Nhà hàng Tây nằm trên tầng cao của trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, đầu bếp trưởng được mời từ nước ngoài về, hắn cũng là vương bài của nhà hàng.

Ngay cả người có khẩu vị xảo quyệt như Thẩm Tri Hành và Thẩm Tu cũng hài lòng, cho nên Thẩm Miên muốn đến đây từ sớm, chỉ là chờ Thẩm Tu về để ba anh em cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon miệng.

Hoàn cảnh trong tiệm rất đơn giản, vị trí chính giữa có người kéo đàn violon.

Thẩm Miên và Thẩm Tu ngồi xuống giữa tiếng đàn ưu nhã, Thẩm Tri Hành bị kẹt xe nên tới sau.

Hai anh em thống nhất đợi đủ người mới gọi món, cả hai đều nói muốn thể hiện tôn trọng và kính yêu đối với Thẩm Tri Hành.

Nhưng thật ra trên đường tới đây bọn họ đã ăn lót dạ, nên giờ dạ dày không có cảm giác đói, quá trình đợi Thẩm Tri Hành cũng là lúc tiêu hóa.

Ăn suốt quãng đường nhưng Thẩm Miên và Thẩm Tu không ai uống nước, giờ miệng khô lưỡi khô.

Khi phục vụ đem nước tới thì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Người phục vụ là fans của Thẩm Tu vừa nhìn thấy tầng tượng liền kích động vạn phần, tay bưng khay run lên, nước đổ bên cạnh chỗ ngồi của Thẩm Miên.

Thẩm Tu vội vàng đứng lên kéo Thẩm Tu qua bên cạnh, ngoài miệng sốt ruột hỏi: “Em gái, có sao không?” Vừa nói vừa rút giấy ăn đưa qua: “Mau mau lau.”
Người phục vụ nhanh chóng đặt khay nước xuống bàn, cúi đầu 90 độ: “Xin lỗi tiểu thư, tôi không cố ý, rất xin lỗi!”

Nước văng lên tay Thẩm Miên với ống quần, cũng không chiếm diện tích lớn.

“Không sao, không cần hoảng.” Thẩm Miên đỡ đầu vai người phục vụ, nâng người lên, nói tiếp: “Đem hai ly khác tới là được!”
“Dạ, thật xin lỗi!”
Thời điểm người phục vụ xoay người rời đi, trong lòng gào thét: Trời ạ! Người này là em gái truyền thuyết trong miệng Thẩm Tu sao? Thật xinh đẹp! Hơn nữa còn rất ôn nhu a! Một chút hống hách cũng không có! Quả nhiên là anh em một nhà!
Nhìn bóng lưng người phục vụ đi xa, Thẩm Miên mới nói với Thẩm Tu: “Anh, em vào nhà vệ sinh.” Thẩm Tu gật gật đầu.

Phục vụ hoảng loạn xin lỗi khiến nhiều khách trong nhà hàng chú ý, thậm chí khi người phục vụ chuẩn bị đem hai ly nước khác tới còn bị giám đốc gọi lại răn dạy mấy câu.

Nhưng có hai người trong góc lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Tiếng đàn violon truyền tới vị trí hai người nọ thì hơi nhỏ, trong không khí phảng phất mùi vị thức ăn.

Tạ Kiều Ngữ nhìn người đối diện, nhẹ giọng: “Không biết hôm nay Lục tiên sinh hẹn tôi có việc gì?”
Khách hàng mà Tạ Kiều Ngữ nói chính là Lục Cảnh Thần.

Thời điểm Thẩm Miên hỏi, Tạ Kiều Ngữ theo bản năng không nói tên Lục Cảnh Thần, trực giác nói cho cô biết, Thẩm Miên đối với hắn có chút khác biệt.

Hình như ở quán bar, Thẩm Miên đỏ mặt vì Lục Cảnh Thần vẫn còn như in trong đầu Tạ Kiều Ngữ, muốn vứt cũng không vứt được.


Cô liếc mắt nhìn mặt hắn, quả thật rất tuấn tú, chẳng lẽ Thẩm Miên thích loại hình thế này?
Sở dĩ Tạ Kiều Ngữ đồng ý ăn tối với Lục Cảnh Thần là vì muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao ‘Thẩm Miên nhìn hắn bằng cặp mắt khác mọi người’.

Lục Cảnh Thần nhìn chằm chằm mặt Tạ Kiều Ngữ vài giây, trang điểm nhẹ nhàng mang theo sự ôn hòa đúng chuẩn, giữa mày toát ra khí độ thư nhã, nhưng đáy mắt cô lại không hề có ý cười làm hắn cảm thấy phiền lòng.

Thật ra Lục Cảnh Thần cũng không biết vì cái gì lại dặn thư lý hẹn Tạ Kiều Ngữ, hơn nữa do không đặt chỗ trước nên phải bỏ ra số tiền lớn mới có được vị trí hiện tại.

Mọi thứ chỉ đơn giản, lòng hắn luôn nhớ tới nữ nhân này, rõ ràng… Hai người mới gặp nhau vài lần.

Lục Cảnh Thần suy tư một lúc, nói: “Ngày mai cô chính thức trở thành bác sĩ riêng của tôi, trên hợp đồng có yêu cầu cô phải dọn đến nhà tôi, cho nên hôm nay tôi hẹn cô ra đây vì muốn với cô nên dọn đến nhà tôi để hoàn thành quy củ.”
“Quy củ?” Tạ Kiều Ngữ cho rằng mình nghe lầm, nghĩ thầm đây là thời đại nào rồi mà còn có loại yêu cầu này.

Lục Cảnh Thần nghĩ hắn là Hoàng Đế sao? Tất cả mọi người phải nghe lời hắn?
“Ân.” Lục Cảnh Thần nghĩ nữ nhân trước mặt sợ hãi, khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhã hỏi: “Như thế nào? Cô sợ?”
Tạ Kiều Ngữ đáp lời: “Chẳng lẽ Lục tiên sinh còn có thể ăn tôi sao?”
“Ha hả…” Nghe Tạ Kiều Ngữ nói, Lục Cảnh Thần phát ra tiếng cười khẽ, nhưng chỉ ngắn ngủi một tiếng.

“Quy củ có hai điều.” Lục Cảnh Thần nói: “Kêu phải đến, nghe theo chỉ huy.”
Tạ Kiều Ngữ âm thầm cắn răng: “Lục tiên sinh, không biết tôi có thể nói ý nghĩ của mình hay không?”

“Được!”
Sau khi Lục Cảnh Thần đáp ứng, Tạ Kiều Ngữ sửa sang lại ý nghĩ rồi chậm rãi lên tiếng: “Tuy tôi cũng hiểu một ít về bệnh nam khoa, nhưng chưa tới mức chuyên nghiệp, tôi chỉ phụ trách ngoại khoa mà thôi.” Tạ Kiều Ngữ vẫn nhớ Thẩm Miên nói Lục Cảnh Thần từng đi khám nam khoa.

“Hơn nữa chúng ta chỉ ký hợp đồng một tháng.

Cho nên xin lỗi Lục tiên sinh, vấn đề kêu phải đến nghe theo chỉ huy phải để bác sĩ phụ trách nam khoa thực hiện thì hơn.”
“Còn có, trên hợp đồng ghi rõ bên B có thể dọn đến nhà Lục tiên sinh, nhưng không yêu cầu nhất định phải thực hiện.”
Đồng dạng, Tạ Kiều Ngữ không quên Lục Cảnh Thần có vợ chưa cưới.

Vị hôn thê còn đó vẫn muốn nữ nhân khác ở cùng?
Nhưng nguyên nhân chính mà cô từ chối là vì nghĩ tới Thẩm Miên.

Tạ Kiều Ngữ suy xét Lục Cảnh Thần là người như vậy tại sao Thẩm Miên thấy hắn liền đỏ mặt? Hơn nữa nàng còn biết rõ hoàn cảnh hắn thế nào.

Tạ Kiều Ngữ lâm vào hỗn loạn, càng nghĩ càng không hiểu tại sao Thẩm Miên đỏ mặt vì tên tra nam này?
Càng không hiểu chính là… Tại sao cô lại để ý Thẩm Miên nhiều như vậy? Cả ngày hôm nay trong đầu chỉ có một mình Thẩm Miên.

Tạ Kiều Ngữ lắc đầu nhẹ, muốn đem những thứ trong đầu xua tan, nhưng không có tác dụng.

Thậm chí trong lúc hốt hoảng cô còn ngửi được hương vị ngọt ngào độc hữu của người nọ.

Chung quanh yên tĩnh vài giây, Lục Cảnh Thần nâng mặt liễm mắt, trầm giọng nói: “Không phải bị Tạ gia đuổi đi rồi sao?”
Tươi cười lễ phép trên mặt Tạ Kiều Ngữ biến mất sau câu nói của Lục Cảnh Thần, thanh âm lạnh đi: “Lục tiên sinh cảm thấy thành thị lớn thế này, không có chỗ cho tôi dung thân sao?”

Còn nữa, không phải cô bị đuổi đi, mà tự mình chủ động rời khỏi.

Tạ Kiều Ngữ dễ dàng phá thủng kiên nhẫn trong người Lục Cảnh Thần, đây là lần đầu tiên có nữ nhân dùng loại thái độ này nói chuyện với hắn.

Lục Cảnh Thần tức giận, tuy trên mặt vẫn mang theo tươi cười nhưng lời thốt ra biến thành uy hiếp: “Tốt nhất đừng làm tôi không vui.”
Tạ Kiều Ngữ không còn gì nói với Lục Cảnh Thần, nếu không vì món đồ kia… Làm sao cô lại ký hợp đồng với loại người như hắn?
Gần như cùng lúc Lục Cảnh Thần vừa dứt lời, một giọng nói nữ nhân tràn ngập khinh thường vang lên: “Vậy phải làm sao Lục thiếu gia mới cảm thấy vui vẻ?”
Âm thanh quá quen thuộc, Tạ Kiều Ngữ lập tức quay đầu nhìn lại, ngay thời khắc nhìn thấy Thẩm Miên, thì tay đặt trên bàn liền bị nàng nắm lấy.

Lục Cảnh Thần cũng nhận ra người đến là Thẩm Miên, môi mỏng nhấp mở: “Thẩm Miên?”
“Là tôi!” Chỉ cần đụng vào người Tạ Kiều Ngữ, thân thể Thẩm Miên không có bất cứ phản ứng gì khi gặp Lục Cảnh Thần nên nàng thản nhiên phun ra hai chữ.

Khi nàng đến gần toilet đột nhiên nhịp tim cấp tốc tăng nhanh, Thẩm Miên biết chắc chắn Lục Cảnh Thần đang ở gần đây.

Không ngờ nhìn qua chỗ ngoặt nhanh chóng thấy hắn và một nữ nhân ngồi đó nói chuyện với nhau.

Từ xa dáng vẻ người này không tệ lắm.

Lúc Thẩm Miên cho rằng Lục Cảnh Thần có đối tượng mới thì phát hiện có chỗ không đúng lắm.

Bóng dáng trước mắt cùng động tác vén tóc sao lại quen mắt như thế?
Không phải Tạ Kiều Ngữ nói đi gặp khách sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương