Không Chấp Nhận Yêu Anh
-
Chương 4: Căn cứ bí mật
Lịch trình làm việc của bác sĩ Hạ được thay đổi, cô sẽ có mặt thăm khám và kiểm tra vào các ngày thứ hai, tư, sáu. Đàn em của Chí Thần sẽ đón cô đến một nơi nào đó mà bản thân cô cũng không được biết, nghe nói đây là căn cứ bí mật, chỉ những người thân cận của anh mới có thể ra vào. Như mọi khi, cô được đưa đến phòng bệnh đặc biệt ở tầng hầm, nơi đây thật sự canh gác rất nghiêm ngặt. Mỗi lần đi vào cô đều bị che mắt và dẫn đến nơi mới được tháo ra.
Sức khỏe của Tiểu Kiệt cũng đã dần hồi phục. Tư Hạ âm thầm vui mừng vì cuối cùng ngày này cũng đã tới. Hơn 3 tuần đi đi về về, cô cảm giác thật sự rất mệt mỏi. May mắn là từ khi đến đây cô chưa từng chạm mặt người đàn ông đáng ghét đó lần nào. Tranh thủ vài ngày cuối cô cũng dành thời gian tâm sự với Tiểu Kiệt, chàng trai này cực kỳ dễ mến, lễ phép và rất biết cách làm vui người khác không mặt lạnh như tên nào đó.
- Tiểu Kiệt, cậu cảm thấy như thế nào rồi?
- Nhờ ơn bác sĩ Hạ, cứu sống cái mạng này.
Tiểu Kiệt ngồi tựa lưng vào giường bệnh chăm chú xem tờ báo giấy cầm trên tay, vừa nghe giọng của Bác sĩ Hạ anh lập tức quay sang trả lời. Thời gian qua nằm một chỗ may mà có bác sĩ Hạ tán gẫu nên đỡ buồn hơn rất nhiều. Cũng tại tên Đại ca không cho Tiểu Kiệt rời căn phòng này nửa bước, tối nào cũng về trách mắng vì cái tội đi lang mới bị bọn Hải Dương bắt rồi đánh cho bầm dập.
Tư Hạ ghi chép, kiểm tra cẩn thận các chỉ số của Tiểu Kiệt và dặn dò:
- Sức khỏe cậu đang tiến triển rất tốt, chắc cũng không cần tôi thường xuyên đến kiểm tra nữa. Nếu có biểu hiện gì cậu phải gọi ngay cho tôi đấy nhé!
Vẻ mặt Tiểu Kiệt có phần hơi buồn sau khi nghe Tư Hạ nói, biểu hiện làm cô cảm thấy khó xử.
Tiểu Kiệt từ nhỏ đã không được may mắn sinh ra trong gia đình hạnh phúc. Ba anh là tên bợm nhậu và nghiện cờ bạc nặng, mọi gánh nặng trong gia đình đều đặt trên vai người mẹ gầy đau ốm. Những ngày về nhà mà không có tiền, ông ta liền đem hai mẹ con ra đánh đập cho thỏa thích. Cái ngày bị nhốt bên ngoài. Dưới cái rét - độ C thật sự rất khủng khiếp, cơn gió lạnh mùa đông lướt qua những vết thương đang rỉ máu như hàng trăm con dao đâm thẳng vào trái tim, nỗi đau trở nên cay đắng hơn. Người mẹ ôm chặt lấy con trai mà òa khóc, tự trách tại sao cuộc đời bà lại bất hạnh như vậy. Chàng trai nhỏ nằm gọn trong lòng mẹ, không thấy khó chịu và đau đớn nữa mà cậu cảm giác ấm áp và dễ chịu khi được che chở, dần dần mơ màng trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu không thấy mẹ đâu, cửa nhà cũng đã được mở. Vừa bước vào cảnh tượng kinh hoàng ám ảnh cậu đến tận ngày hôm nay, chính là hai cái xác đầy máu trên sàn nhà không ai khác chính là ba mẹ Tiểu Kiệt. Cậu bé mới tròn 6 tuổi cảm thấy như hai chân không còn đứng vững được nữa mà tự nhiên ngã gục xuống bật khóc nức nở, cậu đi tới ôm lấy người mẹ đáng thương, kêu la thảm thiết.
Sau khi cảnh sát thu thập bằng chứng, kết luận mẹ cậu đã dùng dao đâm nhiều nhát lên người ông ta, trong lúc hoảng loạn ông ta cũng chống chế, lấy búa đập vào đầu mẹ cậu. Vì vết thương nặng và mất khá nhiều máu nên dẫn đến cả hai đều tử vong.
Tiểu Kiệt trầm tư một hồi lâu quay sang nhìn bác sĩ Hạ:
- Hôm nay chị ở lại ăn tối với em đi.
Tư Hạ có vẻ ngạc nhiên nhưng dù sao cũng là ngày cuối vẫn nên chiều theo ý Tiểu Kiệt:
- Được rồi, chị sẽ dành riêng ngày hôm nay cho cậu.
Khu vực bếp căn cứ bí mật
Người đàn ông đang đứng trước bếp, khoác trên mình là chiếc áo sơ mi đen sang trọng, tay áo được kéo lên để lộ phần cơ bắp quyến rũ. Anh ta chăm chú nấu một món ăn gì đó, bàn tay linh hoạt nắm chặt tay cầm trong lúc đang khuấy đều nồi. Khi đổ thêm gia vị, anh ta nhẹ nhàng thả từng thứ một vào trong đó, tạo ra một mùi thơm ngon ngất ngây. Trông anh ta có vẻ thành thạo, kiên trì và tập trung vào công việc của mình. Những vệt nắng chiều len lỏi qua khung cửa sổ, sắc vàng ấm áp và nồng nàn tạo nên một khung cảnh thật đẹp mắt, làm nổi bật nét nam tính trên khuôn mặt của anh ta, dáng vẻ rất tự tin, chuyên nghiệp trong việc nấu ăn.
Tư Hạ đứng im lặng nhìn từ xa, không biết từ lúc nào khung ảnh sống động của người đàn ông trước mắt lọt vào tầm mắt của cô không rời.
Tiểu Kiệt nắm lấy tay cô kéo gần đến bàn ăn:
- Chị ngồi đi, giới thiệu với chị đầu bếp Chí Thần sẽ phục vụ bữa tối ngày hôm nay.
Thì ra tên anh ta là Chí Thần, cô quay sang nhìn bất ngờ chạm ngay ánh mắt sắc lạnh khiến cô cảm giác không thoải mái. Tư Hạ nở một nụ cười miễn cưỡng, bởi vì sự có mặt của Tiểu Kiệt nên cô không hề muốn gây chiến với anh ta chút nào.
Chí Thần chống hai tay lên bàn bếp nhìn cô, gương mặt lạnh tanh khiển Tiểu Kiệt cũng phải rùng mình:
- Chào bác sĩ Hạ, lâu quá mới gặp.
Câu nói của anh đúng là không có một ý tốt đẹp nào. Tư Hạ chẳng biết phải ứng xử với anh ra sao liền “Ùm” nhẹ một cái cho qua. Tiểu Kiệt cảm thấy có điều chẳng lành, trước giờ cậu cũng đã quá quen với thái độ lạnh lùng thờ ơ trước mặt phụ nữ của Chí Thần nên vội cắt ngang bầu không khí trước khi tình hình dần tệ hơi:
- Dọn món ra thôi, em đói quá rồi.
Tư Hạ hoa mắt với nhiều màu sắc trên bàn, các món ăn được trình bày tinh tế và bắt mắt. Hương vị thơm ngon bắt đầu tỏa ra kích thích vị giác. Cả ba cầm đũa và bắt đầu dùng bữa tối, cô giống như lạc vào không gian ẩm thực chuyên nghiệp, mỗi trải nghiệm từng món ăn để lại cho cô một dư vị sâu sắc. Tận hưởng từng món ăn, cô quan sát mọi chi tiết về màu sắc, cách trang trí và cả mùi thơm. Đã lâu rồi Tư Hạ mới có thể thưởng thức bữa ăn hoàn chỉnh như thế này, hầu như mỗi ngày cô điều gắn bó với thức ăn nhanh, đồ hộp hay mì gói tại bệnh viện.
Chí Thần và Tiểu Kiệt ngơ ngác nhìn cô, cảm tưởng như Tư Hạ đã bị bỏ đói mấy ngày. Nhìn dáng vẻ hấp tấp, ánh mắt tập trung vào món ăn của cô, Chí Thần che giấu nụ cười, có cảm giác hơi tò mò và thú vị về cô gái này.
Bữa tối kết thúc, được sự yêu cầu đặc biệt tha thiết của Tiểu Kiệt, Chí Thần miễn cưỡng đồng ý hộ tống Tư Hạ trở về nhà. Đây là lần đầu tiên trên xe anh xuất hiện phụ nữ, anh cũng không biết sao lại dễ dàng đối xử với cô gái này như vậy, mặc dù trước đó anh cũng không mấy thiện cảm. Cứ xem như lời cảm ơn vì đã chăm sóc tận tình choTiểu Kiệt.
Sức khỏe của Tiểu Kiệt cũng đã dần hồi phục. Tư Hạ âm thầm vui mừng vì cuối cùng ngày này cũng đã tới. Hơn 3 tuần đi đi về về, cô cảm giác thật sự rất mệt mỏi. May mắn là từ khi đến đây cô chưa từng chạm mặt người đàn ông đáng ghét đó lần nào. Tranh thủ vài ngày cuối cô cũng dành thời gian tâm sự với Tiểu Kiệt, chàng trai này cực kỳ dễ mến, lễ phép và rất biết cách làm vui người khác không mặt lạnh như tên nào đó.
- Tiểu Kiệt, cậu cảm thấy như thế nào rồi?
- Nhờ ơn bác sĩ Hạ, cứu sống cái mạng này.
Tiểu Kiệt ngồi tựa lưng vào giường bệnh chăm chú xem tờ báo giấy cầm trên tay, vừa nghe giọng của Bác sĩ Hạ anh lập tức quay sang trả lời. Thời gian qua nằm một chỗ may mà có bác sĩ Hạ tán gẫu nên đỡ buồn hơn rất nhiều. Cũng tại tên Đại ca không cho Tiểu Kiệt rời căn phòng này nửa bước, tối nào cũng về trách mắng vì cái tội đi lang mới bị bọn Hải Dương bắt rồi đánh cho bầm dập.
Tư Hạ ghi chép, kiểm tra cẩn thận các chỉ số của Tiểu Kiệt và dặn dò:
- Sức khỏe cậu đang tiến triển rất tốt, chắc cũng không cần tôi thường xuyên đến kiểm tra nữa. Nếu có biểu hiện gì cậu phải gọi ngay cho tôi đấy nhé!
Vẻ mặt Tiểu Kiệt có phần hơi buồn sau khi nghe Tư Hạ nói, biểu hiện làm cô cảm thấy khó xử.
Tiểu Kiệt từ nhỏ đã không được may mắn sinh ra trong gia đình hạnh phúc. Ba anh là tên bợm nhậu và nghiện cờ bạc nặng, mọi gánh nặng trong gia đình đều đặt trên vai người mẹ gầy đau ốm. Những ngày về nhà mà không có tiền, ông ta liền đem hai mẹ con ra đánh đập cho thỏa thích. Cái ngày bị nhốt bên ngoài. Dưới cái rét - độ C thật sự rất khủng khiếp, cơn gió lạnh mùa đông lướt qua những vết thương đang rỉ máu như hàng trăm con dao đâm thẳng vào trái tim, nỗi đau trở nên cay đắng hơn. Người mẹ ôm chặt lấy con trai mà òa khóc, tự trách tại sao cuộc đời bà lại bất hạnh như vậy. Chàng trai nhỏ nằm gọn trong lòng mẹ, không thấy khó chịu và đau đớn nữa mà cậu cảm giác ấm áp và dễ chịu khi được che chở, dần dần mơ màng trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu không thấy mẹ đâu, cửa nhà cũng đã được mở. Vừa bước vào cảnh tượng kinh hoàng ám ảnh cậu đến tận ngày hôm nay, chính là hai cái xác đầy máu trên sàn nhà không ai khác chính là ba mẹ Tiểu Kiệt. Cậu bé mới tròn 6 tuổi cảm thấy như hai chân không còn đứng vững được nữa mà tự nhiên ngã gục xuống bật khóc nức nở, cậu đi tới ôm lấy người mẹ đáng thương, kêu la thảm thiết.
Sau khi cảnh sát thu thập bằng chứng, kết luận mẹ cậu đã dùng dao đâm nhiều nhát lên người ông ta, trong lúc hoảng loạn ông ta cũng chống chế, lấy búa đập vào đầu mẹ cậu. Vì vết thương nặng và mất khá nhiều máu nên dẫn đến cả hai đều tử vong.
Tiểu Kiệt trầm tư một hồi lâu quay sang nhìn bác sĩ Hạ:
- Hôm nay chị ở lại ăn tối với em đi.
Tư Hạ có vẻ ngạc nhiên nhưng dù sao cũng là ngày cuối vẫn nên chiều theo ý Tiểu Kiệt:
- Được rồi, chị sẽ dành riêng ngày hôm nay cho cậu.
Khu vực bếp căn cứ bí mật
Người đàn ông đang đứng trước bếp, khoác trên mình là chiếc áo sơ mi đen sang trọng, tay áo được kéo lên để lộ phần cơ bắp quyến rũ. Anh ta chăm chú nấu một món ăn gì đó, bàn tay linh hoạt nắm chặt tay cầm trong lúc đang khuấy đều nồi. Khi đổ thêm gia vị, anh ta nhẹ nhàng thả từng thứ một vào trong đó, tạo ra một mùi thơm ngon ngất ngây. Trông anh ta có vẻ thành thạo, kiên trì và tập trung vào công việc của mình. Những vệt nắng chiều len lỏi qua khung cửa sổ, sắc vàng ấm áp và nồng nàn tạo nên một khung cảnh thật đẹp mắt, làm nổi bật nét nam tính trên khuôn mặt của anh ta, dáng vẻ rất tự tin, chuyên nghiệp trong việc nấu ăn.
Tư Hạ đứng im lặng nhìn từ xa, không biết từ lúc nào khung ảnh sống động của người đàn ông trước mắt lọt vào tầm mắt của cô không rời.
Tiểu Kiệt nắm lấy tay cô kéo gần đến bàn ăn:
- Chị ngồi đi, giới thiệu với chị đầu bếp Chí Thần sẽ phục vụ bữa tối ngày hôm nay.
Thì ra tên anh ta là Chí Thần, cô quay sang nhìn bất ngờ chạm ngay ánh mắt sắc lạnh khiến cô cảm giác không thoải mái. Tư Hạ nở một nụ cười miễn cưỡng, bởi vì sự có mặt của Tiểu Kiệt nên cô không hề muốn gây chiến với anh ta chút nào.
Chí Thần chống hai tay lên bàn bếp nhìn cô, gương mặt lạnh tanh khiển Tiểu Kiệt cũng phải rùng mình:
- Chào bác sĩ Hạ, lâu quá mới gặp.
Câu nói của anh đúng là không có một ý tốt đẹp nào. Tư Hạ chẳng biết phải ứng xử với anh ra sao liền “Ùm” nhẹ một cái cho qua. Tiểu Kiệt cảm thấy có điều chẳng lành, trước giờ cậu cũng đã quá quen với thái độ lạnh lùng thờ ơ trước mặt phụ nữ của Chí Thần nên vội cắt ngang bầu không khí trước khi tình hình dần tệ hơi:
- Dọn món ra thôi, em đói quá rồi.
Tư Hạ hoa mắt với nhiều màu sắc trên bàn, các món ăn được trình bày tinh tế và bắt mắt. Hương vị thơm ngon bắt đầu tỏa ra kích thích vị giác. Cả ba cầm đũa và bắt đầu dùng bữa tối, cô giống như lạc vào không gian ẩm thực chuyên nghiệp, mỗi trải nghiệm từng món ăn để lại cho cô một dư vị sâu sắc. Tận hưởng từng món ăn, cô quan sát mọi chi tiết về màu sắc, cách trang trí và cả mùi thơm. Đã lâu rồi Tư Hạ mới có thể thưởng thức bữa ăn hoàn chỉnh như thế này, hầu như mỗi ngày cô điều gắn bó với thức ăn nhanh, đồ hộp hay mì gói tại bệnh viện.
Chí Thần và Tiểu Kiệt ngơ ngác nhìn cô, cảm tưởng như Tư Hạ đã bị bỏ đói mấy ngày. Nhìn dáng vẻ hấp tấp, ánh mắt tập trung vào món ăn của cô, Chí Thần che giấu nụ cười, có cảm giác hơi tò mò và thú vị về cô gái này.
Bữa tối kết thúc, được sự yêu cầu đặc biệt tha thiết của Tiểu Kiệt, Chí Thần miễn cưỡng đồng ý hộ tống Tư Hạ trở về nhà. Đây là lần đầu tiên trên xe anh xuất hiện phụ nữ, anh cũng không biết sao lại dễ dàng đối xử với cô gái này như vậy, mặc dù trước đó anh cũng không mấy thiện cảm. Cứ xem như lời cảm ơn vì đã chăm sóc tận tình choTiểu Kiệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook