Không Biết Vị
-
Chương 12
Gần đây nhà hàng Tây rất bận, sắp đến thất tịch, các đôi yêu nhau muốn lãng mạn một chút, đã chúc mừng sớm, quản lý cửa hàng đã chuẩn bị không ít hoa hồng, xếp ở kho hàng, bảo Chu Du Cảnh cầm kéo đi chỉnh lại gọn gàng, cậu sửa mấy cành hoa, luôn cảm thấy hoa này đẹp thật, bỗng nghĩ đến Đoàn Hạc Thừa, A Cửu ca ca của cậu cũng đẹp như thế.
Đã lớn hơn nhiều rồi, giờ cũng biết không thể ngay mặt gọi Đoàn Hạc Thừa, dù sao thân phận khác biệt, đành phải vụng trộm gọi trong lòng.
Dựa theo dặn dò của quản lý cửa hàng, một bó gồm ba cành hồng, dùng ruy băng cột chặt, đặt trong tủ lạnh giữ tươi, thừa ra vài cành, Chu Dục Cảnh đếm, tròn chín bông, cậu cắt gọn lá cây, cắt gọn mấy gốc không đều, lấy ruy băng buộc lại, ra khỏi kho hàng, vào quầy tìm quản lý: “Anh Vương, còn thừa mấy cái này, có thể bán cho em không?”
Quản lý tầm ba mươi tuổi, rất quý Chu Dục Cảnh chịu khổ nhọc, cười trêu cậu: “Tặng cho bạn nữ em thích à?”
Chu Dục Cảnh vội lắc đầu: “Không phải.”
“Ha ha ha còn không nhận, anh Vương mười lăm tuổi cũng không phải xử nam, không sợ các cậu yêu sớm.”
Chu Dục Cảnh đỏ cả tai giải thích: “Không phải yêu sớm.”
Anh Vương hỏi: “Vậy là vẫn chưa tỏ tình?”
“Cũng, cũng không phải, em thích anh ấy cũng không…”
Anh Vương thấy cậu xoắn xuýt: “Thích là thích thôi, gì mà không phải không phải chứ, nhóc con em cũng muốn tặng hoa hồng cho người ta rồi, còn nói không thích?”
“Hả?” Chu Dục Cảnh mờ mịt.
Anh Vương cười ha ha: “Hoa hồng đại biểu cho tình yêu, không phải em không biết chứ?”
Tình yêu.
Đây là lần đầu tiên Chu Dục Cảnh suy nghĩ từ này, cậu vẫn luôn thích Đoàn Hạc Thừa, nhưng Đoàn Hạc Thừa cũng không phải bạn cậu, cũng không phải người thân của cậu. Nếu như nói đầy lòng biết ơn Đoàn Hạc Thừa mang cậu về Đoàn gia từ nhỏ, lại không đúng lắm, cậu biết ơn rất nhiều người, biết ơn ông Mã xem cậu như cháu ruột, biết ơn Mã Xuyên xem cậu như anh em ruột, biết ơn quản gia dạy cậu rất nhiều chuyện.
Nhưng những điều này không giống với tâm trạng thích. Trước kia cậu chỉ biết thích, lại vẫn chưa biết ý nghĩa sâu xa của từ thích, cầm chín bông hồng trong tay quay về biệt thự Mậu Thành, không biết có thể may mắn nhìn thấy Đoàn Hạc Thừa không.
Vừa đi ngang qua tòa C, chợt nghe thấy bên trong cánh cửa hé mở hơi hỗn loạn, trong tiếng khóc của trẻ con và phụ nữ còn có tiếng tiếng rống khàn khàn và tiếng đồ sứ bị đập xuống đất, Chu Dục Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy đèn trong phòng Đoàn Hạc Thừa sáng trưng, cậu biết bất kể trong tòa C xảy ra chuyện gì, đều là chuyện gia đình, trong lòng lo lắng cũng không dám tùy tiện đi vào, thế là trốn ở một bên, đặt hoa hồng trong tay trước người, dựa lên bức tường lẳng lặng đợi trận chiến này kết thúc.
Các vòm cửa kính trên ban công tầng hai được đóng chặt, Đoàn Hạc Thừa ngồi trên sofa chống đầu, nét mặt lạnh lùng.
Tầng dưới càng ngày càng náo nhiệt hơn, Đoàn Hạc Thừa không đóng cửa phòng ngủ, không biết nghe thấy, hay không nghe thấy. Hôm nay cha thông báo một chuyện, Vương Trân vì tranh thủ lợi ích cho hai đứa con của mình, cuối cùng làm ầm lên.
Đây được xem là một gia đình loại gì nhỉ, cha có hai vợ, có vô số tình nhân, mẹ có cuộc sống của mình, không tranh không đoạt. Hắn thì sao, từ lúc nhỏ cho đến giờ chưa từng nghĩ ngày mai còn có thể sống được không.
Đoàn Hạc Thừa cũng không có cảm thấy đáng buồn, càng lớn trái tim càng mạnh mẽ, sinh ra trong hoàn cảnh này, ý chí sắt đá mới có thể khiến mình thoải mái. Hắn xoa nhẹ chân mày, liếc lọ thủy tinh trên bàn, những viên kẹo xanh đỏ như mở một bữa tiệc bên trong, mỗi viên đều là bảo bối của Chu Dục Cảnh.
Chu Dục Cảnh đối tốt với hắn, chân thành, mình có gì thì đem cái đó đến bên cạnh hắn, đã nhiều năm vậy rồi, chưa bao giờ thay đổi.
Có đôi khi Đoàn Hạc Thừa cũng muốn dẫn Chu Dục Cảnh về bên mình, thế nhưng cạnh hắn quá lộn xộn, đôi mắt sáng ngời hiếm có hắn thấy kia chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ trở nên vẩn đục.
Dưới lầu vẫn đang cãi nhau, Đoàn Hạc Thừa đứng lên đẩy cửa ban công đi ra ngoài, mùa hè ban đêm cũng không yên tĩnh, tiếng ve kêu ồn ào, còn có cơn gió cũng không mát mẻ.
Đoàn Hạc Thừa rũ mắt, đột nhiên xuất hiện một cái bóng dưới ánh đèn, cái bóng thử nhích hai bước, sau đó to gan chạy ra ngoài.
Dưới ban công có gì? Có ánh đèn mờ, có bức tường phủ đầy dây leo xanh, có thanh gỗ cắt tỉa cẩn thận, có đá cuội xếp thành đường đi nhỏ trên bãi cỏ mềm, giờ này còn có Chu Dục Cảnh giơ cao hoa hồng ngửa đầu, cười toe toét.
Cậu đang cầm hoa, giơ về phía Đoàn Hạc Thừa nói: “Anh Cửu, tặng anh.”
Đoàn Hạc Thừa đi xuống theo cầu thang bên ngoài ban công, đi đến trước mặt Chu Dục Cảnh, đôi mắt kia trong như nước suối, ánh lên hoa hồng tươi đẹp, còn lại hoàn toàn đều là hắn.
Đoàn Hạc Thừa nhận lấy mấy cành hoa hỏi cậu: “Sao lại tặng tôi.”
Tai Chu Dục Cảnh đỏ lên, trong đêm tối cũng không thấy rõ lắm, cậu không dám đối mặt với Đoàn Hạc Thừa, chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bởi vì nhìn rất đẹp.”
Đẹp như anh vậy.
Đã lớn hơn nhiều rồi, giờ cũng biết không thể ngay mặt gọi Đoàn Hạc Thừa, dù sao thân phận khác biệt, đành phải vụng trộm gọi trong lòng.
Dựa theo dặn dò của quản lý cửa hàng, một bó gồm ba cành hồng, dùng ruy băng cột chặt, đặt trong tủ lạnh giữ tươi, thừa ra vài cành, Chu Dục Cảnh đếm, tròn chín bông, cậu cắt gọn lá cây, cắt gọn mấy gốc không đều, lấy ruy băng buộc lại, ra khỏi kho hàng, vào quầy tìm quản lý: “Anh Vương, còn thừa mấy cái này, có thể bán cho em không?”
Quản lý tầm ba mươi tuổi, rất quý Chu Dục Cảnh chịu khổ nhọc, cười trêu cậu: “Tặng cho bạn nữ em thích à?”
Chu Dục Cảnh vội lắc đầu: “Không phải.”
“Ha ha ha còn không nhận, anh Vương mười lăm tuổi cũng không phải xử nam, không sợ các cậu yêu sớm.”
Chu Dục Cảnh đỏ cả tai giải thích: “Không phải yêu sớm.”
Anh Vương hỏi: “Vậy là vẫn chưa tỏ tình?”
“Cũng, cũng không phải, em thích anh ấy cũng không…”
Anh Vương thấy cậu xoắn xuýt: “Thích là thích thôi, gì mà không phải không phải chứ, nhóc con em cũng muốn tặng hoa hồng cho người ta rồi, còn nói không thích?”
“Hả?” Chu Dục Cảnh mờ mịt.
Anh Vương cười ha ha: “Hoa hồng đại biểu cho tình yêu, không phải em không biết chứ?”
Tình yêu.
Đây là lần đầu tiên Chu Dục Cảnh suy nghĩ từ này, cậu vẫn luôn thích Đoàn Hạc Thừa, nhưng Đoàn Hạc Thừa cũng không phải bạn cậu, cũng không phải người thân của cậu. Nếu như nói đầy lòng biết ơn Đoàn Hạc Thừa mang cậu về Đoàn gia từ nhỏ, lại không đúng lắm, cậu biết ơn rất nhiều người, biết ơn ông Mã xem cậu như cháu ruột, biết ơn Mã Xuyên xem cậu như anh em ruột, biết ơn quản gia dạy cậu rất nhiều chuyện.
Nhưng những điều này không giống với tâm trạng thích. Trước kia cậu chỉ biết thích, lại vẫn chưa biết ý nghĩa sâu xa của từ thích, cầm chín bông hồng trong tay quay về biệt thự Mậu Thành, không biết có thể may mắn nhìn thấy Đoàn Hạc Thừa không.
Vừa đi ngang qua tòa C, chợt nghe thấy bên trong cánh cửa hé mở hơi hỗn loạn, trong tiếng khóc của trẻ con và phụ nữ còn có tiếng tiếng rống khàn khàn và tiếng đồ sứ bị đập xuống đất, Chu Dục Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy đèn trong phòng Đoàn Hạc Thừa sáng trưng, cậu biết bất kể trong tòa C xảy ra chuyện gì, đều là chuyện gia đình, trong lòng lo lắng cũng không dám tùy tiện đi vào, thế là trốn ở một bên, đặt hoa hồng trong tay trước người, dựa lên bức tường lẳng lặng đợi trận chiến này kết thúc.
Các vòm cửa kính trên ban công tầng hai được đóng chặt, Đoàn Hạc Thừa ngồi trên sofa chống đầu, nét mặt lạnh lùng.
Tầng dưới càng ngày càng náo nhiệt hơn, Đoàn Hạc Thừa không đóng cửa phòng ngủ, không biết nghe thấy, hay không nghe thấy. Hôm nay cha thông báo một chuyện, Vương Trân vì tranh thủ lợi ích cho hai đứa con của mình, cuối cùng làm ầm lên.
Đây được xem là một gia đình loại gì nhỉ, cha có hai vợ, có vô số tình nhân, mẹ có cuộc sống của mình, không tranh không đoạt. Hắn thì sao, từ lúc nhỏ cho đến giờ chưa từng nghĩ ngày mai còn có thể sống được không.
Đoàn Hạc Thừa cũng không có cảm thấy đáng buồn, càng lớn trái tim càng mạnh mẽ, sinh ra trong hoàn cảnh này, ý chí sắt đá mới có thể khiến mình thoải mái. Hắn xoa nhẹ chân mày, liếc lọ thủy tinh trên bàn, những viên kẹo xanh đỏ như mở một bữa tiệc bên trong, mỗi viên đều là bảo bối của Chu Dục Cảnh.
Chu Dục Cảnh đối tốt với hắn, chân thành, mình có gì thì đem cái đó đến bên cạnh hắn, đã nhiều năm vậy rồi, chưa bao giờ thay đổi.
Có đôi khi Đoàn Hạc Thừa cũng muốn dẫn Chu Dục Cảnh về bên mình, thế nhưng cạnh hắn quá lộn xộn, đôi mắt sáng ngời hiếm có hắn thấy kia chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ trở nên vẩn đục.
Dưới lầu vẫn đang cãi nhau, Đoàn Hạc Thừa đứng lên đẩy cửa ban công đi ra ngoài, mùa hè ban đêm cũng không yên tĩnh, tiếng ve kêu ồn ào, còn có cơn gió cũng không mát mẻ.
Đoàn Hạc Thừa rũ mắt, đột nhiên xuất hiện một cái bóng dưới ánh đèn, cái bóng thử nhích hai bước, sau đó to gan chạy ra ngoài.
Dưới ban công có gì? Có ánh đèn mờ, có bức tường phủ đầy dây leo xanh, có thanh gỗ cắt tỉa cẩn thận, có đá cuội xếp thành đường đi nhỏ trên bãi cỏ mềm, giờ này còn có Chu Dục Cảnh giơ cao hoa hồng ngửa đầu, cười toe toét.
Cậu đang cầm hoa, giơ về phía Đoàn Hạc Thừa nói: “Anh Cửu, tặng anh.”
Đoàn Hạc Thừa đi xuống theo cầu thang bên ngoài ban công, đi đến trước mặt Chu Dục Cảnh, đôi mắt kia trong như nước suối, ánh lên hoa hồng tươi đẹp, còn lại hoàn toàn đều là hắn.
Đoàn Hạc Thừa nhận lấy mấy cành hoa hỏi cậu: “Sao lại tặng tôi.”
Tai Chu Dục Cảnh đỏ lên, trong đêm tối cũng không thấy rõ lắm, cậu không dám đối mặt với Đoàn Hạc Thừa, chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bởi vì nhìn rất đẹp.”
Đẹp như anh vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook