Diễn không muốn cô ấy nuôi trước đây, là một con mèo Ba Tư, có đôi mắt lai, một con mắt màu xanh lam, và mắt còn lại là màu nâu tinh khiết. Ngoài ra còn có một chú chó giống Shiba Inu ngây thơ, được đào tạo để hiểu đơn giản tiếng người nói như ngồi xuống, bắt tay và quay vòng tròn.
Khi nhận thấy không có thứ nào trong số những thứ này k1ch thích hứng thú của Thư Dao, Lương Diễn đã sử dụng một số biện pháp đê hèn, bao gồm cả việc sử dụng các đồ vật khác. Chẳng hạn như bạc hà, đá viên, v.v.
Bình thường vẫn dịu dàng và nuông chiều mọi cách, nhưng trong một số việc, anh không cho phép cô từ chối.
Bảy ngày liên tiếp, hầu như mỗi ngày.
Da má và cổ của Thư Dao ửng hồng đẹp đẽ, tựa như hoa anh đào rực rỡ, đôi mắt xinh đẹp, hàng mi ướt đẫm lệ, cô chỉ có thể ôm lấy anh, co giật run rẩy.
Trong trạng thái đó cô rất đẹp, xinh đẹp đến nỗi Lương Diễn không nhịn được muốn bắt nạt cô.
Lương Diễn thừa nhận rằng anh không phải là chính nhân quân tử, cũng không phải là một người tốt.
Nhưng anh vẫn không biết tại sao ngay từ đầu Thư Dao lại nhất quyết rời đi, cũng không phân biệt được những lời cô nói là thật hay giả.
- -----------------------------------------------
Sau khi tổ chức sinh nhật cho Lương Diễn, Thư Dao dành toàn bộ tâm sức cho việc ôn thi môn toán.
Không hiểu sao, thời gian ôn thi môn Toán của cô năm nay sớm hơn trước rất nhiều, Thư Dao đã nắm chắc cơ hội cuối cùng này. Cô đã chăm chỉ ôn tập trong một thời gian dài nên cũng không sợ hãi gì cả.
Ngải Lam là một con lười chính hiệu, nhưng bây giờ cô ấy đã chăm chỉ học toán cộng với sự hướng dẫn của Hoắc Lâm Sâm, cũng không có tinh thần hoang mang lo sợ chút nào.
Đó cũng là cho kỳ thi này nên dù hiện tại đã hết kinh nguyệt nhưng Lương Diễn vẫn tuân thủ quy tắc không động vào cô.
Thư Dao rất nghe lời, đôi khi náo loạn muốn ôm anh còn lại cũng không có hành vi thái quá.
Lần trước bị viêm họng lâu như vậy, Thư Dao vẫn còn hơi sợ hãi, cô không dám khiêu khích Lương Diễn lần nữa.
Cô không ngốc, cũng sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ.
Cho đến khi thuận lợi rời khỏi phòng thi, Ngải Lam duỗi tấm lưng mệt mỏi, quay đầu hỏi Thư Dao: “Hôm nay sinh nhật Hoắc Lâm Sâm, anh ấy mời chúng ta đến nhà làm khách, có muốn đi thư giãn không?”
Thư Dao suy nghĩ, vẫn khéo léo từ chối: “Mình đang ở trong hoàn cảnh này, có vẻ không tiện lắm.”
Ngải Lam hiểu rào cản tâm lý của bạn bè mình, cũng không miễn cưỡng.
Lương Diễn đến công tác ở một thành phố lân cận nên vắng nhà hai ngày qua, Thư Dao ngủ trên giường một mình, đột nhiên cảm thấy cô đơn, không tài nào chợp mắt được.
Không có ai ủ chăn bông cho cô, Thư Dao lật đi lật lại, phải một lúc lâu sau cô mới chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook