Không Cần Tự Trọng
Chương 9: Dường như đã rất lâu

Hai người kéo một cái lò nướng ra gần hồ bơi rồi bắt đầu nhóm than nướng đồ ăn, Trang cũng kéo cái loa lớn của Mây ra gần lò nướng rồi bật nhạc sôi động, vừa nướng vừa nhún nhún chân hệt như bệnh nhân bị động kinh đang lên cơn. Không thích Trang như vậy nhưng Mây nhìn gương mặt tím bầm của cô nên châm chước cho qua, vì một cơn hứng thú của nàng mà khiến một người ngây ngô như cô bị đánh tơi bời, âu cũng là lỗi của nàng.

Nghe tiếng chuông cửa cho nên Mây bỏ vội cây gắp than xuống rồi đi ra cổng xem là ai, nàng thấy chị Đan hàng xóm đang đứng dịu dàng nhìn mình, tâm tình của Mây cũng mềm hơn một chút, nàng hỏi: "Có gì không chị?"

"Không có gì, chị nghe nhà Mây bật nhạc nên chị ghé qua, sẵn tiện mang chút mít mẹ chị gửi dưới quê lên cho em ăn. Ngon lắm."

Mít của Đan bỏ trong một cái hộp rất dễ thương, từ đầu đến chân của chị ấy cũng rất dịu dàng nữ tính, dáng vẻ này mặc dù không xinh đẹp như Trang nhưng lại rất thuận mắt thuận lòng người khác.


Nàng im lặng nhìn Đan, có phải nàng vừa nghĩ Trang xinh đẹp không? Nếu thật thì chết mất, Trang không thể nào xinh đẹp được, dáng vẻ như Trang rất xấu xí, không thể nào xinh đẹp được.

"Trong nhà có khác à em?" Chị Đan hỏi, kéo nàng về thực tại.

Mây ho một tiếng trong miệng để xóa bỏ sự ngượng ngùng ban nãy, nàng mỉm cười: "Bạn em có ghé qua."

Đan đoán ngay rằng trong nhà có bạn bởi vì tính của Mây chẳng bao giờ bật nhạc lớn như thế, những lần bật nhạc lớn đều là những lần dẫn bạn về nhà chơi, mà bật nhạc lớn thế này bạn cũng không phải một hai người cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ đưa hộp mít rồi quay trở về nhà mình.

"Mít ai cho đó?"

"Chị hàng xóm."

Trang khịt mũi đáp: "Tôi không thích ăn mít tí nào."

"Thì có cho cô đâu mà thích hay không, cho tôi mà."

Mùi thịt nướng chẳng mấy chốc mà len lỏi trong không khí, Trang đưa tay khu hai lon bia mát lạnh ra chuyền cho Mây uống, Mây vừa đảo thịt vừa uống vài ngụm bia mát lạnh, lâu lắm rồi nàng mới thư giãn như thế này. Vốn công việc của nàng cũng có ngày nghỉ phép nhưng người cô đơn như nàng lại chẳng có nhiều bạn để tụ tập, thế nên ngày phép cũng không cần dùng, đến hôm nay mới có thể dùng để chơi với một người mà nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tiếp xúc thân cận.


Trang chấm thịt vào muối ớt xanh rồi đưa sang bên miệng Mây, nàng thì ghét kiểu ăn uống chuyền qua chuyền lại dơ bẩn này nên lắc đầu từ chối, Trang cố chấp đưa nó sát miệng nàng yêu cầu nàng ăn, nàng không chịu, Trang lại đưa, cuối cùng vì những vết bầm trên mặt Trang mà nàng chịu ăn, coi như nàng nể tình Trang bị đánh bầm dập tả tơi.

"Ngon hén."

"Ừm."

Rượu vào thì lời ra, bản tính của con người ngày càng bộc lộ khi lượng cồn trong người càng cao. Sau khi uống được tới lon thứ năm thì Trang bắt đầu say xỉn, cô cười cợt hỏi Mây có muốn xem mình múa không, Mây trả lời không nhưng Trang vẫn cứ múa may linh tinh. Động tác nhún tay nhún chân của Trang vô cùng điêu luyện, nhìn là biết dân vào bar như cơm bữa.

"Nhảy với tôi đi."

Trang chuyển nhạc sang một điệu nhạc nhẹ nhàng lãng mạn, đưa tay mời Mây cùng mình khiêu vũ. Mặc dù muốn từ chối nhưng Mây nhìn vết bầm trên mặt cô, từ chối không nỡ nên mới hùa theo cô, cùng nhau điên cuồng. Đây là lần đầu tiên trong đời Mây cùng bạn say xỉn, cùng bạn nhảy múa, có thể nói kể từ khi gặp Trang thì những lần đầu tiên của nàng càng ngày càng nhiều.


Trang là những lần đầu tiên của cô.

Bàn tay của cô mềm mại được ấp ủ trong bàn tay nàng, hai người dìu nhau trong đoạn nhạc tình tứ, đầu Trang dựa vào bả vai nàng tình tứ hệt như cả hai là người tình. Mây tự nhủ lòng phải tỉnh táo không thể nào đớp phải thính độc được, Trang chẳng bao giờ để ý những chuyện vụn vặt này, cho nên chưa bao giờ cô ấy dành tình cảm của mình cho ai, nếu mà để ý những cử chỉ nhỏ nhặt của Trang rồi tự gắn lên đó thứ gọi là tình yêu thì chết mất.

Trong giây phút này chẳng hiểu sao Trang lại có cảm giác như hai người đã biết nhau rất lâu rất lâu trước đây, giống như những giấc mơ ngắn ngủi và đứt đoạn của cô đã từng mơ, cô mơ mình đứng ở bụi tre ngóng nhìn chiếc xe lam mang một người con gái rời khỏi làng. Người con gái gầy gò không nhìn rõ mặt, nhưng bây giờ cô lại cảm nhận sự quen thuộc trên người Mây, hệt như hai người đã biết nhau rất lâu rồi, như đã từng yêu nhau rồi.
"Ở bên cô thấy yên tĩnh lạ thật đó..."

Mây cười nhưng không trả lời, nàng yên lặng như vậy thì không khí không yên tĩnh mới lạ. Hai người ăn xong chỉ dập tắt lửa, tắt nhạc rồi vào nhà ngủ bỏ mặc mớ hỗn độn bên ngoài hồ bơi. Trang nằm vật xuống giường, ánh mắt như có một màn sương mù mịt vây lấy, cảm giác say thì ít nhưng những cảm xúc khác trong lòng mới là phần nhiều.

"Bỏ chân lên giường đi, ngủ thả chân xuống giường sáng vậy mỏi lắm."

Vừa nói nàng vừa đem chân của Trang để lên giường, Trang im lặng nhìn nàng, ngực phập phồng vì những lần thở nhè nhẹ. Không khí ái muội không hiểu sao lại xuất hiện lúc này, Mây đành phải đưa tay che đi đôi mắt lả lơi dâʍ đãиɠ của Trang lại, để cô nhìn một chút nữa không chừng có chuyện mất.

Sau khi để Trang lên giường rồi Mây cũng leo lên giường nằm kế bên cô, dù sao hai người cũng là nữ nên chia làm hai phòng có hơi bệnh, nhưng hai người ngủ chung một giường vẫn rất kì quái. Mây chậc lưỡi, kệ vậy, dù sao ngủ hai phòng giống như có thứ gì đó cần cách ly, mà hai người làm gì có thứ gì kì lạ?
Trang nghiêng người nhìn nàng, đôi mắt thường ngày long lanh bây giờ chỉ còn xót lại sự ảm đạm, hệt như cô gái hiện giờ không còn là cô nữa.

"Tôi có cảm giác như mình biết nhau rất lâu, rất lâu rồi..."

Mây phì cười: "Như phim."

"Thật mà, cô không tin tôi hả? Tôi nói thật..."

Có thể là Trang có hay nói hươu nói vượn thật nhưng chuyện này cô không nói dối, cô có cảm giác hai người đã từng quen biết nhau thật, giống như từ rất lâu trước đây đã từng quen biết nhau. Hoặc có thể còn hơn thế, hai người đã từng yêu nhau. Chẳng biết cô dùng cơ sở nào để khẳng định nhưng rõ ràng là chúng hiện rõ mồn một như thế, từng cảm xúc như chôn sâu trong lòng cô đang nhỏ ra từng giọt từng giọt, cô mường tượng ra chúng nhưng lại chẳng dám chắc chắn chúng.

"Rồi rồi cô nói thật, vậy nói tôi nghe cô có cảm giác gì mà nói vậy?"
"Tôi cứ nghĩ đến tôi đứng sau bụi tre đợi cô đi đâu đó, chiếc xe lam rời khỏi rồi tôi mới lững thững về nhà. Về đến nhà thì tim đau nhói, làm thứ gì cũng nhớ đến cô. Mà nói vậy thôi chứ cũng là cảm giác thôi, tôi cảm giác đó là cô chứ trong mơ thì tôi chưa thấy mặt cô nên không khẳng định được. Có thể là một người gầy gầy như cô."

"Cũng có thể đó là kiếp trước của cô, nhưng tôi khẳng định đó không phải là tôi, không thể nào tôi thích một người như cô được. Cô không phải gu của tôi."

Trang nhấc đầu mình lên khỏi gối để nhìn mặt Mây rõ ràng hơn, còn hừ một tiếng khinh miệt bảo rằng: "Chắc tôi lầm rồi đó, sao là cô được, cô không xứng."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương