Không Biết Sao Yêu Em
-
Chương 100
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Hiện trường nhất thời xôn xao.
La Tây nhìn thấy ông đến, trợn trắng mắt, xoay người đi vào bên trong, Liêu Trung Nguyên gấp gáp tiến lên, kéo tay vợ mình: “Máy bay hạ cánh muộn.”
La Tây giãy tránh khỏi ông: “Đừng nói dối, không muốn tới thì đừng tới, không ai cầu xin ông.”
Liêu Trung Nguyên túm chặt tay La Tây, người đàn ông hơn sắp sáu mươi tuổi, lần đầu tiên giống theo sát vợ mình như một cậu trai nhỏ, truyền thông tiến lên cười hỏi: “Liêu tiên sinh, chúng tôi còn nghĩ không sẽ không đến tham dự hôn lễ của con trai mình.”
Liêu Trung Nguyên nhìn hai người đứng trên sân khấu: “Sao thế được, tôi cũng chỉ có một cậu con trai duy nhất này.”
Trong cuộc đấu tranh nổi loạn mà ông khởi xưởng, ông đã thua rồi, thua không còn manh giáp.
Các phương tiện truyền thông vừa nghe thấy đều cười rộ lên, cho dù trong lòng bọn họ cũng biết Liêu Trung Nguyên vốn không muốn đến, nhưng thân phận người ta bọn họ không thể trêu vào, ông ấy nói đến thì coi như là đến vậy.
MC lập tức điều tiết hiện trường: “Aiz, ba đến muộn một chút, mọi người kính ba ba một ly nào!”
“Được! Được đó!” – Mọi người nhiệt tình hưởng ứng.
La Tây không để ý đến ông, chỉ khoanh tay ôm ngực.
Liêu Trung Nguyên hỏi bà: “Ba mẹ Đồng Kỳ có ở đây không?”
La Tây cười lạnh: “Để làm gì?”
Liêu Trung Nguyên: “Chào hỏi người ta một tiếng.”
“Không cần đâu, người ta cũng không muốn nhìn thấy ông đâu.”
Liêu Trung Nguyên: “…….”
MC tiếp tục.
Đồng Kỳ quay đầu nhìn Liêu Trung Nguyên, tầm mắt Liêu Trung Nguyên cũng đang nhìn cô, Đồng Kỳ cười với ông một cái, ông hơi sửng sờ nhưng không lên tiếng.
Theo con đường ánh sáng dài tăm tắp, Liêu Thành Xuyên bước về phía Đồng Kỳ.
Quỳ xuống nắm tay Đồng Kỳ, lúc cô được trao cho anh, anh dịu dàng nói: “Ba, cám ơn ba đã đem Đồng Kỳ giao cho con. Con sẽ bảo vệ nửa đời sau của cô ấy, cho cô áy một tương lai đẹp nhất, con sẽ vì cô ấy che nắng che mưa, khiến giấc mơ của cô ấy trở thành hiện thức, cho cô ấy một ngôi nhà.”
Ngôn từ đơn giản.
Nhưng từng câu từng chữ đều cảm động lòng người.
Đồng Khải Lập không kềm được xúc động, ông gật đầu, yên tĩnh mà buông tay, vỗ nhẹ lên cánh tay anh, tỏ vẻ tín nhiệm.
Trên sân khấu MC cười nói: “Luôn nói tình thương của cha như núi, tuy là ba cô dâu không nói lời nào nhưng có thể nhìn ra tình yêu của ông dành cho con gái mình, cũng nhìn thấy sự tín nhiệm đối với con rể. Mọi người cùng cho một tràng pháo tay vì tình yêu và sự tín nhiệm của ông nào.”
“Bốp bốp bốp—” – Trong phút chốc tiếng vỗ tay vang lên.
Liêu Thành Xuyên hôn lên mu bàn tay Đồng Kỳ, đứng dậy, dắt tay cô đi lên sân khấu.
Tiếp sau đó thì là La Tây đi lên.
Nhìn đến Liêu Trung Nguyên, nhân viên tổ chức hơi chần chừ nhưng cũng không mời ông, chỉ nói với La Tây: “Bà La, mời bà đi theo tôi.”
La Tây mỉm cười đi theo.
Liêu Trung Nguyên cũng vội vàng đuổi theo.
Nhân viên tổ chức nhìn Liêu Trung Nguyên một cái, La Tây nói: “Không sao, đây là bố của chú rể.”
Nhân viên tổ chức: “Ồ ồ, tôi cứ nghĩ chú rể là gia đình đơn thân.”
Liêu Trung Nguyên nhất thời đen mặt.
La Tây nghiêng đầu cười cười.
Trao nhẫn, hôn môi, khui champagne, cảnh tượng rất náo nhiệt. MC tươi cười bảo cô dâu ném hoa cưới, hoa cưới bay đi rơi thẳng vào lòng Lưu Tử Đồng.
Sau đó ba mẹ hai bên đi lên sân khấu nói lời chúc phúc với cô dâu chú rể.
Tiêu Ngọc Mai với Đồng Khải Lập thật sự không biết phải nói gì, hai người hai ba lời đã nói xong phần của mình, dưới sân khấu vang lên một mảnh tiếng vỗ tay. Đồng Khải Lập ngượng ngùng đưa micro lại cho MC, MC nhận micro tiếp lời, đưa sang cho La Tây cười nói: “Mời mẹ của chú rể.”
La Tây nhận micro, một giây trước vẫn còn tốt đẹp, một giây sau nước mắt liền rơi xuống, rất bất ngờ không hề báo trước.
Tất cả mọi người ở đó đều sửng sờ.
La Tây tiến lên, ôm lấy Liêu Thành Xuyên, nghẹn ngào nói: “Mẹ xin lỗi con.”
Liêu Thành Xuyên vươn tay ôm bà: “Con không sao.”
La Tây lại càng khóc dữ dội hơn: “Sự phản bội lúc đầu của mẹ có phải đã làm con vô cùng khó chịu không? Thực ra ba con cũng là một người rất đáng thương, ông ấy đã sửa đổi tài sản, tự ông ấy muốn ra đi tay trắng đem hết toàn bộ tài sản đều chuyển sang cho con, cho mẹ. Một người ông ấy cũng không mang theo, ông ấy thậm chí còn mua một phần bảo hiểm giá trị khổng lồ, người thụ hưởng là con. Những năm nay, ông ấy từng bước từng bước nhìn thấy sản nghiệp của ông nội con càng ngày càng xuống dốc. Thời đại biến hóa quá nhanh, cho dù là với thân phận địa vị của ba con, ông ấy cũng sợ sau này ngộ nhỡ con bị thời đài này đào thải cho nên mới một mực yêu cầu con tìm một cô gái có gia sản tốt.”
Trước giờ Liêu Thành Xuyên dều không biết ba mình làm những việc như vậy, anh ngẩng đầu nhin về phía Liêu Trung Nguyên.
Sắc mặt Liêu Trung Nguyên rất khó coi, ông chưa từng nghĩ tới vợ mình lại đem tất cả sự chật vật nỗi lo của mình ra, phơi bày trước mặt mọi người. Ông kéo vợ mình, cắn răng nói: “Bà đang nói gì vậy? Ai bảo bà nói cái này?”
La Tây vất tay ông ra, nói: “Ông làm được mà không tôi nói à?”
Cả đời Liêu Trung Nguyên đứng quá cao, chuyện gì cũng làm theo ý mình. Bên dưới mặt bàn kia là sự yếu đuối mà ông giấu bấy lâu, nêu không phải vì hôn lễ này của Liêu Thành Xuyên, ông vốn sẽ không bị phơi bày, ông cầm micro qua, đối diện với giới truyền thông: “Đến bây giờ tôi vẫn không đồng ý Liêu Thành Xuyên cưới một người vợ có gia cảnh bình thường. Tôi vẫn ủng hộ môn đăng hộ đối. Môn đăng hộ đối mới có thể giữ vững được cả hai gia đình, nhưng con trai tôi có quá nhiều suy nghĩ, nó muốn cưới Đồng Kỳ, tôi phản đối cũng vô dụng. Cái tôi muốn nói không phải Đồng Kỳ, mà là môn đăng hộ đối.”
Một câu nói thật sự làm người ta mở mang tầm mắt.
Giới truyền thông đưa tin trực tiếp, quần chúng ăn dưa ngồi trước màn hình dốc sức bình luận: Tam quan bất chính. Tam quan có vấn đề.
Nhưng mà ông là một người ba, bản thân muốn tay trắng rời đi lại làm cho người khác không khỏi thổn thức một trận.
Đây là một người đàn ông rất mâu thuẫn.
Vô cùng mâu thuẫn.
Nhưng đối với Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ mà nói lại không để trong lòng, hai người đã kết hôn, Liêu Trung Nguyên không thể cản trở họ được nữa, không thể.
Chỉ có La Tây bên cạnh Liêu Trung Nguyên, thật lòng cảm thấy người chồng này của mình thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Dù có một bản nhạc đệm nho nhỏ xen vào giữa.
Nhưng hôn lễ vẫn kết thúc viên mãn.
Mà rất nhanh, Đồng Kỳ đã nhận được quà cưới của Liêu Trung Nguyên, cổ phần của một tập đoàn khách sạn trong top năm trăm. Cổ phần này Liêu Trung Nguyên đã nắm giữ trong tay rất nhiều năm.
Kể từ sau đám cưới ngày hôm đó, cô chưa gặp lại Liêu Trung Nguyên lần nào, La Tây vẫn ở căn nhà kế bên, chăm sóc Đồng Kỳ đang mang thai.
Đương nhiên Tiêu Ngọc Mai cũng ở lại nhưng ở quê có hai người già cần chăm sóc, bà chỉ có thể quay về.
Cuối tháng tư, khách sạn Cẩm Lý khai trương.
Mới sáng sớm, Đồng Kỳ đã bị chuông báo thức gọi tỉnh, gương mặt mơ màng, Liêu Thành Xuyên hầu hạ cô xuống giường, Đồng Kỳ dụi mắt, anh nắm tay cô kéo xuống: “Đừng dụi, anh lấy nước lau cho em.”
Đồng Kỳ nói: “Buồn ngủ quá.”
Liêu Thành Xuyên dắt cô: “Đi rửa mặt nào.”
“Ừm.”
La Tây ở bên ngoài gọi vào: “Thức dậy chưa? Hôm nay không phải khai trương khách sạn sao?”
Liêu Thành Xuyên trả lời: “Dậy rồi dậy rồi.”
Hai người rửa mặt xong, Đồng Kỳ vươn vai, Liêu Thành Xuyên ôm ôm cô ước lượng: “Em lại nặng hơn rồi.”
Đồng Kỳ chỉ bụng mình: “Có em bé mà, có thể không nặng hả. Hơn nữa, gần đây mẹ cho em ăn đồ bổ, đến mức em sắp không được rồi, sắp có hai cái cằm luôn này.”
Cô chỉ cằm của mình.
Liêu Thành Xuyên nâng cằm cô lên xem xét: “Có đâu, vẫn còn rất nhọn.”
“Anh mù hả.”
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Mù mà còn nhìn thấy em sao?” – Anh cúi đầu hôn cô một cái, môi ướt át, Đồng Kỳ ngửa đầu, vươn đầu lưỡi ra chạm vào anh.
Chưa chạm được hai cái, Đồng Kỳ hơi nóng, cô cọ lên lồng ngực anh: “Chồng af~, chúng ta không thể sao?”
Anh sửng sốt: “Không thể cái gì?”
Cô vẽ vời lên chiếc cổ thọn dài của anh: “Anh nói xem?”
Liêu Thành Xuyên kéo cô ra: “Không được, sinh xong rồi nói.”
Đồng Kỳ rờ bụng: “Còn bao lâu nữa ~~ “
Không biết người khác có như thế không, nhưng cô mang thai ngược lại nhu cầu tình dục càng lớn. Cứ hễ Liêu Thành Xuyên vừa đến gần, cô liền nóng. Ở nhà thấy anh mặc sáo sơ mi trắng liền muốn, thỉnh thoát anh mặc áo thun rộng rãi, lúc cầm đồ thắt lưng gầy gò lộ ra, cô liền muốn sờ sờ một chút.
Cô đã trở thành sắc nữ quấy rối.
Liêu Thành Xuyên bị cô trêu chọc đến nỗi phải thường xuyên vào toalet tự giải quyết.
Dưới sự thúc giục ở bên ngoài của La Tây, hai người từ trong phòng đi ra ăn sáng. Hôm nay al Tây cũng mặc một bộ sườn xám, ĐỒng Kỳ uống xong sữa bò hỏi: “Mẹ, mẹ cũng muốn ra ngoài sao?”
La Tây trừng mắt với cô: “Khách sạn của con khai trương mẹ cũng phải tới cỗ vũ chứ.”
Đồng Kỳ: “Vâng vâng.”
Ăn xong bữa sáng, ba người đi ra cửa, đến công ty.
Bọn họ đã đến khá sớm nhưng nhân viên công ty còn sớm hơn, giới truyền thông cũng vậy, Triệu Hoa đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy.
Lễ khai trương mà, hôm nay khách sạn đồng loạt giảm giá, chỉ cần bỏ ra mười tám tệ là có thể ăn một bữa buffet miễn phí.
Hoạt động này đã tuyên truyền từ cuối năm, Trương Hoài Viễn, Nhạc Lẫm, một số khách hàng của Đồng Kỳ, còn có bạn bè Lưu Tử Đồng giới thiệu đến, mấy người Đồng Mạn Vu Hân đều đến tham gia, Liêu Thành Xuyên bên này càng không cần nói, mấy vị đại nhân vật Tang Dương và Orsay cũng đến tham gia cắt băng khánh thành.
Từ sáng sớm con đường này đã bị người xe chen chúc, đất chật như nêm, may là có hai tầng hầm đỗ xe, có thể chứa rất nhiều xe, rộn ràng náo nhiệt.
Lễ cắt băng khánh thành vô cùng vui vẻ.
Không ít người nể mặt Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ còn dẫn theo bạn bè của mình đến, trực tiếp dập đặt phòng cho tối nay.
Không đến một giờ, tỷ lệ đặt phòng đã đạt 70%.
Mà người bị đả kích nhất đương nhiên là khách sạn trung tâm Danh Đô. Từ lúc sáng sớm cắt băng khánh thành bắt đầu, trước kia xe đều chạy về hướng khách sạn trung tâm Danh Đô thì lúc này, toàn bộ đều chạy đến con đường rộng lớn đằng sau, sau đó rẽ vào khách sạn Cẩm Lý.
Thực ra trong khoảng thời gian này, Hà Lương Nguyệt bên này cũng đang chuẩn bị hoạt động, nhưng sức kêu gọi của cô ta không đủ, có rất nhiều khách hàng chỉ trong nháy mắt đều chạy qua ủng hộ Đồng Kỳ.
Trợ lý đi theo Hà Lương Nguyệt vội vàng xuống lầu, đang đi về phía cửa liền nhìn thấy thương nhân hàng đầu trong ngành khách sạn đi vào khách sạn, Hà Lương Nguyệt thấy thế lập tức nở nụ cười tiến lên, nhưng mà đến gần lại nghe thấy đối phương nói: “Lão Liêu à! Khách sạn của con dâu ông ở đâu vậy? Tôi nói ông biết, mấy hôm nay tôi đến thành phố S một khoảng thời gian nên muốn đến ủng hộ con dâu ông một chút, hình như tôi đi nhầm khách sạn mất rồi.”
Nói xong, vị thương nhân đó nhìn quầy lễ tân một cái rồi trực tiếp xoay người đi thẳng ra ngoài.
Hà Lương Nguyệt làm sao nhịn được, cô biết người này, đã từng gặp qua vài lần nê vội vàng đi qua đó, chặn đối phương lại: “Lưu tiên sinh!”
Lưu Chúc dừng lại, nhìn cô ta một lượt: “Sao vậy? Hà tiểu thư sao?”
“Ây, là tôi, không ngờ ông vẫn còn nhớ tôi. Ông đến đây để mở hội nghị sao? Lên lầu đi, tôi sẽ chuẩn bị cho ông một căn phòng thoải mái.”
Lưu Chúc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có chỗ đi rồi.”
Nói xong chân dài của ông ấy bước lên, đi thẳng ra ngoài, Hà Lương Nguyệt đi theo giữ lại vài làn nhưng Lưu Chúc kiên trì muốn đến khách sạn của Đồng Kỳ.
Hà Lương Nguyệt ngăn không nổi, đứng ngoài cửa trơ mắt nhìn Lưu Chúc đi về phía con đường phía sau.
Trợ ý ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng gọi: “Giám đốc Hà?”
Sắc mặt hà Lương Nguyệt tái xanh, khé quát: “Cút đi!”
Trợ lý bị dọa giật mình.
Cô ấy lập tức rời khỏi, nhưng bị Hà Lương Nguyệt gọi giật ngược lại: “Khoan đã!”
Trợ lý bất đắc dĩ chỉ có thể ngừng lại, Hà Lương Nguyệt đen mặt hỏi: “Tỷ lệ đặt phòng hôm nay của chúng ta thế nào?”
“Bây giờ vẫn chưa biết, nhưng buổi sáng chỉ có một khách đặt phòng.”
Lời còn chưa kịp nói xong, điện thoại của cô ta vang lên, trợ lý nhận điện, Hà Lương Nguyệt nhìn chằm chằm cô ta, sau khi cúp máy run run rẩy rẩy nói: “Giám đốc Hà, vị khách đặt phòng duy nhất kia, muốn hủy phòng.”
- -----oOo------
La Tây nhìn thấy ông đến, trợn trắng mắt, xoay người đi vào bên trong, Liêu Trung Nguyên gấp gáp tiến lên, kéo tay vợ mình: “Máy bay hạ cánh muộn.”
La Tây giãy tránh khỏi ông: “Đừng nói dối, không muốn tới thì đừng tới, không ai cầu xin ông.”
Liêu Trung Nguyên túm chặt tay La Tây, người đàn ông hơn sắp sáu mươi tuổi, lần đầu tiên giống theo sát vợ mình như một cậu trai nhỏ, truyền thông tiến lên cười hỏi: “Liêu tiên sinh, chúng tôi còn nghĩ không sẽ không đến tham dự hôn lễ của con trai mình.”
Liêu Trung Nguyên nhìn hai người đứng trên sân khấu: “Sao thế được, tôi cũng chỉ có một cậu con trai duy nhất này.”
Trong cuộc đấu tranh nổi loạn mà ông khởi xưởng, ông đã thua rồi, thua không còn manh giáp.
Các phương tiện truyền thông vừa nghe thấy đều cười rộ lên, cho dù trong lòng bọn họ cũng biết Liêu Trung Nguyên vốn không muốn đến, nhưng thân phận người ta bọn họ không thể trêu vào, ông ấy nói đến thì coi như là đến vậy.
MC lập tức điều tiết hiện trường: “Aiz, ba đến muộn một chút, mọi người kính ba ba một ly nào!”
“Được! Được đó!” – Mọi người nhiệt tình hưởng ứng.
La Tây không để ý đến ông, chỉ khoanh tay ôm ngực.
Liêu Trung Nguyên hỏi bà: “Ba mẹ Đồng Kỳ có ở đây không?”
La Tây cười lạnh: “Để làm gì?”
Liêu Trung Nguyên: “Chào hỏi người ta một tiếng.”
“Không cần đâu, người ta cũng không muốn nhìn thấy ông đâu.”
Liêu Trung Nguyên: “…….”
MC tiếp tục.
Đồng Kỳ quay đầu nhìn Liêu Trung Nguyên, tầm mắt Liêu Trung Nguyên cũng đang nhìn cô, Đồng Kỳ cười với ông một cái, ông hơi sửng sờ nhưng không lên tiếng.
Theo con đường ánh sáng dài tăm tắp, Liêu Thành Xuyên bước về phía Đồng Kỳ.
Quỳ xuống nắm tay Đồng Kỳ, lúc cô được trao cho anh, anh dịu dàng nói: “Ba, cám ơn ba đã đem Đồng Kỳ giao cho con. Con sẽ bảo vệ nửa đời sau của cô ấy, cho cô áy một tương lai đẹp nhất, con sẽ vì cô ấy che nắng che mưa, khiến giấc mơ của cô ấy trở thành hiện thức, cho cô ấy một ngôi nhà.”
Ngôn từ đơn giản.
Nhưng từng câu từng chữ đều cảm động lòng người.
Đồng Khải Lập không kềm được xúc động, ông gật đầu, yên tĩnh mà buông tay, vỗ nhẹ lên cánh tay anh, tỏ vẻ tín nhiệm.
Trên sân khấu MC cười nói: “Luôn nói tình thương của cha như núi, tuy là ba cô dâu không nói lời nào nhưng có thể nhìn ra tình yêu của ông dành cho con gái mình, cũng nhìn thấy sự tín nhiệm đối với con rể. Mọi người cùng cho một tràng pháo tay vì tình yêu và sự tín nhiệm của ông nào.”
“Bốp bốp bốp—” – Trong phút chốc tiếng vỗ tay vang lên.
Liêu Thành Xuyên hôn lên mu bàn tay Đồng Kỳ, đứng dậy, dắt tay cô đi lên sân khấu.
Tiếp sau đó thì là La Tây đi lên.
Nhìn đến Liêu Trung Nguyên, nhân viên tổ chức hơi chần chừ nhưng cũng không mời ông, chỉ nói với La Tây: “Bà La, mời bà đi theo tôi.”
La Tây mỉm cười đi theo.
Liêu Trung Nguyên cũng vội vàng đuổi theo.
Nhân viên tổ chức nhìn Liêu Trung Nguyên một cái, La Tây nói: “Không sao, đây là bố của chú rể.”
Nhân viên tổ chức: “Ồ ồ, tôi cứ nghĩ chú rể là gia đình đơn thân.”
Liêu Trung Nguyên nhất thời đen mặt.
La Tây nghiêng đầu cười cười.
Trao nhẫn, hôn môi, khui champagne, cảnh tượng rất náo nhiệt. MC tươi cười bảo cô dâu ném hoa cưới, hoa cưới bay đi rơi thẳng vào lòng Lưu Tử Đồng.
Sau đó ba mẹ hai bên đi lên sân khấu nói lời chúc phúc với cô dâu chú rể.
Tiêu Ngọc Mai với Đồng Khải Lập thật sự không biết phải nói gì, hai người hai ba lời đã nói xong phần của mình, dưới sân khấu vang lên một mảnh tiếng vỗ tay. Đồng Khải Lập ngượng ngùng đưa micro lại cho MC, MC nhận micro tiếp lời, đưa sang cho La Tây cười nói: “Mời mẹ của chú rể.”
La Tây nhận micro, một giây trước vẫn còn tốt đẹp, một giây sau nước mắt liền rơi xuống, rất bất ngờ không hề báo trước.
Tất cả mọi người ở đó đều sửng sờ.
La Tây tiến lên, ôm lấy Liêu Thành Xuyên, nghẹn ngào nói: “Mẹ xin lỗi con.”
Liêu Thành Xuyên vươn tay ôm bà: “Con không sao.”
La Tây lại càng khóc dữ dội hơn: “Sự phản bội lúc đầu của mẹ có phải đã làm con vô cùng khó chịu không? Thực ra ba con cũng là một người rất đáng thương, ông ấy đã sửa đổi tài sản, tự ông ấy muốn ra đi tay trắng đem hết toàn bộ tài sản đều chuyển sang cho con, cho mẹ. Một người ông ấy cũng không mang theo, ông ấy thậm chí còn mua một phần bảo hiểm giá trị khổng lồ, người thụ hưởng là con. Những năm nay, ông ấy từng bước từng bước nhìn thấy sản nghiệp của ông nội con càng ngày càng xuống dốc. Thời đại biến hóa quá nhanh, cho dù là với thân phận địa vị của ba con, ông ấy cũng sợ sau này ngộ nhỡ con bị thời đài này đào thải cho nên mới một mực yêu cầu con tìm một cô gái có gia sản tốt.”
Trước giờ Liêu Thành Xuyên dều không biết ba mình làm những việc như vậy, anh ngẩng đầu nhin về phía Liêu Trung Nguyên.
Sắc mặt Liêu Trung Nguyên rất khó coi, ông chưa từng nghĩ tới vợ mình lại đem tất cả sự chật vật nỗi lo của mình ra, phơi bày trước mặt mọi người. Ông kéo vợ mình, cắn răng nói: “Bà đang nói gì vậy? Ai bảo bà nói cái này?”
La Tây vất tay ông ra, nói: “Ông làm được mà không tôi nói à?”
Cả đời Liêu Trung Nguyên đứng quá cao, chuyện gì cũng làm theo ý mình. Bên dưới mặt bàn kia là sự yếu đuối mà ông giấu bấy lâu, nêu không phải vì hôn lễ này của Liêu Thành Xuyên, ông vốn sẽ không bị phơi bày, ông cầm micro qua, đối diện với giới truyền thông: “Đến bây giờ tôi vẫn không đồng ý Liêu Thành Xuyên cưới một người vợ có gia cảnh bình thường. Tôi vẫn ủng hộ môn đăng hộ đối. Môn đăng hộ đối mới có thể giữ vững được cả hai gia đình, nhưng con trai tôi có quá nhiều suy nghĩ, nó muốn cưới Đồng Kỳ, tôi phản đối cũng vô dụng. Cái tôi muốn nói không phải Đồng Kỳ, mà là môn đăng hộ đối.”
Một câu nói thật sự làm người ta mở mang tầm mắt.
Giới truyền thông đưa tin trực tiếp, quần chúng ăn dưa ngồi trước màn hình dốc sức bình luận: Tam quan bất chính. Tam quan có vấn đề.
Nhưng mà ông là một người ba, bản thân muốn tay trắng rời đi lại làm cho người khác không khỏi thổn thức một trận.
Đây là một người đàn ông rất mâu thuẫn.
Vô cùng mâu thuẫn.
Nhưng đối với Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ mà nói lại không để trong lòng, hai người đã kết hôn, Liêu Trung Nguyên không thể cản trở họ được nữa, không thể.
Chỉ có La Tây bên cạnh Liêu Trung Nguyên, thật lòng cảm thấy người chồng này của mình thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Dù có một bản nhạc đệm nho nhỏ xen vào giữa.
Nhưng hôn lễ vẫn kết thúc viên mãn.
Mà rất nhanh, Đồng Kỳ đã nhận được quà cưới của Liêu Trung Nguyên, cổ phần của một tập đoàn khách sạn trong top năm trăm. Cổ phần này Liêu Trung Nguyên đã nắm giữ trong tay rất nhiều năm.
Kể từ sau đám cưới ngày hôm đó, cô chưa gặp lại Liêu Trung Nguyên lần nào, La Tây vẫn ở căn nhà kế bên, chăm sóc Đồng Kỳ đang mang thai.
Đương nhiên Tiêu Ngọc Mai cũng ở lại nhưng ở quê có hai người già cần chăm sóc, bà chỉ có thể quay về.
Cuối tháng tư, khách sạn Cẩm Lý khai trương.
Mới sáng sớm, Đồng Kỳ đã bị chuông báo thức gọi tỉnh, gương mặt mơ màng, Liêu Thành Xuyên hầu hạ cô xuống giường, Đồng Kỳ dụi mắt, anh nắm tay cô kéo xuống: “Đừng dụi, anh lấy nước lau cho em.”
Đồng Kỳ nói: “Buồn ngủ quá.”
Liêu Thành Xuyên dắt cô: “Đi rửa mặt nào.”
“Ừm.”
La Tây ở bên ngoài gọi vào: “Thức dậy chưa? Hôm nay không phải khai trương khách sạn sao?”
Liêu Thành Xuyên trả lời: “Dậy rồi dậy rồi.”
Hai người rửa mặt xong, Đồng Kỳ vươn vai, Liêu Thành Xuyên ôm ôm cô ước lượng: “Em lại nặng hơn rồi.”
Đồng Kỳ chỉ bụng mình: “Có em bé mà, có thể không nặng hả. Hơn nữa, gần đây mẹ cho em ăn đồ bổ, đến mức em sắp không được rồi, sắp có hai cái cằm luôn này.”
Cô chỉ cằm của mình.
Liêu Thành Xuyên nâng cằm cô lên xem xét: “Có đâu, vẫn còn rất nhọn.”
“Anh mù hả.”
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Mù mà còn nhìn thấy em sao?” – Anh cúi đầu hôn cô một cái, môi ướt át, Đồng Kỳ ngửa đầu, vươn đầu lưỡi ra chạm vào anh.
Chưa chạm được hai cái, Đồng Kỳ hơi nóng, cô cọ lên lồng ngực anh: “Chồng af~, chúng ta không thể sao?”
Anh sửng sốt: “Không thể cái gì?”
Cô vẽ vời lên chiếc cổ thọn dài của anh: “Anh nói xem?”
Liêu Thành Xuyên kéo cô ra: “Không được, sinh xong rồi nói.”
Đồng Kỳ rờ bụng: “Còn bao lâu nữa ~~ “
Không biết người khác có như thế không, nhưng cô mang thai ngược lại nhu cầu tình dục càng lớn. Cứ hễ Liêu Thành Xuyên vừa đến gần, cô liền nóng. Ở nhà thấy anh mặc sáo sơ mi trắng liền muốn, thỉnh thoát anh mặc áo thun rộng rãi, lúc cầm đồ thắt lưng gầy gò lộ ra, cô liền muốn sờ sờ một chút.
Cô đã trở thành sắc nữ quấy rối.
Liêu Thành Xuyên bị cô trêu chọc đến nỗi phải thường xuyên vào toalet tự giải quyết.
Dưới sự thúc giục ở bên ngoài của La Tây, hai người từ trong phòng đi ra ăn sáng. Hôm nay al Tây cũng mặc một bộ sườn xám, ĐỒng Kỳ uống xong sữa bò hỏi: “Mẹ, mẹ cũng muốn ra ngoài sao?”
La Tây trừng mắt với cô: “Khách sạn của con khai trương mẹ cũng phải tới cỗ vũ chứ.”
Đồng Kỳ: “Vâng vâng.”
Ăn xong bữa sáng, ba người đi ra cửa, đến công ty.
Bọn họ đã đến khá sớm nhưng nhân viên công ty còn sớm hơn, giới truyền thông cũng vậy, Triệu Hoa đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy.
Lễ khai trương mà, hôm nay khách sạn đồng loạt giảm giá, chỉ cần bỏ ra mười tám tệ là có thể ăn một bữa buffet miễn phí.
Hoạt động này đã tuyên truyền từ cuối năm, Trương Hoài Viễn, Nhạc Lẫm, một số khách hàng của Đồng Kỳ, còn có bạn bè Lưu Tử Đồng giới thiệu đến, mấy người Đồng Mạn Vu Hân đều đến tham gia, Liêu Thành Xuyên bên này càng không cần nói, mấy vị đại nhân vật Tang Dương và Orsay cũng đến tham gia cắt băng khánh thành.
Từ sáng sớm con đường này đã bị người xe chen chúc, đất chật như nêm, may là có hai tầng hầm đỗ xe, có thể chứa rất nhiều xe, rộn ràng náo nhiệt.
Lễ cắt băng khánh thành vô cùng vui vẻ.
Không ít người nể mặt Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ còn dẫn theo bạn bè của mình đến, trực tiếp dập đặt phòng cho tối nay.
Không đến một giờ, tỷ lệ đặt phòng đã đạt 70%.
Mà người bị đả kích nhất đương nhiên là khách sạn trung tâm Danh Đô. Từ lúc sáng sớm cắt băng khánh thành bắt đầu, trước kia xe đều chạy về hướng khách sạn trung tâm Danh Đô thì lúc này, toàn bộ đều chạy đến con đường rộng lớn đằng sau, sau đó rẽ vào khách sạn Cẩm Lý.
Thực ra trong khoảng thời gian này, Hà Lương Nguyệt bên này cũng đang chuẩn bị hoạt động, nhưng sức kêu gọi của cô ta không đủ, có rất nhiều khách hàng chỉ trong nháy mắt đều chạy qua ủng hộ Đồng Kỳ.
Trợ lý đi theo Hà Lương Nguyệt vội vàng xuống lầu, đang đi về phía cửa liền nhìn thấy thương nhân hàng đầu trong ngành khách sạn đi vào khách sạn, Hà Lương Nguyệt thấy thế lập tức nở nụ cười tiến lên, nhưng mà đến gần lại nghe thấy đối phương nói: “Lão Liêu à! Khách sạn của con dâu ông ở đâu vậy? Tôi nói ông biết, mấy hôm nay tôi đến thành phố S một khoảng thời gian nên muốn đến ủng hộ con dâu ông một chút, hình như tôi đi nhầm khách sạn mất rồi.”
Nói xong, vị thương nhân đó nhìn quầy lễ tân một cái rồi trực tiếp xoay người đi thẳng ra ngoài.
Hà Lương Nguyệt làm sao nhịn được, cô biết người này, đã từng gặp qua vài lần nê vội vàng đi qua đó, chặn đối phương lại: “Lưu tiên sinh!”
Lưu Chúc dừng lại, nhìn cô ta một lượt: “Sao vậy? Hà tiểu thư sao?”
“Ây, là tôi, không ngờ ông vẫn còn nhớ tôi. Ông đến đây để mở hội nghị sao? Lên lầu đi, tôi sẽ chuẩn bị cho ông một căn phòng thoải mái.”
Lưu Chúc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có chỗ đi rồi.”
Nói xong chân dài của ông ấy bước lên, đi thẳng ra ngoài, Hà Lương Nguyệt đi theo giữ lại vài làn nhưng Lưu Chúc kiên trì muốn đến khách sạn của Đồng Kỳ.
Hà Lương Nguyệt ngăn không nổi, đứng ngoài cửa trơ mắt nhìn Lưu Chúc đi về phía con đường phía sau.
Trợ ý ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng gọi: “Giám đốc Hà?”
Sắc mặt hà Lương Nguyệt tái xanh, khé quát: “Cút đi!”
Trợ lý bị dọa giật mình.
Cô ấy lập tức rời khỏi, nhưng bị Hà Lương Nguyệt gọi giật ngược lại: “Khoan đã!”
Trợ lý bất đắc dĩ chỉ có thể ngừng lại, Hà Lương Nguyệt đen mặt hỏi: “Tỷ lệ đặt phòng hôm nay của chúng ta thế nào?”
“Bây giờ vẫn chưa biết, nhưng buổi sáng chỉ có một khách đặt phòng.”
Lời còn chưa kịp nói xong, điện thoại của cô ta vang lên, trợ lý nhận điện, Hà Lương Nguyệt nhìn chằm chằm cô ta, sau khi cúp máy run run rẩy rẩy nói: “Giám đốc Hà, vị khách đặt phòng duy nhất kia, muốn hủy phòng.”
- -----oOo------
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook