Thẩm Miên cũng thấy Tạ Kiều Ngữ.

Nhưng nước mắt treo ở lông mi, che khuất tầm mắt, nên nàng nhìn không rõ.

Thẩm Miên chớp chớp mắt để thấy rõ hơn, không ngờ nước mắt đảo quanh hốc mắt chực chờ rơi xuống lần nữa.

Giống như nhìn thấy Tạ Kiều Ngữ liền ủy khuất đến mức rơi lệ.

Tạ Kiều Ngữ cầm theo túi nhanh chóng bước tới trước mặt Thẩm Miên, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại khóc?”
Thẩm Miên lắc đầu.

Nàng có một nghi vấn: Tại sao ở nhà khóc cũng bị Tạ Kiều Ngữ bắt gặp?
Phòng tuyến trong lòng Thẩm Miên dần dần sụp đổ: Sau khi trọng sinh, trừ bỏ lần đầu gặp Tạ Kiều Ngữ, nàng vẫn duy trì tư thái ưu nhã, những lần tiếp theo… Quả thật quá mất mặt.

Ngay lúc Thẩm Miên dùng mu bàn tay lau nước mắt trên má, nàng nghe Tạ Kiều Ngữ cười khẽ nói: “Tiểu khóc nhè.”
Thẩm Miên há miệng thở dốc, muốn phản bác nhưng vì khóc thương tâm, không cách nào nói một câu rõ ràng.

Thẩm Miên đành tiếp túc lau nước mắt rơi không ngừng.

Có lẽ Thẩm Miên dùng sức nhiều nên hai má và đôi mắt càng đỏ hơn.

Tạ Kiều Ngữ nắm tay nàng nói: “Ngẩng đầu.”
Thẩm Miên ngoan ngoãn chậm rãi cong mắt nâng lên, nháy nháy lông mi ướt át nhìn Tạ Kiều Ngữ.

Tạ Kiều Ngữ bỏ tay Thẩm Miên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt, một tay khác xoa đỉnh đầu nàng: “Không khóc.”

Vốn dĩ khoảng cách giữa hai người rất gần, vì động tác của Tạ Kiều Ngữ khoảng cách bị kéo ngắn thêm chừng mười centimet, Thẩm Miên tinh tế ngửi mùi nước hoa trên người cô, mà mùi sữa tắm trên người nàng cũng bay thẳng vào mũi Tạ Kiều Ngữ.
Thẩm Miên híp mắt hưởng thụ thanh âm ôn nhu cùng động tác vuốt ve của Tạ Kiều Ngữ.

Quả nhiên kết giao bạn bè với nữ chính có đãi ngộ không tồi, đói bụng có cơm ăn, khóc có người an ủi.

So với các tỷ muội đời trước lúc nào cũng chỉ biết cùng nàng ăn chơi thì đáng tin cậy hơn nhiều.

Khăn giấy không có trên bàn Thẩm Miên chỉ, Thẩm Tu đi một vòng trong thư phòng, cuối cùng tìm được trong hộc tủ.

Hưng phấn cầm đi ra ngoài, mới ngẩng đầu liền thấy em gái nhà mình bị một nữ nhân có vóc dáng cao nửa ôm vào ngực, mà em gái hắn còn đang thúc thít.

Thẩm Tu vừa bước nhanh vừa lớn tiếng nói: “Uy! Cô là ai?” Cư nhiên dám ở đây vuốt ve Thẩm Miên nhà hắn như vuốt ve con mèo nhỏ.

Đột nhiên Thẩm Tu rống lớn làm Thẩm Miên giật mình, lúc này mới chú ý tư thế giữa nàng và Tạ Kiều Ngữ quá ái muội, vội vàng lui về sau hai bước rời khỏi lồng ngực Tạ Kiều Ngữ, còn chưa kịp đứng vững đã bị Thẩm Tu ra phía sau.

Tạ Kiều Ngữ thả tay xuống, tóc Thẩm Miên mềm mượt, sờ vào có cảm giác thoải mái cực kỳ.

Tiếc nối vài giây, Tạ Kiều Ngữ giương mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện.

Thẩm Tu, 23 tuổi, là một diễn viên có lượng fans nhất định.

Tạ Kiều Ngữ không phải kiểu người theo đuổi thần tượng, nhưng cũng từng xem phim hắn đóng, kỹ thuật diễn xuất tạm được, từng đạt giải diễn viên trẻ triển vọng.

Trước camera là một nam thần ít lời cao lãnh, vô dục vô cầu, nhưng bây giờ… Hình như là một người cuồng em gái?
Tạ Kiều Ngữ thu liễm tâm tư, duỗi tay: “Xin chào, tôi là Tạ Kiều Ngữ.”

Thẩm Tu cúi đầu nhìn tay Tạ Kiều Ngữ vươn ra, đây là tay vừa rồi sờ tóc em gái hắn.

Nhíu mày cả giận nói: “Làm gì?”
“Anh ba, chị Kiều Ngữ là gia sư của em, anh phải lễ phép.” Thẩm Miên thấy thái độ Thẩm Tu nói chuyện với Tạ Kiều Ngữ, chân đều mềm nhũn.

Anh không cần bày ra dáng vẻ hung thần ác sát chứ?
Thẩm Tu ngẩng người, lập tức duỗi tay bắt tay Tạ Kiều Ngữ xin lỗi: “Thật xin lỗi Tạ lão sư, tôi còn tưởng cô là nữ lưu…” Manh.

Thẩm Miên nhanh chóng đạp mu bàn chân Thẩm Tu, ngăn chữ cuối cùng không cho hắn tuôn ra.

Nhưng hơi muộn một chút, Tạ Kiều Ngữ hiểu ý tứ của Thẩm Tu.

Mới vừa nãy ý cười còn tươi rói, lập tức nâng mày biến thành lạnh lẽo.

Thẩm Miên nâng tay đánh vào lưng Thẩm Tu.

Hắn thức thời lên tiếng xin lỗi lần nữa: “Tôi mới đóng phim ở núi sâu rừng già trở về có chút mệt mỏi, hơn nữa chưa từng gặp Tạ lão sư, nãy giờ mạo phạm xin Tạ lão sư bỏ qua cho.”
Tạ Kiều Ngữ để ý thấy động tác nhỏ của Thẩm Miên, ý cười xẹt qua đáy mắt.

Đối diện với Thẩm Tu, trả lời: “Không có gì.”
Thẩm Miên nhẹ nhàng thở ra, sợ Thẩm Tu lại nói mê sảng, vội vàng nhìn hắn: “Anh, tới giờ em phải học bù.

Anh về phòng nghỉ ngơi đi, học xong em qua tìm anh.”
Thẩm Tu nhíu mày hỏi: “Mấy giờ kết thúc học bù?”

Người đại diện thông báo có hoạt động, lịch trình đã định, không đi không được.

Nguyên nhân hắn nhíu mày là vì sợ Thẩm Miên phải chờ lâu.

“6 giờ!”
Thời gian vừa kịp, mày Thẩm Tu giãn ra: “Chút nữa anh phải dự một sự kiện, 6 giờ anh sẽ mau chóng trở về.”
“Hảo!”
Thẩm Miên gật đầu, không rõ tại sao Thẩm Tu lại gấp như vậy.

Nàng định nói Thẩm Tu cứ tập trung công việc, mấy giờ về cũng được, nhưng hắn gấp gáp tạm biệt Tạ Kiều Ngữ, xoay người nhanh chân xuống lầu.

Tới vội vàng đi cũng vội vàng!
Tiễn Thẩm Tu đi, Tạ Kiều Ngữ và Thẩm Miên đi vào thư phòng.

Cả hai ngồi xuống ghế, Thẩm Miên nhanh đem bài tập đưa cho Tạ Kiều Ngữ.

.

ngôn tình hài
Đây là thói quen giữa hai người, trước khi bắt đầu tiết học, Tạ Kiều Ngữ sẽ xem lại bài tập hôm qua cho Thẩm Miên làm, kiểm tra độ chính xác sau khi nàng hoàn thành.

Nhưng hôm nay Tạ Kiều Ngữ không mở ra xem, Thẩm Miên nghi hoặc nhìn cô, Tạ Kiều Ngữ thấp giọng hỏi nàng: “Vì sao Tiểu Miên khóc?”
Thẩm Miên rầm rì trong chốc lát, không nghĩ sẽ nói ra.

Nhưng nàng không thắng cặp mắt Tạ Kiều Ngữ nhìn mình chằm chằm, đành ghé vào bàn, lẩm bẩm nói: “Em… Em nhớ anh ba.”
Thẩm Tu vẫn là Thẩm Tu ở kiếp trước, rơi vào cái ôm ấm áp khiến nàng không nhịn được bật khóc.

Tạ Kiều Ngữ nghe xong, thấy Thẩm Miên giấu mặt vào giữa khuỷu tay, bộ dáng ngây thơ chất phác làm lòng Tạ Kiều Ngữ ngày càng nghiêm trọng.


Buộc miệng bật thốt: “Không phải khóc vì tôi?”
Thẩm Miên oa trong khuỷu tay, không nghe rõ lời Tạ Kiều Ngữ, nghiêng đầu hỏi lại: “Sao?”
Tạ Kiều Ngữ ổn định hoảng loạn trong lòng, giả vờ nhẹ nhàng: “Không có việc gì.”
Sau đó mở quyển bài tập Thẩm Miên đưa, môi mỏng mở lộ: “Bữa nay là buổi học cuối cùng, trước đó đã hoàn toàn nội dung cần học bù.

Hôm nay không còn gì, chúng ta ôn lại những gì đã học trước đó, củng cố kiến thức.”
Thẩm Miên gật đầu nói: “Được.” Trên lớp học nghe lời lão sư sẽ không sai.

Nhưng không giống Thẩm Miên tưởng tượng bắt đầu ôn tập, ngược lại Tạ Kiều Ngữ cùng nàng tán gẫu.

Tầm nhìn Tạ Kiều Ngữ vẫn rơi vào quyển vở, hỏi Thẩm Miên: “Ngày mấy khai giảng?”
“Chín tháng sáu!”
“Ân, bình thường Tiểu Miên thích đi đâu chơi?”
“Có, Vạn Lặc Thành, trong đó có nhiều cửa hàng em thường tới.”
Qua vài giây, Tạ Kiều Ngữ hoang mang hỏi tiếp: “Còn đâu nữa?”
Theo bản năng Thẩm Miên trả lời: “Quán bar trung tâm thành phố cũng không tồi.”
Ý thức bản thân vừa nói gì, Thẩm Miên lập tức nói tiếp: “Chị Kiều Ngữ hỏi em những chuyện này làm gì?”
Tạ Kiều Ngữ vén tóc ra sau tai, ánh mắt lập lòe: “Chỉ muốn biết hiện giờ người trẻ tuổi thích cái gì mà thôi!”
Người trẻ tuổi? Kỳ thật mình cũng 23 rồi!
Cùng là nữ tử, Thẩm Miên có thể hiểu được.

Một người con gái không ai muốn nhận mình già, nếu bị người khác nói già nhất định sẽ tức giận, không cao hứng.

Lòng Thẩm Miên rít gào, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chị Kiều Ngữ nói cứ như mình già lắm, chị rõ ràng còn rất trẻ.”
Thiểm Miên chống cằm nhìn Tạ Kiều Ngữ đoan trang, nói tiếp: “Em nhìn chị Kiều Ngữ giống 18 tuổi thôi!”
“18 tuổi?” Tạ Kiều Ngữ tự mình lẩm bẩm, sau đó khẽ cười nói: “Vậy sao Tiểu Miên gọi tôi là chị?”
Hiện tại Thẩm Miên 20 tuổi: “…”
Nàng không nên nói gì thêm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương