Không Cần Tự Trọng
Chương 6: Từ bỏ?

Thật sự mà nói Mây đã nghĩ nếu là chồng của Trang thì phải chịu đựng rất nhiều thứ, chẳng biết là ba mẹ sinh ra Trang đã lẳиɠ ɭơ hay nàng ấy lớn lên mới luyện tập cho mình bản tính đong đưa này, rõ ràng là cậu bé phục vụ trẻ măng chắc chỉ mới vào đại học năm đầu hoặc năm hai nhưng khi cậu bé xin số Trang vẫn cho, còn không quên mỉm cười đưa đẩy ánh mắt với cậu ta.

Đúng là hết nói nổi, trần đời Mây ghét nhất là kiểu con gái lẳиɠ ɭơ dâm tiện như vậy.

Đồ ăn của hai người mang lên rất nhanh, còn có vẻ đầy đủ hơn thường ngày. Trang chỉ ăn rau thôi mà rau của cô ấy đầy sắp tràn ra khỏi bát, có thể nhìn thấy cậu bạn lễ tân kia và cậu bạn phục vụ rất chú ý đến cô nàng.

"Nếu là chồng cô chắc ghen bảy bảy bốn mươi chín lần một ngày." Mây vừa cắt thịt ăn vừa vu vơ nói, nếu là chồng của Trang thì ắt hẳn phải ghen rất nhiều lần, bản tính cô ấy như vậy rất khó dạy bảo hoặc thay đổi. Chắc Đức cũng phải khốn khổ lắm.


Nụ cười trên môi Trang hoàn toàn là đắc ý: "Đương nhiên, tôi đẹp như vậy mà."

Vẫn suy nghĩ cũ là Mây không hề thấy Trang đẹp, cũng có thể là nàng ấy đẹp với những người khác nhưng trong mắt cô chẳng hề có chút gì đập được vào mắt. Hai người ngồi ăn đôi khi nói vài chủ đề nhỏ, ăn giữa chừng thì có một anh chàng người nước ngoài cao to đi lại chỗ hai người, nhỏ nhẹ yêu cầu Trang cho mình phương tiện liên lạc. Nhìn một màn thế này cho nên Mây biết vì sao nàng ấy đặt tên là Trang Tây rồi, chắc hẳn nét đẹp lạ này thu hút các cậu trai Tây.

"Cứ cho số như vậy không sợ chồng hả?"

"Sợ? Tôi đang suy nghĩ ai mà cho tôi nhiều tiền hơn ổng thì tôi bỏ quách ổng cho rồi."

Mây ngạc nhiên đến mức ngừng cả ăn, đôi mắt nàng nghi hoặc nhìn nàng ấy: "Còn con cô thì sao? Cô làm mẹ gì mà vô trách nhiệm vậy?"


"Không phải con tôi sinh ra."

Một câu nói nhẹ nhàng hệt như một cơn gió lướt qua một chút rồi vụt mất, hệt như những thứ kia chẳng có chút gì quan trọng với Trang, ngay cả người chồng nay đi với cô này mai đi với cô khác cũng không khiến cô để tâm. Có vẻ sống như vậy khiến Trang thoải mái hơn cuộc sống u uất trong nhà chờ chồng về, có lẽ tính cách như thế mới thích nghi được với Đức, một cậu bạn đã từ lâu quen sống trong sự chiều chuộng của người khác.

Cậu bạn phục vụ đứng nhìn Trang cho số điện thoại cho người khác mà mặt tối lại, Trang không để ý thấy nhưng Mây thì có, nàng nhướng nhướng mày chọc: "Người ta ghen đần mặt ra rồi kìa, cô cứ cho số lung tung."

"Nói về tôi hoài, cô thì sao? Người yêu người thương gì có chưa?"

"Chưa, chưa quen ai bao giờ."

Vậy nên Mây mới ghét những kẻ coi tình cảm như trò đùa như Trang, nàng không phải dạng người thích thì đến buồn thì đi, với nàng tình cảm là một thứ gì đó thiêng liêng và trong sáng, nàng không thể nào gặp ai cũng yêu gặp ai cũng cặp kè được. Cũng không phải thiếu kẻ tỏ tình với nàng thời trung học, nhưng khi lên đại học thì không còn ai rảnh để để ý đến chuyện yêu đương, vì môn học bắt buộc mọi người phải hoàn toàn đặt tâm vào, nếu không sẽ rất dễ bị tuột hậu lại so với những bạn khác.


Nên Mây cũng không thương ai, có thể là do lòng không rung động, nếu mà rung động nàng cũng không ngại cùng người ta trải qua giai đoạn yêu đương sến súa cẩm hường như em gái nàng thường kể.

"Chưa quen ai bao giờ... không bình thường chút nào."

"Có gì mà không bình thường?"

Trang ngồi hơi chồm người lên bàn, tò mò hỏi thêm: "Vậy thì cô thấy thích đàn ông hay thích phụ nữ. Chưa yêu ai thì làm sao mà biết mình thích phái nào."

"Tôi không biết mình thích phái nào vì tôi chưa từng thích ai, nhưng mà tôi nghĩ rằng nếu tôi thấy có tình cảm với ai thì triển thôi, tôi không ngại giới tính. Vấn đề là tôi chưa thương ai hết, không phải do tôi bê đê."

Trang chậc lưỡi: "Vậy đi với tôi thường xuyên lên, tôi quen đủ thứ loại bạn, thể nào cũng kiếm ra người theo mẫu cô thích."

Thật ra mẫu người mà Mây thích chính là người có dạng gương mặt như Trang, mặt hơi tròn tròn phúc hậu, nhìn ra nét phụ nữ Việt Nam tiêu chuẩn. Đáng tiếc Trang tuy thừa hưởng được nét đẹp dịu dàng nhưng nàng ấy rất thích trang điểm phá nét, nhìn rất tây nhưng chẳng phải là mẫu gương mặt Mây thích nữa rồi. Có lẽ giống như ngày hôm đó trang điểm nhạt thì đẹp hơn hẳn.
"Cũng không cần, gặp hôm nay chưa chắc gặp lại." Bản thân Mây không nghĩ mình cần gặp lại Trang thêm lần nào nữa, dù sao sách cũng mua rồi, tiền cũng trả rồi, gặp nữa để làm gì?

"Gớm, giới thiệu người yêu cho mà còn làm nư."

Trang đang hếch mũi trêu Mây thì điện thoại trên bàn của cô reo, không phải Mây cố tình nhìn mà chữ chồng trên điện thoại cứ nhấp nháy theo ánh sáng báo cuộc gọi đến, nàng không thể không thấy. Mà Trang cũng không cầm điện thoại ra ngoài nghe như lẽ thường, nàng ấy ngang nhiên cầm điện thoại lên nghe, điệu bộ vô cùng bình tĩnh.

"Em đang đi ăn, một xíu về."

"Biết rồi!"

Cô nàng tức giận tắt điện thoại rồi ném điện thoại xuống bàn một cái, sau đó nở nụ cười duyên dáng nói: "Ăn nhanh cho tôi về với thằng chó đó nhé?"

Mây thở dài, hai vợ chồng này đúng là không phải dạng vừa.
Bẵng đi sau đó mấy ngày Đức mới lại đi gặp An, bình thường hắn không hay đi nhà nghỉ mà mướn một phòng ở chỗ có quán ăn bên dưới, vì tránh để xảy ra kiện tụng khi ly hôn cho nên hắn tỉ mỉ như thế, nếu có thám tử chụp thấy hắn đi vào quán ăn cũng chẳng nói lên được vấn đề gì. An chính là bạn gái cũ của hắn, mà tình cũ là một thứ không thể nào nói dứt là dứt hẳn được, hắn có thể chơi bời với một ngàn cô gái nhưng An lại hoàn toàn khác biệt, An là rung động đầu đời của hắn.

Hắn cảm thấy mình yêu An, hệt như ngày xưa. Cái cách An ngoan ngoãn nhu mì dựa đầu vào vai hắn tỉ tê những thứ trong ngày, cô nàng nũng nịu rằng nhớ hắn như thế nào, yêu hắn như thế nào, chúng là tất cả những thứ mà những cô bồ nhí của hắn không thể cho hắn, ngay cả vợ hắn cũng không. An rất thật lòng với hắn, chẳng ai có thể cho hắn phần thật lòng này, hắn biết nếu hắn nghèo hắn cũng chẳng cưới được một cô vợ xinh đẹp đến vậy.
"Anh... em có một chuyện muốn nói với anh."

An hơi lo lắng nắm lấy tấm chăn mà hai người đang đắp, cô liếm môi mình, đôi mắt hơi đảo đi vì lo sợ.

"Anh... em có thai rồi, ba tháng ạ..."

Đức trợn tròn mắt nhìn An, ngay cả giọng nói có hơi lớn hắn cũng chẳng để tâm: "Sao? Có thai?"

"Dạ... em có thai rồi, em xin lỗi anh em cũng không muốn như vậy, nhưng em vừa đi khám xong..."

Mà đi khám ở đây cũng chính là đi khám ở phòng khám của Mây, chuyện chồng Trang có bồ mà còn để lại hậu quả nhanh chóng được Mây phát hiện. Đúng là một cặp đôi bại hoại đạo đức nghiêm trọng.

Đức hơi run run lấy trên bàn một điếu thuốc hút, hắn tuy lúc nào cũng la mắng vợ mình thật nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ cô.

Chưa bao giờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương