Khống Chế Thành Nghiện
-
Chương 61: Nếu như có kiếp sau…
Khi nhìn thấy Đường Y Y ngay dưới mí mắt mình, lệ khí trong lòng Tần Chính rút đi toàn bộ và được lắp đầy bằng một loại cảm xúc khác.
Tim của anh đã quay về với lồng ngực của mình, mọi thứ đều ổn.
Tần Chính xoa nhẹ thái dương, quay người nhìn sang – “Em muốn ăn gì thì gọi, không cần để ý đến anh.”
Đường Y Y nhíu mày, cô gọi vài món, đều là những món Tần Chính thường ăn – “Cho thêm một phần gan ngỗng.”
Nhân viên phục vụ đang ghi món ngẩng đầu lên – “Vâng ạ.”
Hai đầu lông mày của Tần Chính nhíu lại– “Sao gọi ít vậy?”
Đường Y Y ngăn Tần Chính đang có ý định gọi phục vụ quay lại, cô uống một ngụm nước – “Em không đói.”
Tần Chính bỗng dưng nở nụ cười, anh vuốt ngón tay, nhìn chằm chằm vào Đường Y Y, ánh mắt anh vô cùng sắc bén, tựa như có thể xuyên qua bộ quần áo đơn bạc trên người Đường Y Y nhìn thấy từng mảnh xương từng tấc da thịt của cô.
Anh quá mức cường thế, không thể ngăn lại được.
Đường Y Y bị Tần Chính nhìn mà sợ hãi, cô liên tục uống từng ngụm nước.
Uống quá nhanh, vài giọt nước tràn ra từ khóe miệng của cô, chạy xuống chiếc cằm nhỏ xinh trắng nõn.
Một giây trước khi giọt nước vùi sâu vào ngực áo cô thì nó lập tức bị một bàn tay to lớn gạt đi.
Bàn tay lớn đó gạt xong cũng không chịu rời khỏi nơi ấy, mà chậm rãi phủ dần mò mẫm.
Đường Y Y bị sặc!
Cô ho khù khụ, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh cáo – “Làm gì đó?”
Tần Chính rụt tay lại gãi gãi ấn đường – “Xin lỗi.”
Nhất thời không kiểm soát được.
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Y Y đảo qua, ôm tay nhìn cửa sổ.
Tần Chính đột ngột hỏi – “Có mang quà về cho anh không?”
Đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Tần Chính, Đường Y Y nghẹn lời, cô đột nhiên cảm thấy chột dạ - “Không có.”
Cô mua quà cho Lưu Đình Vân, cả Lý Mi cũng mua, trực tiếp gởi đến cho hai người họ, cũng mua quà cho nhân viên trong công ty là hàng thủ công mỹ nghệ của địa phương, nếu không chậm trễ thì ngày mai quà sẽ về đến, chỉ có không mua cho người đàn ông ngồi trước mặt này thôi.
Tần Chính bĩu môi, lộ ra vẻ mặt “Anh đây cũng biết là vậy mà!”, nhìn có chút mất mát.
Đường Y Y bật thốt– “Lần sau đi công tác nữa sẽ mua cho anh.”
Tiếng “ừ” bật ra từ trong mũi Tần Chính.
Đường Y Y giật giật khóe miệng, anh ấy muốn gì mà không có, vậy mà còn mở miệng đòi quà của cô.
Sau khi ăn xong rời khỏi nhà hàng, Tần Chính đi lấy xe, Đường Y Y đứng ở ven đường, nhìn dòng người như nước thủy triều tụ lại rồi giao thoa trên phố xá.
Bước lên xe, Đường Y Y hỏi – “Có thuốc không?”
Tần Chính nhíu mày – “Không có.”
Đường Y Y ngựa quen đường cũ tìm được bao thuốc và cái bật lửa trên xe.
Mặt Tần Chính trầm xuống, nặng giọng ra lệnh – “Đưa cho anh!”
Đường Y Y nói – “Em chỉ rít một ngụm thôi.”
Tần Chính đánh nhẹ tay cô một cái, lấy bật lửa và thuốc lá đi.
Đường Y Y nói – “Đưa em rít một ngụm.”
Tách một tiếng, tiếng vang của kim loại vang lên trong khoang xe chật chội, một đốm lửa màu xanh nhạt xẹt qua, Tần Chính nhắm mắt rít một hơi thuốc, anh giữ chặt cằm của Đường Y Y đẩy một luồng hơi đầy nicotin vào khoang miệng của cô.
Bất ngờ bị tập kích không kịp chuẩn bị, Đường Y Y hít đầy cả lồng ngực, trong đó lấp đầy mùi vị của Tần Chính.
Đường Y Y tức giận trừng mắt nhìn Tần Chính.
Tần Chính dụi điếu thuốc đi – “Đừng ngồi đờ người ra như vậy, thắt đai an toàn đi.”
“Đừng để anh biết em lén hút thuốc sau lưng anh, biết chưa?”
Anh nghiêng người, thắt đai an toàn cho Đường Y Y – “Về nhà hay đi đâu khác không?”
Đường Y Y nhắm mắt lại – “Về nhà.”
Bên tai vang lên giọng nói của Tần Chính – “Anh muốn nhìn em già đi, tóc trắng xóa, đến ngày em bước chân không nổi.”
Đường Y Y không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Tần Chính nghe được tiếng nói kế bên cất lên – “Vậy thì đừng ăn uống, làm việc nghỉ ngơi rối loạn cả lên như vậy.”
Trong đôi mắt anh nhu tình mật ý cuồn cuộn dâng trào, anh cất tiếng trả lời – “Được.”
Tám tây.
Đường Y Y tham dự hôn lễ của Bạch Bân và Tôn Quân, Tần Chính cũng đi cùng cô.
Không nhớ rõ đây là hôn lễ thứ bao nhiêu hai người cùng tham dự với nhau, nhưng lúc này thì thân phận của hai người đã khác. Vợ và chồng trước của nhau.
Bạch Bân nhìn thấy Tần Chính, nụ cười trên gương mặt Bạch Bân lập tức tắt ngấm, sự phản cảm của Bạch Bân bật ra theo bản năng không che lấp một chút gì.
Nếu như ngay lúc này không phải là hôn lễ của chính mình, sợ mọi việc ầm ĩ ảnh hưởng đến khách đến tham dự, thì Bạch Bân đã nổi điên yêu cầu Tần Chính lập tức rời khỏi tiệc cưới của mình.
Tần Chính đứng bên cạnh Đường Y Y, tư thái ưu nhã tôn quý, khí chất của anh hoàn toàn không hợp với tiệc cưới đang diễn ra, mặt anh không đổi sắc lờ đi ánh mắt bất thiện và lạnh lùng của Bạch Bân và những cái nhìn tò mò xung quanh, anh chỉ lưu ý nhất cử nhất động của người bên cạnh – Đường Y Y.
Đường Y Y bước tới trước mặt Bạch Bân – “Chúc mừng.”
Bạch Bân mân mân đôi môi, mặt Bạch Bân căng lên, nghiêm nghị, Bạch Bân muốn nói Đường Y Y cẩn thận dè chừng, đừng quay về con đường lúc trước, Bạch Bân cũng muốn nói cho Đường Y Y biết, người đàn ông Tần Chính này là kẻ nguy hiểm, cách càng xa càng tốt.
Lời nói đầy cả bụng, nhưng lời không thể bật ra khỏi khóe môi.
“Cảm ơn.” – Tiếng nói ra chỉ có hai lời này.
Bạch Bân nói – “Chị có thể đến tham dự lễ cưới của tôi, tôi thật sự rất vui.”
Bạch Bân nói tiếp – “ Cha mẹ tôi muốn gặp chị, hai người họ muốn chính miệng nói lời cảm tạ với chị, chị có thời gian không?”
Đường Y Y nói – “Có thời gian.”
Bạch Bân mang Đường Y Y đi đến gặp cha mẹ anh ở phía bên cạnh, hai vợ chồng già vừa nghe con trai nói đây là ân nhân của cả nhà thì kích động không thôi, kiềm nén cảm xúc của bản thân rồi cầm tay Đường Y Y cất tiếng cảm ơn.
Đường Y Y cười nói – “Bạch Bân cũng giúp cháu một việc lớn.”
Hai vợ chồng già chỉ coi lời cô nói như lời khách sáo.
Có một đồng nghiệp đến gọi Bạch Bân, Đường Y Y nói – “Cậu đi theo họ đi.”
Bạch Bân đi vài bước thì quay đầu lại nhìn Đường Y Y, rồi nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô một chút, trong mắt cậu địch ý vô cùng mãnh liệt.
“Ai cũng nghĩ là anh sẽ ăn em.” Tần Chính đứng bên cạnh Đường Y Y cúi đầu, thở dài nói – “Anh đáng sợ như vậy sao?”
Đường Y Y liếc mắt một cái, người đàn ông đứng bên cạnh nho nhã cao quý không nói nên lời – “Sau này anh ăn mặc giống mọi người một chút.”
Tần Chính bỗng dưng hăng hái lên – “Không mặc thì sao?”
Đường Y Y hừ lạnh – “Cầm thú.”
Gân xanh trên trán Tần Chính giật giật.
Phía trên là trời xanh mây trắng, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, gió từ từ thổi nhẹ, thảm cỏ xanh rì, hoa dại đung đưa.
Tôn Quân đứng cách đó không xa, nhận lời chúc phúc từ bạn bè và đồng nghiệp, cô đứng cạnh Bạch Bân với gương mặt ngập tràn hạnh phúc.
“Người đàn ông đứng cạnh chị Y Y là ai vậy?”
“Không nên hỏi nhiều.”
Câu trả lời của Bạch Bân khiến Tôn Quân sững sờ, cô đoán đến một khả năng, sắc mặt có chút thay đổi.
“Ánh mắt người đó khi nhìn chị Y Y đầy cưng chìu yêu thương, không giống như…”
Giọng nói của Bạch Bân bỗng dưng trong trẻo nhưng lạnh lùng hẳn lên – “Như vậy không có nghĩa là những gì anh ta làm không hề tồn tại.”
Tôn Quân nghĩ thầm trong bụng – Vậy cũng đúng!
“Nếu anh ta biết sai, hối lỗi và sửa chữa thì chị Y Y có thể tha thứ cho anh ta, như vậy cũng không phải là chuyện xấu.”
Bạch Bân nhìn qua, Tần Chính cúi đầu chỉnh váy cho Đường Y Y, e là hai người họ cũng không phát hiện ra cử chỉ như vậy trong mắt người khác có bao nhiêu thân mật, cử chỉ chỉ có ở những cặp đôi đã ở cạnh nhau qua năm dài tháng rộng.
Khi hôn lễ kết thúc, Đường Y Y và Tần Chính đến tiệm trà cụ của Trần sư phụ, hai người không cho người đi theo, trong ngõ hẽm nhỏ bị tập kích.
Thủ đoạn của Tần Chính tàn nhẫn, không chút nương tay, bao nhiêu năm qua anh đắc tội với rất nhiều người, nhất thời không đoán được nhóm người này do ai phái tới.
Anh bảo hộ Đường Y Y sau lưng mình, đá văng một người rồi lại một người, vung quả đấm lên mặt những kẻ còn lại tới tấp.
Đường Y Y định báo cảnh sát, một kẻ phát hiện ra ý định của cô, túm cô lên ném văng ra xa.
Trong ngõ hẻm chỉ có tiếng ma sát của quần áo, tiếng cơ xương ẩu đả va vào nhau, tiếng rên la âm ỉ.
Dần dần sau một lúc, sức phản kích của Tần Chính không còn nhanh nhạy.
Anh vừa phải bảo vệ Đường Y Y, vừa phải chống lại sự tập kích của mười mấy người, cả hai mặt đều phải bận tâm chú ý, thể lực và tinh thần tiêu hao rất nhanh.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh chợt lóe lên, gương mặt Tần Chính đột ngột xanh mét, anh ôm cổ Đường Y Y, cả đoạn côn thiết nện thẳng vào lưng anh.
Đường Y Y cảm thấy người đàn ông đang ôm mình cơ thể căng chặt, tiếng rên rỉ bật ra từ miệng anh kề bên cạnh tai cô, đôi môi cô run lên rất nhẹ, đột ngột không biết phải làm sao.
Tần Chính rỉ tai với Đường Y Y – anh bảo cô chạy trước.
Nhìn vết thương trên người Tần Chính ngày càng nhiều, mặt Đường Y Y trắng toát không còn chút máu.
Sau mấy lần giao phong, Tần Chính tranh thủ được một cơ hội cho Đường Y Y chạy trốn, anh đưa mắt ra hiệu cho cô, Đường Y Y tái mặt bỏ chạy.
Cô chạy đến xe, cả người hoảng loạn lục lọi tìm đồ trên xe, tim cô đập ầm ầm như sấm, lòng bàn tay dính chất lỏng sền sệt, trong đó có mồ hôi của bản thân và có máu trên người Tần Chính.
Một lát sau, Đường Y Y lấy từ trong xe ra một vật, cô nắm chặt trong tay, liều mạng chạy về ngõ hẻm, ngã sấp xuống thì lập tức đứng lên, hoàn toàn không để ý đến đau đớn trên người.
Chạy đến gần con hẻm, Đường Y Y nhìn thấy mắt kính trên sống mũi Tần Chính bị đánh rớt xuống, tên đàn ông đưa chân đạp nát kính rồi cầm đoạn côn thiết đưa lên đập về phía đầu Tần Chính.
Một tiếng nổ vang lên, đoạn côn thiết bị đánh bật ra.
Không gian đột ngột im lặng trong nháy mắt, ngõ hẻm nhỏ tĩnh mịch hẳn đi.
Tất cả mọi người ngừng thở nhìn người con gái đã chạy đi rồi lại chạy về, trên tay cô cầm thêm vũ khí, vẻ mặt trầm tĩnh.
Người đàn ông trợn tròn mắt, cười giễu cợt nói – “Con điếm thúi, có giỏi thì nổ súng đi!”
Hắn ta cười ha hả, chỉ vào ngực mình – “Đến đây đến đây, bắn vào đây nè!”
Răng Đường Y Y cắn lên môi, vẻ ngoài điềm tĩnh chỉ là giả bộ, cô đang phát run, đang sợ hãi, Tần Chính biết rõ điều này.
Vuốt vài sợi tóc ra sau đầu, Tần Chính đứng thẳng người, một lần nữa bị đoạn côn thiết đập vào người, đầu gối cong cong, anh lại ưỡn người đứng thẳng lên.
Ánh mắt lạnh như băng của anh quét về phía những người xung quanh, những kẻ đó rùng mình một cái, da đầu tê dại.
Trong cơn sợ hãi cực độ, có người thủ thế bảo vệ bản thân, có người sẽ làm ra chuyện mất khống chế, có người không nghe theo sự chỉ huy mà vung dao găm lên.
Một tiếng đoàng vang lên, lúc này không phải bắn vào dao găm, mà là trên bả vai người cầm dao.
Đường Y Y nhìn những kẻ đang vây quanh Tần Chính, họng súng đảo qua – “Còn ai dám động vào anh ấy thử xem!”
Tần Chính híp mắt lại, ra vẻ tán thưởng, anh không để ý chút nào đến hiểm cảnh trước mặt, trong mắt anh lúc này chỉ có Đường Y Y.
Cô chạy trở về, ngoài dự liệu của anh, nhưng cũng trong dự liệu của anh.
Người đàn ông cầm đầu nhóm người ra vẻ khinh miệt giễu cợt, khi đoạn côn thiết đưa lên còn chưa kịp hạ xuống người Tần Chính thì chân hắn bị trúng đạn.
Đường Y Y lạnh lùng nói – “Phát súng tiếp theo là đầu của mày!”
Cơn đau mãnh liệt ập đến, chân của hắn chảy máu không ngừng, hắn ta cắn răng – “Mẹ nó! Mày cũng có gan!”
Khi đám người đã bỏ đi hết, tay Đường Y Y mềm nhũn, súng rơi xuống đất, vẻ ngoài điềm tĩnh không còn nữa.
Tần Chính ngồi xổm trước mặt Đường Y Y – “Em có bị thương không?”
Mặt anh toàn là máu lại mở miệng hỏi Đường Y Y có bị thương không, mũi Đường Y Y chợt cay xè, cô đột ngột chụp tay của Tần Chính cắn mạnh vào hổ khẩu.
Một lúc sau đã thấy máu ứa ra, tựa như có thể nghe thấy tiếng răng của cô cùng với máu huyết của anh va chạm.
Khoang miệng của cô đều là mùi máu tanh, Đường Y Y nuốt nước miếng, ánh mắt cô nhìn về nơi khác, ánh nhìn của cô định vị một lúc lâu trên mảng tường đá phủ kín rêu xanh, sau đó mới chuyển qua mặt Tần Chính.
Cô vươn tay sờ sờ gương mặt của Tần Chính.
Cả người Tần Chính chấn động, cơ hồ là lập tức giương mắt lên, ánh nhìn nóng rực của anh khiến tim người khác cũng phải tan chảy.
Thời gian như bị đóng băng tại thời khắc này.
Âm thanh của Tần Chính khàn khàn lẩm ba lẩm bẩm – “Y Y …”
Trong ánh mắt của cô có quá nhiều điều chất chứa.
Cô nâng một cánh tay khác lên, hai tay dùng sức ôm lấy đầu Tần Chính, trán cô đỡ lấy trán anh.
Cô chấp nhận định mệnh của kiếp này.
Cô không có cách nào gột bỏ quá khứ thối rữa đã bị Tần Chính ăn mòn đau đớn.
Ngay thời khắc lúc nãy, đúng là cô đã bỏ chạy, nhưng rồi lại quay trở lại, thấy Tần Chính bị người khác đánh, cô cảm thấy bản thân mình phẫn nộ chưa từng có, thậm chí cô đã nổ súng.
Mà sự thật là, trong thời khắc đó cô thật sự muốn giết những tên đó.
Cô vậy mà động sát niệm vì Tần Chính.
Loại cảm giác đau lòng đó rũ bỏ thế nào cũng không vứt được.
Đường Y Y nhẹ giọng nói – “Nếu như có kiếp sau, em không muốn gặp lại anh.”
Trái tim đang kích động hầm hập như muốn nổ tung của Tần Chính đột ngột bị kết băng nứt tung, vỡ thành từng mảnh nhỏ, những mảnh vụn sắc bén cứa vào người anh, không chổ nào không đau, máu tươi đầm đìa.
Nhưng ngay sau đó, anh cảm thấy trên môi mình mềm nhũn.
Hô hấp của anh cứng lại, dồn dập nặng nề, Tần Chính tựa lên môi Đường Y Y, vừa gặm vừa cắn kịch liệt.
Tim của anh đã quay về với lồng ngực của mình, mọi thứ đều ổn.
Tần Chính xoa nhẹ thái dương, quay người nhìn sang – “Em muốn ăn gì thì gọi, không cần để ý đến anh.”
Đường Y Y nhíu mày, cô gọi vài món, đều là những món Tần Chính thường ăn – “Cho thêm một phần gan ngỗng.”
Nhân viên phục vụ đang ghi món ngẩng đầu lên – “Vâng ạ.”
Hai đầu lông mày của Tần Chính nhíu lại– “Sao gọi ít vậy?”
Đường Y Y ngăn Tần Chính đang có ý định gọi phục vụ quay lại, cô uống một ngụm nước – “Em không đói.”
Tần Chính bỗng dưng nở nụ cười, anh vuốt ngón tay, nhìn chằm chằm vào Đường Y Y, ánh mắt anh vô cùng sắc bén, tựa như có thể xuyên qua bộ quần áo đơn bạc trên người Đường Y Y nhìn thấy từng mảnh xương từng tấc da thịt của cô.
Anh quá mức cường thế, không thể ngăn lại được.
Đường Y Y bị Tần Chính nhìn mà sợ hãi, cô liên tục uống từng ngụm nước.
Uống quá nhanh, vài giọt nước tràn ra từ khóe miệng của cô, chạy xuống chiếc cằm nhỏ xinh trắng nõn.
Một giây trước khi giọt nước vùi sâu vào ngực áo cô thì nó lập tức bị một bàn tay to lớn gạt đi.
Bàn tay lớn đó gạt xong cũng không chịu rời khỏi nơi ấy, mà chậm rãi phủ dần mò mẫm.
Đường Y Y bị sặc!
Cô ho khù khụ, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh cáo – “Làm gì đó?”
Tần Chính rụt tay lại gãi gãi ấn đường – “Xin lỗi.”
Nhất thời không kiểm soát được.
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Y Y đảo qua, ôm tay nhìn cửa sổ.
Tần Chính đột ngột hỏi – “Có mang quà về cho anh không?”
Đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Tần Chính, Đường Y Y nghẹn lời, cô đột nhiên cảm thấy chột dạ - “Không có.”
Cô mua quà cho Lưu Đình Vân, cả Lý Mi cũng mua, trực tiếp gởi đến cho hai người họ, cũng mua quà cho nhân viên trong công ty là hàng thủ công mỹ nghệ của địa phương, nếu không chậm trễ thì ngày mai quà sẽ về đến, chỉ có không mua cho người đàn ông ngồi trước mặt này thôi.
Tần Chính bĩu môi, lộ ra vẻ mặt “Anh đây cũng biết là vậy mà!”, nhìn có chút mất mát.
Đường Y Y bật thốt– “Lần sau đi công tác nữa sẽ mua cho anh.”
Tiếng “ừ” bật ra từ trong mũi Tần Chính.
Đường Y Y giật giật khóe miệng, anh ấy muốn gì mà không có, vậy mà còn mở miệng đòi quà của cô.
Sau khi ăn xong rời khỏi nhà hàng, Tần Chính đi lấy xe, Đường Y Y đứng ở ven đường, nhìn dòng người như nước thủy triều tụ lại rồi giao thoa trên phố xá.
Bước lên xe, Đường Y Y hỏi – “Có thuốc không?”
Tần Chính nhíu mày – “Không có.”
Đường Y Y ngựa quen đường cũ tìm được bao thuốc và cái bật lửa trên xe.
Mặt Tần Chính trầm xuống, nặng giọng ra lệnh – “Đưa cho anh!”
Đường Y Y nói – “Em chỉ rít một ngụm thôi.”
Tần Chính đánh nhẹ tay cô một cái, lấy bật lửa và thuốc lá đi.
Đường Y Y nói – “Đưa em rít một ngụm.”
Tách một tiếng, tiếng vang của kim loại vang lên trong khoang xe chật chội, một đốm lửa màu xanh nhạt xẹt qua, Tần Chính nhắm mắt rít một hơi thuốc, anh giữ chặt cằm của Đường Y Y đẩy một luồng hơi đầy nicotin vào khoang miệng của cô.
Bất ngờ bị tập kích không kịp chuẩn bị, Đường Y Y hít đầy cả lồng ngực, trong đó lấp đầy mùi vị của Tần Chính.
Đường Y Y tức giận trừng mắt nhìn Tần Chính.
Tần Chính dụi điếu thuốc đi – “Đừng ngồi đờ người ra như vậy, thắt đai an toàn đi.”
“Đừng để anh biết em lén hút thuốc sau lưng anh, biết chưa?”
Anh nghiêng người, thắt đai an toàn cho Đường Y Y – “Về nhà hay đi đâu khác không?”
Đường Y Y nhắm mắt lại – “Về nhà.”
Bên tai vang lên giọng nói của Tần Chính – “Anh muốn nhìn em già đi, tóc trắng xóa, đến ngày em bước chân không nổi.”
Đường Y Y không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Tần Chính nghe được tiếng nói kế bên cất lên – “Vậy thì đừng ăn uống, làm việc nghỉ ngơi rối loạn cả lên như vậy.”
Trong đôi mắt anh nhu tình mật ý cuồn cuộn dâng trào, anh cất tiếng trả lời – “Được.”
Tám tây.
Đường Y Y tham dự hôn lễ của Bạch Bân và Tôn Quân, Tần Chính cũng đi cùng cô.
Không nhớ rõ đây là hôn lễ thứ bao nhiêu hai người cùng tham dự với nhau, nhưng lúc này thì thân phận của hai người đã khác. Vợ và chồng trước của nhau.
Bạch Bân nhìn thấy Tần Chính, nụ cười trên gương mặt Bạch Bân lập tức tắt ngấm, sự phản cảm của Bạch Bân bật ra theo bản năng không che lấp một chút gì.
Nếu như ngay lúc này không phải là hôn lễ của chính mình, sợ mọi việc ầm ĩ ảnh hưởng đến khách đến tham dự, thì Bạch Bân đã nổi điên yêu cầu Tần Chính lập tức rời khỏi tiệc cưới của mình.
Tần Chính đứng bên cạnh Đường Y Y, tư thái ưu nhã tôn quý, khí chất của anh hoàn toàn không hợp với tiệc cưới đang diễn ra, mặt anh không đổi sắc lờ đi ánh mắt bất thiện và lạnh lùng của Bạch Bân và những cái nhìn tò mò xung quanh, anh chỉ lưu ý nhất cử nhất động của người bên cạnh – Đường Y Y.
Đường Y Y bước tới trước mặt Bạch Bân – “Chúc mừng.”
Bạch Bân mân mân đôi môi, mặt Bạch Bân căng lên, nghiêm nghị, Bạch Bân muốn nói Đường Y Y cẩn thận dè chừng, đừng quay về con đường lúc trước, Bạch Bân cũng muốn nói cho Đường Y Y biết, người đàn ông Tần Chính này là kẻ nguy hiểm, cách càng xa càng tốt.
Lời nói đầy cả bụng, nhưng lời không thể bật ra khỏi khóe môi.
“Cảm ơn.” – Tiếng nói ra chỉ có hai lời này.
Bạch Bân nói – “Chị có thể đến tham dự lễ cưới của tôi, tôi thật sự rất vui.”
Bạch Bân nói tiếp – “ Cha mẹ tôi muốn gặp chị, hai người họ muốn chính miệng nói lời cảm tạ với chị, chị có thời gian không?”
Đường Y Y nói – “Có thời gian.”
Bạch Bân mang Đường Y Y đi đến gặp cha mẹ anh ở phía bên cạnh, hai vợ chồng già vừa nghe con trai nói đây là ân nhân của cả nhà thì kích động không thôi, kiềm nén cảm xúc của bản thân rồi cầm tay Đường Y Y cất tiếng cảm ơn.
Đường Y Y cười nói – “Bạch Bân cũng giúp cháu một việc lớn.”
Hai vợ chồng già chỉ coi lời cô nói như lời khách sáo.
Có một đồng nghiệp đến gọi Bạch Bân, Đường Y Y nói – “Cậu đi theo họ đi.”
Bạch Bân đi vài bước thì quay đầu lại nhìn Đường Y Y, rồi nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô một chút, trong mắt cậu địch ý vô cùng mãnh liệt.
“Ai cũng nghĩ là anh sẽ ăn em.” Tần Chính đứng bên cạnh Đường Y Y cúi đầu, thở dài nói – “Anh đáng sợ như vậy sao?”
Đường Y Y liếc mắt một cái, người đàn ông đứng bên cạnh nho nhã cao quý không nói nên lời – “Sau này anh ăn mặc giống mọi người một chút.”
Tần Chính bỗng dưng hăng hái lên – “Không mặc thì sao?”
Đường Y Y hừ lạnh – “Cầm thú.”
Gân xanh trên trán Tần Chính giật giật.
Phía trên là trời xanh mây trắng, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, gió từ từ thổi nhẹ, thảm cỏ xanh rì, hoa dại đung đưa.
Tôn Quân đứng cách đó không xa, nhận lời chúc phúc từ bạn bè và đồng nghiệp, cô đứng cạnh Bạch Bân với gương mặt ngập tràn hạnh phúc.
“Người đàn ông đứng cạnh chị Y Y là ai vậy?”
“Không nên hỏi nhiều.”
Câu trả lời của Bạch Bân khiến Tôn Quân sững sờ, cô đoán đến một khả năng, sắc mặt có chút thay đổi.
“Ánh mắt người đó khi nhìn chị Y Y đầy cưng chìu yêu thương, không giống như…”
Giọng nói của Bạch Bân bỗng dưng trong trẻo nhưng lạnh lùng hẳn lên – “Như vậy không có nghĩa là những gì anh ta làm không hề tồn tại.”
Tôn Quân nghĩ thầm trong bụng – Vậy cũng đúng!
“Nếu anh ta biết sai, hối lỗi và sửa chữa thì chị Y Y có thể tha thứ cho anh ta, như vậy cũng không phải là chuyện xấu.”
Bạch Bân nhìn qua, Tần Chính cúi đầu chỉnh váy cho Đường Y Y, e là hai người họ cũng không phát hiện ra cử chỉ như vậy trong mắt người khác có bao nhiêu thân mật, cử chỉ chỉ có ở những cặp đôi đã ở cạnh nhau qua năm dài tháng rộng.
Khi hôn lễ kết thúc, Đường Y Y và Tần Chính đến tiệm trà cụ của Trần sư phụ, hai người không cho người đi theo, trong ngõ hẽm nhỏ bị tập kích.
Thủ đoạn của Tần Chính tàn nhẫn, không chút nương tay, bao nhiêu năm qua anh đắc tội với rất nhiều người, nhất thời không đoán được nhóm người này do ai phái tới.
Anh bảo hộ Đường Y Y sau lưng mình, đá văng một người rồi lại một người, vung quả đấm lên mặt những kẻ còn lại tới tấp.
Đường Y Y định báo cảnh sát, một kẻ phát hiện ra ý định của cô, túm cô lên ném văng ra xa.
Trong ngõ hẻm chỉ có tiếng ma sát của quần áo, tiếng cơ xương ẩu đả va vào nhau, tiếng rên la âm ỉ.
Dần dần sau một lúc, sức phản kích của Tần Chính không còn nhanh nhạy.
Anh vừa phải bảo vệ Đường Y Y, vừa phải chống lại sự tập kích của mười mấy người, cả hai mặt đều phải bận tâm chú ý, thể lực và tinh thần tiêu hao rất nhanh.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh chợt lóe lên, gương mặt Tần Chính đột ngột xanh mét, anh ôm cổ Đường Y Y, cả đoạn côn thiết nện thẳng vào lưng anh.
Đường Y Y cảm thấy người đàn ông đang ôm mình cơ thể căng chặt, tiếng rên rỉ bật ra từ miệng anh kề bên cạnh tai cô, đôi môi cô run lên rất nhẹ, đột ngột không biết phải làm sao.
Tần Chính rỉ tai với Đường Y Y – anh bảo cô chạy trước.
Nhìn vết thương trên người Tần Chính ngày càng nhiều, mặt Đường Y Y trắng toát không còn chút máu.
Sau mấy lần giao phong, Tần Chính tranh thủ được một cơ hội cho Đường Y Y chạy trốn, anh đưa mắt ra hiệu cho cô, Đường Y Y tái mặt bỏ chạy.
Cô chạy đến xe, cả người hoảng loạn lục lọi tìm đồ trên xe, tim cô đập ầm ầm như sấm, lòng bàn tay dính chất lỏng sền sệt, trong đó có mồ hôi của bản thân và có máu trên người Tần Chính.
Một lát sau, Đường Y Y lấy từ trong xe ra một vật, cô nắm chặt trong tay, liều mạng chạy về ngõ hẻm, ngã sấp xuống thì lập tức đứng lên, hoàn toàn không để ý đến đau đớn trên người.
Chạy đến gần con hẻm, Đường Y Y nhìn thấy mắt kính trên sống mũi Tần Chính bị đánh rớt xuống, tên đàn ông đưa chân đạp nát kính rồi cầm đoạn côn thiết đưa lên đập về phía đầu Tần Chính.
Một tiếng nổ vang lên, đoạn côn thiết bị đánh bật ra.
Không gian đột ngột im lặng trong nháy mắt, ngõ hẻm nhỏ tĩnh mịch hẳn đi.
Tất cả mọi người ngừng thở nhìn người con gái đã chạy đi rồi lại chạy về, trên tay cô cầm thêm vũ khí, vẻ mặt trầm tĩnh.
Người đàn ông trợn tròn mắt, cười giễu cợt nói – “Con điếm thúi, có giỏi thì nổ súng đi!”
Hắn ta cười ha hả, chỉ vào ngực mình – “Đến đây đến đây, bắn vào đây nè!”
Răng Đường Y Y cắn lên môi, vẻ ngoài điềm tĩnh chỉ là giả bộ, cô đang phát run, đang sợ hãi, Tần Chính biết rõ điều này.
Vuốt vài sợi tóc ra sau đầu, Tần Chính đứng thẳng người, một lần nữa bị đoạn côn thiết đập vào người, đầu gối cong cong, anh lại ưỡn người đứng thẳng lên.
Ánh mắt lạnh như băng của anh quét về phía những người xung quanh, những kẻ đó rùng mình một cái, da đầu tê dại.
Trong cơn sợ hãi cực độ, có người thủ thế bảo vệ bản thân, có người sẽ làm ra chuyện mất khống chế, có người không nghe theo sự chỉ huy mà vung dao găm lên.
Một tiếng đoàng vang lên, lúc này không phải bắn vào dao găm, mà là trên bả vai người cầm dao.
Đường Y Y nhìn những kẻ đang vây quanh Tần Chính, họng súng đảo qua – “Còn ai dám động vào anh ấy thử xem!”
Tần Chính híp mắt lại, ra vẻ tán thưởng, anh không để ý chút nào đến hiểm cảnh trước mặt, trong mắt anh lúc này chỉ có Đường Y Y.
Cô chạy trở về, ngoài dự liệu của anh, nhưng cũng trong dự liệu của anh.
Người đàn ông cầm đầu nhóm người ra vẻ khinh miệt giễu cợt, khi đoạn côn thiết đưa lên còn chưa kịp hạ xuống người Tần Chính thì chân hắn bị trúng đạn.
Đường Y Y lạnh lùng nói – “Phát súng tiếp theo là đầu của mày!”
Cơn đau mãnh liệt ập đến, chân của hắn chảy máu không ngừng, hắn ta cắn răng – “Mẹ nó! Mày cũng có gan!”
Khi đám người đã bỏ đi hết, tay Đường Y Y mềm nhũn, súng rơi xuống đất, vẻ ngoài điềm tĩnh không còn nữa.
Tần Chính ngồi xổm trước mặt Đường Y Y – “Em có bị thương không?”
Mặt anh toàn là máu lại mở miệng hỏi Đường Y Y có bị thương không, mũi Đường Y Y chợt cay xè, cô đột ngột chụp tay của Tần Chính cắn mạnh vào hổ khẩu.
Một lúc sau đã thấy máu ứa ra, tựa như có thể nghe thấy tiếng răng của cô cùng với máu huyết của anh va chạm.
Khoang miệng của cô đều là mùi máu tanh, Đường Y Y nuốt nước miếng, ánh mắt cô nhìn về nơi khác, ánh nhìn của cô định vị một lúc lâu trên mảng tường đá phủ kín rêu xanh, sau đó mới chuyển qua mặt Tần Chính.
Cô vươn tay sờ sờ gương mặt của Tần Chính.
Cả người Tần Chính chấn động, cơ hồ là lập tức giương mắt lên, ánh nhìn nóng rực của anh khiến tim người khác cũng phải tan chảy.
Thời gian như bị đóng băng tại thời khắc này.
Âm thanh của Tần Chính khàn khàn lẩm ba lẩm bẩm – “Y Y …”
Trong ánh mắt của cô có quá nhiều điều chất chứa.
Cô nâng một cánh tay khác lên, hai tay dùng sức ôm lấy đầu Tần Chính, trán cô đỡ lấy trán anh.
Cô chấp nhận định mệnh của kiếp này.
Cô không có cách nào gột bỏ quá khứ thối rữa đã bị Tần Chính ăn mòn đau đớn.
Ngay thời khắc lúc nãy, đúng là cô đã bỏ chạy, nhưng rồi lại quay trở lại, thấy Tần Chính bị người khác đánh, cô cảm thấy bản thân mình phẫn nộ chưa từng có, thậm chí cô đã nổ súng.
Mà sự thật là, trong thời khắc đó cô thật sự muốn giết những tên đó.
Cô vậy mà động sát niệm vì Tần Chính.
Loại cảm giác đau lòng đó rũ bỏ thế nào cũng không vứt được.
Đường Y Y nhẹ giọng nói – “Nếu như có kiếp sau, em không muốn gặp lại anh.”
Trái tim đang kích động hầm hập như muốn nổ tung của Tần Chính đột ngột bị kết băng nứt tung, vỡ thành từng mảnh nhỏ, những mảnh vụn sắc bén cứa vào người anh, không chổ nào không đau, máu tươi đầm đìa.
Nhưng ngay sau đó, anh cảm thấy trên môi mình mềm nhũn.
Hô hấp của anh cứng lại, dồn dập nặng nề, Tần Chính tựa lên môi Đường Y Y, vừa gặm vừa cắn kịch liệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook