Không Cần Tự Trọng
-
Chương 4: Ân đền nợ trả
Lúc Trang về đến nhà thì nhà cửa cũng chẳng còn ai, chồng cô cũng chẳng biết hôm qua bỏ về sớm là bỏ về để làm gì, cô quá say để có thể biết được. Mà cả năm nay cô cảm thấy chồng mình hơi lạ lạ, tối ngày cứ bận, hỏi gì cũng bận, sai gì cũng không làm.
Những người có tiền như Đức thường có vợ hai vợ ba, hội những cô vợ giàu có như cô thường bảo ban nhau là không cần biết đến mấy mối quan hệ ngoài luồng đó làm gì, cứ giả lơ đi rồi lấy tiền đi ăn chơi là được.
Nhưng tính của Trang không phải là một cô gái có thể ẩn nhẫn chịu đựng, ngày xưa do mai mối nên hai người đến với nhau chứ không phải là yêu thương, vậy nhưng cái gì là của cô thì cô chiếm hữu thật kĩ, tính cô cơ bản là hay chiếm hữu như vậy. Cô được khuyên bảo hết lời là không làm chuyện gì khiến gia đình đổ vỡ, nhưng mà nghĩ đến chuyện chồng chơi bời bên ngoài rồi mang đồ dơ bẩn về nhà chỉ cần nghĩ đã thấy tởm.
Canh đến giờ con về thì cô đi đón, bé Nhi thấy cô liền sà vào lòng cô để cô ôm về nhà. Hai mẹ con tắm rửa đùa giỡn một lúc rồi đi nấu cơm, nấu xong thì chồng gọi về bảo đã ăn ngoài rồi, hai mẹ con vừa ăn vừa kể nhau nghe chuyện một ngày của mình. Nhi kể thật lòng câu chuyện đi học của mình còn Trang chỉ kể giả vờ một ngày của cô, dù sao một ngày của cô cũng chẳng có gì đáng nói, kể về ngày hôm qua thì chỉ có nước rước nhục.
Đúng là như vậy, hắn thò tay vào bên trong áo của cô mò mẫm một chút. Cô nằm cứng người như một pho tượng, cả người như bị ai đúc thạch cao không thể nào cử động được nữa. Hắn bực bội quát: "Vừa già vừa xấu lại không biết chiều chồng, vô dụng vãi."
Mắng một tiếng rồi rút tay về, có vẻ là mất hứng nữa rồi.
Trang âm thầm thở phào một hơi, nhưng chợt nhớ lại hắn chê mình vừa già vừa xấu, mắt cô sáng lên, ai vừa già vừa xấu, cô ư?
Có thể hắn quát cô bảo rằng cô không phải bà nội trợ tốt, có thể chê cô nấu nhạt nấu mặn, áo ủi không phẳng nhà lau không sạch, nhưng đụng đến nhan sắc của cô là đụng đến giới hạn cuối cùng của cô, cô chịu không nổi. Vậy nên cô nằm nhịn, nhịn đến muốn nội thương, trong lòng cô chỉ muốn quay sang mà lay hắn dậy để chửi, ai vừa già vừa xấu, cô không hề vừa già vừa xấu!
Đồng hồ chỉ mười giờ bốn mươi lăm, vẫn tức, cô cố gắng nguôi giận.
Đồng hồ chỉ mười một giờ, cô vẫn giận không thôi.
Đồng hồ chỉ mười một giờ mười bảy, cô nghe tiếng hắn ngáy càng tức hơn, cô xoay người tát hắn một cái điếng người.
Đức đang ngủ thì cảm thấy như trời giáng xuống mình một cú vào mặt, tỉnh dậy thì thấy vợ mình đang quơ quào tay trong không trung, lại là mơ thấy ác mộng nữa rồi. Hắn xoa xoa mặt mình, cũng không tính toán gì với một người đang ngủ mê.
Trang cảm thấy tay mình buốt đỏ lên, sướng!
Cảm giác sướng điên người này khiến cô mỉm cười, chỉ thiếu điều ngửa đầu bật cười ha hả. Ai bảo hắn dám bảo cô vừa già vừa xấu, từ thời cô lọt lòng đến giờ chỉ có mình hắn mới có cái gan bảo cô vừa già vừa xấu.
Buổi sáng hôm sau cô lại thấy combo a đi ăn ở quán cô, hỏi cô bé Kim thu ngân thì con bé nói chị ấy đến cũng thường xuyên, đến lúc nào cũng ăn combo A. Trang gật gù, tên là combo A thì không ăn combo A thì ăn cái gì.
Điện thoại của cô tin tin báo có tin nhắn đến, cô mở khóa đọc tin nhắn, người nhắn là Mây, đến hôm nay cô mới rảnh xem combo A tên gì, thì ra là Mây. Mây này là Mây gì chứ không phải Mây trắng, chắc là Mây đen của những ngày sắp sửa bão sấp mặt.
"Trả sách, tôi ăn bao nhiêu bữa rồi cô còn không nhớ ra phải trả tôi hả?"
"Cô đọc nhiều sách tài liệu y khoa thế?"
Mây ngay lập tức nhắn trả lời: "Đọc để gϊếŧ cô không bị ai phát hiện đó."
"Hứ."
Mặc dù ngồi xa nhưng Mây vẫn nghe tiếng Trang hứ từ trong quầy thu ngân, rõ ràng là có chồng có con rồi mà không khác gì một đứa con nít, nghĩ gì thích gì ghét gì đều thể hiện rõ ra mặt.
"Trả là được chứ gì? Đi mua với tôi đi? Cô biết chỗ mua mà phải hong?"
Mây nhìn đồng hồ, đứng lên thu áo khoát của mình rồi đi ra cửa, Trang những tưởng Mây đi luôn rồi không nhắn nữa, không ngờ ra khỏi quán rồi Mây mới nhắn: "Mấy nay hơi bận, chiều thứ tư bốn giờ tôi đến đón cô. Cô nên nhớ hậu quả của cô cô phải gánh chịu nhé!"
"Biết rồi mà, tôi có trốn đâu mà?"
Chiều thứ tư đúng ba giờ bốn mươi lăm xe của Mây đã đậu ở bãi đỗ xe đợi Trang, phải đến tận bốn giờ bốn mươi lăm Trang mới lò dò chạy từ trong quán chạy ra, còn xin lỗi hết lời vì để cô chờ lâu. Mây hơi quạu, với người bận rộn như nàng thì một tiếng này làm được biết bao nhiêu việc cơ chứ?
"Cô để tôi đợi chỉ để bôi mấy cái thứ vô vị này lên mặt hả?" Mây đưa tay quẹt đi lớp phấn nền trên mặt Trang, dù là có trang điểm nhưng Trang không hề lo sợ, để cho Mây quẹt đi thử, đúng thật là chẳng trôi đi chút nào.
"Muốn làm cô đẹp mặt thôi, ai thích đi với người xấu xí đâu?"
Mây mở cửa xe cho Trang ngồi vào ghế phụ lái, sau khi nàng ngồi vào rồi mới nói: "Đi với tôi cũng chả cần make up đâu, cô với tử thi cũng chả khác gì nhau. Trang điểm vào chẳng khác gì tử thi trét phấn."
Đưa tay cài dây an toàn, Trang hiếu kì đưa mặt sát lại gần Mây hỏi: "Cô là bác sĩ hả?"
"Cô đoán thử xem?" Mây nhướng mày, xe bắt đầu lăn bánh đi. Thói quen lái xe của Mây lúc nào cũng là lái xe chậm cho an toàn, vậy nên cô lái cứ như bà già tập lái, chậm đến vô cùng cực.
Trang gật gù: "Cũng đúng, cô là bác sĩ cũng coi như trời sinh ra để làm việc đó. Không làm bác sĩ thì làm luật sư, chứ cô mà làm sale chắc tôi cười chết... Cái bản mặt khó ưa này mà làm sale..."
"Nói nhảm, biết vậy kêu cô chuyển khoản là được."
"Tôi đi với cô cô còn vui không kịp, tôi lúc nào cũng là niềm vui của mọi người mà."
Trang cười hì hì, nụ cười ngây ngốc như một đứa trẻ. Mây tự nhủ không biết đứa trẻ này đã lớn hay chưa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook