Không Cần Làm Nữ Chính, Tôi Cũng Khiến Nam Chính Yêu Tôi
-
Chương 7: Gần chạm môi
Tình huống gì vậy, tôi với tên Dạ thần chết tiệt này đang ở trong 1 tư thế khó đỡ. Tôi nằm trên chống tay xuống còn tên Dạ Thần thì nằm dưới. Hắn cười nhẹ, nói:
- Bộ thích tôi đến nỗi không kìm đc mà đè tôi ra à..
Tôi đỏ mặt, cả lớp quay qua nhìn chúng tôi, kêu gào ầm lên. Cô giáo đang giảng bài cũng dừng lại để xem có chuyện gì. Cô hỏi:
- Có chuyện gì mà ồn vậy??
1 bạn học lên tiếng:
- Em thưa cô, là Dạ thiếu với Hoắc tiểu thư đang làm việc chính sự
1 bạn nam khác nói:
- Không phải, họ đang sử dụng hành động để bày tỏ yêu thương
1 bạn nữ khác phản đối:
- Đâu có đâu, 2 người họ đang tập cảnh công chúa và quái vật
Cả lớp tranh cãi :
- Haha, công chúa và quái vật....Haha,tào lao, là hoàng tử và quái vật
- Cậu bị ngu à, là người đẹp và quái vật
- A.., đúng đúng, là người đẹp và quái vật
- bla...bla...
Cô giáo hét lớp:
- Im lặng hết cho tôi
Cả lớp ko ai hó hé 1 câu. Cô giáo nhìn thấy cảnh tượng của tôi và tên Dạ Thần đang làm, cô giáo ho nhẹ 1 tiếng rồi nói:
- Hự...hựm...chúng ta tiếp tục bài học...
What, sao cô ko ngăn tình cảnh này lại đi, tôi ngồi dậy, định mở lời mắng hắn ta thì lại vô tình cảm thấy có ánh mắt muốn vồ lấy tôi ăn thịt vậy. Tôi ngước lên, đúng như dự đoán, Dao Dao đang nhìn tôi như muốn cảnh báo:" Cô mà ko đứng dậy nhanh thì chết với tôi", vì mục đích là ko muốn động đến nữ chủ nên đứng lên nhanh nhất có thể.
Nhưng do giữ tư thế đó hơi lâu nên cảm thấy có chút tê. Sao lại xui vậy trời,đang than vãn vì cuộc đời bất hạnh thì lại có 1 bàn tay đưa ra, wow bàn tay vừa dài vừa thon, ko lẽ nhân vật nào cx có bàn tay như vậy sao. Đang mê mẩn bàn tay thì nghe thấy giọng nói ở trên vọng xuống:
- Cô gái xấu tính, ko nhẽ cô ko định đứng dậy à..
Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên, là ai khác nữa chứ, ngoài ổng Tuấn Dương ra. Tôi ko có ý định nắm lấy nhưng do chân tê quá nên đành phải nắm, tôi lại vô tình nhìn thấy ánh mắt của nữ chủ, xin lỗi cô, nếu ko nắm thì sao tôi đứng dậy đc, đừng trách tôi, vừa đứng dậy là tôi rút tay lại liền.
Tên Dạ Thần đáng chết kia đứng dậy, phủi phủi quần áo, rồi kéo tôi lại vào tay hắn, chắc chắn tên Tuấn Dương cũng sẽ ko bỏ tay ra rồi, cậu ta nắm chặt lấy tay tôi. Hai bên như giằng co món đồ vật vậy, bị đưa qua đưa lại nên tôi có chút tức.
Tôi văng cả 2 cánh tay họ ra, nói:
- Tôi ko phải đồ vật, mà còn nữa tôi cũng ko phải là cô gái xấu tính, tôi tên là Hoắc Cửu Cửu. Nhớ cho rõ vào..
Tôi quay sang nhìn tên Dạ Thần, nói tiếp:
- Cậu kéo tôi làm gì, để làm tôi làm trò cười cho cả lớp à, lần sau, kéo thì cũng kéo cẩn thận thôi, ngã tê hết chân rồi
Nói xong, tôi bước đi về chỗ ngồi để tiếp tục học, hai tên kia cũng ko rảnh quá mà đứng nhìn nhau. 2 người bọn họ chỗ ai nấy về, ghế ai nấy ngồi. Cuối cùng cũng được yên
Bây giờ, tôi phải nghĩ chiến thuật để cho nam chính và nam phụ thích nữ chính, quay lại nội dung cũ.
- Aaa..., sao chẳng nghĩ đc gì vậy trời ơi !!!
Tôi lỡ nói hơi to nên làm cho Dạ thần đáng ghét ấy quay lại nhìn tôi, hỏi:
- Sao, vừa nãy làm chưa đủ à mà giờ cậu đã muốn nghĩ cách làm thêm..
- Ảo tưởng - Tôi nói
Hắn có hơi nhíu mày, tiến gần đến phía tôi:
- Vậy thử xem, xem cậu có muốn hay ko??
Hắn ta cười đểu 1 cái, rồi tiến gần đến chỗ tôi hơn, gần chạm môi rồi, mặt tôi bắt đầu đỏ như trái cà chua. Sắp đến thì may mắn có 1 bàn tay chắn giữa môi của tôi và môi của hắn. Tôi quay qua nhìn bàn tay ấy, ôi trời, cảm ơn cậu nha, Tuấn Dương. Tôi mắt sáng lạng nhìn cậu ta.
Dạ Thần đó đưa mắt nhìn Tuấn dương, nhíu mày như muốn chém chết cậu ta vậy. Tên Tuấn Dương cười tươi lên:
- Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng các cậu có thể để khi nào về rồi làm được ko??
Tôi quay qua nói:
- Ko phải, ko phải, tôi và hắn ta chẳng có mối quan hệ gì cả
Hắn ta mặt có chút tối, đáp:
- Ko có mối quan hệ gì cả...
Tôi có chút bối rối :
- À..không..à..có..
Tôi đang trong tình trạng hoang mang thì may mắn có 1 vị cứu tinh xuất hiện :
- Cửu Cửu, tí nữa cậu ra ăn cơm với mik nha
Tôi quay lên, trời ơi, chân thành cảm ơn cậu Mỹ Kiều. Tôi cười tươi đáp lại:
- Được, được...
Rồi tôi ngồi học như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiếp tục nghĩ kế hoạch khiến họ quay lại kịch bản cũ, nam chính, nam phụ đều yêu nữ chính.
Hình như...trưa nay, sẽ là cuộc tranh cãi của Mỹ Kiều với nữ chủ, hazzz, sao cô Dao Dao này cứ thích kiếm chuyện với người khác vậy. À mà cũng tốt, dụ nam chính ra và...cho họ bảo vệ nhau, quá đúng rồi, còn Mỹ Kiều, thì đương nhiên mình sẽ bảo vệ rồi, được...được...kế hoạch hoàn hảo. Quyết định thế đi
Bây giờ phải dụ nam chính ra canteen, nếu không thì kế hoạch sẽ tan nát. Tôi quay sang nhìn hắn, nở 1 nụ cười nhẹ, nói:
- Dạ Thần chết....à ko...Dạ thiếu kính mến, buổi trưa có thể ra canteen ko??
Ôi trời, tôi cảm thấy những câu nói này thật sự khiến tôi sắp ko chịu nổi dù là tôi nói ra
Hắn ta đáp:
- Dạ thiếu?
Mặt hắn ta lại 1 lần nữa tối sầm đi, tôi luống cuống:
- À ko, à ko, Dạ Thần, cậu có thể đi ăn cùng tôi ở canteen được không??
- Cùng cậu - hắn ta mặt có vẻ tươi hơn, nói
- Ừm, có được ko??
- Được thôi, nhưng cậu phải hôn tôi 1 cái
Tôi có chút bức mình:
- Cậu ko đi thì tôi rủ người khác
- Đi thì đi - hắn ta đáp
Hazz rủ hắn đi còn khó hơn rủ diêm vương, khổ đời tôi quá mà..
- Bộ thích tôi đến nỗi không kìm đc mà đè tôi ra à..
Tôi đỏ mặt, cả lớp quay qua nhìn chúng tôi, kêu gào ầm lên. Cô giáo đang giảng bài cũng dừng lại để xem có chuyện gì. Cô hỏi:
- Có chuyện gì mà ồn vậy??
1 bạn học lên tiếng:
- Em thưa cô, là Dạ thiếu với Hoắc tiểu thư đang làm việc chính sự
1 bạn nam khác nói:
- Không phải, họ đang sử dụng hành động để bày tỏ yêu thương
1 bạn nữ khác phản đối:
- Đâu có đâu, 2 người họ đang tập cảnh công chúa và quái vật
Cả lớp tranh cãi :
- Haha, công chúa và quái vật....Haha,tào lao, là hoàng tử và quái vật
- Cậu bị ngu à, là người đẹp và quái vật
- A.., đúng đúng, là người đẹp và quái vật
- bla...bla...
Cô giáo hét lớp:
- Im lặng hết cho tôi
Cả lớp ko ai hó hé 1 câu. Cô giáo nhìn thấy cảnh tượng của tôi và tên Dạ Thần đang làm, cô giáo ho nhẹ 1 tiếng rồi nói:
- Hự...hựm...chúng ta tiếp tục bài học...
What, sao cô ko ngăn tình cảnh này lại đi, tôi ngồi dậy, định mở lời mắng hắn ta thì lại vô tình cảm thấy có ánh mắt muốn vồ lấy tôi ăn thịt vậy. Tôi ngước lên, đúng như dự đoán, Dao Dao đang nhìn tôi như muốn cảnh báo:" Cô mà ko đứng dậy nhanh thì chết với tôi", vì mục đích là ko muốn động đến nữ chủ nên đứng lên nhanh nhất có thể.
Nhưng do giữ tư thế đó hơi lâu nên cảm thấy có chút tê. Sao lại xui vậy trời,đang than vãn vì cuộc đời bất hạnh thì lại có 1 bàn tay đưa ra, wow bàn tay vừa dài vừa thon, ko lẽ nhân vật nào cx có bàn tay như vậy sao. Đang mê mẩn bàn tay thì nghe thấy giọng nói ở trên vọng xuống:
- Cô gái xấu tính, ko nhẽ cô ko định đứng dậy à..
Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên, là ai khác nữa chứ, ngoài ổng Tuấn Dương ra. Tôi ko có ý định nắm lấy nhưng do chân tê quá nên đành phải nắm, tôi lại vô tình nhìn thấy ánh mắt của nữ chủ, xin lỗi cô, nếu ko nắm thì sao tôi đứng dậy đc, đừng trách tôi, vừa đứng dậy là tôi rút tay lại liền.
Tên Dạ Thần đáng chết kia đứng dậy, phủi phủi quần áo, rồi kéo tôi lại vào tay hắn, chắc chắn tên Tuấn Dương cũng sẽ ko bỏ tay ra rồi, cậu ta nắm chặt lấy tay tôi. Hai bên như giằng co món đồ vật vậy, bị đưa qua đưa lại nên tôi có chút tức.
Tôi văng cả 2 cánh tay họ ra, nói:
- Tôi ko phải đồ vật, mà còn nữa tôi cũng ko phải là cô gái xấu tính, tôi tên là Hoắc Cửu Cửu. Nhớ cho rõ vào..
Tôi quay sang nhìn tên Dạ Thần, nói tiếp:
- Cậu kéo tôi làm gì, để làm tôi làm trò cười cho cả lớp à, lần sau, kéo thì cũng kéo cẩn thận thôi, ngã tê hết chân rồi
Nói xong, tôi bước đi về chỗ ngồi để tiếp tục học, hai tên kia cũng ko rảnh quá mà đứng nhìn nhau. 2 người bọn họ chỗ ai nấy về, ghế ai nấy ngồi. Cuối cùng cũng được yên
Bây giờ, tôi phải nghĩ chiến thuật để cho nam chính và nam phụ thích nữ chính, quay lại nội dung cũ.
- Aaa..., sao chẳng nghĩ đc gì vậy trời ơi !!!
Tôi lỡ nói hơi to nên làm cho Dạ thần đáng ghét ấy quay lại nhìn tôi, hỏi:
- Sao, vừa nãy làm chưa đủ à mà giờ cậu đã muốn nghĩ cách làm thêm..
- Ảo tưởng - Tôi nói
Hắn có hơi nhíu mày, tiến gần đến phía tôi:
- Vậy thử xem, xem cậu có muốn hay ko??
Hắn ta cười đểu 1 cái, rồi tiến gần đến chỗ tôi hơn, gần chạm môi rồi, mặt tôi bắt đầu đỏ như trái cà chua. Sắp đến thì may mắn có 1 bàn tay chắn giữa môi của tôi và môi của hắn. Tôi quay qua nhìn bàn tay ấy, ôi trời, cảm ơn cậu nha, Tuấn Dương. Tôi mắt sáng lạng nhìn cậu ta.
Dạ Thần đó đưa mắt nhìn Tuấn dương, nhíu mày như muốn chém chết cậu ta vậy. Tên Tuấn Dương cười tươi lên:
- Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng các cậu có thể để khi nào về rồi làm được ko??
Tôi quay qua nói:
- Ko phải, ko phải, tôi và hắn ta chẳng có mối quan hệ gì cả
Hắn ta mặt có chút tối, đáp:
- Ko có mối quan hệ gì cả...
Tôi có chút bối rối :
- À..không..à..có..
Tôi đang trong tình trạng hoang mang thì may mắn có 1 vị cứu tinh xuất hiện :
- Cửu Cửu, tí nữa cậu ra ăn cơm với mik nha
Tôi quay lên, trời ơi, chân thành cảm ơn cậu Mỹ Kiều. Tôi cười tươi đáp lại:
- Được, được...
Rồi tôi ngồi học như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiếp tục nghĩ kế hoạch khiến họ quay lại kịch bản cũ, nam chính, nam phụ đều yêu nữ chính.
Hình như...trưa nay, sẽ là cuộc tranh cãi của Mỹ Kiều với nữ chủ, hazzz, sao cô Dao Dao này cứ thích kiếm chuyện với người khác vậy. À mà cũng tốt, dụ nam chính ra và...cho họ bảo vệ nhau, quá đúng rồi, còn Mỹ Kiều, thì đương nhiên mình sẽ bảo vệ rồi, được...được...kế hoạch hoàn hảo. Quyết định thế đi
Bây giờ phải dụ nam chính ra canteen, nếu không thì kế hoạch sẽ tan nát. Tôi quay sang nhìn hắn, nở 1 nụ cười nhẹ, nói:
- Dạ Thần chết....à ko...Dạ thiếu kính mến, buổi trưa có thể ra canteen ko??
Ôi trời, tôi cảm thấy những câu nói này thật sự khiến tôi sắp ko chịu nổi dù là tôi nói ra
Hắn ta đáp:
- Dạ thiếu?
Mặt hắn ta lại 1 lần nữa tối sầm đi, tôi luống cuống:
- À ko, à ko, Dạ Thần, cậu có thể đi ăn cùng tôi ở canteen được không??
- Cùng cậu - hắn ta mặt có vẻ tươi hơn, nói
- Ừm, có được ko??
- Được thôi, nhưng cậu phải hôn tôi 1 cái
Tôi có chút bức mình:
- Cậu ko đi thì tôi rủ người khác
- Đi thì đi - hắn ta đáp
Hazz rủ hắn đi còn khó hơn rủ diêm vương, khổ đời tôi quá mà..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook